Ta còn chưa đánh đủ đâu.... (2)
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
“Nếu như thật sự giống như hắn nói, đến khi nào hắn sảng khoái rồi hắn mới không náo loạn nữa, vậy thì tình hình chắc chắn không thể khống chế được nữa rồi!”
Lý Trường Giang đau đầu đến cực điểm: “Cái gì mà đến lúc hắn thoải mái, nhưng lại là do chính hắn nói thì mới được tính, ngươi nói xem nếu như hắn sảng khoái vài ngày rồi lại đột nhiên không thoải mái nữa, lại đi chặn cửa đi đánh người, vậy thì phải làm sao đây, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tả Tiểu Đa không làm ra được chuyện như thế sao?”
“Tả đạo ma tâm, haizzz!" Lý Trường Giang thở dài.
Hồ Nhược Vân cẩn thận suy nghĩ lại một chút, thật đúng là cảm thấy tình huống mà Lý Trường Giang nói rất có khả năng sẽ xảy ra, dựa theo tính cách của Tả Tiểu Đa, thì cũng không lạ gì khi hắn làm ra được chuyện như vậy...
Chỉ sợ tình hình đã lắng lại nửa năm rồi, nhưng vào. một ngày đẹp trời, hắn chợt nhớ ra rồi lại đi đánh người ta, cũng không phải là không có khả năng...
“Ngươi nói với ta chuyện này cũng vô dụng thôi."
Hồ Nhược Vân quay đầu: “Ngươi phải đi tìm Tân Phương Dương. Tân Phương Dương mới là thầy chủ nhiệm.”
“Vợ à, sao ngươi vẫn chưa hiểu rõ chứ, nếu cái tên Tần Phương Dương kia có thể quản được Tả Tiểu Đa, ta còn ở đây nói lời vô nghĩa với ngươi ư?”
Lý Trường Giang tức giận không có chỗ phát tiết: “Chiều ngày hôm qua Tân Phương Dương cũng đã sớm nói, sự việc dừng ở đây, nhưng hôm nay Tả Tiểu Đa vẫn đến.”
“Còn nữa.... Tân Phương Dương là loại người gì ngươi còn không biết sao? Vô cùng bao che cho bọn trẻ, đừng nói là để hắn đi trách mắng Tả Tiểu Đa, cho dù ta chỉ đi trách mắng Tả Tiểu Đa vài câu thôi, hắn cũng có thể đánh một trận với ta đấy, ngươi có tin không hả?”
Lý Trường Giang than ngắn thở dài.
Cảm thấy mình làm chức hiệu trưởng này, thật sự là không có chút cảm giác thành tựu nào đáng nói.
“Bây giờ hiểu rõ rồi chứ, cả cái trường này, người có thể ngăn chặn được Tả Tiểu Đa, cũng chỉ có ngươi, bà xã đại nhân của ta thôi!”
Lý Trường Giang nhìn Hồ Nhược Vân.
“Được rồi, để ta thử xem, ta đi khuyên nhủ hắn thử.”
Hồ Nhược Vân thở dài.
Dưới ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người.
Tả Tiểu Đa đại mã kim đao ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chăm chú nhìn chằm chằm như hổ đói vào cửa phòng học lớp một, mà ở dưới bóng cây bên ngoài, Tân Phương Dương khohắny mà đứng, trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm như thường.
Ha, nếu ai dám đi ra hó hé gì, vậy thì lão Tân ta hôm nay phải phá giới rồi!
Thật sự cho rằng ta không biết đánh người sao?
Mà ở đối diện hắn, còn có Mộc Vân Phong đã tức giận đến sôi máu, gần như là đã thở phì phì vì tức.
Ở vị trí cách bọn họ xa hơn một chút, mười đại hán đang ngồi xổm chỉnh †ề xem náo nhiệt, cười đến nhe răng toét miệng.
Không phải mười người anh em Lưu Kiếm Thanh thì còn có thể là ai đây, mấy người bọn họ tới sớm, nên ngồi ở đây xem náo nhiệt.
Nếu như Tả Tiểu Đa vẫn luôn chiếm thế thượng phong thì thôi đi, nhưng nếu như có người tiến đến can thiệp, lấy lớn chèn ép nhỏ cái gì, mười người anh em này chắc chắn sẽ kéo bè kéo lũ lên để đánh nhau.
“Sớm đã không ưa cái tên họ Mộc kia rồi, ngày ngày đều mang vẻ mặt âm u, giống như là hay ho lắm vậy, lần trở về này đá phải thiết bản, ăn phải quả đắng rồi chứ gì?” Lưu Kiếm Thanh nói.
“Đúng rồi đó, mọi người đều nhìn chằm chằm, nếu như hắn dám ra tay, chúng ta nhất định phải ra tay trước Tân Phương Dương, hung hăng đánh cho hắn một trận, cơ hội như vậy không có nhiều đâu, cơ hội này mà mất đi là sẽ không có lại đâu.” Lão Nhị nói.
“Quyết định như vậy đi!” “Tiểu Tả tiên sinh thật là uy phong!”
Lưu Kiếm Thanh chậc chậc trong miệng, tràn đầy hâm mộ: “Lúc ta đi học, sao lại không nghĩ tới làm như. thế này chứ?”
“Cho dù ngươi nghĩ tới thì ngươi có năng lực này sao? Năm đó ngươi ở lớp của ngươi chẳng có điểm số trình độ gì cả? Dám manh nha xuất hiện như vậy sao? Không đánh ngươi tè lè từa lưa luôn mới là lạ đó!”
Đại hán xếp hạng thứ hai khinh miệt nhìn lão đại của mình một chút, ngay lập tức lại hâm mộ nói: “Ngươi nhìn lão đại nhà người ta đi, thái độ này, thủ đoạn này..... thay các anh em trút giận sảng khoái hơn!”
Mặt của Lưu Kiếm Thanh bỗng nhiên đỏ lên, tròng mắt bỗng dưng trợn trừng lên: “Đặng lão nhị, ngươi gần đây cũng to gan quá hai”
Đám đông chầm chậm tách ra, Hồ Nhược Vân chậm rãi tiến vào.
Sau đó mọi người phát hiện, Tả Tiểu Đa vừa rồi vẫn còn hống hách hung hăng càn quấy đến tận trời ngay lập tức ngoan ngoãn trở lại, cũng không ngồi bắt chéo chân nữa, không đợi Hồ Nhược Vân đến gần, đã ngoan ngoãn đứng lên, tiến lên phía trước vài bước nói: “Cô HồI”
Đây là người mà hắn tôn kính nhất ở trường học, đương nhiên cũng là người mà hắn sợ nhất!
“Tiểu Đa, ngươi ở đây làm gì vậy? Còn không mau trở về đi học, cẩn thận lát nữa là trễ giờ đó!”
“Chẳng phải là còn chưa đến giờ sao.....
Tả Tiểu Đa gãi da đầu, cười hì hì nói: “Sao cô lại có thời gian rảnh chạy đến đây thế này?”
“Chuyện này, ngươi đánh cũng đã đánh rồi, náo loạn cũng đã náo loạn rồi, vậy là được rồi.....”
Hồ Nhược Vân có chút khó xử nói: “Ngươi xem đi Sự việc cuối cùng cũng phải có cách giải quyết, ngươi gây náo loạn như thế này, đối với người hay đối với mình đều không phải là chuyện tốt, tìm một biện pháp thỏa hiệp, như thế nào?”
Tả Tiểu Đa cười vui vẻ nói: “Sao cô giáo lại hỏi ta cái này, ta thật sự muốn thông qua một biện pháp cụ thể, hay là..... để tập thể học sinh của lớp này đều chuyển trường đi?”
Chuyển trường tập thể?
Tất cả mọi người đang vây xem đều nhất thời lảo đảo một cái.
Cái này cũng quá độc ác rồi đó!
Đây chính là lớp một, là năm mươi thành viên xuất sắc nhất lớp Võ Sĩ hiện tại, một câu nói của ngươi là phải chuyển trường tập thể à, lãnh đạo trường học còn chưa có bị điên đâu?
“Ngươi nói thẳng là rốt cuộc thì ngươi muốn kết quả như thế nào đi.” Hồ Nhược Vân nhìn Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói.
Tả Tiểu Đa biểu cảm lúng túng, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Ta còn chưa có đánh đủ đâu.....”
Hản thật sự là chưa đánh đủ.
Bây giờ máu chảy cũng đã đủ nhiều rồi, cũng không biết có thể phản ứng ra vấn đề gì không.
Bây giờ mà rút lui, có chút cảm giác phí công vô ích.
Nhưng Tả Tiêu Đa cũng chỉ không thể trực tiếp nói ra, bởi vì hắn hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần hắn nói ra khỏi miệng, như vậy, mình chắc chắn phải chết không cần nghỉ ngờ gì nữa.
Chuyện này quá lớn rồi! Lớn đến mức mà cái mạng nhỏ này của mình ở trong chuyện này căn bản không có chút trọng lượng nào!
Lý Trường Giang đau đầu đến cực điểm: “Cái gì mà đến lúc hắn thoải mái, nhưng lại là do chính hắn nói thì mới được tính, ngươi nói xem nếu như hắn sảng khoái vài ngày rồi lại đột nhiên không thoải mái nữa, lại đi chặn cửa đi đánh người, vậy thì phải làm sao đây, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tả Tiểu Đa không làm ra được chuyện như thế sao?”
“Tả đạo ma tâm, haizzz!" Lý Trường Giang thở dài.
Hồ Nhược Vân cẩn thận suy nghĩ lại một chút, thật đúng là cảm thấy tình huống mà Lý Trường Giang nói rất có khả năng sẽ xảy ra, dựa theo tính cách của Tả Tiểu Đa, thì cũng không lạ gì khi hắn làm ra được chuyện như vậy...
Chỉ sợ tình hình đã lắng lại nửa năm rồi, nhưng vào. một ngày đẹp trời, hắn chợt nhớ ra rồi lại đi đánh người ta, cũng không phải là không có khả năng...
“Ngươi nói với ta chuyện này cũng vô dụng thôi."
Hồ Nhược Vân quay đầu: “Ngươi phải đi tìm Tân Phương Dương. Tân Phương Dương mới là thầy chủ nhiệm.”
“Vợ à, sao ngươi vẫn chưa hiểu rõ chứ, nếu cái tên Tần Phương Dương kia có thể quản được Tả Tiểu Đa, ta còn ở đây nói lời vô nghĩa với ngươi ư?”
Lý Trường Giang tức giận không có chỗ phát tiết: “Chiều ngày hôm qua Tân Phương Dương cũng đã sớm nói, sự việc dừng ở đây, nhưng hôm nay Tả Tiểu Đa vẫn đến.”
“Còn nữa.... Tân Phương Dương là loại người gì ngươi còn không biết sao? Vô cùng bao che cho bọn trẻ, đừng nói là để hắn đi trách mắng Tả Tiểu Đa, cho dù ta chỉ đi trách mắng Tả Tiểu Đa vài câu thôi, hắn cũng có thể đánh một trận với ta đấy, ngươi có tin không hả?”
Lý Trường Giang than ngắn thở dài.
Cảm thấy mình làm chức hiệu trưởng này, thật sự là không có chút cảm giác thành tựu nào đáng nói.
“Bây giờ hiểu rõ rồi chứ, cả cái trường này, người có thể ngăn chặn được Tả Tiểu Đa, cũng chỉ có ngươi, bà xã đại nhân của ta thôi!”
Lý Trường Giang nhìn Hồ Nhược Vân.
“Được rồi, để ta thử xem, ta đi khuyên nhủ hắn thử.”
Hồ Nhược Vân thở dài.
Dưới ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Tiểu Đa đại mã kim đao ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chăm chú nhìn chằm chằm như hổ đói vào cửa phòng học lớp một, mà ở dưới bóng cây bên ngoài, Tân Phương Dương khohắny mà đứng, trên mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm như thường.
Ha, nếu ai dám đi ra hó hé gì, vậy thì lão Tân ta hôm nay phải phá giới rồi!
Thật sự cho rằng ta không biết đánh người sao?
Mà ở đối diện hắn, còn có Mộc Vân Phong đã tức giận đến sôi máu, gần như là đã thở phì phì vì tức.
Ở vị trí cách bọn họ xa hơn một chút, mười đại hán đang ngồi xổm chỉnh †ề xem náo nhiệt, cười đến nhe răng toét miệng.
Không phải mười người anh em Lưu Kiếm Thanh thì còn có thể là ai đây, mấy người bọn họ tới sớm, nên ngồi ở đây xem náo nhiệt.
Nếu như Tả Tiểu Đa vẫn luôn chiếm thế thượng phong thì thôi đi, nhưng nếu như có người tiến đến can thiệp, lấy lớn chèn ép nhỏ cái gì, mười người anh em này chắc chắn sẽ kéo bè kéo lũ lên để đánh nhau.
“Sớm đã không ưa cái tên họ Mộc kia rồi, ngày ngày đều mang vẻ mặt âm u, giống như là hay ho lắm vậy, lần trở về này đá phải thiết bản, ăn phải quả đắng rồi chứ gì?” Lưu Kiếm Thanh nói.
“Đúng rồi đó, mọi người đều nhìn chằm chằm, nếu như hắn dám ra tay, chúng ta nhất định phải ra tay trước Tân Phương Dương, hung hăng đánh cho hắn một trận, cơ hội như vậy không có nhiều đâu, cơ hội này mà mất đi là sẽ không có lại đâu.” Lão Nhị nói.
“Quyết định như vậy đi!” “Tiểu Tả tiên sinh thật là uy phong!”
Lưu Kiếm Thanh chậc chậc trong miệng, tràn đầy hâm mộ: “Lúc ta đi học, sao lại không nghĩ tới làm như. thế này chứ?”
“Cho dù ngươi nghĩ tới thì ngươi có năng lực này sao? Năm đó ngươi ở lớp của ngươi chẳng có điểm số trình độ gì cả? Dám manh nha xuất hiện như vậy sao? Không đánh ngươi tè lè từa lưa luôn mới là lạ đó!”
Đại hán xếp hạng thứ hai khinh miệt nhìn lão đại của mình một chút, ngay lập tức lại hâm mộ nói: “Ngươi nhìn lão đại nhà người ta đi, thái độ này, thủ đoạn này..... thay các anh em trút giận sảng khoái hơn!”
Mặt của Lưu Kiếm Thanh bỗng nhiên đỏ lên, tròng mắt bỗng dưng trợn trừng lên: “Đặng lão nhị, ngươi gần đây cũng to gan quá hai”
Đám đông chầm chậm tách ra, Hồ Nhược Vân chậm rãi tiến vào.
Sau đó mọi người phát hiện, Tả Tiểu Đa vừa rồi vẫn còn hống hách hung hăng càn quấy đến tận trời ngay lập tức ngoan ngoãn trở lại, cũng không ngồi bắt chéo chân nữa, không đợi Hồ Nhược Vân đến gần, đã ngoan ngoãn đứng lên, tiến lên phía trước vài bước nói: “Cô HồI”
Đây là người mà hắn tôn kính nhất ở trường học, đương nhiên cũng là người mà hắn sợ nhất!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Đa, ngươi ở đây làm gì vậy? Còn không mau trở về đi học, cẩn thận lát nữa là trễ giờ đó!”
“Chẳng phải là còn chưa đến giờ sao.....
Tả Tiểu Đa gãi da đầu, cười hì hì nói: “Sao cô lại có thời gian rảnh chạy đến đây thế này?”
“Chuyện này, ngươi đánh cũng đã đánh rồi, náo loạn cũng đã náo loạn rồi, vậy là được rồi.....”
Hồ Nhược Vân có chút khó xử nói: “Ngươi xem đi Sự việc cuối cùng cũng phải có cách giải quyết, ngươi gây náo loạn như thế này, đối với người hay đối với mình đều không phải là chuyện tốt, tìm một biện pháp thỏa hiệp, như thế nào?”
Tả Tiểu Đa cười vui vẻ nói: “Sao cô giáo lại hỏi ta cái này, ta thật sự muốn thông qua một biện pháp cụ thể, hay là..... để tập thể học sinh của lớp này đều chuyển trường đi?”
Chuyển trường tập thể?
Tất cả mọi người đang vây xem đều nhất thời lảo đảo một cái.
Cái này cũng quá độc ác rồi đó!
Đây chính là lớp một, là năm mươi thành viên xuất sắc nhất lớp Võ Sĩ hiện tại, một câu nói của ngươi là phải chuyển trường tập thể à, lãnh đạo trường học còn chưa có bị điên đâu?
“Ngươi nói thẳng là rốt cuộc thì ngươi muốn kết quả như thế nào đi.” Hồ Nhược Vân nhìn Tả Tiểu Đa nhẹ nhàng nói.
Tả Tiểu Đa biểu cảm lúng túng, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Ta còn chưa có đánh đủ đâu.....”
Hản thật sự là chưa đánh đủ.
Bây giờ máu chảy cũng đã đủ nhiều rồi, cũng không biết có thể phản ứng ra vấn đề gì không.
Bây giờ mà rút lui, có chút cảm giác phí công vô ích.
Nhưng Tả Tiêu Đa cũng chỉ không thể trực tiếp nói ra, bởi vì hắn hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần hắn nói ra khỏi miệng, như vậy, mình chắc chắn phải chết không cần nghỉ ngờ gì nữa.
Chuyện này quá lớn rồi! Lớn đến mức mà cái mạng nhỏ này của mình ở trong chuyện này căn bản không có chút trọng lượng nào!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro