Tạ ơn, xung đột! (2)
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Tả Tiểu Đa ra sức vác túi đồ trong tay lên lưng. May mà giờ hắn đã tấn chức lên Võ Sư, nếu không thì thật đúng là không nâng lên nổi, mà cho dù nâng lên được. vậy thì đi cũng không được bao xa!
Đây chính là có trọng lượng hơn nghìn cân đấy!
“Mặc dù hơi nặng nhưng ta không chê! Lưng ta có thể vác nhiều hơn thế nữa, cho dù lại cho ta thêm một triệu, ta cũng có thể khiêng lên được...”
Tả Tiểu Đa cười hả hả tạm biệt thầy Tân, dường như hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt chết lặng của thầy Tần: “Tạm biệt thầy Tần, ta đi về trước đây.”
Tân Tiểu Đa ra sức khiêng túi Tinh Hồn thạch nặng trịch đi về.
Thật ra hắn hoàn toàn có thể để chỗ Tinh Hồn thạch này ở chỗ Tân Phương Dương, sau khi tan học lại đến lấy. Nhưng Tần Tiểu Đa thân là thần giữ của, hắn luôn cảm thấy để đồ của mình ở chỗ người khác rất không thích hợp, lại càng không thoải mái.
“Thật ra không phải ta lo thầy Tần...”
Tả Tiểu Đa vừa lầm bẩm vừa vác Tinh Hồn thạch đi vào cửa lớp.
Đập vào mắt vẫn là căn phòng chật kín người bệnh, mùi máu tươi quanh quẩn đầu chóp mũi.
Cả đám đều đang cực lực chịu đau đớn, tiếp nhận linh khí tẩm bổ chữa trị, nhưng trong mắt mỗi người đều là tức giận cùng bất bình.
“Rốt cuộc là bị sao thế?”
Tả Tiểu Đa đặt Tinh Hồn thạch xuống dưới chỗ ngồi của mình, làm xong mới lên tiếng hỏi: “Nói cho ta nghe xem, sao cả đám các ngươi giống như vừa bị người ta đập cho một trận nên thân vậy?”
Lý Thành Long từ đầu đến cuối luôn vững vàng ở vị trí cuối lớp nghe vậy thì hừ nói: “Không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi.”
“Thế này mà còn nói không có gì? Không có gì mà các ngươi còn như vậy, nếu có gì thì là tai nạn chết người à?”
Tả Tiểu Đa trừng mắt: “Coi tính cách nóng nảy của †a, mau nói chuyện nghiêm túc đi, lớp chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy mà ta lại không biết, còn có coi ta là thành viên của lớp hay không! Ta chính là lão đại đấy!”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nhìn các bạn học trong lớp ai nấy đều mặt mũi đây tức giận khó nén, Tả Tiểu Đa cảm thấy chuyện này khẳng định là chuyện lớn.
Nghe Tả Tiểu Đa truy hỏi liên tục, rốt cuộc mấy người Long Vũ Sinh cũng không nhịn được nữa, mới nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra cho hắn nghe.
'Toàn bộ mọi chuyện là như thế này.
Theo lệ thường thì cuối tuần tới sẽ tiến hành thi đấu giữa các lớp Võ Sĩ, trường có tổng cả mười sáu lớp Võ Sĩ, mỗi lớp sẽ chọn ra đại diện đi thi đấu bắt cặp, từ đó chọn ra lớp xuất sắc và người chiến thắng.
Đây vốn là một trận đấu không thể bình thường hơn, cũng là hoạt động của tất cả trường học, thậm chí không riêng gì trường võ học, nó còn là hoạt động của cả cộng đồng.
Lần này đối tượng đối chiến mà lớp 9 ngẫu nhiên rút thăm được chính là lớp 7. Nói chính ra thực lực tổng hợp của lớp 9 kém hơn lớp 7 một chút, nhưng đại khái là không chênh lệch nhiều, hoàn toàn có thể chiến một trận, nếu may mắn thì nói không chừng vẫn có cơ hội thắng.
Nhưng vấn đề ở đây là...
Sáng hôm nay, tiểu mập mạp Lý Thành Long vẫn như trước đây, đồng ý lời mời đi giảng bài cho lớp 1, tên như ý nghĩa, lớp 1 chính là lớp hạt giống số một, tất cả thiếu niên Võ Sĩ nổi tiếng đều tập trung lớp ở 1 này!
Lớp 1 luôn chỉ có năm mươi người.
'Thống nhất lấy năm mươi vị trí đứng đầu của bảng xếp hạng thi đua toàn khối.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên mỗi học sinh của lớp 1 đều kiêu căng tận trời, lỗ mũi cao hơn cả đỉnh đầu.
Lý Thành Long là đội sổ ở lớp 9, lấy thân phận thầy giáo đi dạy học cho đám thiên tài lớp 1, mỗi lần đều cảm thấy không thoải mái.
Nhất là lúc này đây, vì vị trí đặc thù này nên lớp 1 được miễn thi đấu trong tuần thi đấu sắp tới, làm cho. đám học sinh được 'miễn thi' này ngoài việc sinh ra cảm giác cao cao tại thượng hơn người thì còn xuất hiện vô số cảm xúc nhàm chán.
Kết quả là, lần này tiểu mập mạp đi giảng bài đã bị đám học sinh này hùa vào trào phúng.
Trong đó có một người tên là Trình Phương Chí đã nói lời sỉ nhục tiểu mập mạp, tiểu mập mạp chế giễu lại, sau đó mâu thuần leo thang. Cho nền mấy câu sau của Trình Phương Chí đã hoàn toàn chọc giận tiểu mập mạp.
"Tân Phương Dương cũng chỉ có thể dạy dỗ ra kẻ kể chuyện lịch sử như mập mạp ngươi chứ tuyệt đối không thể dạy dỗ được cường giả.'
'Cha mẹ ngươi cũng không có đầu óc, cho một phế vật như ngươi đi học trường võ học, quả thực là lãng phí tiền tài, đúng là không có đầu óc.'
Sỉ nhục thầy giáo.
Sỉ nhục cha mẹ.
Mấy câu đó khiến mâu thuẫn của hai bên hoàn toàn lên đến đỉnh điểm, không thể hòa giải được nữa, trực tiếp bùng nổ.
'Từ sau những lời này, tiểu mập mạp bùng nổ, sau đó còn bị đánh, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
Đến cuối cùng, tiểu mập mạp bị Trình Phương Chí quẳng ra khỏi phòng học, tiểu mập mạp bò về lớp, cả lớp. nổi giận đi tìm Tân Phương Dương xử lý chuyện này.
Tuy rằng Tân Phương Dương cũng rất tức giận khi biết chuyện, nhưng lại không thể nhúng tay.
Trường học có quy định, chuyện của học sinh thì học sinh tự xử lý, giáo viên không thể nhúng tay.
Đám người Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú không cam lòng, tập hợp bảy tám người đi đến lớp 1 gây chuyện, kết quả là lại bị đánh, đỉnh điểm nhất là đám học sinh lớp 1 cũng tìm đến đây, đánh tất cả học sinh lớp 9 một trận, không ai là ngoại lệ!
Tả Tiểu Đa lập tức giận sôi người! 'Tóc cũng dựng thẳng lên. “Móa, còn có chuyện này nữa à?!”
Theo lý thì chuyện hai lớp xảy ra mâu thuẫn rồi chiến đấu ở trong trường võ học là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng đánh người ta thảm như vậy, còn dùng cách thức khuất nhục như vậy để kết thúc thì vẫn là lần đầu tiên xảy ra từ khi trường trung học số 2 thành lập tới giờ.
Học sinh cả lớp đều lòng đây căm phẫn, ngươi một lời ta một lời, càng nói càng giận sôi người.
Long Vũ Sinh che lỗ tai bị kéo xuống của mình, vừa cố gắng vận công làm vết thương khép lại, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì ta cũng không tha cho bọn họi”
Vạn Lý Tú là một nữ sinh thế mà cái mũi bị đánh gãy không còn hình dáng, hai mắt sưng húp lên không mở. nổi mắt, sau khi dùng năng lượng chữa trị một lúc lâu thì cổ họng mới giảm sưng phần nào, lúc này mới có thể nói chuyện lại được: “Sớm muộn gì bà đây cũng đánh trả lại
Người bị đánh thảm nhất không phải Long Vũ Sinh, cũng không phải Vạn Lý Tú, Lý Thành Long mà là tiểu mập mạp khác tên là Lý Trường Minh, người suýt chút nữa là bị thầy Tần đuổi học vì ngủ trong giờ học.
Đây chính là có trọng lượng hơn nghìn cân đấy!
“Mặc dù hơi nặng nhưng ta không chê! Lưng ta có thể vác nhiều hơn thế nữa, cho dù lại cho ta thêm một triệu, ta cũng có thể khiêng lên được...”
Tả Tiểu Đa cười hả hả tạm biệt thầy Tân, dường như hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt chết lặng của thầy Tần: “Tạm biệt thầy Tần, ta đi về trước đây.”
Tân Tiểu Đa ra sức khiêng túi Tinh Hồn thạch nặng trịch đi về.
Thật ra hắn hoàn toàn có thể để chỗ Tinh Hồn thạch này ở chỗ Tân Phương Dương, sau khi tan học lại đến lấy. Nhưng Tần Tiểu Đa thân là thần giữ của, hắn luôn cảm thấy để đồ của mình ở chỗ người khác rất không thích hợp, lại càng không thoải mái.
“Thật ra không phải ta lo thầy Tần...”
Tả Tiểu Đa vừa lầm bẩm vừa vác Tinh Hồn thạch đi vào cửa lớp.
Đập vào mắt vẫn là căn phòng chật kín người bệnh, mùi máu tươi quanh quẩn đầu chóp mũi.
Cả đám đều đang cực lực chịu đau đớn, tiếp nhận linh khí tẩm bổ chữa trị, nhưng trong mắt mỗi người đều là tức giận cùng bất bình.
“Rốt cuộc là bị sao thế?”
Tả Tiểu Đa đặt Tinh Hồn thạch xuống dưới chỗ ngồi của mình, làm xong mới lên tiếng hỏi: “Nói cho ta nghe xem, sao cả đám các ngươi giống như vừa bị người ta đập cho một trận nên thân vậy?”
Lý Thành Long từ đầu đến cuối luôn vững vàng ở vị trí cuối lớp nghe vậy thì hừ nói: “Không có gì, chỉ là chút việc nhỏ thôi.”
“Thế này mà còn nói không có gì? Không có gì mà các ngươi còn như vậy, nếu có gì thì là tai nạn chết người à?”
Tả Tiểu Đa trừng mắt: “Coi tính cách nóng nảy của †a, mau nói chuyện nghiêm túc đi, lớp chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy mà ta lại không biết, còn có coi ta là thành viên của lớp hay không! Ta chính là lão đại đấy!”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn các bạn học trong lớp ai nấy đều mặt mũi đây tức giận khó nén, Tả Tiểu Đa cảm thấy chuyện này khẳng định là chuyện lớn.
Nghe Tả Tiểu Đa truy hỏi liên tục, rốt cuộc mấy người Long Vũ Sinh cũng không nhịn được nữa, mới nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra cho hắn nghe.
'Toàn bộ mọi chuyện là như thế này.
Theo lệ thường thì cuối tuần tới sẽ tiến hành thi đấu giữa các lớp Võ Sĩ, trường có tổng cả mười sáu lớp Võ Sĩ, mỗi lớp sẽ chọn ra đại diện đi thi đấu bắt cặp, từ đó chọn ra lớp xuất sắc và người chiến thắng.
Đây vốn là một trận đấu không thể bình thường hơn, cũng là hoạt động của tất cả trường học, thậm chí không riêng gì trường võ học, nó còn là hoạt động của cả cộng đồng.
Lần này đối tượng đối chiến mà lớp 9 ngẫu nhiên rút thăm được chính là lớp 7. Nói chính ra thực lực tổng hợp của lớp 9 kém hơn lớp 7 một chút, nhưng đại khái là không chênh lệch nhiều, hoàn toàn có thể chiến một trận, nếu may mắn thì nói không chừng vẫn có cơ hội thắng.
Nhưng vấn đề ở đây là...
Sáng hôm nay, tiểu mập mạp Lý Thành Long vẫn như trước đây, đồng ý lời mời đi giảng bài cho lớp 1, tên như ý nghĩa, lớp 1 chính là lớp hạt giống số một, tất cả thiếu niên Võ Sĩ nổi tiếng đều tập trung lớp ở 1 này!
Lớp 1 luôn chỉ có năm mươi người.
'Thống nhất lấy năm mươi vị trí đứng đầu của bảng xếp hạng thi đua toàn khối.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên mỗi học sinh của lớp 1 đều kiêu căng tận trời, lỗ mũi cao hơn cả đỉnh đầu.
Lý Thành Long là đội sổ ở lớp 9, lấy thân phận thầy giáo đi dạy học cho đám thiên tài lớp 1, mỗi lần đều cảm thấy không thoải mái.
Nhất là lúc này đây, vì vị trí đặc thù này nên lớp 1 được miễn thi đấu trong tuần thi đấu sắp tới, làm cho. đám học sinh được 'miễn thi' này ngoài việc sinh ra cảm giác cao cao tại thượng hơn người thì còn xuất hiện vô số cảm xúc nhàm chán.
Kết quả là, lần này tiểu mập mạp đi giảng bài đã bị đám học sinh này hùa vào trào phúng.
Trong đó có một người tên là Trình Phương Chí đã nói lời sỉ nhục tiểu mập mạp, tiểu mập mạp chế giễu lại, sau đó mâu thuần leo thang. Cho nền mấy câu sau của Trình Phương Chí đã hoàn toàn chọc giận tiểu mập mạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tân Phương Dương cũng chỉ có thể dạy dỗ ra kẻ kể chuyện lịch sử như mập mạp ngươi chứ tuyệt đối không thể dạy dỗ được cường giả.'
'Cha mẹ ngươi cũng không có đầu óc, cho một phế vật như ngươi đi học trường võ học, quả thực là lãng phí tiền tài, đúng là không có đầu óc.'
Sỉ nhục thầy giáo.
Sỉ nhục cha mẹ.
Mấy câu đó khiến mâu thuẫn của hai bên hoàn toàn lên đến đỉnh điểm, không thể hòa giải được nữa, trực tiếp bùng nổ.
'Từ sau những lời này, tiểu mập mạp bùng nổ, sau đó còn bị đánh, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.
Đến cuối cùng, tiểu mập mạp bị Trình Phương Chí quẳng ra khỏi phòng học, tiểu mập mạp bò về lớp, cả lớp. nổi giận đi tìm Tân Phương Dương xử lý chuyện này.
Tuy rằng Tân Phương Dương cũng rất tức giận khi biết chuyện, nhưng lại không thể nhúng tay.
Trường học có quy định, chuyện của học sinh thì học sinh tự xử lý, giáo viên không thể nhúng tay.
Đám người Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú không cam lòng, tập hợp bảy tám người đi đến lớp 1 gây chuyện, kết quả là lại bị đánh, đỉnh điểm nhất là đám học sinh lớp 1 cũng tìm đến đây, đánh tất cả học sinh lớp 9 một trận, không ai là ngoại lệ!
Tả Tiểu Đa lập tức giận sôi người! 'Tóc cũng dựng thẳng lên. “Móa, còn có chuyện này nữa à?!”
Theo lý thì chuyện hai lớp xảy ra mâu thuẫn rồi chiến đấu ở trong trường võ học là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng đánh người ta thảm như vậy, còn dùng cách thức khuất nhục như vậy để kết thúc thì vẫn là lần đầu tiên xảy ra từ khi trường trung học số 2 thành lập tới giờ.
Học sinh cả lớp đều lòng đây căm phẫn, ngươi một lời ta một lời, càng nói càng giận sôi người.
Long Vũ Sinh che lỗ tai bị kéo xuống của mình, vừa cố gắng vận công làm vết thương khép lại, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì ta cũng không tha cho bọn họi”
Vạn Lý Tú là một nữ sinh thế mà cái mũi bị đánh gãy không còn hình dáng, hai mắt sưng húp lên không mở. nổi mắt, sau khi dùng năng lượng chữa trị một lúc lâu thì cổ họng mới giảm sưng phần nào, lúc này mới có thể nói chuyện lại được: “Sớm muộn gì bà đây cũng đánh trả lại
Người bị đánh thảm nhất không phải Long Vũ Sinh, cũng không phải Vạn Lý Tú, Lý Thành Long mà là tiểu mập mạp khác tên là Lý Trường Minh, người suýt chút nữa là bị thầy Tần đuổi học vì ngủ trong giờ học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro