Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Diện mạo mới
Diệp Hỉ Ái
2024-10-21 01:11:49
Mãi một lúc lâu sau Phạm Phạm mới thoát thân ra khỏi đám người mà chạy đến chỗ Lưu Triết và Dạ Phàm đang ngồi.
"Uây Dạ Phàm đâu rồi a? Không phải hai người đi chung sao?" Phạm Phạm túm lấy cái váy phồng có vẻ hơi vướng víu, hai mắt dáo dát tìm người.
Lưu Triết hất cằm về bên trái vẻ mặt dường như không tình nguyện lắm
"Không phải cậu ta đây sao!"
Phạm Phạm trợn tròn mắt, tông giọng cũng biến thành âm nữ cực kì cao "Trời ạ, có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Thật sự là Dạ Phàm đây sao? Anh đang lừa em đó à!"
Dạ Phàm cười khổ một tiếng "Cậu làm tớ đau lòng thật đấy, mới cách nhau có mấy tiếng liền trở mặt không nhận người quen rồi sao?"
"Oa, giọng nói này đúng là Dạ Phàm rồi. Ai ngờ được sau lớp mắt kính dày cộm đó lại là khuôn mặt xinh đẹp như này chứ"
Thực ra Phạm Phạm cũng nói hơi quá, nhưng có lẽ là do hình ảnh xấu xí quê mùa kia đã khắc sâu vào ấn tượng của mọi người rồi nên sau khi thay đổi dù chỉ là khuôn mặt thanh tú cao hơn trung bình một chút cũng đã làm mọi người bất ngờ, gây hiệu ứng tốt hơn bình thường.
Ở gần đó cơ bản mấy bàn sát nhau đều là bạn bè chung trường, rốt cuộc người này truyền miệng người nọ. Một lát sau có không ít người chạy đến bàn bên này hỏi thăm, Dạ Phàm còn nhận ra không ít bạn cùng lớp. Ai nấy đều rất bất ngờ với sự lột xác của cậu.
Phạm Phạm kéo cậu đến chỗ bố mẹ mình, Dạ Phàm bị Lưu Triết ở sau lưng trừng muốn lạnh gáy đành cười khổ.
"Bố mẹ, đây là bạn học con hay nhắc tới đó"
Bà Phạm bất mãn vỗ lưng con gái mình "Sao lại nắm áo bạn như vậy, phép tắc mẹ dạy con đâu hết rồi hả?"
"Ba xem mẹ kìa, lại hung dữ với con!" Phạm Phạm rất thích làm nũng, bỏ cái tay trên người Dạ Phàm xuống chạy đến chỗ Ba Phạm.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu cười "Con tìm nhầm người rồi nha, ba nào dám cãi lời mẹ con chứ!"
"Ba này" Phạm Phạm giận dỗi dậm chân.
Dạ Phàm nhìn một nhà ba người bọn họ vui vẻ cũng cảm thấy vui lây.
Bà Phạm lúc này mới chào hỏi Dạ Phàm
"Cảm ơn con đã hỗ trợ Phạm Phạm nhà cô trong học tập nha, con bé hay nhắc đến con lắm"
"Không có gì đâu ạ, Phạm Phạm cũng giúp đỡ con rất nhiều ạ!"
Mọi người đang nói chuyện thì có một thân ảnh bước đến, theo sau đó là rất nhiều tiếng la hét Dạ Phàm nghĩ dù là Lưu Triết thì cũng không đạt tới hiệu quả như vậy. Dù sao có thể ở đây thì gia thế hẳn đều là không tồi, một cái tên chạy ngang não cậu nhưng cũng không dám chắc chắn cho đến khi quay lại nhìn.
Tần Viễn đang trong độ tuổi chuyển giao từ thanh niên và nam nhân trưởng thành. Trên người tự mang theo một loại khí tràng thanh lãnh cao ngạo nhưng không phải là kiểu khiến người khác tránh xa nhìn dặm mà là một kiểu bí ẩn làm người ta muốn tìm hiểu thêm nhiều hơn.
Tần Viễn gật đầu chào mọi người rồi bắt tay với Ông Phạm.
"Chú vẫn khoẻ chứ? Ba con gửi lời hỏi thăm đến chú đấy"
"Tiếc là lão Tần không đến được, chúng ta đã lâu lắm rồi không tụ họp uống rượu một bữa" Tính cách của Phạm Phạm có lẽ phần nào ảnh hưởng của ông, lúc nói chuyện đều rất bộc trực thẳng thắn
Bà Phạm không hài lòng đẩy eo ông
"Không phải anh nói đã bỏ nhậu rồi sao, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe!"
"Cô nói đúng đấy, mẹ con cũng rất hay nhắc nhở bố con chuyện này. Nếu không phải công ty có quá nhiều việc cần xử lý thì ông ấy cũng rất muốn có mặt ở đây" Tần Viễn tiếp lời người khác rất thành thục cũng không quá xa cách, khác hẳn với lần đầu Dạ Phàm bắt gặp hắn. Điệu bộ mặt không đổi sắc mà đánh người kia giờ nghĩ lại cậu vẫn hơi lạnh sống lưng.
Hai người có vô tình đụng mắt vài lần nhưng có lẽ Tần Viễn không nhận ra cậu trong bộ dạng này nên chỉ liếc mắt một cái liền không nhìn đến nữa.
Sau đó cậu nghe mọi người đều nói đến mấy vấn đề kinh tế chính trị Dạ Phàm thật không tiếp nổi nữa cũng không có khả năng chen miệng vào. Dạ Phàm định tìm Phạm Phạm đánh lẻ thế nhưng không biết cô nàng đã chuồn đi từ lúc nào, có lẽ đã quá quen với loại việc này nên mới để cậu một mình chịu trận mà.
Dạ Phàm không tìm thấy Lưu Triết và Phạm Phạm cuối cùng liền tự mình tham quan. Cũng không có hứng ăn uống nên bước đến lối ra ban công và ra ngoài hóng mát. Cậu còn chưa đứng được 5 phút thì có tiếng trò chuyện gần đó truyền đến, có lẽ do cái màn che lại nên bọn họ không thấy được Dạ Phàm chỉ cách họ có chưa đến bước chân. Dù không phải cố ý nhưng cậu bất giác nín thở vểnh tai lên nghe
Là hai giọng nữ nhân
"Chuẩn bị kĩ càng hết chưa?"
"Ok rồi, yên tâm đi, đảm bảo kết quả sẽ như cô mong đợi"
"Thông tin cô nói chắc chắn chứ?"
"Ây da, tôi đã phải tốn 2 vạn để moi được số thông tin ít ỏi này đấy"
Sau đó hai người nói thêm vài thứ không liên quan rồi mới rời đi.
Dạ Phàm cười nhạt, cậu cũng không rảnh đến mức chen vào chuyện của người khác, chưa bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi cậu cũng không phải thánh mẫu.
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: trợ giúp Tần Viễn thoát khỏi cái bẫy của anti fan. Thời hạn 20 phút. Phần thưởng: 6 điểm chỉ số, 60 tích phân. Hình phạt: Bị sét đánh trúng"
Dạ Phàm suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình. Cậu xin được rút lại suy nghĩ lúc nãy!
"Tại sao hình phạt lại nặng như vậy? Bị sét đánh sẽ không gậy chết người đấy chứ!"
"Có thể đấy! Ký chủ không nên cười trước sự đau khổ của người khác" câu trước gần như là đe doạ câu sau lại khinh bỉ cậu.
"Hệ thống, bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi rất thích dạy đời người khác đấy. Và còn, đừng có đọc suy nghĩ của tao nữa"
Nghe hệ thống nói Dạ Phàm mới nhận ra người ở trong câu chuyện của hai người phụ nữ kia lại là Tần Viễn. Lúc Dạ Phàm trở lại sảnh tiệc thì đã không thấy Tần Viễn đâu cả mà lại thấy một người quen khác.
"Lớp trưởng, cậu có thấy Tần Viễn đâu không?"
Sở Tử Sâm theo bản năng trả lời
"Tôi vừa thấy anh ấy trong nhà vệ sinh... Ấy...?"
"Cảm ơn" không đợi cậu ta nói câu tiếp theo Dạ Phàm đã quay lưng đi mất.
Nhưng đường đi lên nào có dễ dàng như vậy, toilet vốn ở tầng trên Dạ Phàm vừa đi đến đầu cầu thang thì thấy hai người đàn ông khuôn mặt bặm trợn đang ngồi phì phèo thuốc lá. Xem ra bên kia cũng chuẩn bị kĩ càng đấy chứ. Dựa vào cái thể lực còn thấp hơn người bình thường này cậu không có hi vọng đánh thắng người nọ a.
Chưa bao giờ Dạ Phàm cảm thấy 20 phút trôi qua nhanh như vậy.
Hệ thống rất không có tâm nhắc nhở " kí chủ còn 12 phút, mời nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ"
Não Dạ Phàm lúc này đang hoạt động hết công suất, cậu rút điện thoại ra nhắn cho Lưu Triết.
Too Hồng Mao Giáo Chủ [Cho tôi vay 1 ngàn tệ đi]
Có lẽ Lưu Triết đang cầm di động nên trả lời rất nhanh [Làm gì? Cậu đừng dính vào những thứ xấu đấy]
Dạ Phàm [không có, đang cần gấp. Giải thích với anh sau]
Ting... Ting... 5 giây sau liền có thông tin chuyển khoản. Chưa bao giờ cậu thấy Lưu Triết đáng yêu như vậy.
[Thanks you~~ moa moa ~(^з^)-♡]
Hồng Mao giáo chủ [Oẹ, tôi nổi cả da gà lên rồi đấy...~~~]
Dạ Phàm mặc kệ bị xỉa xói cậu còn đang bận dàn xếp với hai tên giang hồ được thuê giữ cửa kia. Mà cậu nhìn không lầm, bọn họ là loại nhận tiền làm việc, chỉ cần có người ra giá cao hơn thì rất nhanh đã xử lý xong.
"Kí chủ còn 5 phút nữa"
Dạ Phàm dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ đến nay để chạy. Đến nơi thì thấy một người nữ đứng cầm điện thoại chỉa thẳng camera vào bên trong nhà vệ sinh nam. Cậu không để cô ta kịp phản ứng mà tóm lấy di động, nhanh trí khép lại cánh cửa đang khép hờ để không kinh động người bên trong.
Đến khi cậu kéo được người phụ nữ kia ra xa nhốt vào một căn phòng khác thì tóc tai cậu cũng đã bù xù cả lên không còn nhìn ra được tạo hình ban đầu, áo sơ mi cũng bị kéo nửa trong nửa ngoài. Sau lần này khả năng cậu phải tăng chỉ số thể lực mình lên thôi.
Lúc Dạ Phàm đẩy cửa vào thì cô gái còn lại vẫn còn rất hăng say bám lấy cổ áo Tần Viễn lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra. Cứ như vậy vài lần đẩy tới đẩy lui cô ta vẫn cứ đu lên người Tần Viễn không chịu buông. Nếu không phải Dạ Phàm ngửi được mùi rượu rất nặng trên người hắn thì cậu sẽ hoài nghi có phải hay không người này chỉ giả vờ.
Tách một tiếng, Dạ Phàm cố tình bật đèn flash thế nên lúc này cô gái mới phát hiện ra sự có mặt của cậu.
"Có một cô gái không có giáo dưỡng tự động bò lên người nam nhân khác. Ha... Nói ra cũng cảm thấy thật ngượng miệng rồi"
"Cậu là ai? Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ"
"Ok, không liên quan, không liên quan" Dạ Phàm cúi đầu, giả vờ nghịch chiếc điện thoại trong tay
....
"Uây Dạ Phàm đâu rồi a? Không phải hai người đi chung sao?" Phạm Phạm túm lấy cái váy phồng có vẻ hơi vướng víu, hai mắt dáo dát tìm người.
Lưu Triết hất cằm về bên trái vẻ mặt dường như không tình nguyện lắm
"Không phải cậu ta đây sao!"
Phạm Phạm trợn tròn mắt, tông giọng cũng biến thành âm nữ cực kì cao "Trời ạ, có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Thật sự là Dạ Phàm đây sao? Anh đang lừa em đó à!"
Dạ Phàm cười khổ một tiếng "Cậu làm tớ đau lòng thật đấy, mới cách nhau có mấy tiếng liền trở mặt không nhận người quen rồi sao?"
"Oa, giọng nói này đúng là Dạ Phàm rồi. Ai ngờ được sau lớp mắt kính dày cộm đó lại là khuôn mặt xinh đẹp như này chứ"
Thực ra Phạm Phạm cũng nói hơi quá, nhưng có lẽ là do hình ảnh xấu xí quê mùa kia đã khắc sâu vào ấn tượng của mọi người rồi nên sau khi thay đổi dù chỉ là khuôn mặt thanh tú cao hơn trung bình một chút cũng đã làm mọi người bất ngờ, gây hiệu ứng tốt hơn bình thường.
Ở gần đó cơ bản mấy bàn sát nhau đều là bạn bè chung trường, rốt cuộc người này truyền miệng người nọ. Một lát sau có không ít người chạy đến bàn bên này hỏi thăm, Dạ Phàm còn nhận ra không ít bạn cùng lớp. Ai nấy đều rất bất ngờ với sự lột xác của cậu.
Phạm Phạm kéo cậu đến chỗ bố mẹ mình, Dạ Phàm bị Lưu Triết ở sau lưng trừng muốn lạnh gáy đành cười khổ.
"Bố mẹ, đây là bạn học con hay nhắc tới đó"
Bà Phạm bất mãn vỗ lưng con gái mình "Sao lại nắm áo bạn như vậy, phép tắc mẹ dạy con đâu hết rồi hả?"
"Ba xem mẹ kìa, lại hung dữ với con!" Phạm Phạm rất thích làm nũng, bỏ cái tay trên người Dạ Phàm xuống chạy đến chỗ Ba Phạm.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu cười "Con tìm nhầm người rồi nha, ba nào dám cãi lời mẹ con chứ!"
"Ba này" Phạm Phạm giận dỗi dậm chân.
Dạ Phàm nhìn một nhà ba người bọn họ vui vẻ cũng cảm thấy vui lây.
Bà Phạm lúc này mới chào hỏi Dạ Phàm
"Cảm ơn con đã hỗ trợ Phạm Phạm nhà cô trong học tập nha, con bé hay nhắc đến con lắm"
"Không có gì đâu ạ, Phạm Phạm cũng giúp đỡ con rất nhiều ạ!"
Mọi người đang nói chuyện thì có một thân ảnh bước đến, theo sau đó là rất nhiều tiếng la hét Dạ Phàm nghĩ dù là Lưu Triết thì cũng không đạt tới hiệu quả như vậy. Dù sao có thể ở đây thì gia thế hẳn đều là không tồi, một cái tên chạy ngang não cậu nhưng cũng không dám chắc chắn cho đến khi quay lại nhìn.
Tần Viễn đang trong độ tuổi chuyển giao từ thanh niên và nam nhân trưởng thành. Trên người tự mang theo một loại khí tràng thanh lãnh cao ngạo nhưng không phải là kiểu khiến người khác tránh xa nhìn dặm mà là một kiểu bí ẩn làm người ta muốn tìm hiểu thêm nhiều hơn.
Tần Viễn gật đầu chào mọi người rồi bắt tay với Ông Phạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú vẫn khoẻ chứ? Ba con gửi lời hỏi thăm đến chú đấy"
"Tiếc là lão Tần không đến được, chúng ta đã lâu lắm rồi không tụ họp uống rượu một bữa" Tính cách của Phạm Phạm có lẽ phần nào ảnh hưởng của ông, lúc nói chuyện đều rất bộc trực thẳng thắn
Bà Phạm không hài lòng đẩy eo ông
"Không phải anh nói đã bỏ nhậu rồi sao, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe!"
"Cô nói đúng đấy, mẹ con cũng rất hay nhắc nhở bố con chuyện này. Nếu không phải công ty có quá nhiều việc cần xử lý thì ông ấy cũng rất muốn có mặt ở đây" Tần Viễn tiếp lời người khác rất thành thục cũng không quá xa cách, khác hẳn với lần đầu Dạ Phàm bắt gặp hắn. Điệu bộ mặt không đổi sắc mà đánh người kia giờ nghĩ lại cậu vẫn hơi lạnh sống lưng.
Hai người có vô tình đụng mắt vài lần nhưng có lẽ Tần Viễn không nhận ra cậu trong bộ dạng này nên chỉ liếc mắt một cái liền không nhìn đến nữa.
Sau đó cậu nghe mọi người đều nói đến mấy vấn đề kinh tế chính trị Dạ Phàm thật không tiếp nổi nữa cũng không có khả năng chen miệng vào. Dạ Phàm định tìm Phạm Phạm đánh lẻ thế nhưng không biết cô nàng đã chuồn đi từ lúc nào, có lẽ đã quá quen với loại việc này nên mới để cậu một mình chịu trận mà.
Dạ Phàm không tìm thấy Lưu Triết và Phạm Phạm cuối cùng liền tự mình tham quan. Cũng không có hứng ăn uống nên bước đến lối ra ban công và ra ngoài hóng mát. Cậu còn chưa đứng được 5 phút thì có tiếng trò chuyện gần đó truyền đến, có lẽ do cái màn che lại nên bọn họ không thấy được Dạ Phàm chỉ cách họ có chưa đến bước chân. Dù không phải cố ý nhưng cậu bất giác nín thở vểnh tai lên nghe
Là hai giọng nữ nhân
"Chuẩn bị kĩ càng hết chưa?"
"Ok rồi, yên tâm đi, đảm bảo kết quả sẽ như cô mong đợi"
"Thông tin cô nói chắc chắn chứ?"
"Ây da, tôi đã phải tốn 2 vạn để moi được số thông tin ít ỏi này đấy"
Sau đó hai người nói thêm vài thứ không liên quan rồi mới rời đi.
Dạ Phàm cười nhạt, cậu cũng không rảnh đến mức chen vào chuyện của người khác, chưa bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi cậu cũng không phải thánh mẫu.
"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến: trợ giúp Tần Viễn thoát khỏi cái bẫy của anti fan. Thời hạn 20 phút. Phần thưởng: 6 điểm chỉ số, 60 tích phân. Hình phạt: Bị sét đánh trúng"
Dạ Phàm suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình. Cậu xin được rút lại suy nghĩ lúc nãy!
"Tại sao hình phạt lại nặng như vậy? Bị sét đánh sẽ không gậy chết người đấy chứ!"
"Có thể đấy! Ký chủ không nên cười trước sự đau khổ của người khác" câu trước gần như là đe doạ câu sau lại khinh bỉ cậu.
"Hệ thống, bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi rất thích dạy đời người khác đấy. Và còn, đừng có đọc suy nghĩ của tao nữa"
Nghe hệ thống nói Dạ Phàm mới nhận ra người ở trong câu chuyện của hai người phụ nữ kia lại là Tần Viễn. Lúc Dạ Phàm trở lại sảnh tiệc thì đã không thấy Tần Viễn đâu cả mà lại thấy một người quen khác.
"Lớp trưởng, cậu có thấy Tần Viễn đâu không?"
Sở Tử Sâm theo bản năng trả lời
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi vừa thấy anh ấy trong nhà vệ sinh... Ấy...?"
"Cảm ơn" không đợi cậu ta nói câu tiếp theo Dạ Phàm đã quay lưng đi mất.
Nhưng đường đi lên nào có dễ dàng như vậy, toilet vốn ở tầng trên Dạ Phàm vừa đi đến đầu cầu thang thì thấy hai người đàn ông khuôn mặt bặm trợn đang ngồi phì phèo thuốc lá. Xem ra bên kia cũng chuẩn bị kĩ càng đấy chứ. Dựa vào cái thể lực còn thấp hơn người bình thường này cậu không có hi vọng đánh thắng người nọ a.
Chưa bao giờ Dạ Phàm cảm thấy 20 phút trôi qua nhanh như vậy.
Hệ thống rất không có tâm nhắc nhở " kí chủ còn 12 phút, mời nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ"
Não Dạ Phàm lúc này đang hoạt động hết công suất, cậu rút điện thoại ra nhắn cho Lưu Triết.
Too Hồng Mao Giáo Chủ [Cho tôi vay 1 ngàn tệ đi]
Có lẽ Lưu Triết đang cầm di động nên trả lời rất nhanh [Làm gì? Cậu đừng dính vào những thứ xấu đấy]
Dạ Phàm [không có, đang cần gấp. Giải thích với anh sau]
Ting... Ting... 5 giây sau liền có thông tin chuyển khoản. Chưa bao giờ cậu thấy Lưu Triết đáng yêu như vậy.
[Thanks you~~ moa moa ~(^з^)-♡]
Hồng Mao giáo chủ [Oẹ, tôi nổi cả da gà lên rồi đấy...~~~]
Dạ Phàm mặc kệ bị xỉa xói cậu còn đang bận dàn xếp với hai tên giang hồ được thuê giữ cửa kia. Mà cậu nhìn không lầm, bọn họ là loại nhận tiền làm việc, chỉ cần có người ra giá cao hơn thì rất nhanh đã xử lý xong.
"Kí chủ còn 5 phút nữa"
Dạ Phàm dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ đến nay để chạy. Đến nơi thì thấy một người nữ đứng cầm điện thoại chỉa thẳng camera vào bên trong nhà vệ sinh nam. Cậu không để cô ta kịp phản ứng mà tóm lấy di động, nhanh trí khép lại cánh cửa đang khép hờ để không kinh động người bên trong.
Đến khi cậu kéo được người phụ nữ kia ra xa nhốt vào một căn phòng khác thì tóc tai cậu cũng đã bù xù cả lên không còn nhìn ra được tạo hình ban đầu, áo sơ mi cũng bị kéo nửa trong nửa ngoài. Sau lần này khả năng cậu phải tăng chỉ số thể lực mình lên thôi.
Lúc Dạ Phàm đẩy cửa vào thì cô gái còn lại vẫn còn rất hăng say bám lấy cổ áo Tần Viễn lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra. Cứ như vậy vài lần đẩy tới đẩy lui cô ta vẫn cứ đu lên người Tần Viễn không chịu buông. Nếu không phải Dạ Phàm ngửi được mùi rượu rất nặng trên người hắn thì cậu sẽ hoài nghi có phải hay không người này chỉ giả vờ.
Tách một tiếng, Dạ Phàm cố tình bật đèn flash thế nên lúc này cô gái mới phát hiện ra sự có mặt của cậu.
"Có một cô gái không có giáo dưỡng tự động bò lên người nam nhân khác. Ha... Nói ra cũng cảm thấy thật ngượng miệng rồi"
"Cậu là ai? Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ"
"Ok, không liên quan, không liên quan" Dạ Phàm cúi đầu, giả vờ nghịch chiếc điện thoại trong tay
....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro