Nghẹn chết ngươi đi
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
“Vậy ta tịch thu nó. Đợi đến ngày mai đưa lại cho người một cái điện thoại kiểu mới nhất, điện thoại Tỉnh Hồ Cửu Cửu”
“Wow! Cảm ơn hiệu trưởng, ngươi thật sự quá hào. phóng rồi!"
Tạ Tiểu Đa hiển nhiên không ngờ ngoài học bông ra còn có kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn như vậy. Phải biết là một chiếc điện thoại Tinh Hồn Cửu Cửu giá bán đầy đủ là mười sáu nghìn tinh nguyên, so với cái mà Tạ Tiểu Đa đang dùng có thể là đắt gấp hai mươi lân đó!
“Xem ra sau này sẽ phải quay thêm nhiều video hơn nữa!” Trong lòng Tạ Tiểu Đa vui sướng, trên mặt nở nụ cười như hoa.
“Thẻ nè." Tạ Tiểu Đa rút ra tấm thẻ có số điện thoại và chứng minh nhân dân, Lý Trường Giang đã trực tiếp tịch thu điện thoại.
Ngừng một lát hắn lại nói “Chuyện ngày hôm nay, không được nhắc, không được nói, phải giữ bí mật. Àh, ta đang nói đến chuyện xem tướng... Ngoài ra, này mai, bọn ngươi cứ tiến hành Nhị Mạc trong Tam Mạc Ngũ Bình, sau đó, ngày mốt, thứ hai, hãy thăng cấp, đại hội toàn trường, đừng quên nói với ba mẹ của ngươi, bọn họ nhất định phải có mặt...”
Vội vàng dặn dò vài câu, Lý Trường Giang bèn lao ra ngoài như con ngựa hoang bị tuột dây cương.
Tạ Tiểu Đa và Hồ Nhược Vân đang ở trong văn phòng, nghe thấy một tiếng rầm ở bên ngoài, cũng không biết là đã va vào cái gì, liền theo sau là giọng nói của Lý Trường Giang từ cách đó vài km vang lên “Lão Liêu! Lão. Liêu! Ta đến đây ha ha ha ha ha ha...”
Mắt của Hồ Nhược Vân còn có chút đỏ lên, lại cũng nhịn không được hết khóc rồi cười “Này, hiệu trưởng này của các ngươi...”
Trong miệng thì nói không vừa lòng, nhưng chân mày khóe mắt lại tràn đầy ngọt ngào và thỏa mãn.
Tạ Tiểu Đa đã bị cưỡng ép ăn một xô “cơm trớ” đến no năng, lúc không cảnh giác lại bị đổ thêm một xô nữa.
Tạ Tiểu Đa ưỡn bụng ra đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, đâm đầu vào người Tân Phương Dương. Tân Phương Dương rất sửng sốt “Bụng ngươi làm sao mà phình ra như vậy?”
Tạ Tiểu Đa sụt sịt “Còn có thể thế nào nữa, do phải ăn quá nhiều “cơm trớ” đó ạ...
'Tân Phương Dương mắt trợn trắng, nói “Nói bừa cái gì, chiều nay ta phải tranh thủ thời gian giúp ngươi ổn định căn cơ lân cuối cùng, ngày mai ta sẽ tiến vào Tinh Hồn Tháp, Nhị Mạc trong Tam Mạc Ngũ Bình.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Hôm đó, Tạ Tiểu Đa gần như là tung bay về nhà, trong lòng khoan khoái vui vẻ tràn đầy.
Cho đến khi về đến cửa nhà, mới dừng lại, thu hồi miệng cười toát miệng đến quai hàm, sau đó ho một tiếng, gắng sức nuốt vài ngụm nước bọt còn hai tay thì ra sức xoa xoa mặt, để che đi cảm xúc hưng phấn trên khuôn mặt.
Lại nuốt vài ngụm nước bọt lần nữa, gắng sức chuyển động ngũ quan vài lần, cuối cùng cũng hồi phục được một chút trạng thái bình thường.
Người nào đó cố gắng thử làm ra một vẻ mặt nặng nề, hít thở một hơi, tóm lại cứ giả vờ đến cực điểm.
“Không được cười!”
“Tuyệt đối không được cười!”
“Nhất định không được cười!”
Khẽ mở cửa nhà, Tạ Tiểu Đa với vẻ mặt u ám, rũ mắt bước vào nhà của mình.
Trong phòng bếp, Ngô Vũ Đình và Tạ Tiểu Niệm nhìn nhau nháy mắt ra hiệu.
Tạ Tiểu Niệm ghé sát vào bên tai của Ngô Vũ Đình
“Mẹ, Cẩu Đát chắc chắn lại có chuyện vui rš
“Chắc chắn rồi.” Ngô Vũ Đình ghé sát vào bên tai của Tạ Tiểu Niệm “Nếu không phải vừa nãy chúng ta ở bên bệ cửa sổ đúng lúc đã nhìn thấy, biết đâu chúng ta thật sự đã bị dáng vẻ quỷ quái của hắn đánh lừa rồi, dọc đường về nhà thằng nhóc này đã nhảy cẵng lên vui sướng, uốn éo theo khúc ương ca, không có chuyện vui mới là lạ đó!”
“Chúng ta đừng để ý đến hắn.”
“Đúng, để hẳn kìm nén đi. Để xem hắn có thể kìm nén đến chừng nào.”
“Được.”
“Lát nữa, ngươi đi thông báo một chút cho ba của ngươi, cũng đừng để cho ba ngươi hỏi, chúng ta cùng nhau chọc hắn.”
“Đúng, bây giờ ta sẽ gửi tin nhắn, ba mà bỏ lỡ trò vui như vậy thì thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt Tạ Tiểu Đa bình tĩnh đặt mông ngồi xuống số pha, trên mặt chồng chất tâm sự, rồi hắn lại thở dài thườn thượt.
Nhìn trộm vào phòng bếp, nếu như là thường ngày, mọi người thấy mình buồn bã như vậy, không phải nên sớm đi ra quan tâm rồi sao?!
Ngô Vũ Đình và Tạ Tiểu Niệm lại như thể không nghe thấy, vẫn vừa nói chuyện vừa nấu cơm, nhẹ giọng thì thầm trao đổi nên bỏ xì dầu hay là bỏ giấm.
“Ôi! Haizzz....." Tạ Tiểu Đa khuếch đại âm lượng, thân thể ngã xuống số pha một cách chán chường, lớn giọng nói “Ôi trời, ta sầu chết đi được...”
Ngô Vũ Đình “Niệm nhi, ngươi bỏ nhiều mì quá rồi, cho thêm một chút nước đi.”
“À, dạ, được rồi, những thứ này như vậy đủ chưa mẹ?”
“Lại cho thêm một chút nữa, ừa, bây giờ cái này vừa đủ rồi, chính là tỉ lệ này, sau này phải ghi nhớ.”
“Được ạ.”
Sao lại vẫn không có ai quan tâm đến ta?
Nhãn cầu của Tạ Tiểu Đa chuyển qua chuyển lại phán đoán có lẽ trong phòng bếp đang quá lộn xôn rồi, nên bọn họ không nghe thấy.
Tạ Tiểu Đa lại dứt khoát đứng lên với vẻ mặt vẫn bình tĩnh, từng bước từng bước đi đến cửa phòng bếp, liền dựa vào khung cửa của phòng bếp, lớn tiếng thởi dài
“ôi
Cau mày, ấn đường đó nhăn đến mức tưởng chừng như có thể kẹp chết con ruồi, cộng với vẻ mặt buồn khổ.
Ngô Vũ Đình “Niệm nhi, ngươi đến tủ lạnh lấy một ít tôm khô đi.”
“Dạ” “Nhớ là tôm khô, không phải ruốc khô.” “Biết rồi, mẹ.”
Tạ Tiểu Niệm đi qua trước mặt Tạ Tiểu Đa cứ như bên cạnh không có người, mở tủ lạnh lấy tôm khô.
Hửm, sao vẫn còn chưa chú ý đến sắc mặt của ta, sắc mặt khó coi như vậy mà cũng không nhìn thấy!?
Tạ Tiểu Đa dịch chuyển thêm một bước, dựa vào tủ lạnh đang mở thở ngắn than dài “Trời ơi...sầu chết đi được.”
“Tránh ra, tự nhiên chặn ở đây làm gì!”
Tạ Tiểu Niệm gạt Tạ Tiểu Đa sang một bên, lấy tôm khô sau đó tự ý bước đi.
“Mẹ, nhiêu đây đủ không?” “Cũng đủ rồi.” Tạ Tiểu Đa “??2”
Bối rối.
Vậy mà còn có thể không chú ý đến?
Tạ Tiểu Đa rất thất vọng mà thởi dài nói “Mẹ... ta về rồi”
Đầu của Ngô Vũ Đình cũng không quay lại mà trả lời “Cẩu Đát về rồi àh, đúng lúc, đi bóc vỏ tỏi đi, nhanh lên, †a đang chờ dùng nè.”
Tạ Tiểu Đa cam chịu số phận bóc tỏi. Trong lòng nghiêm túc nghĩ, lẽ nào là diễn có chỗ nào không đúng sao, sao lại là phản ứng như vậy?
Không lâu sau, Tạ Trường Lộ cũng về nhà. Tạ Tiểu Niệm bắt đầu bày cơm và thức ăn đã được nấu chín lên bàn ăn, tràn đây mùi thơm trong một khoảng thời gian.
“Wow! Cảm ơn hiệu trưởng, ngươi thật sự quá hào. phóng rồi!"
Tạ Tiểu Đa hiển nhiên không ngờ ngoài học bông ra còn có kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn như vậy. Phải biết là một chiếc điện thoại Tinh Hồn Cửu Cửu giá bán đầy đủ là mười sáu nghìn tinh nguyên, so với cái mà Tạ Tiểu Đa đang dùng có thể là đắt gấp hai mươi lân đó!
“Xem ra sau này sẽ phải quay thêm nhiều video hơn nữa!” Trong lòng Tạ Tiểu Đa vui sướng, trên mặt nở nụ cười như hoa.
“Thẻ nè." Tạ Tiểu Đa rút ra tấm thẻ có số điện thoại và chứng minh nhân dân, Lý Trường Giang đã trực tiếp tịch thu điện thoại.
Ngừng một lát hắn lại nói “Chuyện ngày hôm nay, không được nhắc, không được nói, phải giữ bí mật. Àh, ta đang nói đến chuyện xem tướng... Ngoài ra, này mai, bọn ngươi cứ tiến hành Nhị Mạc trong Tam Mạc Ngũ Bình, sau đó, ngày mốt, thứ hai, hãy thăng cấp, đại hội toàn trường, đừng quên nói với ba mẹ của ngươi, bọn họ nhất định phải có mặt...”
Vội vàng dặn dò vài câu, Lý Trường Giang bèn lao ra ngoài như con ngựa hoang bị tuột dây cương.
Tạ Tiểu Đa và Hồ Nhược Vân đang ở trong văn phòng, nghe thấy một tiếng rầm ở bên ngoài, cũng không biết là đã va vào cái gì, liền theo sau là giọng nói của Lý Trường Giang từ cách đó vài km vang lên “Lão Liêu! Lão. Liêu! Ta đến đây ha ha ha ha ha ha...”
Mắt của Hồ Nhược Vân còn có chút đỏ lên, lại cũng nhịn không được hết khóc rồi cười “Này, hiệu trưởng này của các ngươi...”
Trong miệng thì nói không vừa lòng, nhưng chân mày khóe mắt lại tràn đầy ngọt ngào và thỏa mãn.
Tạ Tiểu Đa đã bị cưỡng ép ăn một xô “cơm trớ” đến no năng, lúc không cảnh giác lại bị đổ thêm một xô nữa.
Tạ Tiểu Đa ưỡn bụng ra đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, đâm đầu vào người Tân Phương Dương. Tân Phương Dương rất sửng sốt “Bụng ngươi làm sao mà phình ra như vậy?”
Tạ Tiểu Đa sụt sịt “Còn có thể thế nào nữa, do phải ăn quá nhiều “cơm trớ” đó ạ...
'Tân Phương Dương mắt trợn trắng, nói “Nói bừa cái gì, chiều nay ta phải tranh thủ thời gian giúp ngươi ổn định căn cơ lân cuối cùng, ngày mai ta sẽ tiến vào Tinh Hồn Tháp, Nhị Mạc trong Tam Mạc Ngũ Bình.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Hôm đó, Tạ Tiểu Đa gần như là tung bay về nhà, trong lòng khoan khoái vui vẻ tràn đầy.
Cho đến khi về đến cửa nhà, mới dừng lại, thu hồi miệng cười toát miệng đến quai hàm, sau đó ho một tiếng, gắng sức nuốt vài ngụm nước bọt còn hai tay thì ra sức xoa xoa mặt, để che đi cảm xúc hưng phấn trên khuôn mặt.
Lại nuốt vài ngụm nước bọt lần nữa, gắng sức chuyển động ngũ quan vài lần, cuối cùng cũng hồi phục được một chút trạng thái bình thường.
Người nào đó cố gắng thử làm ra một vẻ mặt nặng nề, hít thở một hơi, tóm lại cứ giả vờ đến cực điểm.
“Không được cười!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tuyệt đối không được cười!”
“Nhất định không được cười!”
Khẽ mở cửa nhà, Tạ Tiểu Đa với vẻ mặt u ám, rũ mắt bước vào nhà của mình.
Trong phòng bếp, Ngô Vũ Đình và Tạ Tiểu Niệm nhìn nhau nháy mắt ra hiệu.
Tạ Tiểu Niệm ghé sát vào bên tai của Ngô Vũ Đình
“Mẹ, Cẩu Đát chắc chắn lại có chuyện vui rš
“Chắc chắn rồi.” Ngô Vũ Đình ghé sát vào bên tai của Tạ Tiểu Niệm “Nếu không phải vừa nãy chúng ta ở bên bệ cửa sổ đúng lúc đã nhìn thấy, biết đâu chúng ta thật sự đã bị dáng vẻ quỷ quái của hắn đánh lừa rồi, dọc đường về nhà thằng nhóc này đã nhảy cẵng lên vui sướng, uốn éo theo khúc ương ca, không có chuyện vui mới là lạ đó!”
“Chúng ta đừng để ý đến hắn.”
“Đúng, để hẳn kìm nén đi. Để xem hắn có thể kìm nén đến chừng nào.”
“Được.”
“Lát nữa, ngươi đi thông báo một chút cho ba của ngươi, cũng đừng để cho ba ngươi hỏi, chúng ta cùng nhau chọc hắn.”
“Đúng, bây giờ ta sẽ gửi tin nhắn, ba mà bỏ lỡ trò vui như vậy thì thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt Tạ Tiểu Đa bình tĩnh đặt mông ngồi xuống số pha, trên mặt chồng chất tâm sự, rồi hắn lại thở dài thườn thượt.
Nhìn trộm vào phòng bếp, nếu như là thường ngày, mọi người thấy mình buồn bã như vậy, không phải nên sớm đi ra quan tâm rồi sao?!
Ngô Vũ Đình và Tạ Tiểu Niệm lại như thể không nghe thấy, vẫn vừa nói chuyện vừa nấu cơm, nhẹ giọng thì thầm trao đổi nên bỏ xì dầu hay là bỏ giấm.
“Ôi! Haizzz....." Tạ Tiểu Đa khuếch đại âm lượng, thân thể ngã xuống số pha một cách chán chường, lớn giọng nói “Ôi trời, ta sầu chết đi được...”
Ngô Vũ Đình “Niệm nhi, ngươi bỏ nhiều mì quá rồi, cho thêm một chút nước đi.”
“À, dạ, được rồi, những thứ này như vậy đủ chưa mẹ?”
“Lại cho thêm một chút nữa, ừa, bây giờ cái này vừa đủ rồi, chính là tỉ lệ này, sau này phải ghi nhớ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được ạ.”
Sao lại vẫn không có ai quan tâm đến ta?
Nhãn cầu của Tạ Tiểu Đa chuyển qua chuyển lại phán đoán có lẽ trong phòng bếp đang quá lộn xôn rồi, nên bọn họ không nghe thấy.
Tạ Tiểu Đa lại dứt khoát đứng lên với vẻ mặt vẫn bình tĩnh, từng bước từng bước đi đến cửa phòng bếp, liền dựa vào khung cửa của phòng bếp, lớn tiếng thởi dài
“ôi
Cau mày, ấn đường đó nhăn đến mức tưởng chừng như có thể kẹp chết con ruồi, cộng với vẻ mặt buồn khổ.
Ngô Vũ Đình “Niệm nhi, ngươi đến tủ lạnh lấy một ít tôm khô đi.”
“Dạ” “Nhớ là tôm khô, không phải ruốc khô.” “Biết rồi, mẹ.”
Tạ Tiểu Niệm đi qua trước mặt Tạ Tiểu Đa cứ như bên cạnh không có người, mở tủ lạnh lấy tôm khô.
Hửm, sao vẫn còn chưa chú ý đến sắc mặt của ta, sắc mặt khó coi như vậy mà cũng không nhìn thấy!?
Tạ Tiểu Đa dịch chuyển thêm một bước, dựa vào tủ lạnh đang mở thở ngắn than dài “Trời ơi...sầu chết đi được.”
“Tránh ra, tự nhiên chặn ở đây làm gì!”
Tạ Tiểu Niệm gạt Tạ Tiểu Đa sang một bên, lấy tôm khô sau đó tự ý bước đi.
“Mẹ, nhiêu đây đủ không?” “Cũng đủ rồi.” Tạ Tiểu Đa “??2”
Bối rối.
Vậy mà còn có thể không chú ý đến?
Tạ Tiểu Đa rất thất vọng mà thởi dài nói “Mẹ... ta về rồi”
Đầu của Ngô Vũ Đình cũng không quay lại mà trả lời “Cẩu Đát về rồi àh, đúng lúc, đi bóc vỏ tỏi đi, nhanh lên, †a đang chờ dùng nè.”
Tạ Tiểu Đa cam chịu số phận bóc tỏi. Trong lòng nghiêm túc nghĩ, lẽ nào là diễn có chỗ nào không đúng sao, sao lại là phản ứng như vậy?
Không lâu sau, Tạ Trường Lộ cũng về nhà. Tạ Tiểu Niệm bắt đầu bày cơm và thức ăn đã được nấu chín lên bàn ăn, tràn đây mùi thơm trong một khoảng thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro