Nàng tên Lữ Thiên Thiên (2)
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Hà Viên Nguyệt thở dài một hơi nói: “Tưởng Trường Bân à.”
“Có ta.” Cục trưởng Tưởng lau mồ hôi trên đầu, khom người.
“Nhớ giúp thầy Tần điều tra thật kỹ.”
Bà lão căn dặn: “Nếu có thể tìm được là việc tốt nhất, đó là việc công đức vô biên đó.” “Ta...”
Trái tim cục trưởng Tưởng cuồn cuộn như hoàng liên.
Cuối cùng ngươi muốn để ta tìm được hay không muốn để ta tìm được đây?
Bây giờ ta đã ngáo ngơ lắm rồi!
“Thầy Tần, ngươi cũng không cần quá nản lòng, còn sống trên đời thì hy vọng ở phía trước.”
Bà Hà nhẹ nhàn nói: “Ta tin, dù vợ ngươi đang ở bất cứ đâu cũng có thể cảm nhận được tình nghĩa sâu nặng này của ngươi.”
Hồn vía Tân Phương Dương còn đang lửng lờ trôi chưa quay về, ngây ngẩn gật đầu, cả người như tượng gỗ, sức sống sạch sành sanh.
Rất lâu sau, hắn mới cay đăng cúi thấp đầu nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi!”
Lúc này, dường như đột nhiên cả tỉnh thần trên người Tần Phương Dương đều tách ra!
Hắn hiu quạnh xoay người bước về, bước đi có hơi vô hồn.
Hản đi hai bước đột nhiên cả người nhoáng một cái, trào ra một ngụm máu, hắn ra sức nuốt về, lại cảm thấy trời đất trước mắt đảo lộn, cả người xoay chuyển ngã xuống.
Đôi mắt Hà Viên Nguyệt trên xe lăn co rút lại, hai tay. theo bản năng nắm chặt tay vịn.
Nhưng, Tưởng Trường Bân còn nhanh hơn.
Cục trưởng Tưởng của cục Tinh Thuẫn.
Hắn sải bước đi tới đỡ Tân Phương Dương lên.
“Hai người đến đây!” Cục trưởng Tưởng vội vàng hô †o: “Nhanh! Nhanh nhanh lên! Đưa thầy Tần về! Chắc chăn phải bảo vệ anh toàn cho thầy Tần!”
Mọi người xung quanh lại lộ ra tình trạng ngạc nhiên không nói nên lời.
“Chuyện là sao đây?
Không phải vừa nãy ngươi hét dữ dội nhất sao?
Sao bây giờ hỏi han săn sóc như vầy?
Bà lão thấy bóng lưng hai người đỡ Tân Phương Dương hồn bay phách lạc, bước từng bước về trước, vẻ mặt, ánh mắt đã bình tĩnh lại từ lâu, chẳng có chút thay đổi nào.
Đầu cục trưởng Tưởng đổ mồ hôi, đi về.
Một lúc sau, bà lão mới nhẹ giọng nói: “Tưởng Trường Bân, xem ra gần đây ngươi buông thả không ít, thấy ngươi đổ mồ hôi như vậy, ngươi có bao nhiêu tuổi đâu, sao yếu như vậy, người ở vị trí cao cũng không thể lơ là tu luyện, thực lực tu vi của mình mới quan trọng!”
Cục trưởng Tưởng đổ mồ hôi đây đầu: “Vâng, vâng.”
“Đi đi” Bóng dáng Tân Phương Dương biến mất sau chỗ rẽ. Dường như lúc này bà lão cũng mất đi sức lực, cả người tê liệt trên xe lăn, có vẻ ngồi cũng không vững.
“Ta đưa ngươi về.” Cục trưởng Tưởng kiên trì: “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi...”
“Cút!”
Bà lão tức giận lạnh lùng hét: “Tưởng Trường Bân, bây giờ ta nói cho ngươi biết, đến chết ta cũng không...”
“Đừng đừng đừng...” Cục trưởng Tưởng đành vội nói: “Ta đi, ta đi, ta đi ngay.”
“Nếu ta phát hiện ngươi làm chuyện mờ ám gì sau lưng ta, làm lơ lời ta nói... làm tổn thương mấy học sinh này của ta... thì ta có chết cũng không cần giấy tiền vàng mã của ngươi!" Cuối cùng bà lão cảnh cáo một câu.
Trong lòng cục trưởng Tưởng đắng ngắt như nhét đầy hoàng liên.
Hiện trường nhiều ngươi như vậy, chỉ có hẳn là người biết sự thật trong câu chuyện!
Có thể là thế nào? Phải làm sao? Dám làm gì?
Có vẻ đây là một vấn đề khó, chọn sao làm sao cũng không được!
Từng chiếc xe lần lượt rời đi. Xe của cục trưởng Tưởng lăn bánh cuối cùng.
Bà lão đã trở về nghỉ ngơi rồi, thật sự sức khỏe nàng rất yếu, được đưa đi sớm nhất.
Cục trưởng Tưởng đi trước, có lòng vỗ vỗ vai cục trưởng Tôn: “Lão Tôn, trường Nhị Trung này vẫn do hiệu trưởng Lý làm tiếp đi, tạm dừng chức vụ gì thôi đi.”
“Được rồi.” Cục trưởng Tôn cũng thở phào: “Nói cho cùng, vẫn có Trường Giang ở đây chúng ta an tâm nhất.”
“Với lại..” Cục trưởng Tưởng nhìn hiệu trưởng Lý ở một bên, lộ ra nụ cười trên mặt: “Hiệu trưởng Lý, sau này phiền ngươi phải vất vả rồi, chăm sóc bà cụ cẩn thận.”
Lý Trường Giang nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần Lý Trường Giang ta còn một hơi thở..."
“Ầy, đừng nói vậy, đừng nói vậy..”
Cục trưởng Tưởng xua tay cười, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ lời lẽ cả buổi trời mới cười ha ha nói: “Với cả thầy Tần kia, cũng là một người thầy tốt... bọn họ có khó khăn chỗ nào đều có thể gọi thẳng cho ta, à, dù là chuyện gì cũng có thể tìm thẳng đến ta, hiểu chưa?”
Hiệu trưởng Lý có hơi lơ mơ về kiến giải này, trong phút chốc không biết phải trả lời thế nào.
Sao lại lôi thây Tân vào nữa?
Cả buổi mới trả lời: “Được.”
“À, nếu sau này...” Vẻ mặt cục trưởng Tưởng rõ ràng vô cùng mâu thuẫn, nói hết sức cẩn thận tỉ mỉ, nhưng nói chưa xong điện thoại đã reo.
Nhìn số điện thoại rồi vội vàng bắt máy: “Ta đây...”
Bên kia truyền đến một từ rất rõ ràng: “Cút!”
Giọng rất nặng.
“Ơơơơ...ừ."
Cục trưởng Tưởng lau mồ hôi, bật dậy khỏi ghế: “Ta đi, đi ngay đây..."
Chưa nói dứt lời đã tông cửa xông ra chạy trốn.
Giống như một con tuấn mã bị vụt một đao vào. mông, ầm một tiếng chạy trối chết.
“Mới nói nửa câu mà người đã đi rt Giang không thông não được.
...“ Lý Trưởng
Tính tình mấy vị lãnh đạo này ngộ ghê.
Chuyện không đầu không đuôi, nói một nửa rồi chạy, cái nết ai cũng vậy à?
Tà Tiểu Đa lôi Lý Thành Long nói chuyện cả buổi chiều!
Mới chỉ hiểu biết sơ sơ khái niệm liên quan đối với Vu Minh, đối với Sát Phá Lang, thậm chí đối với Bắc Đấu. Cửu, Nam Đấu Lục.
Phải nói là thiên phú tu hành của Lý Thành Long không tốt lắm, thực lực kém... ừm, bây giờ cũng không thể dùng thực lực kém để miêu tả hắn, suy cho cùng người ta đã một lần nhảy vọt lên top năm của lớp chín rồi...
Nhưng hiểu biết về lịch sử, truyền thuyết liên quan, với cả hiểu biết về mặt địch bạn trong giới tu hành, quả nhiên Lý Thành Long không chỉ hơn cao nhân một bậc. thôi đâu.
Phàm là vấn đề Tả Tiểu Đa hỏi, hiếm khi hắn không biết, dù là chuyện gì đều có thể nói có sách mách có chứng, hỏi một trả lời mười, từ lớn tới nhỏ, ít có để sót, khiến Tả Tiểu Đa nghe mà thỏa mãn, càng hâm mộ kiến thức của hắn.
Nhóc con giỏi lắm, cái đầu này chỉ kém ta một chút thôi.
Nhưng càng hiểu tình hình bên trong của kẻ địch đối đầu mà mình luôn tò mò, Tả Tiểu Đa càng kinh hồn bạt vía.
“Có ta.” Cục trưởng Tưởng lau mồ hôi trên đầu, khom người.
“Nhớ giúp thầy Tần điều tra thật kỹ.”
Bà lão căn dặn: “Nếu có thể tìm được là việc tốt nhất, đó là việc công đức vô biên đó.” “Ta...”
Trái tim cục trưởng Tưởng cuồn cuộn như hoàng liên.
Cuối cùng ngươi muốn để ta tìm được hay không muốn để ta tìm được đây?
Bây giờ ta đã ngáo ngơ lắm rồi!
“Thầy Tần, ngươi cũng không cần quá nản lòng, còn sống trên đời thì hy vọng ở phía trước.”
Bà Hà nhẹ nhàn nói: “Ta tin, dù vợ ngươi đang ở bất cứ đâu cũng có thể cảm nhận được tình nghĩa sâu nặng này của ngươi.”
Hồn vía Tân Phương Dương còn đang lửng lờ trôi chưa quay về, ngây ngẩn gật đầu, cả người như tượng gỗ, sức sống sạch sành sanh.
Rất lâu sau, hắn mới cay đăng cúi thấp đầu nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi!”
Lúc này, dường như đột nhiên cả tỉnh thần trên người Tần Phương Dương đều tách ra!
Hắn hiu quạnh xoay người bước về, bước đi có hơi vô hồn.
Hản đi hai bước đột nhiên cả người nhoáng một cái, trào ra một ngụm máu, hắn ra sức nuốt về, lại cảm thấy trời đất trước mắt đảo lộn, cả người xoay chuyển ngã xuống.
Đôi mắt Hà Viên Nguyệt trên xe lăn co rút lại, hai tay. theo bản năng nắm chặt tay vịn.
Nhưng, Tưởng Trường Bân còn nhanh hơn.
Cục trưởng Tưởng của cục Tinh Thuẫn.
Hắn sải bước đi tới đỡ Tân Phương Dương lên.
“Hai người đến đây!” Cục trưởng Tưởng vội vàng hô †o: “Nhanh! Nhanh nhanh lên! Đưa thầy Tần về! Chắc chăn phải bảo vệ anh toàn cho thầy Tần!”
Mọi người xung quanh lại lộ ra tình trạng ngạc nhiên không nói nên lời.
“Chuyện là sao đây?
Không phải vừa nãy ngươi hét dữ dội nhất sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao bây giờ hỏi han săn sóc như vầy?
Bà lão thấy bóng lưng hai người đỡ Tân Phương Dương hồn bay phách lạc, bước từng bước về trước, vẻ mặt, ánh mắt đã bình tĩnh lại từ lâu, chẳng có chút thay đổi nào.
Đầu cục trưởng Tưởng đổ mồ hôi, đi về.
Một lúc sau, bà lão mới nhẹ giọng nói: “Tưởng Trường Bân, xem ra gần đây ngươi buông thả không ít, thấy ngươi đổ mồ hôi như vậy, ngươi có bao nhiêu tuổi đâu, sao yếu như vậy, người ở vị trí cao cũng không thể lơ là tu luyện, thực lực tu vi của mình mới quan trọng!”
Cục trưởng Tưởng đổ mồ hôi đây đầu: “Vâng, vâng.”
“Đi đi” Bóng dáng Tân Phương Dương biến mất sau chỗ rẽ. Dường như lúc này bà lão cũng mất đi sức lực, cả người tê liệt trên xe lăn, có vẻ ngồi cũng không vững.
“Ta đưa ngươi về.” Cục trưởng Tưởng kiên trì: “Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi...”
“Cút!”
Bà lão tức giận lạnh lùng hét: “Tưởng Trường Bân, bây giờ ta nói cho ngươi biết, đến chết ta cũng không...”
“Đừng đừng đừng...” Cục trưởng Tưởng đành vội nói: “Ta đi, ta đi, ta đi ngay.”
“Nếu ta phát hiện ngươi làm chuyện mờ ám gì sau lưng ta, làm lơ lời ta nói... làm tổn thương mấy học sinh này của ta... thì ta có chết cũng không cần giấy tiền vàng mã của ngươi!" Cuối cùng bà lão cảnh cáo một câu.
Trong lòng cục trưởng Tưởng đắng ngắt như nhét đầy hoàng liên.
Hiện trường nhiều ngươi như vậy, chỉ có hẳn là người biết sự thật trong câu chuyện!
Có thể là thế nào? Phải làm sao? Dám làm gì?
Có vẻ đây là một vấn đề khó, chọn sao làm sao cũng không được!
Từng chiếc xe lần lượt rời đi. Xe của cục trưởng Tưởng lăn bánh cuối cùng.
Bà lão đã trở về nghỉ ngơi rồi, thật sự sức khỏe nàng rất yếu, được đưa đi sớm nhất.
Cục trưởng Tưởng đi trước, có lòng vỗ vỗ vai cục trưởng Tôn: “Lão Tôn, trường Nhị Trung này vẫn do hiệu trưởng Lý làm tiếp đi, tạm dừng chức vụ gì thôi đi.”
“Được rồi.” Cục trưởng Tôn cũng thở phào: “Nói cho cùng, vẫn có Trường Giang ở đây chúng ta an tâm nhất.”
“Với lại..” Cục trưởng Tưởng nhìn hiệu trưởng Lý ở một bên, lộ ra nụ cười trên mặt: “Hiệu trưởng Lý, sau này phiền ngươi phải vất vả rồi, chăm sóc bà cụ cẩn thận.”
Lý Trường Giang nghiêm túc nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần Lý Trường Giang ta còn một hơi thở..."
“Ầy, đừng nói vậy, đừng nói vậy..”
Cục trưởng Tưởng xua tay cười, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ lời lẽ cả buổi trời mới cười ha ha nói: “Với cả thầy Tần kia, cũng là một người thầy tốt... bọn họ có khó khăn chỗ nào đều có thể gọi thẳng cho ta, à, dù là chuyện gì cũng có thể tìm thẳng đến ta, hiểu chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệu trưởng Lý có hơi lơ mơ về kiến giải này, trong phút chốc không biết phải trả lời thế nào.
Sao lại lôi thây Tân vào nữa?
Cả buổi mới trả lời: “Được.”
“À, nếu sau này...” Vẻ mặt cục trưởng Tưởng rõ ràng vô cùng mâu thuẫn, nói hết sức cẩn thận tỉ mỉ, nhưng nói chưa xong điện thoại đã reo.
Nhìn số điện thoại rồi vội vàng bắt máy: “Ta đây...”
Bên kia truyền đến một từ rất rõ ràng: “Cút!”
Giọng rất nặng.
“Ơơơơ...ừ."
Cục trưởng Tưởng lau mồ hôi, bật dậy khỏi ghế: “Ta đi, đi ngay đây..."
Chưa nói dứt lời đã tông cửa xông ra chạy trốn.
Giống như một con tuấn mã bị vụt một đao vào. mông, ầm một tiếng chạy trối chết.
“Mới nói nửa câu mà người đã đi rt Giang không thông não được.
...“ Lý Trưởng
Tính tình mấy vị lãnh đạo này ngộ ghê.
Chuyện không đầu không đuôi, nói một nửa rồi chạy, cái nết ai cũng vậy à?
Tà Tiểu Đa lôi Lý Thành Long nói chuyện cả buổi chiều!
Mới chỉ hiểu biết sơ sơ khái niệm liên quan đối với Vu Minh, đối với Sát Phá Lang, thậm chí đối với Bắc Đấu. Cửu, Nam Đấu Lục.
Phải nói là thiên phú tu hành của Lý Thành Long không tốt lắm, thực lực kém... ừm, bây giờ cũng không thể dùng thực lực kém để miêu tả hắn, suy cho cùng người ta đã một lần nhảy vọt lên top năm của lớp chín rồi...
Nhưng hiểu biết về lịch sử, truyền thuyết liên quan, với cả hiểu biết về mặt địch bạn trong giới tu hành, quả nhiên Lý Thành Long không chỉ hơn cao nhân một bậc. thôi đâu.
Phàm là vấn đề Tả Tiểu Đa hỏi, hiếm khi hắn không biết, dù là chuyện gì đều có thể nói có sách mách có chứng, hỏi một trả lời mười, từ lớn tới nhỏ, ít có để sót, khiến Tả Tiểu Đa nghe mà thỏa mãn, càng hâm mộ kiến thức của hắn.
Nhóc con giỏi lắm, cái đầu này chỉ kém ta một chút thôi.
Nhưng càng hiểu tình hình bên trong của kẻ địch đối đầu mà mình luôn tò mò, Tả Tiểu Đa càng kinh hồn bạt vía.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro