Một chữ 'Nhất (2)
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
“Cái chữ này viết giống như một cái đòn gánh...”
“Để xem tên nhóc này nói cái gì.”...
Tả Tiểu Đa thật sâu thở dài.
Tân Phương Dương từ đầu đến cuối đều nhìn vào đôi mắt và biểu cảm trên mặt của Tả Tiểu Đa.
Tại Tả Tiểu Đa lần thứ nhất phán định thắng bại của mười người, Tân Phương Dương đã biết tên này không. đơn giản, bởi vì ngay lúc đó chính hắn cũng thử phán đoán, có vài người hắn đoán khác với Tả Tiểu Đa, mà kết quả cuối cùng, là Tả Tiểu Đa hoàn toàn đúng, hắn có phán đoán sai.
Cũng là bắt đầu từ khi đó, Tân Phương Dương đạt được một cái kết luận: Tả Tiểu Đa là thật sự viết xem tướng.
Nếu là nói khả năng quan sát của Tả Tiểu Đa sức còn mạnh hơn mình, đánh chết Tân Phương Dương cũng không chịu thừa nhận!
Chuyện ngày hôm nay, cũng coi như để xác minh phán đoán của mình, cũng chỉ xem tướng chút thôi mà, cũng không tạo thành hậu quả xấu gì, đúng không nào.
“Chữ nhất này... Không tốt. Từ đông đến tây, không chỗ ẩn núp. Chữ nhất, càng là nét chết, viết không nâng bút, nơi phân tranh mà chư vị chuẩn bị tới, điểm gở rất nặng!”
Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, nói lời kinh người: “Cho nên, đông tây hai mặt, bao gồm cả những con đường liên thông từ đông sang tây, quyết không thể hướng!”
Đại hán râu quai nón Lưu ca híp mắt lại, nói: “ồm
“Các ngươi một nhóm mười người, chữ nhất, cũng là chữ thập được nâng bút, chữ thập nâng bút nhưng vẫn là nét chết...” Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, thanh âm trở nên nặng nề: “... Chết.”
“Đậu má..." Râu quai nón nâng tay lên muốn nện xuống.
Tần Phương Dương khoát tay, giữ chặt cánh tay phải đang giơ trên không trung của hắn: “Xem tướng đoán chữ, không nên tức giận.”
Lập tức nhìn về phía Tả Tiểu Đa: “Tiểu Đa, ngươi lời ấy, là thật chứ? Can hệ trọng đại, ngươi đừng có trò đùa!"
“Trò đùa? Ta làm sao lại có thể mang tính mạng con người ra làm trò đùa, từ đông sang tây xác thực hung hiểm trùng điệp, chín cửa tử không có một sinh.”
“Vậy phải phá giải thế nào?”
Tả Tiểu Đa trùng điệp hít một hơi, nói: “Các ngươi mười người cùng đi, tuyệt đối không được đi hướng đông và tây, tốt nhất là ngay cả con đường thẳng đều không nên đụng, mặt phía nam, chính là điểm cuối của chữ thập, càng thêm thập tử vô sinh! Chỉ có phương bắc, mới là chỗ gửi gắm sinh cơ.”
“Phương bắc chính là một chữ trời cao đất rộng chỗ, hơn nữa còn là chữ thập từ không tới có mở đầu chi nguyên, nếu đi về hướng bắc, không chỉ không có nguy hiểm, còn có được không ít thu hoạch.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Chuyến này, nhất định phải đi hướng bắc, chỉ có phương bắc đại cát.”
Sau khi nghe xong bản án sinh tử của Tả Tiểu Đa, râu quai nón Lưu ca kia hồ nghỉ trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa: “Mặc dù tiểu tử ngươi nói hùng hồn như thật, nhưng cái này ta vạch một cái, rõ ràng chính là ta tùy ý dùng chân vẽ một chút, ngươi thế mà lại nói ngươi nhìn ra nhiều như vậy, cái này cũng có chút khó tin rồi đó?”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Nhân chỉ sinh mệnh, vốn là chuyện kỳ diệu nhất giữa thiên địa này, bất kể một hành động dù nhỏ cũng có huyền cơ khó lường. Người sống một đời, mỗi khi gặp đại sự, cho dù trước đó không có nửa điểm phong thanh, lại khó tránh khỏi sẽ có một chút cảm ứng...”
“Tựa như nói... Có người, lúc hoàn toàn không biết mình sẽ xảy ra tai vạ bất ngờ, sẽ làm một vài chuyện mà trước đó chưa bao giờ làm, hoặc làm một cách vô thức. không nghĩ gì, tỉ như có người đang khỏe mạnh đột nhiên tâm huyết dâng trào viết di thư, tỉ như có người lại tự nhiên nói về chuyện hậu sự của mình...”
“Lại tựa như, có người trước khi tại tai hoạ ập đến, khóe mắt lại không ngừng giật giật, mà các loại dấu hiệu này, hầu hết đã được xác minh là có thật...”
“Chúng ta là người tu luyện, thường nghe câu nói tâm huyết dâng trào, chính là trước khi tai nạn ập đến, trước mấy ngày đã cảm thấy tinh thần có chút không tập trung... Cái này ta tin tưởng các ngươi cũng đã có.”
“Đồng thời với những điềm báo ấy, trước khi một vài việc vui đến, cũng sẽ có dấu hiệu, vô luận làm chuyện gì đều sẽ đặc biệt thuận lợi, vấn đề này đã có quá nhiều minh chứng rồi, chẳng lẽ còn không phải chứng cứ rõ ràng..."
Tả Tiểu Đa một mặt trang nghiêm, mỗi chữ mỗi câu
nói rõ ràng: “Những ví dụ này, chí ít trong mắt của ta, đều là nhân chỉ sinh mệnh nhận lấy một ít gợi ý trong cõi u minh. Mà việc xem tướng đoán chữ, chính là dùng một
cách tương đối hình thức nhất, để giải nghĩa và nói rõ ra những gợi ý đấy.”
Lưu ca kia bị Tả Tiểu Đa nói đến nửa tin nửa ngờ, ngạc nhiên một lúc lâu mới nói: “Tiểu tử, ngươi nói là ngươi có đạo hạnh, thấy được thiên cơ, giờ phút này chỉ điểm chúng ta đường sáng, tránh đường chết, né tai ương? Thật sự không phải ăn nói bậy bạ, lừa phỉnh chúng ta chứ?!”
“Thầy Lưu, ngươi cẩn thận nhớ lại một chút, trước khi ta nói ngươi viết chữ, trong đầu ngươi có nghiêm túc viết tưởng tượng qua mình sẽ viết chữ nào không? Mà sau khi ta hỏi, cái chữ 'Nhất' này tiện tay mà thành, nhưng cũng có thể nói là đúng hạn mà tới. Nhưng ngài vì sao chỉ viết cái chữ nhất này? Sao không viết tên họ của ngài, hoặc là viết những chữ khác chẳng hạn... Đầu không viết đúng không? Vì cái gì, nhất định phải là chữ nhất?”
“Đây chính là, thượng thiên gợi ý, thiên cơ lộ ra.” Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, một tay dựng thẳng ở trước ngực, chậm rãi nói: “Vô Lượng ~~~ Thiên Tôn! Thiện tai ~~~ thiện tai!”
“Để xem tên nhóc này nói cái gì.”...
Tả Tiểu Đa thật sâu thở dài.
Tân Phương Dương từ đầu đến cuối đều nhìn vào đôi mắt và biểu cảm trên mặt của Tả Tiểu Đa.
Tại Tả Tiểu Đa lần thứ nhất phán định thắng bại của mười người, Tân Phương Dương đã biết tên này không. đơn giản, bởi vì ngay lúc đó chính hắn cũng thử phán đoán, có vài người hắn đoán khác với Tả Tiểu Đa, mà kết quả cuối cùng, là Tả Tiểu Đa hoàn toàn đúng, hắn có phán đoán sai.
Cũng là bắt đầu từ khi đó, Tân Phương Dương đạt được một cái kết luận: Tả Tiểu Đa là thật sự viết xem tướng.
Nếu là nói khả năng quan sát của Tả Tiểu Đa sức còn mạnh hơn mình, đánh chết Tân Phương Dương cũng không chịu thừa nhận!
Chuyện ngày hôm nay, cũng coi như để xác minh phán đoán của mình, cũng chỉ xem tướng chút thôi mà, cũng không tạo thành hậu quả xấu gì, đúng không nào.
“Chữ nhất này... Không tốt. Từ đông đến tây, không chỗ ẩn núp. Chữ nhất, càng là nét chết, viết không nâng bút, nơi phân tranh mà chư vị chuẩn bị tới, điểm gở rất nặng!”
Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, nói lời kinh người: “Cho nên, đông tây hai mặt, bao gồm cả những con đường liên thông từ đông sang tây, quyết không thể hướng!”
Đại hán râu quai nón Lưu ca híp mắt lại, nói: “ồm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các ngươi một nhóm mười người, chữ nhất, cũng là chữ thập được nâng bút, chữ thập nâng bút nhưng vẫn là nét chết...” Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, thanh âm trở nên nặng nề: “... Chết.”
“Đậu má..." Râu quai nón nâng tay lên muốn nện xuống.
Tần Phương Dương khoát tay, giữ chặt cánh tay phải đang giơ trên không trung của hắn: “Xem tướng đoán chữ, không nên tức giận.”
Lập tức nhìn về phía Tả Tiểu Đa: “Tiểu Đa, ngươi lời ấy, là thật chứ? Can hệ trọng đại, ngươi đừng có trò đùa!"
“Trò đùa? Ta làm sao lại có thể mang tính mạng con người ra làm trò đùa, từ đông sang tây xác thực hung hiểm trùng điệp, chín cửa tử không có một sinh.”
“Vậy phải phá giải thế nào?”
Tả Tiểu Đa trùng điệp hít một hơi, nói: “Các ngươi mười người cùng đi, tuyệt đối không được đi hướng đông và tây, tốt nhất là ngay cả con đường thẳng đều không nên đụng, mặt phía nam, chính là điểm cuối của chữ thập, càng thêm thập tử vô sinh! Chỉ có phương bắc, mới là chỗ gửi gắm sinh cơ.”
“Phương bắc chính là một chữ trời cao đất rộng chỗ, hơn nữa còn là chữ thập từ không tới có mở đầu chi nguyên, nếu đi về hướng bắc, không chỉ không có nguy hiểm, còn có được không ít thu hoạch.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Chuyến này, nhất định phải đi hướng bắc, chỉ có phương bắc đại cát.”
Sau khi nghe xong bản án sinh tử của Tả Tiểu Đa, râu quai nón Lưu ca kia hồ nghỉ trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa: “Mặc dù tiểu tử ngươi nói hùng hồn như thật, nhưng cái này ta vạch một cái, rõ ràng chính là ta tùy ý dùng chân vẽ một chút, ngươi thế mà lại nói ngươi nhìn ra nhiều như vậy, cái này cũng có chút khó tin rồi đó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Nhân chỉ sinh mệnh, vốn là chuyện kỳ diệu nhất giữa thiên địa này, bất kể một hành động dù nhỏ cũng có huyền cơ khó lường. Người sống một đời, mỗi khi gặp đại sự, cho dù trước đó không có nửa điểm phong thanh, lại khó tránh khỏi sẽ có một chút cảm ứng...”
“Tựa như nói... Có người, lúc hoàn toàn không biết mình sẽ xảy ra tai vạ bất ngờ, sẽ làm một vài chuyện mà trước đó chưa bao giờ làm, hoặc làm một cách vô thức. không nghĩ gì, tỉ như có người đang khỏe mạnh đột nhiên tâm huyết dâng trào viết di thư, tỉ như có người lại tự nhiên nói về chuyện hậu sự của mình...”
“Lại tựa như, có người trước khi tại tai hoạ ập đến, khóe mắt lại không ngừng giật giật, mà các loại dấu hiệu này, hầu hết đã được xác minh là có thật...”
“Chúng ta là người tu luyện, thường nghe câu nói tâm huyết dâng trào, chính là trước khi tai nạn ập đến, trước mấy ngày đã cảm thấy tinh thần có chút không tập trung... Cái này ta tin tưởng các ngươi cũng đã có.”
“Đồng thời với những điềm báo ấy, trước khi một vài việc vui đến, cũng sẽ có dấu hiệu, vô luận làm chuyện gì đều sẽ đặc biệt thuận lợi, vấn đề này đã có quá nhiều minh chứng rồi, chẳng lẽ còn không phải chứng cứ rõ ràng..."
Tả Tiểu Đa một mặt trang nghiêm, mỗi chữ mỗi câu
nói rõ ràng: “Những ví dụ này, chí ít trong mắt của ta, đều là nhân chỉ sinh mệnh nhận lấy một ít gợi ý trong cõi u minh. Mà việc xem tướng đoán chữ, chính là dùng một
cách tương đối hình thức nhất, để giải nghĩa và nói rõ ra những gợi ý đấy.”
Lưu ca kia bị Tả Tiểu Đa nói đến nửa tin nửa ngờ, ngạc nhiên một lúc lâu mới nói: “Tiểu tử, ngươi nói là ngươi có đạo hạnh, thấy được thiên cơ, giờ phút này chỉ điểm chúng ta đường sáng, tránh đường chết, né tai ương? Thật sự không phải ăn nói bậy bạ, lừa phỉnh chúng ta chứ?!”
“Thầy Lưu, ngươi cẩn thận nhớ lại một chút, trước khi ta nói ngươi viết chữ, trong đầu ngươi có nghiêm túc viết tưởng tượng qua mình sẽ viết chữ nào không? Mà sau khi ta hỏi, cái chữ 'Nhất' này tiện tay mà thành, nhưng cũng có thể nói là đúng hạn mà tới. Nhưng ngài vì sao chỉ viết cái chữ nhất này? Sao không viết tên họ của ngài, hoặc là viết những chữ khác chẳng hạn... Đầu không viết đúng không? Vì cái gì, nhất định phải là chữ nhất?”
“Đây chính là, thượng thiên gợi ý, thiên cơ lộ ra.” Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, một tay dựng thẳng ở trước ngực, chậm rãi nói: “Vô Lượng ~~~ Thiên Tôn! Thiện tai ~~~ thiện tai!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro