Trách nhiệm! Lần lột xác thứ tư! (2)
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Tả Tiểu Niệm muốn nhảy dựng lên và hét lên, còn cả chị gái, chị gái của Tả Tiểu Đa cũng rất xuất sắc, tuyệt đối không phải bại não hay gì đó.
Ngẫm lại không được, trái tim mình lúc này đang đầy dịu dàng, vui mừng, chắc chắn không thể hét lên vì bệnh bại não gì đó được.
Hơn nữa... không thể hét lên là còn chị gái nữa, nếu ngộ nhỡ tiếng hét ấy làm cái móng guốc nhỏ trong †rường vướng vào Cẩu Đát của ta thì sao.
Sau này ta phải đề phòng, làm sao đủ thân phận chị gái?!
Trở về rồi tính sổ với hắn sau.
Tả Tiểu Đa cúi người trên sân khấu, hồi lâu mới đứng thẳng người nói: “Sai là sai, biết sai mà cải thiện là tiền đê không có gì lớn lao hơn hơn là vẫn phạm sai lâm, thực tại cũng không cần nói thêm điều vô vị gì nữa, mọi người đừng nhìn cha và mẹ ta bây giờ mà bảo là tự hào này nọ gì, dù sao cũng đừng tin, chỉ là những lời thoại, những lời khách sáo, cũng là những gì được gọi là thói quen, đợi khi ta quay trở về, nói gì cũng không thể chạy. thoát một trận đòn đâu.”
“Hahahaha...” Có một tràng cười vang lên.
Ngô Vũ Đình cắn môi, mặt mũi tươi cười: thúi, ngươi vẫn biết là sắp bị đánh sao!”
“Trước đại hội này, ta đã chuẩn bị tỉ mỉ chuẩn bị bài phát biểu. Nhưng vừa rồi ta bị doạ đến lập tức mất đi cảm xúc luôn. Nếu không theo dõi bản thảo bài phát biểu, ta sẽ chỉ nói được có vài câu.”
Tần Phương Dương nhìn bài phát biểu chuẩn bị so sánh trong tay, vẻ mặt không nói nên lời.
Ngươi phải phát huy ngay tại chỗ, ngươi lại nói sớm vậy.
“Thực ra ta không phải thiên tài, đây không phải là lời khách sáo khiêm tốn chứ chưa nói đến thói quen, thật sự là ta đã lưu ban ở lớp Võ Đồ ròng rã năm năm rồi. Nếu cộng cả năm học bình thường thì sẽ tổng cộng là sáu năm. Đối với một gia đình mà nói, đây quả là khoản học phí phải trả thêm trong năm năm ngoài mức dự tính”
“Nếu đổi sang một gia đình khác, có lẽ cha mẹ ta sớm đã quyết định đổi sang một trường bình thường rồi. Nhưng cha mẹ ta thì không, họ nhìn ta đấu tranh, họ không hề khuyến khích, cũng không hề công kích ta, chỉ chu cấp cho ta đi học một cách rất rất bình thường. Hình như ta lưu ban cũng là chuyện hết sức bình thường.”
“Những năm tháng học tập và sinh sống đều bình lặng như nước, không có bất kỳ sự thay đổi nào. Ta mặt dày tới lớp Võ Đồ, ta nghĩ mình có thể làm được, nhưng áp lực trong lòng ta vượt xa sức tưởng tượng của các người.”
“Mỗi lần về đến nhà, thấy cha mẹ đùa giỡn với mình như mọi khi, đặt biệt danh cho ta, dặn dò ta phải làm thế này thế nọ, ta lại cảm thấy mọi thứ không có gì thay đổi, †a cũng không hề vì tư cách không tốt của mình mà bị bất kì ai rưồng bỏ. Sự ủng hộ của cha mẹ ta có thể vượt qua sự khinh thường của cả thế giới! “
“Vậy nên ta đã vượt qua, đã tồn tại được năm năm, hoặc có liên quan gì đó đến sự tích lũy trong những năm này, sau khi ta đột phá kinh mạch Võ Sĩ, nguyên khí vẫn đang dâng trào mãnh liệt, trong vài ngày gián đoạn này, thừa thắng xông lên, đột phá giới hạn Võ Sư!”
“Những lời khen là thiên tài trong đại hồi này, ta cảm thấy xấu hổ vì điều đó.”
Tả Tiểu Đa mạnh dạn nói: “Tuy nhiên, ta sẽ không trả lại học phí đã được nhà trường trả lại đâu. Còn có các.
khoản miễn học phí và học bổng nữa, ta cũng..."
Tả Tiểu Đa dừng lại một hồi, và nói lớn, “... Sẽ không thể không muốn được!”
“Đuyt"
“Bác tài bo cua gắt quá, ta suýt thì bay ra ngoài luôn đói"
“Thật là có tài!"
“Ha ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy rằng chắc nói cũng gần đủ rồi, và nói: “Thực ra, tâm đắc trong tu luyện của ta chỉ là một thiên ý rất nhỏ rất nhỏ, thậm chí ngay cả đối với ta, cũng nhỏ xíu không đáng phải nhắc đến.”
'Tần Phương Dương lúc này mới tỉnh tường cảm giác được có gì đó không đúng.
Lý Trường Giang ở một bên cũng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, nghe thấy Tả Tiểu Đa vui sướng rạng rỡ nói: “Thực ra, thành tựu lớn nhất của ta trong nửa đời còn trẻ này không phải về võ đạo, mà là về xem tướng, ta có thể từ khuôn mặt của ngươi mà có thể nhìn thấy phước báo và tai hoạ cuộc sống trong quá khứ và hiện †ại của ngươi, vài câu sinh tử, tuyệt đối không có sai lâm.”
Một tiếng hét lớn đúng lúc vang lên từ bên dưới.
Tả Tiểu Đa không quan tâm đến điều này và tiếp tục: “Không tin thì cũng không thể trách các ngươi được, đổi lại là người khác nói, ta cũng chẳng tin lấy một nửa, nhưng các ngươi chưa biết đó, ân sư của ta, hiện tại đang ở hiện trường, kỹ năng xem tướng của ta chính là được truyền lại từ nguyên hiệu trưởng Hà của trường Nhị Trung của chúng ta, chính nàng đã dạy cho ta thứ thủ thần kỹ này. Chỉ là ta hiện tại chỉ có thể nhìn vào vẻ bề ngoài mà thôi, còn cần phải học hỏi lão hiệu trưởng nhiều lắm, bồi dưỡng nhiều hơn nữa, ngày nào đó ta sẽ nói chuyện sinh tử, cũng như vận mệnh thiên địa, năm trong lòng bàn tay, khi đó cũng là chuyện thường.”
Điều này quả là không thể tin được!
Lý Trường Giang trợn mắt há hốc mồm! Tân Phương Dương ngẩn người ra! Hồ Nhược Vân nghẹn họng!
'Tên nhóc này cũng thật sự dám nói ha, nhưng lời này thật sự không thể phản bác.
Bởi vì Tả Tiểu Đa của hiện tại quả thật mỗi buổi chiều đều tiếp nhận sự dạy dỗ của Hà Viên Nguyệt, mà trong số đó cũng có một phần liên quan đến việc xem tướng, ngươi làm sao mà phản bác được đây...
Hà Viên Nguyệt cũng mở to mắt mà nhìn.
Ta chỉ dạy cho ngươi Thuật Vọng Khí... Ta dạy ngươi xem tướng khi nào chứ?
Hà Viên Nguyệt nhớ lại những gì nàng đã nói ngày hôm đó: Xem tướng phải phối hợp với Thuật Vọng Khí thì mới có thể linh nghiệm hơn, toàn diện hơn...
Hà Viên Nguyệt cuối cùng không thể nhịn được mà cười rộ lên.
Cái tên tinh quái này!
Khi lời nói của Tả Tiểu Đa được thốt ra, tất cả mọi người trong toàn bộ khán đài đều bị sốc.
Hà Viên Nguyệt có địa vị gì chứ?
Ở Thành Phượng Hoàng, nàng chính là một vị thần minh đang sống!
Chỉ cần ai có đủ tư cách biết đến nàng, thì không có người nào là không tôn kính và yêu kính nàng!
Hơn nữa, Hà Viên Nguyệt đang ở hiện trường, nếu hắn nói dối, hắn sẽ bị vạch trân ngay lập tức.
Đứa nhỏ này, tuyệt đối không dám nói dối sự việc quan trọng thế này ở đây!
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn Hà Viên Nguyệt đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Nhưng lại nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Hà Viên Nguyệt.
Đây là... ngầm thừa nhận rồi sao?! Đó đúng là sự thật rồi!
Đứa trẻ này thực sự là truyền nhân đã được nguyên hiệu trưởng Hà chấp nhận?!
Đây là duyên pháp gì đây chứ, thật quá là may mắn rồi!
Bên ngoài.
Ngẫm lại không được, trái tim mình lúc này đang đầy dịu dàng, vui mừng, chắc chắn không thể hét lên vì bệnh bại não gì đó được.
Hơn nữa... không thể hét lên là còn chị gái nữa, nếu ngộ nhỡ tiếng hét ấy làm cái móng guốc nhỏ trong †rường vướng vào Cẩu Đát của ta thì sao.
Sau này ta phải đề phòng, làm sao đủ thân phận chị gái?!
Trở về rồi tính sổ với hắn sau.
Tả Tiểu Đa cúi người trên sân khấu, hồi lâu mới đứng thẳng người nói: “Sai là sai, biết sai mà cải thiện là tiền đê không có gì lớn lao hơn hơn là vẫn phạm sai lâm, thực tại cũng không cần nói thêm điều vô vị gì nữa, mọi người đừng nhìn cha và mẹ ta bây giờ mà bảo là tự hào này nọ gì, dù sao cũng đừng tin, chỉ là những lời thoại, những lời khách sáo, cũng là những gì được gọi là thói quen, đợi khi ta quay trở về, nói gì cũng không thể chạy. thoát một trận đòn đâu.”
“Hahahaha...” Có một tràng cười vang lên.
Ngô Vũ Đình cắn môi, mặt mũi tươi cười: thúi, ngươi vẫn biết là sắp bị đánh sao!”
“Trước đại hội này, ta đã chuẩn bị tỉ mỉ chuẩn bị bài phát biểu. Nhưng vừa rồi ta bị doạ đến lập tức mất đi cảm xúc luôn. Nếu không theo dõi bản thảo bài phát biểu, ta sẽ chỉ nói được có vài câu.”
Tần Phương Dương nhìn bài phát biểu chuẩn bị so sánh trong tay, vẻ mặt không nói nên lời.
Ngươi phải phát huy ngay tại chỗ, ngươi lại nói sớm vậy.
“Thực ra ta không phải thiên tài, đây không phải là lời khách sáo khiêm tốn chứ chưa nói đến thói quen, thật sự là ta đã lưu ban ở lớp Võ Đồ ròng rã năm năm rồi. Nếu cộng cả năm học bình thường thì sẽ tổng cộng là sáu năm. Đối với một gia đình mà nói, đây quả là khoản học phí phải trả thêm trong năm năm ngoài mức dự tính”
“Nếu đổi sang một gia đình khác, có lẽ cha mẹ ta sớm đã quyết định đổi sang một trường bình thường rồi. Nhưng cha mẹ ta thì không, họ nhìn ta đấu tranh, họ không hề khuyến khích, cũng không hề công kích ta, chỉ chu cấp cho ta đi học một cách rất rất bình thường. Hình như ta lưu ban cũng là chuyện hết sức bình thường.”
“Những năm tháng học tập và sinh sống đều bình lặng như nước, không có bất kỳ sự thay đổi nào. Ta mặt dày tới lớp Võ Đồ, ta nghĩ mình có thể làm được, nhưng áp lực trong lòng ta vượt xa sức tưởng tượng của các người.”
“Mỗi lần về đến nhà, thấy cha mẹ đùa giỡn với mình như mọi khi, đặt biệt danh cho ta, dặn dò ta phải làm thế này thế nọ, ta lại cảm thấy mọi thứ không có gì thay đổi, †a cũng không hề vì tư cách không tốt của mình mà bị bất kì ai rưồng bỏ. Sự ủng hộ của cha mẹ ta có thể vượt qua sự khinh thường của cả thế giới! “
“Vậy nên ta đã vượt qua, đã tồn tại được năm năm, hoặc có liên quan gì đó đến sự tích lũy trong những năm này, sau khi ta đột phá kinh mạch Võ Sĩ, nguyên khí vẫn đang dâng trào mãnh liệt, trong vài ngày gián đoạn này, thừa thắng xông lên, đột phá giới hạn Võ Sư!”
“Những lời khen là thiên tài trong đại hồi này, ta cảm thấy xấu hổ vì điều đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Tiểu Đa mạnh dạn nói: “Tuy nhiên, ta sẽ không trả lại học phí đã được nhà trường trả lại đâu. Còn có các.
khoản miễn học phí và học bổng nữa, ta cũng..."
Tả Tiểu Đa dừng lại một hồi, và nói lớn, “... Sẽ không thể không muốn được!”
“Đuyt"
“Bác tài bo cua gắt quá, ta suýt thì bay ra ngoài luôn đói"
“Thật là có tài!"
“Ha ha ha ha...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy rằng chắc nói cũng gần đủ rồi, và nói: “Thực ra, tâm đắc trong tu luyện của ta chỉ là một thiên ý rất nhỏ rất nhỏ, thậm chí ngay cả đối với ta, cũng nhỏ xíu không đáng phải nhắc đến.”
'Tần Phương Dương lúc này mới tỉnh tường cảm giác được có gì đó không đúng.
Lý Trường Giang ở một bên cũng cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, nghe thấy Tả Tiểu Đa vui sướng rạng rỡ nói: “Thực ra, thành tựu lớn nhất của ta trong nửa đời còn trẻ này không phải về võ đạo, mà là về xem tướng, ta có thể từ khuôn mặt của ngươi mà có thể nhìn thấy phước báo và tai hoạ cuộc sống trong quá khứ và hiện †ại của ngươi, vài câu sinh tử, tuyệt đối không có sai lâm.”
Một tiếng hét lớn đúng lúc vang lên từ bên dưới.
Tả Tiểu Đa không quan tâm đến điều này và tiếp tục: “Không tin thì cũng không thể trách các ngươi được, đổi lại là người khác nói, ta cũng chẳng tin lấy một nửa, nhưng các ngươi chưa biết đó, ân sư của ta, hiện tại đang ở hiện trường, kỹ năng xem tướng của ta chính là được truyền lại từ nguyên hiệu trưởng Hà của trường Nhị Trung của chúng ta, chính nàng đã dạy cho ta thứ thủ thần kỹ này. Chỉ là ta hiện tại chỉ có thể nhìn vào vẻ bề ngoài mà thôi, còn cần phải học hỏi lão hiệu trưởng nhiều lắm, bồi dưỡng nhiều hơn nữa, ngày nào đó ta sẽ nói chuyện sinh tử, cũng như vận mệnh thiên địa, năm trong lòng bàn tay, khi đó cũng là chuyện thường.”
Điều này quả là không thể tin được!
Lý Trường Giang trợn mắt há hốc mồm! Tân Phương Dương ngẩn người ra! Hồ Nhược Vân nghẹn họng!
'Tên nhóc này cũng thật sự dám nói ha, nhưng lời này thật sự không thể phản bác.
Bởi vì Tả Tiểu Đa của hiện tại quả thật mỗi buổi chiều đều tiếp nhận sự dạy dỗ của Hà Viên Nguyệt, mà trong số đó cũng có một phần liên quan đến việc xem tướng, ngươi làm sao mà phản bác được đây...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Viên Nguyệt cũng mở to mắt mà nhìn.
Ta chỉ dạy cho ngươi Thuật Vọng Khí... Ta dạy ngươi xem tướng khi nào chứ?
Hà Viên Nguyệt nhớ lại những gì nàng đã nói ngày hôm đó: Xem tướng phải phối hợp với Thuật Vọng Khí thì mới có thể linh nghiệm hơn, toàn diện hơn...
Hà Viên Nguyệt cuối cùng không thể nhịn được mà cười rộ lên.
Cái tên tinh quái này!
Khi lời nói của Tả Tiểu Đa được thốt ra, tất cả mọi người trong toàn bộ khán đài đều bị sốc.
Hà Viên Nguyệt có địa vị gì chứ?
Ở Thành Phượng Hoàng, nàng chính là một vị thần minh đang sống!
Chỉ cần ai có đủ tư cách biết đến nàng, thì không có người nào là không tôn kính và yêu kính nàng!
Hơn nữa, Hà Viên Nguyệt đang ở hiện trường, nếu hắn nói dối, hắn sẽ bị vạch trân ngay lập tức.
Đứa nhỏ này, tuyệt đối không dám nói dối sự việc quan trọng thế này ở đây!
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn Hà Viên Nguyệt đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Nhưng lại nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Hà Viên Nguyệt.
Đây là... ngầm thừa nhận rồi sao?! Đó đúng là sự thật rồi!
Đứa trẻ này thực sự là truyền nhân đã được nguyên hiệu trưởng Hà chấp nhận?!
Đây là duyên pháp gì đây chứ, thật quá là may mắn rồi!
Bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro