Nhẹ Nhàng!
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Tả Tiểu Đa thở thật dài: "Cái này cần phải xem thành tâm của ngươi... tâm không thành, nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ là... tránh không khỏi, tránh không khỏi, đây là thiên ý... ta bây giờ giúp ngươi, chính là tiết lộ thiên cơ, nghịch thiên mà đi, gánh vác nhân quả nặng nề, cũng chỉ là bởi vì ngươi và ta hữu duyên, nhân duyên gặp gỡ...”
“Ngươi có biết, bần đạo tiết lộ thiên cơ, sẽ bị thiên khiển.”
Hai mắt Tả Tiểu Đa nhìn thẳng vào ví tiền của đối phương, tận tình khuyên bảo nói: "Thí chủ, tiền tài dễ kiếm, tính mệnh khó cầu. Một khi tính mạng cũng không còn, có bao nhiêu tiền... đều là của người khác.”
Tên thanh niên đã choáng váng.
Ngươi nói thế là, nếu ta không cho ngươi, ngươi sẽ giết ta, sau đó tiền vẫn là ngươi?
Là ý này sao?
Thật sao?
"Đại sư... Ta chri là một tên trộm, ta chỉ trộm mấy cái ví tiền của người ta... Không đến mức có nguy hiểm tính mạng chứ?”
Tả Tiểu Đa tức giận không vui: "Cái này không liên quan gì đến nghề nghiệp của ngươi, Vô Lượng Thiên Tôn, thí chủ, xem ra mối nguy hiểm đến tính mạng này của ngươi, khó mà hóa giải. Bần đạo cũng bất lực...”
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một chút, đột nhiên bẻ bẻ cổ.
Lập tức xương cổ phát ra tiếng răng rắc răng rắc, rồi nhẹ nhàng nói: "Họa phúc không cửa... Duy người từ triệu... Sinh mệnh của con người... Là bực nào yếu ớt, ngã phật từ bi, hôm nay đệ tử sợ rằng muốn phá giới...”
“Hu hu huhu...”
Tên thanh niên rốt cuộc cũng phải khóc toáng lên: "Đại sư... Ta chỗ này cũng chỉ còn lại có tám ngàn... toàn bộ gia sản của ta, chỉ có chút này... Ngài lấy đi, ngài lấy hết đi, tha cho ta một mạng đi... hu hu hu...”
Nước mũi nước mắt tèm lem, tên thanh niên khóc lóc toáng lên.
“Ngươi nói vậy là sao?”
Tả Tiểu Đa tức giận không vui: "Cái gì gọi là ta tha cho ngươi một mạng? Ngươi phải nói, cầu đại sư chỉ điểm một con đường sáng.”
“Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo quả là không nhìn lầm, thí chủ, hôm nay, ngươi và ta đúng là hữu duyên."
"Cầu xin đại sư, hu hu... Chỉ điểm một con đường sáng.” Lúc này hắn đến suy nghĩ muốn tự tử cũng đã có luôn rồi.
“Được rồi, nể tình ngươi một mảnh thành tâm, tận bỏ thiện tài, càng nể tình ngươi và ta có duyên phận, ta liều mạng nghịch thiên mà đi, hao tổn tu vi... Thôi thôi.”
Tả Tiểu Đa ra vẻ đạo mạo thu tiền: "Ngươi chỉ cần một đường đi về phía đông... Đi thẳng, không nên quay đầu lại... là có thể hóa giải nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đa... Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
“Ừm, đêm nay đều không thể quay đầu ha. Hôm nay ngươi và ta hữu duyên, ta giúp ngươi lần này, chính là duyên phận cho phép. Ngày mai bằng giờ này, nếu là ngươi đã vượt qua nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải tới chỗ này, cùng bần đạo chấm dứt nhân quả...”
“Dạ, dạ, cẩn tuân đại sư phân phó.”
Tả Tiểu Đa lấy giấy bút ra, rồng bay phượng múa viết cái gì đó: "Nào, ký tên vào đây đi.”
Sau đó gập lại bỏ vào túi của hắn.
“Đứa trẻ đáng thương, đi đi.”
Hắn hệt như là con chó bị đánh gãy sống lưng, lộn nhào một đường hướng về phía đông mà chạy đi.
Về phần ngày mai chấm dứt nhân quả cái gì đó...
Đánh chết ta, ta cũng không tới...
Để cho ta gặp lại cái tên điên này, vậy còn không bằng đập đầu chết luôn cho rồi!
Quá dọa người!
Ngươi nói ngươi muốn cướp tiền thì cứ nói thẳng ra là được rồi, thế mà còn vẽ ra cái gì mà duyên phận, cái gì mà xem tướng đoán mệnh...
Sờ sờ túi, thế mà còn thu được một tờ hóa đơn: Thu tiền quẻ tổng là mười nghìn, hơn nữa còn ghi rõ ra từng khoản nữa chứ.
“Mẹ nó... Đây là đề phòng ta báo cảnh sát à...”
Hắn cầm tờ hóa đơn đơn giản này, khóc không ra nước mắt.
Còn có chữ kí của mình trên đó nữa chứ...
“Ta chính là một tên móc túi, ngươi có cần phải đề phòng ta báo cảnh sát đến mức như thế không? Kiến thức luật pháp của ngươi cũng quá phong phú rồi đó...”
“Đây là tên điên ở đâu ra không biết nữa...” Hắn rốt cuộc cũng gào khóc than thở.
...
“Ta cũng đâu có lừa hắn. Thật sự là có nguy hiểm đến tính mạng. Mà, từ giờ trở đi một mực đi về phía đông, cũng là cách để hóa giải thật, chỉ có điều còn phải xem hắn có nghe lời hay không đã.”
Sau khi Tả Tiểu Đa đánh người thanh niên kia một trận, lại thình lình phát hiện, trên trán tiểu tử này sát khí tràn đầy, lại là thật sự có nguy hiểm đến tính mạng!
Mà lại đã tràn đầy.
“Ta nói có nguy hiểm đến tính mạng, liền thật sự có... mới vừa rồi còn không có...”
Lúc ấy Tả Tiểu Đa cũng có chút chột dạ.
Nhưng mà đã chỉ điểm, có nghe lời hay không thì phải xem số mệnh của hắn thế nào, một đường hướng đông, không quay đầu, có thể hóa giải. Nhưng nếu không nghe... sẽ xong đời.
Nhưng mi tâm vẫn không có động tĩnh!
Điểm khí vận đâu? Cỗ cảm giác mát lạnh kia đâu? Ta xem quẻ xong rồi, chấm dứt, thu tiền rồi, tại sao không có? Tả Tiểu Đa lại có chút tức giận.
...
Tả Tiểu Đa một thân nhẹ nhõm đi trở về.
Qua cả một lúc lâu như thế rồi, mà cô gái kia thế mà vẫn còn ở nguyên tại chỗ nhìn điện thoại di động cười ngây ngô.
Tả Tiểu Đa giật nảy cả mình, giả vờ: "Ồ... Đây là ví tiền ai thế?”
Cô gái sững sờ, ngoái đầu lại nhìn, lại nhìn thấy ví tiền của mình đang nằm ngay dưới chân mình.
Quay đầu nhìn lên, người vừa rồi lên tiếng đã sớm chẳng biết đi đâu.
Cô gái cầm ví tiền trong tay, nhìn theo phương hướng Tả Tiểu Đa rời đi, ánh mắt tĩnh mịch, nửa ngày không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô gái mới cắn răng, trầm thấp địa mắng, "Tự nhiên lại có tên dở hơi ở đâu chui ra thọc gậy bánh xe thế chứ?! Tức chết lão nương!”
Một đôi tay nhỏ xoa túi tiền, gương mặt cau có vặn vẹo.
“Tức chết ta rồi!”
“Đều niên đại gì rồi mà còn có kẻ ngốc thích xen vào việc của người khác nữa chứ!”
“Thả thính nãy giờ sắp chăn được ‘chuối’ rồi...”
Cô gái tức xanh mặt, quả thực ảo não tới cực điểm.
...
“Ngươi có biết, bần đạo tiết lộ thiên cơ, sẽ bị thiên khiển.”
Hai mắt Tả Tiểu Đa nhìn thẳng vào ví tiền của đối phương, tận tình khuyên bảo nói: "Thí chủ, tiền tài dễ kiếm, tính mệnh khó cầu. Một khi tính mạng cũng không còn, có bao nhiêu tiền... đều là của người khác.”
Tên thanh niên đã choáng váng.
Ngươi nói thế là, nếu ta không cho ngươi, ngươi sẽ giết ta, sau đó tiền vẫn là ngươi?
Là ý này sao?
Thật sao?
"Đại sư... Ta chri là một tên trộm, ta chỉ trộm mấy cái ví tiền của người ta... Không đến mức có nguy hiểm tính mạng chứ?”
Tả Tiểu Đa tức giận không vui: "Cái này không liên quan gì đến nghề nghiệp của ngươi, Vô Lượng Thiên Tôn, thí chủ, xem ra mối nguy hiểm đến tính mạng này của ngươi, khó mà hóa giải. Bần đạo cũng bất lực...”
Tả Tiểu Đa trầm ngâm một chút, đột nhiên bẻ bẻ cổ.
Lập tức xương cổ phát ra tiếng răng rắc răng rắc, rồi nhẹ nhàng nói: "Họa phúc không cửa... Duy người từ triệu... Sinh mệnh của con người... Là bực nào yếu ớt, ngã phật từ bi, hôm nay đệ tử sợ rằng muốn phá giới...”
“Hu hu huhu...”
Tên thanh niên rốt cuộc cũng phải khóc toáng lên: "Đại sư... Ta chỗ này cũng chỉ còn lại có tám ngàn... toàn bộ gia sản của ta, chỉ có chút này... Ngài lấy đi, ngài lấy hết đi, tha cho ta một mạng đi... hu hu hu...”
Nước mũi nước mắt tèm lem, tên thanh niên khóc lóc toáng lên.
“Ngươi nói vậy là sao?”
Tả Tiểu Đa tức giận không vui: "Cái gì gọi là ta tha cho ngươi một mạng? Ngươi phải nói, cầu đại sư chỉ điểm một con đường sáng.”
“Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo quả là không nhìn lầm, thí chủ, hôm nay, ngươi và ta đúng là hữu duyên."
"Cầu xin đại sư, hu hu... Chỉ điểm một con đường sáng.” Lúc này hắn đến suy nghĩ muốn tự tử cũng đã có luôn rồi.
“Được rồi, nể tình ngươi một mảnh thành tâm, tận bỏ thiện tài, càng nể tình ngươi và ta có duyên phận, ta liều mạng nghịch thiên mà đi, hao tổn tu vi... Thôi thôi.”
Tả Tiểu Đa ra vẻ đạo mạo thu tiền: "Ngươi chỉ cần một đường đi về phía đông... Đi thẳng, không nên quay đầu lại... là có thể hóa giải nguy hiểm đến tính mạng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đa... Đa tạ đại sư chỉ điểm.”
“Ừm, đêm nay đều không thể quay đầu ha. Hôm nay ngươi và ta hữu duyên, ta giúp ngươi lần này, chính là duyên phận cho phép. Ngày mai bằng giờ này, nếu là ngươi đã vượt qua nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải tới chỗ này, cùng bần đạo chấm dứt nhân quả...”
“Dạ, dạ, cẩn tuân đại sư phân phó.”
Tả Tiểu Đa lấy giấy bút ra, rồng bay phượng múa viết cái gì đó: "Nào, ký tên vào đây đi.”
Sau đó gập lại bỏ vào túi của hắn.
“Đứa trẻ đáng thương, đi đi.”
Hắn hệt như là con chó bị đánh gãy sống lưng, lộn nhào một đường hướng về phía đông mà chạy đi.
Về phần ngày mai chấm dứt nhân quả cái gì đó...
Đánh chết ta, ta cũng không tới...
Để cho ta gặp lại cái tên điên này, vậy còn không bằng đập đầu chết luôn cho rồi!
Quá dọa người!
Ngươi nói ngươi muốn cướp tiền thì cứ nói thẳng ra là được rồi, thế mà còn vẽ ra cái gì mà duyên phận, cái gì mà xem tướng đoán mệnh...
Sờ sờ túi, thế mà còn thu được một tờ hóa đơn: Thu tiền quẻ tổng là mười nghìn, hơn nữa còn ghi rõ ra từng khoản nữa chứ.
“Mẹ nó... Đây là đề phòng ta báo cảnh sát à...”
Hắn cầm tờ hóa đơn đơn giản này, khóc không ra nước mắt.
Còn có chữ kí của mình trên đó nữa chứ...
“Ta chính là một tên móc túi, ngươi có cần phải đề phòng ta báo cảnh sát đến mức như thế không? Kiến thức luật pháp của ngươi cũng quá phong phú rồi đó...”
“Đây là tên điên ở đâu ra không biết nữa...” Hắn rốt cuộc cũng gào khóc than thở.
...
“Ta cũng đâu có lừa hắn. Thật sự là có nguy hiểm đến tính mạng. Mà, từ giờ trở đi một mực đi về phía đông, cũng là cách để hóa giải thật, chỉ có điều còn phải xem hắn có nghe lời hay không đã.”
Sau khi Tả Tiểu Đa đánh người thanh niên kia một trận, lại thình lình phát hiện, trên trán tiểu tử này sát khí tràn đầy, lại là thật sự có nguy hiểm đến tính mạng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lại đã tràn đầy.
“Ta nói có nguy hiểm đến tính mạng, liền thật sự có... mới vừa rồi còn không có...”
Lúc ấy Tả Tiểu Đa cũng có chút chột dạ.
Nhưng mà đã chỉ điểm, có nghe lời hay không thì phải xem số mệnh của hắn thế nào, một đường hướng đông, không quay đầu, có thể hóa giải. Nhưng nếu không nghe... sẽ xong đời.
Nhưng mi tâm vẫn không có động tĩnh!
Điểm khí vận đâu? Cỗ cảm giác mát lạnh kia đâu? Ta xem quẻ xong rồi, chấm dứt, thu tiền rồi, tại sao không có? Tả Tiểu Đa lại có chút tức giận.
...
Tả Tiểu Đa một thân nhẹ nhõm đi trở về.
Qua cả một lúc lâu như thế rồi, mà cô gái kia thế mà vẫn còn ở nguyên tại chỗ nhìn điện thoại di động cười ngây ngô.
Tả Tiểu Đa giật nảy cả mình, giả vờ: "Ồ... Đây là ví tiền ai thế?”
Cô gái sững sờ, ngoái đầu lại nhìn, lại nhìn thấy ví tiền của mình đang nằm ngay dưới chân mình.
Quay đầu nhìn lên, người vừa rồi lên tiếng đã sớm chẳng biết đi đâu.
Cô gái cầm ví tiền trong tay, nhìn theo phương hướng Tả Tiểu Đa rời đi, ánh mắt tĩnh mịch, nửa ngày không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô gái mới cắn răng, trầm thấp địa mắng, "Tự nhiên lại có tên dở hơi ở đâu chui ra thọc gậy bánh xe thế chứ?! Tức chết lão nương!”
Một đôi tay nhỏ xoa túi tiền, gương mặt cau có vặn vẹo.
“Tức chết ta rồi!”
“Đều niên đại gì rồi mà còn có kẻ ngốc thích xen vào việc của người khác nữa chứ!”
“Thả thính nãy giờ sắp chăn được ‘chuối’ rồi...”
Cô gái tức xanh mặt, quả thực ảo não tới cực điểm.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro