Khuynh Đảo Thiên Hạ

Tâm này như trăng sáng, đêm đêm chiếu người đi (2)

KK Cố Hương

2024-07-11 19:18:26

Năm năm tìm thuốc, bước bước lệ rơi.

Năm đó Thiên Thiên đang độ xuân xanh, là thời kỳ đẹp nhất của đời người

Từ thiên chỉ kiều nữ thoáng cái rơi xuống vực sâu.

Nhưng nàng không tìm đến cái chết, mà dùng một thái độ rất bình tĩnh lạnh nhạt tiếp nhận sự thật này.

Đến khi hai người đặt chân đến thành Long Thủ, mình lại ra ngoài tìm kiếm danh y, Thiên Thiên ở khách sạn chờ mình quay về.

Nhưng đến khi mình trở về, Thiên Thiên đã mất tích.

Trên bàn chỉ ¡ một trang giấy, một bài thơ.

Nam nhỉ chí bình sinh, một trận chiến hùng thành, gánh trọng trách giang sơn, chớ lụy tình nhi nữ.

Sau hôm nay từ biệt, trôi dạt đến chân trời, tâm này như trăng sáng, đêm đêm chiếu người đi.

Từ đó về sau, Tân Phương Dương giông như phát điên mà tìm kiếm Lữ Thiên Thiên hai năm nhưng vẫn không thể tìm được. Mỗi thành phố hai người từng đi qua, Tân Phương Dương đều tìm thử.

Quê nhà của hai người, Tân Phương Dương lật tung mấy thước đất lên tìm cũng không thấy được bóng dáng. Lữ Thiên Thiên.

Cuối cùng, tình cảm sâu nặng của Tân Phương Dương đều biến thành phẫn nộ, phẫn nộ với hai người năm đó từng ám toán họ, sau bảy năm, chính thức bắt đầu trả thù.

Tân Phương Dương nhanh chóng tìm được hai người kia, giao chiến với nhau nhiều lần, thực lực Tân Phương Dương vốn hơn xa đối phương, nhưng trong bảy năm tìm kiếm Lữ Thiên Thiên hầu như không hề tu luyện, còn hai người đối phương biết Tân Phương Dương chắc cắn sẽ tìm đến trả thù, không ngừng khổ tu, tu vi tiến bộ vượt bậc. Sau nhiều lần giao chiến, Tân Phương Dương rơi xuống thế hạ phong.

Kết quả là trong một trận chiến, Tân Phương Dương trọng thương chạy trốn.

Nhưng thù này, Tân Phương Dương không muốn mượn tay người khác bèn dứt khoát đến Nhật Nguyệt quan đầu quân nhập ngũ, mượn việc đối kháng Vu Minh mà ta luyện tu vi của bản thân, tổng cộng trăm ngàn trận chiến lớn nhỏ, quân công vô số.

Từng có rất nhiều đồng bào đều chết trận ở ngoài Nhật Nguyệt quan, nhưng mỗi lần chiến đấu đều xung phong quyết tử. Tân Phương Dương một ngựa đi đầu lại sống sót như một kỳ tích.

'Tâm này như trăng sáng, đêm đêm chiếu người đi.

Thiên Thiên, có phải em luôn bảo vệ ta không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thăng tới cảnh giới đến Anh Biến, Tân Phương Dương tích lũy công huân thành tướng quân, nhưng tình triều bị ép xuống lâu ngày lại ngóc đầu trở lại không cách nào ngăn nổi.

Ta hoàn thành rồi.

Thiên Thiên.

Nam nhỉ chí bình sinh, một trận chiến hùng thành, gánh trọng trách giang sơn, chớ lụy tình nhỉ nữ

Ta đã hoàn thành lời dặn dò của em nhưng ta vẫn không thể bỏ được em, cũng không thể tha cho kẻ thù.

Tân Phương Dương mặc kệ quan trên níu giữ, dứt khoát từ chức, lại bước đi trên con đường trả thù, mười năm trôi qua trong nháy mắt, chém chết một kẻ thù dưới lưỡi kiếm, tên còn lại cũng trọng thương tháo chạy, chẳng biết tung tích.

Sau đó, Tân Phương Dương lại lên đường tìm kiếm Lữ Thiên Thiên.

Năm đó khi rời khỏi quân đoàn, Tân Phương Dương đứng ngoài lều vải của Đông Phương đại soái - tổng soái của bản bộ suốt một đêm, xin Đông Phương đại soái lấy phương pháp vọng khí đặc biệt của hẳn chỉ cho mình một phương hướng.

Sau một đêm, Đông Phương đại soái vẫn không hề xuất hiện. Đến cuối cùng, vệ binh đưa ra một tờ giấy.

“Nơi nào cõi lòng bình yên, nơi đó là chốn về của trái tim: Tần Phương Dương phiêu bạt chân trời, khổ sở tìm kiếm hai mươi tám năm nhưng không có bất kỳ tin tức nào.

Mối lo như lửa cháy trong lòng chưa lúc nào nguôi.

Đến một ngày đi tới thành Phượng Thủ, hắn đột nhiên nhớ tới, năm đó khi ở cùng nhau, Lữ Thiên Thiên từng nói một câu.

“Truyền thuyết từ xa xưa kể rằng trên đại lục này đã từng có phượng hoàng, mà có một số thành phố đã từng là nơi phượng hoàng đậu, thật muốn đi xem quá.”

Đúng vậy, loại truyền thuyết này ở đại lục Tinh Hồn có quá nhiều.

Thành Phượng Thủ, thành Phượng Quán, thành Phượng Linh, thành Phượng Minh, thành Phượng Vĩ... VY...

Mỗi cái tên đều kể về địa phương từng là nơi phượng hoàng đậu, cho nên mới có tên tuổi như vậy.

Tân Phương Dương chợt nảy ra một suy nghĩ, giống như nắm bắt được mấu chốt gì. Từ đó về sau, bước chân của hắn trở nên có chọn lọc, chạy khắp các thành thị trong trên có chữ “Phượng”.

Hắn nhớ như in câu nói của Đông Phương đại soái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nơi nào cõi lòng bình yên, nơi đó là chốn về của trái tim.

Mà tất cả các thành thị hắn từng đặt chân qua vẫn không cảm thấy được bình yên trong trái tim mình, trái lại ý nghĩ càng trào dâng như thủy triều. Cho đến một ngày, hắn đi tới thành Phượng Hoàng.

Vừa bước vào thành phố này, cõi lòng trước nay luôn xao động không khỏi trầm tĩnh lại.

Tựa như khách tha phương phiêu bạt nhiều năm cuối cùng cũng về tới quê nhà.

Hắn không hề xao động, không hề lo nghĩ, chậm rãi tản bộ ở thành phố này nửa tháng. Sau đó hắn phát hiện, không, phải nói là xác nhận, mỗi khi mình đến gần trường dạy võ Nhị Trung của thành Phượng Hoàng này đều cảm thấy vô cùng bình yên.

Còn cả kiên định nữa.

Cho nên hắn vào trường, nhận lời mời dạy học, trở thành một thầy giáo bình thường, sống yên ổn ở nơi đây.

“Không thể huyết chiến biên ải, vậy thì truyền thụ lại bản lĩnh của mình cho đời sau. Bồi dưỡng ra từng lớp cường giả, đi nghênh chiến với Vu Minh, là một cách khác để bảo vệ non sông của ta.”

Mà đây cũng là một cách khác để hoàn thành nguyện vọng của Thiên Thiên.

'Tân Phương Dương từng bước tận tụy tiến hành công việc giảng dạy của mình, trong lòng cũng cảm thấy yên vui bình thản gấp bội.

Nguyện vọng của em, ta đều thực hiện giúp em rồi.

Chính vì cảm giác thỏa mãn này mà khiến hắn có thể dạy học ở đây qua mười mấy đợt xuân thu.

Mà gần đây, Tân Phương Dương lại cảm thấy lòng mình loạn cào cào cả lên, suy nghĩ tựa như thủy triều khó mà kìm chế được. Bình thường sẽ bất giác nảy ra một loại cảm xúc, một loại tâm trạng: Nguyện vọng của em, ta đều đã làm được rồi nhưng giờ em đang ở đâu?

Tựa như lúc trước, chỉ là bỏ thêm một dấu hỏi.

Em đang ở đâu vậy?

Nhất là trong khoảng thời gian này, trái tim luôn đập thình thịch, cảm giác vi diệu như sắp mất đi bến đỗ không ngừng ùa tới.

Cảm giác này khiến Tân Phương Dương rất bất an.

Cho đến mấy ngày trước, tình cờ nghe được luận điệu của Tả Tiểu Đa về cảm ứng đặc biệt của con người, loại tâm trạng bứt dứt này càng lên tới đỉnh điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ

Số ký tự: 0