Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
Say rượu rồi
Diệp Hỉ Ái
2024-10-21 01:11:49
Dạ Phàm gật đầu
" Đúng vậy, nhưng mà...." Chỉ đơn thuần là tập kịch bản, không có ý gì khác...
Dạ Phàm còn chưa kịp nói ra những chữ sau thì đã bị giọng nói cao the thé cắt lời.
"Má ơi, cảnh đó trong kịch bản... otp chưa gì đã lên giường, ôm nhau, hôn nhau rồi sao... Há há há... Vui quá..."
Lúc Hạ Vy nhận ra bản thân đã vô tình nói ra những gì suy nghĩ trong đầu thì đã thấy Dạ Phàm đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô "...." không thốt nên lời.
"Khụ, cái đó... Là cậu nghe nhầm rồi" Hạ Vy ho khan, dùng giọng điệu chắc nịch khẳng định.
Không thấy Dạ Phàm trả lời, cô lại tiếp lời "Nghe nhầm thật đấy. Cậu là nghe nhầm thôi, đoạn lúc nãy xem như bị tắt tiếng rồi nhé!" Hạ Vy không thể tiếp tục sắm vai ngự tỷ trưởng thành được nữa rồi.
Dạ Phàm không lập tức trả lời là vì mọi thứ xoay chuyển quá đột ngột, khác hẳn với suy nghĩ nãy giờ của cậu. Thị hậu Hạ Vy, soái tỷ chuyên trị những vai cool ngầu trên màn ảnh nhỏ cư nhiên lại là hủ nữ. Còn ship otp bất chấp như vậy, cậu với Tần Viễn vốn dĩ đâu có tình huống thân mật nào để ship đâu, huống chi cậu chỉ mới gặp Hạ Vy còn chưa đầy nửa tiếng.
Dạ Phàm tuy là gay nhưng chưa từng có bạn bè là hủ nên cũng có hơi bỡ ngỡ. Đương nhiên không biết rằng chỉ cần có 1 ánh mắt liếc qua cũng đủ cộng đồng hủ nam hủ nữ hò reo cả ngày trời.
"Ha ha... Có vẻ tôi nghe nhầm thật!" Dạ Phàm đành phải theo cô cười hai tiếng chữa ngượng, không tiếp tục truy thêm vấn đề này nữa.
Không thể tiếp tục không khí ngại ngùng này được nữa, một lát sau cô đã lén lút chạy qua chỗ khác ngồi.
Dạ Phàm đã chuẩn bị sẵn rượu ở đây, việc còn lại là làm sao khiến Tần Viễn uống nó được đây.
Tần Viễn hiếm khi động vào rượu trừ khi hắn chủ động muốn uống, đạo diễn nói thật lâu hắn mới nể mặt ông mà uống 1 ngụm. Dạ Phàm dùng khoé mắt nhìn thấy 1 màn này, bắt đầu suy nghĩ kế sách.
Cậu bắt đầu câu thông với hệ thống
"Này, có cách nào lập tức tăng kĩ năng diễn xuất của tao lên trên mức trung bình trong thời gian ngắn không?"
Dạ Phàm còn nhớ kĩ năng diễn xuất của cậu vẫn chỉ mới lẹt đẹt ở con số 15 %
"Có đấy, chỉ cần đổi 180 điểm tích phân cậu sẽ được cộng 1% điểm kĩ năng"
"Mi đây là ăn cướp hay gì, nếu trừ 180 thì tao chỉ còn số lẻ thôi đấy" Dạ Phàm không nhịn được than thở. Quá tàn ác, hệ thống ăn hiếp thân chủ của nó kìa!
Dạ Phàm còn đang kì kèo mặc cả với hệ thống thì có người gọi đến. Vốn còn đang đùa giỡn, khuôn mặt cậu bỗng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Bác sĩ Hà!"
"Ừm, tiểu Phàm hiện tại con có tiện nói chuyện không?"
"Vâng, bác cứ nói ạ! Chuyện Liên quan đến ba con phải không ạ?"
"Haizzx, đúng vậy. Ba con có dấu hiệu kháng thuốc nên có lẽ lần tới phải sử dụng liều lượng mạnh hơn. Ta biết hoàn cảnh hiện giờ của con, chi phí của nó... Con biết đấy...!"
Ông thực sự rất có cảm tình với Dạ Phàm, một cậu nhóc lúc đó còn chưa được 20 tuổi đã phải gánh tiền viện phí lớn như vậy cho ba của mình. Điều này thật không dễ dàng chút nào.
Bác sĩ Hà lo lắng không phải thừa thãi, dạo này Dạ Phàm cảm thấy bản thân sắp trụ không nổi nữa rồi. Vừa phải lo học phí vừa phải lo viện phí, dù Dạ Phàm được học bổng và được giảm 25% học phí nhưng số còn lại cũng không phải là ít. Dạ Phàm lại không muốn cho ba mình nằm ở 1 bệnh viện chất lượng thấp. Tính toán chi li hết cỡ cũng chỉ vừa đủ ăn mặc.
Hiện tại nếu tiền viện phí tăng chắc chắn là Dạ Phàm không kham nổi. Nếu không được nữa thì cậu chỉ còn cách vay vốn ngân hàng...
"Vâng, chuyện này con cần thêm chút thời gian, ngày mai con sẽ gọi lại. Vâng, cảm ơn Bác sĩ"
Lúc Dạ Phàm cúp máy mới nhận ra Tần Viễn từ khi nào đã ngồi xuống ghế trống bên cạnh. Cậu có hơi giật mình vì không rõ hắn có nghe được cuộc nói chuyện của cậu không. Nhưng Tần Viễn chỉ ngồi xuống đó bắt đầu gắp đồ ăn, giống như không để ý đến sự hiện diện của cậu.
Trong lúc nhất thời Dạ Phàm quên mất phải làm nhiệm vụ, uống liên tù tì 3 ly rượu. Cậu cũng không rõ rượu này có mạnh không nhưng đời trước tửu lượng cậu khá tốt nên không hề kiềm chế. Lại quên mất cơ thể này vốn không phải cơ thể cũ.
Dạ Phàm rót đầy ly thứ 4 định uống tiếp thì vành ly đã bị 1 bàn tay khác chặn lại, ngón tay hắn phớt nhẹ qua mu bàn tay cậum Cậu theo bản năng ngẩng đầu
Tần Viễn không nhìn cậu chỉ uống ly nước của chính mình, nhìn có vẻ khá thờ ơ, giọng nói cũng chỉ giống như tường thuật.
"Rượu này khá mạnh đấy!"
Dạ Phàm không để ý đến câu nói của Tần Viễn mà mạch não lại chạy theo 1 hướng khác. Bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt Tần Viễn luôn như vậy, lạnh nhạt mang theo chút tự cao tự đại. Ngoại trừ lần Dạ Phàm vô tình chạm vào người hắn mới khiến hắn bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Người như Tần Viễn, có sẵn gia thế hậu thuẫn, chắc chắn không bao giờ phải lo toan chuyện tiền bạc giống cậu.
Dạ Phàm dùng chút lực giành ly rượu về tay mình, không suy nghĩ mà bưng lên uống trọn, ly rượu rất nhanh đã thấy đáy.
Không rõ có phải vì lỡ nghe được câu chuyện của Dạ Phàm hay không nhưng hắn không cách nào làm ngơ cậu được.
Dạ Phàm lại tiếp tục rót đầy ly và uống tiếp nhưng lần này Tần Viễn đã nhanh tay hơn cậu 1 bước cầm lấy ly rượu từ trong tay cậu. Thế nhưng Dạ Phàm nhất quyết không buông tay ra. 2 người giằng co 1 lúc vì lực hơi mạnh nên có 1 ít nước rượu sóng sánh tràn ra ngoài.
Dạ Phàm hiếm khi bày ra vẻ mặt bướng bỉnh như đứa nhỏ bị giành mất kẹo. Tần Viễn biết nếu hắn buông tay Dạ Phàm chắc chắn sẽ nốc cạn ly rượu này.
Rốt cuộc Tần Viễn là người giành chiến thắng, trước khi Dạ Phàm lại đòi uống nữa, hắn đã trước uống hết 1 ly.
Đồng thời lúc đó hệ thống trong đầu cậu thông báo
"Nhiệm vụ hoàn thành, mời phân điểm chỉ số"
Dạ Phàm sau khi nốc ly thứ 4 đầu óc đã hơi lâng lâng mơ màng, rõ ràng là không nghe được hệ thống báo cáo cái gì.
"Nhận thấy kí chủ không rõ ràng về nhận thức, hệ thống sẽ tự phân điểm số vài chỉ số thấp nhất là Khí Chất" nói xong, giống như cạn lời vì bị phớt lờ, hệ thống nghẹn 1 cục, lặn mất.
Tên: DẠ PHÀM
Khuôn mặt: 70
Dáng người: 36
Làn da: 40
Mị lực: 9
Khí chất: 11
Thể lực: 30
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (16%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (27%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 270
Dạ Phàm giống như không tin là Tần Viễn uống hết rượu của mình cư nhiên chồm cả người tới.
Xung quanh không thiếu nhân viên đoàn phim đang cầm điện thoại quay video cho buổi tiệc, khả năng 2 người bị quay trúng khá cao. Nhất là Tần Viễn lại nổi bật trong đám đông như thế.
Hạ Vy thân là 1 hủ nữ đương nhiên cũng rất để ý động tĩnh bên này, cô cũng len lén zoom tới chỗ bọn họ mà chụp vài tấm. Khi thấy Dạ Phàm xông đến cô xém nữa thét ra tiếng rồi đấy.
Một nam diễn viên phụ ngồi gần đó thấy vậy, không rõ ràng tình huống thế nào nên hỏi thử
"Anh Tần có cần giúp gì không ạ?"
Tần Viễn nhẹ lắc đầu
"Không có gì, bạn tôi say"
"À, Vâng"
Dạ Phàm ở tư thế gần như tựa vào ng.ự.c Tần Viễn, Vùng vẫy vài cái rồi bất động. Tần Viễn muốn đẩy người ra, vừa đẩy nhẹ 1 cái Dạ Phàm cũng không có chút khó khăn nào ngả ra sau. Tần Viễn rốt cuộc nhận ra cậu say rượu bất tỉnh rồi đành lật tay kéo cậu về phía mình.
Nam diễn viên không nghĩ tiếp theo là Tần Viễn chủ động nói chuyện với mình
"Nếu đạo diễn có hỏi thì bảo tôi say nên về trước, được chứ!"
Người nọ lập tức gật đầu như búa bổ.
Tần Viễn nửa kéo nửa ôm Dạ Phàm ra khỏi quán.
" Đúng vậy, nhưng mà...." Chỉ đơn thuần là tập kịch bản, không có ý gì khác...
Dạ Phàm còn chưa kịp nói ra những chữ sau thì đã bị giọng nói cao the thé cắt lời.
"Má ơi, cảnh đó trong kịch bản... otp chưa gì đã lên giường, ôm nhau, hôn nhau rồi sao... Há há há... Vui quá..."
Lúc Hạ Vy nhận ra bản thân đã vô tình nói ra những gì suy nghĩ trong đầu thì đã thấy Dạ Phàm đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô "...." không thốt nên lời.
"Khụ, cái đó... Là cậu nghe nhầm rồi" Hạ Vy ho khan, dùng giọng điệu chắc nịch khẳng định.
Không thấy Dạ Phàm trả lời, cô lại tiếp lời "Nghe nhầm thật đấy. Cậu là nghe nhầm thôi, đoạn lúc nãy xem như bị tắt tiếng rồi nhé!" Hạ Vy không thể tiếp tục sắm vai ngự tỷ trưởng thành được nữa rồi.
Dạ Phàm không lập tức trả lời là vì mọi thứ xoay chuyển quá đột ngột, khác hẳn với suy nghĩ nãy giờ của cậu. Thị hậu Hạ Vy, soái tỷ chuyên trị những vai cool ngầu trên màn ảnh nhỏ cư nhiên lại là hủ nữ. Còn ship otp bất chấp như vậy, cậu với Tần Viễn vốn dĩ đâu có tình huống thân mật nào để ship đâu, huống chi cậu chỉ mới gặp Hạ Vy còn chưa đầy nửa tiếng.
Dạ Phàm tuy là gay nhưng chưa từng có bạn bè là hủ nên cũng có hơi bỡ ngỡ. Đương nhiên không biết rằng chỉ cần có 1 ánh mắt liếc qua cũng đủ cộng đồng hủ nam hủ nữ hò reo cả ngày trời.
"Ha ha... Có vẻ tôi nghe nhầm thật!" Dạ Phàm đành phải theo cô cười hai tiếng chữa ngượng, không tiếp tục truy thêm vấn đề này nữa.
Không thể tiếp tục không khí ngại ngùng này được nữa, một lát sau cô đã lén lút chạy qua chỗ khác ngồi.
Dạ Phàm đã chuẩn bị sẵn rượu ở đây, việc còn lại là làm sao khiến Tần Viễn uống nó được đây.
Tần Viễn hiếm khi động vào rượu trừ khi hắn chủ động muốn uống, đạo diễn nói thật lâu hắn mới nể mặt ông mà uống 1 ngụm. Dạ Phàm dùng khoé mắt nhìn thấy 1 màn này, bắt đầu suy nghĩ kế sách.
Cậu bắt đầu câu thông với hệ thống
"Này, có cách nào lập tức tăng kĩ năng diễn xuất của tao lên trên mức trung bình trong thời gian ngắn không?"
Dạ Phàm còn nhớ kĩ năng diễn xuất của cậu vẫn chỉ mới lẹt đẹt ở con số 15 %
"Có đấy, chỉ cần đổi 180 điểm tích phân cậu sẽ được cộng 1% điểm kĩ năng"
"Mi đây là ăn cướp hay gì, nếu trừ 180 thì tao chỉ còn số lẻ thôi đấy" Dạ Phàm không nhịn được than thở. Quá tàn ác, hệ thống ăn hiếp thân chủ của nó kìa!
Dạ Phàm còn đang kì kèo mặc cả với hệ thống thì có người gọi đến. Vốn còn đang đùa giỡn, khuôn mặt cậu bỗng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Bác sĩ Hà!"
"Ừm, tiểu Phàm hiện tại con có tiện nói chuyện không?"
"Vâng, bác cứ nói ạ! Chuyện Liên quan đến ba con phải không ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haizzx, đúng vậy. Ba con có dấu hiệu kháng thuốc nên có lẽ lần tới phải sử dụng liều lượng mạnh hơn. Ta biết hoàn cảnh hiện giờ của con, chi phí của nó... Con biết đấy...!"
Ông thực sự rất có cảm tình với Dạ Phàm, một cậu nhóc lúc đó còn chưa được 20 tuổi đã phải gánh tiền viện phí lớn như vậy cho ba của mình. Điều này thật không dễ dàng chút nào.
Bác sĩ Hà lo lắng không phải thừa thãi, dạo này Dạ Phàm cảm thấy bản thân sắp trụ không nổi nữa rồi. Vừa phải lo học phí vừa phải lo viện phí, dù Dạ Phàm được học bổng và được giảm 25% học phí nhưng số còn lại cũng không phải là ít. Dạ Phàm lại không muốn cho ba mình nằm ở 1 bệnh viện chất lượng thấp. Tính toán chi li hết cỡ cũng chỉ vừa đủ ăn mặc.
Hiện tại nếu tiền viện phí tăng chắc chắn là Dạ Phàm không kham nổi. Nếu không được nữa thì cậu chỉ còn cách vay vốn ngân hàng...
"Vâng, chuyện này con cần thêm chút thời gian, ngày mai con sẽ gọi lại. Vâng, cảm ơn Bác sĩ"
Lúc Dạ Phàm cúp máy mới nhận ra Tần Viễn từ khi nào đã ngồi xuống ghế trống bên cạnh. Cậu có hơi giật mình vì không rõ hắn có nghe được cuộc nói chuyện của cậu không. Nhưng Tần Viễn chỉ ngồi xuống đó bắt đầu gắp đồ ăn, giống như không để ý đến sự hiện diện của cậu.
Trong lúc nhất thời Dạ Phàm quên mất phải làm nhiệm vụ, uống liên tù tì 3 ly rượu. Cậu cũng không rõ rượu này có mạnh không nhưng đời trước tửu lượng cậu khá tốt nên không hề kiềm chế. Lại quên mất cơ thể này vốn không phải cơ thể cũ.
Dạ Phàm rót đầy ly thứ 4 định uống tiếp thì vành ly đã bị 1 bàn tay khác chặn lại, ngón tay hắn phớt nhẹ qua mu bàn tay cậum Cậu theo bản năng ngẩng đầu
Tần Viễn không nhìn cậu chỉ uống ly nước của chính mình, nhìn có vẻ khá thờ ơ, giọng nói cũng chỉ giống như tường thuật.
"Rượu này khá mạnh đấy!"
Dạ Phàm không để ý đến câu nói của Tần Viễn mà mạch não lại chạy theo 1 hướng khác. Bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt Tần Viễn luôn như vậy, lạnh nhạt mang theo chút tự cao tự đại. Ngoại trừ lần Dạ Phàm vô tình chạm vào người hắn mới khiến hắn bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Người như Tần Viễn, có sẵn gia thế hậu thuẫn, chắc chắn không bao giờ phải lo toan chuyện tiền bạc giống cậu.
Dạ Phàm dùng chút lực giành ly rượu về tay mình, không suy nghĩ mà bưng lên uống trọn, ly rượu rất nhanh đã thấy đáy.
Không rõ có phải vì lỡ nghe được câu chuyện của Dạ Phàm hay không nhưng hắn không cách nào làm ngơ cậu được.
Dạ Phàm lại tiếp tục rót đầy ly và uống tiếp nhưng lần này Tần Viễn đã nhanh tay hơn cậu 1 bước cầm lấy ly rượu từ trong tay cậu. Thế nhưng Dạ Phàm nhất quyết không buông tay ra. 2 người giằng co 1 lúc vì lực hơi mạnh nên có 1 ít nước rượu sóng sánh tràn ra ngoài.
Dạ Phàm hiếm khi bày ra vẻ mặt bướng bỉnh như đứa nhỏ bị giành mất kẹo. Tần Viễn biết nếu hắn buông tay Dạ Phàm chắc chắn sẽ nốc cạn ly rượu này.
Rốt cuộc Tần Viễn là người giành chiến thắng, trước khi Dạ Phàm lại đòi uống nữa, hắn đã trước uống hết 1 ly.
Đồng thời lúc đó hệ thống trong đầu cậu thông báo
"Nhiệm vụ hoàn thành, mời phân điểm chỉ số"
Dạ Phàm sau khi nốc ly thứ 4 đầu óc đã hơi lâng lâng mơ màng, rõ ràng là không nghe được hệ thống báo cáo cái gì.
"Nhận thấy kí chủ không rõ ràng về nhận thức, hệ thống sẽ tự phân điểm số vài chỉ số thấp nhất là Khí Chất" nói xong, giống như cạn lời vì bị phớt lờ, hệ thống nghẹn 1 cục, lặn mất.
Tên: DẠ PHÀM
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt: 70
Dáng người: 36
Làn da: 40
Mị lực: 9
Khí chất: 11
Thể lực: 30
Trí lực: 56
Kỹ năng: diễn xuất (16%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (27%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)
Tích phân: 270
Dạ Phàm giống như không tin là Tần Viễn uống hết rượu của mình cư nhiên chồm cả người tới.
Xung quanh không thiếu nhân viên đoàn phim đang cầm điện thoại quay video cho buổi tiệc, khả năng 2 người bị quay trúng khá cao. Nhất là Tần Viễn lại nổi bật trong đám đông như thế.
Hạ Vy thân là 1 hủ nữ đương nhiên cũng rất để ý động tĩnh bên này, cô cũng len lén zoom tới chỗ bọn họ mà chụp vài tấm. Khi thấy Dạ Phàm xông đến cô xém nữa thét ra tiếng rồi đấy.
Một nam diễn viên phụ ngồi gần đó thấy vậy, không rõ ràng tình huống thế nào nên hỏi thử
"Anh Tần có cần giúp gì không ạ?"
Tần Viễn nhẹ lắc đầu
"Không có gì, bạn tôi say"
"À, Vâng"
Dạ Phàm ở tư thế gần như tựa vào ng.ự.c Tần Viễn, Vùng vẫy vài cái rồi bất động. Tần Viễn muốn đẩy người ra, vừa đẩy nhẹ 1 cái Dạ Phàm cũng không có chút khó khăn nào ngả ra sau. Tần Viễn rốt cuộc nhận ra cậu say rượu bất tỉnh rồi đành lật tay kéo cậu về phía mình.
Nam diễn viên không nghĩ tiếp theo là Tần Viễn chủ động nói chuyện với mình
"Nếu đạo diễn có hỏi thì bảo tôi say nên về trước, được chứ!"
Người nọ lập tức gật đầu như búa bổ.
Tần Viễn nửa kéo nửa ôm Dạ Phàm ra khỏi quán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro