Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng
“Việc gấp”
Diệp Hỉ Ái
2024-10-21 01:11:49
Dạ Phàm rất tự tin vốc lên 1 nắm cờ vây rồi từ từ thả ngược trở lại go-ke cho đến khi còn lại rất ít trong tay, toàn bộ quá trình đều không làm hở bất kì khe trống nào giữa các ngón tay.
Go-ke: bát đựng cờ vây
“Lần này chúng ta làm 1 trận công bằng đi”
Ông nội Tần không có ý kiến, tay khé vuốt chút râu dưới cằm, đoán
“Lẻ”
Dạ Phàm lật ngửa bàn tay ra để lộ 2 quân cờ, cậu nhếch môi
“Rất tiếc, là số chẵn. Hôm nay may mắn có lẽ thuộc về con rồi”
*Đây là 1 loại nghi thức trong cờ vây: Chọn quân: đưa ra 1 hay 2 viên đen để đoán chẵn lẻ (đoán đúng thì cầm đen, đoán sai thì cầm trắng). Quân đen được quyền đi trước.
Đã trôi qua 40 phút, trận cờ đã dần đi đến đoạn kết.
“Cạch”
Viên cờ đen được kẹp giữa 2 ngón tay, động tác tự tin dứt khoát đặt xuống bàn cờ, chặn đường đi còn lại duy nhất của quân trắng. Thế cục thắng thua cũng đã rõ.
Dù đã thắng thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Dạ Phàm không phải là vui mừng hay kiêu ngạo
“Cảm ơn ông nội đã nương tay”
Thực ra cậu học thêm về cờ vây mục đích cũng không phải là để thắng ông. Đối với 1 cao thủ thực sự như ông nội Tần thì vài tiết học đó của Dạ Phàm quả thật là không đủ. Cái cậu hướng đến là muốn ông hiểu rõ quyết tâm của cậu, cậu là đang đánh cược xem ông có chịu xuống tay nhường cậu hay không.
Ông nội Tần hài lòng gật gù, Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tên nhóc này lại tiến bộ 1 cách rõ rệt. Ông còn thoả mãn hơn sau khi nghe lời cảm tạ của Dạ Phàm, mắt nhìn không tồi. Cư nhiên nhìn ra được, đúng vậy, ở bước đi cuối ông đã lùi lại 1 bước nhường Dạ Phàm.
“Tiến bộ không tồi, như đã hứa ông sẽ giúp con lần này. Còn có, để chân thật hơn thì gọi thêm cả vài người còn lại cũng có mặt trong bức hình đi”
Dạ Phàm dựng ngón cái, không quên nịnh bợ
“Ông nội là số 1”
2 người trò chuyện vui vẻ trong này không hề biết từ lúc Dạ Phàm bước vào cửa, hành tung của cậu đã được bảo vệ thông báo cho 1 người khác.
Tần Viễn vốn có công việc cách đó 20km nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại xong liền muốn rời đi
“Khoan đã anh Viễn, anh không tham gia tiệc tối sao?” Trợ lý tiểu Vương lật đật dùng 2 cẳng chân ngắn ngủn của mình đuổi theo.
“Không cần, cứ bảo với họ tôi có việc gấp” nói xong liền trước mặt trợ lý Vương đóng cửa xe cái ầm, chạy đi mất.
Trợ lý đứng bơ vơ trong gió, nhưng mà chúng ta vốn tới cùng nhau mà. Tần Viễn lái xe đi rồi vậy cậu ta đi về với ai đây?
Chạy về được đến nơi cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua. May mắn là trận cờ của Dạ Phàm giằng co khá lâu, thế nhưng cậu đang ở chỗ ông nội nên hắn không tiện ra mặt.
Tần Viễn nhịn không được soi gương chiếu hậu vài lần thấy khuôn mặt bản thân không có gì không ổn mới bước xuống xe.
Mà lúc này Dạ Phàm bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ Bác sĩ Hà
“Vâng, Vâng… Là như vậy sao! Được, con sẽ đến đó ngay”
Ông nội Tần vừa bảo Dạ Phàm ở lại ăn cơm nhưng hiện tại cậu đành phải từ chối
“Con có việc gấp phải đi, đành phải gửi lời Xin lỗi ông rồi”
Ông Tần cũng không gặn hỏi là chuyện gì, cũng không buồn lòng
“Ừ, đi đi con. Ăn cơm thì lúc nào cũng được”
“Lão Vưu, bảo tài xế chở Tiểu Phàm tới tận nơi đấy”
Dạ Phàm đang có việc gấp, mừng còn không kịp đương nhiên sẽ không từ chối lòng tốt của ông.
Vừa bước ra ngoài cửa không nghĩ bất ngờ nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc.
Nhưng Dạ Phàm cũng không có tâm trạng nói chuyện với người ta chỉ chào hỏi sơ qua rồi vội vàng chạy mất.
Tần ảnh đế mất 40 phút đồng hồ lật đật chạy về gặp người chỉ nghe được đúng 2 chữ “Chào anh”. Người kia liền cứ thế leo lên xe, đi rồi!!!
Tần- câm như hến- Viễn
“…”
°°°
Dạ Phàm đi thẳng đến bệnh viện. Từ khoé miệng cậu nhịn không được mà cong lên có thể nhìn ra tâm trạng cậu khá tốt.
Chưa gặp được bác sĩ Hà mà 1 chị y tá khác đang trực ở phòng bệnh
“Tiểu Phàm đấy à, em đợi xíu nhé. Bác sĩ đang đi lấy tài liệu ra đấy”
“Vâng ạ”
Chị y tá thấy Dạ Phàm căng thẳng đến ngồi cũng không dám ngồi, bèn che miệng cười “yên tâm đi, chị không rõ chi tiết lắm nhưng có vẻ kết quả khá tốt đấy!”
Bác sĩ cũng chỉ nói sơ qua với cậu là có tin tức tốt nhưng vẫn không nhịn được mà hồi hộp. Chăm sóc Dạ Kiêu lâu như vậy dường như cậu đã xem ông thành người nhà của mình.
Đến lúc nghe được thông tin chính xác từ miệng bác sĩ Dạ Phàm mới thực sự thở phào.
“Dựa theo chuẩn đoán mới nhất thì các dây thần kinh có biểu hiện của việc hoạt động trở lại…”
Dạ Phàm 2 mắt sáng quắc, cậu muốn xác nhận lại
“Nghĩa là ba con có cơ hội tỉnh lại sao?”
“Nếu tính theo số liệu thì sẽ có trên 65 % khả năng tỉnh lại” Bác sĩ nhìn quầng thâm mắt của cậu, khẽ vỗ lên đôi vsi nhỏ bé,động viên “Tuy chưa thể nói trước được điều gì nhưng bác sẽ cố gắng hết sức. Cho nên con cũng đừng để bản thân lao lực như vậy “
“Vâng, con sẽ lưu ý mà”
Không nghĩ lại phải để người ngoài nhắc nhở như vậy, Dạ Phàm khẽ sờ lên mặt, không lẽ nhìn cậu ốm yếu tàn tạ lắm à?
Được rồi, nếu bạn làm 3 công việc cùng 1 lúc và còn phải giữ thành tích tốt ở trường học cộng thêm làm nhiệm vụ của Hệ thống mà còn giữ được thần trí minh mẫn và sức khỏe tốt chắc người đó thành thần luôn rồi.<code>Dạ Phàm chọn được 1 ngày tất cả ông bà cụ đều rảnh rỗi, đến đúng chỗ tấm hình bị Mạnh Giang giả mạo kia mà chụp hình. Sau đó đăng hình lên weibo với dòng caption [Không khí vẫn trong lành như mọi ngày] Hình ảnh Và sau đó là đợi thành quả thôi Sau khi phim chiếu đến tập 7 lượng fan trên weibo Của Dạ Phàm đã lên 8000, phải nói là phóng hoả tiễn mà đi. Cộng thêm couple của cậu và nam chính khá được yêu thích nên fan vẫn luôn chú ý hoạt động của cậu. Rất nhanh đã có fan vào comment [Hu hu rốt cuộc anh trai cũng nhớ bản thân mình có weibo rồi sao. [Từ lúc đầu chỉ share mỗi cái trailer phim liền mất tích không thấy, tới bây giờ mới lộ mặt kìa >.< ] [Mà anh í chụp hình với ai vậy? Hình như toàn là người lớn tuổi] [Chỗ này nhìn quen quá, là công viên A phải không?] [Đúng rồi nè, tui nhớ rõ lắm vì gần đây không phải nổi lên bức ảnh Của nhiếp ảnh gia nổi tiếng nọ đấy sao? Nghe mọi người bảo nhân vật chính là Mạnh Giang thì phải] [Tôi vừa lục lại tấm hình kia xem, bố cục nó giống y hệt tấm hình này, Dạ Phàm này là có ý gì vậy? Sao chép?] [Khả năng chỉ là vô tình thôi, đừng vội kết luận như vậy....] Dù sao thì tấm ảnh kia đang là chủ đề hot nên chỉ cần chưa đến 15 phút sau đã có hơn 7.000 like và 3000 lượt bình luận. --- ••• Mặc kệ trên mạng đang rối rắm thế nào Dạ Phàm chạy vào không gian ảo của hệ thống, mục tiêu rất rõ ràng mà bước thẳng vào phòng dạy hội hoạ. Với tốc độ hiện tại muốn đạt được chỉ tiêu thanh lưu lượng tiếp theo thì quá chậm. Cậu muốn tìm thêm vài con đường khác để nhanh chóng tăng lượng fan lên. Lão sư hội hoạ được mô phỏng ra là 1 người đàn ông trung niên, thứ hệ thống tạo ra quả thật là chi tiết giống y như thật, nếu không chạm vào sẽ không thể phân biệt được người thật hay giả Cậu đời trước đã có kĩ năng cơ bản tuy vẽ chì khá ổn nhưng khoản pha màu lại dở tệ nên chỉ số đánh giá của hệ thống đưa ra còn chưa đạt được trên trung bình. Dạ Phàm ở trong này rèn luyện 2 ngày rưỡi thì ở bên ngoài cũng đã gần 1 ngày trôi qua. +4 điểm, chỉ số hiện tại: Hội hoạ 45% Khi vừa ra ngoài cậu không vội xem tin tức trên weibo mà trước tiên tạo 1 nick phụ khác và bắt đầu đăng hình bản thân vẽ lên đó. ~~ Trên weibo hiện tại là 1 mớ hỗn loạn. [Trời đất, Nhiếp ảnh gia Phong Luân chủ nhân bức ảnh xuất hiện rồi kìa] </code>
Go-ke: bát đựng cờ vây
“Lần này chúng ta làm 1 trận công bằng đi”
Ông nội Tần không có ý kiến, tay khé vuốt chút râu dưới cằm, đoán
“Lẻ”
Dạ Phàm lật ngửa bàn tay ra để lộ 2 quân cờ, cậu nhếch môi
“Rất tiếc, là số chẵn. Hôm nay may mắn có lẽ thuộc về con rồi”
*Đây là 1 loại nghi thức trong cờ vây: Chọn quân: đưa ra 1 hay 2 viên đen để đoán chẵn lẻ (đoán đúng thì cầm đen, đoán sai thì cầm trắng). Quân đen được quyền đi trước.
Đã trôi qua 40 phút, trận cờ đã dần đi đến đoạn kết.
“Cạch”
Viên cờ đen được kẹp giữa 2 ngón tay, động tác tự tin dứt khoát đặt xuống bàn cờ, chặn đường đi còn lại duy nhất của quân trắng. Thế cục thắng thua cũng đã rõ.
Dù đã thắng thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Dạ Phàm không phải là vui mừng hay kiêu ngạo
“Cảm ơn ông nội đã nương tay”
Thực ra cậu học thêm về cờ vây mục đích cũng không phải là để thắng ông. Đối với 1 cao thủ thực sự như ông nội Tần thì vài tiết học đó của Dạ Phàm quả thật là không đủ. Cái cậu hướng đến là muốn ông hiểu rõ quyết tâm của cậu, cậu là đang đánh cược xem ông có chịu xuống tay nhường cậu hay không.
Ông nội Tần hài lòng gật gù, Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tên nhóc này lại tiến bộ 1 cách rõ rệt. Ông còn thoả mãn hơn sau khi nghe lời cảm tạ của Dạ Phàm, mắt nhìn không tồi. Cư nhiên nhìn ra được, đúng vậy, ở bước đi cuối ông đã lùi lại 1 bước nhường Dạ Phàm.
“Tiến bộ không tồi, như đã hứa ông sẽ giúp con lần này. Còn có, để chân thật hơn thì gọi thêm cả vài người còn lại cũng có mặt trong bức hình đi”
Dạ Phàm dựng ngón cái, không quên nịnh bợ
“Ông nội là số 1”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
2 người trò chuyện vui vẻ trong này không hề biết từ lúc Dạ Phàm bước vào cửa, hành tung của cậu đã được bảo vệ thông báo cho 1 người khác.
Tần Viễn vốn có công việc cách đó 20km nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại xong liền muốn rời đi
“Khoan đã anh Viễn, anh không tham gia tiệc tối sao?” Trợ lý tiểu Vương lật đật dùng 2 cẳng chân ngắn ngủn của mình đuổi theo.
“Không cần, cứ bảo với họ tôi có việc gấp” nói xong liền trước mặt trợ lý Vương đóng cửa xe cái ầm, chạy đi mất.
Trợ lý đứng bơ vơ trong gió, nhưng mà chúng ta vốn tới cùng nhau mà. Tần Viễn lái xe đi rồi vậy cậu ta đi về với ai đây?
Chạy về được đến nơi cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua. May mắn là trận cờ của Dạ Phàm giằng co khá lâu, thế nhưng cậu đang ở chỗ ông nội nên hắn không tiện ra mặt.
Tần Viễn nhịn không được soi gương chiếu hậu vài lần thấy khuôn mặt bản thân không có gì không ổn mới bước xuống xe.
Mà lúc này Dạ Phàm bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ Bác sĩ Hà
“Vâng, Vâng… Là như vậy sao! Được, con sẽ đến đó ngay”
Ông nội Tần vừa bảo Dạ Phàm ở lại ăn cơm nhưng hiện tại cậu đành phải từ chối
“Con có việc gấp phải đi, đành phải gửi lời Xin lỗi ông rồi”
Ông Tần cũng không gặn hỏi là chuyện gì, cũng không buồn lòng
“Ừ, đi đi con. Ăn cơm thì lúc nào cũng được”
“Lão Vưu, bảo tài xế chở Tiểu Phàm tới tận nơi đấy”
Dạ Phàm đang có việc gấp, mừng còn không kịp đương nhiên sẽ không từ chối lòng tốt của ông.
Vừa bước ra ngoài cửa không nghĩ bất ngờ nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc.
Nhưng Dạ Phàm cũng không có tâm trạng nói chuyện với người ta chỉ chào hỏi sơ qua rồi vội vàng chạy mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần ảnh đế mất 40 phút đồng hồ lật đật chạy về gặp người chỉ nghe được đúng 2 chữ “Chào anh”. Người kia liền cứ thế leo lên xe, đi rồi!!!
Tần- câm như hến- Viễn
“…”
°°°
Dạ Phàm đi thẳng đến bệnh viện. Từ khoé miệng cậu nhịn không được mà cong lên có thể nhìn ra tâm trạng cậu khá tốt.
Chưa gặp được bác sĩ Hà mà 1 chị y tá khác đang trực ở phòng bệnh
“Tiểu Phàm đấy à, em đợi xíu nhé. Bác sĩ đang đi lấy tài liệu ra đấy”
“Vâng ạ”
Chị y tá thấy Dạ Phàm căng thẳng đến ngồi cũng không dám ngồi, bèn che miệng cười “yên tâm đi, chị không rõ chi tiết lắm nhưng có vẻ kết quả khá tốt đấy!”
Bác sĩ cũng chỉ nói sơ qua với cậu là có tin tức tốt nhưng vẫn không nhịn được mà hồi hộp. Chăm sóc Dạ Kiêu lâu như vậy dường như cậu đã xem ông thành người nhà của mình.
Đến lúc nghe được thông tin chính xác từ miệng bác sĩ Dạ Phàm mới thực sự thở phào.
“Dựa theo chuẩn đoán mới nhất thì các dây thần kinh có biểu hiện của việc hoạt động trở lại…”
Dạ Phàm 2 mắt sáng quắc, cậu muốn xác nhận lại
“Nghĩa là ba con có cơ hội tỉnh lại sao?”
“Nếu tính theo số liệu thì sẽ có trên 65 % khả năng tỉnh lại” Bác sĩ nhìn quầng thâm mắt của cậu, khẽ vỗ lên đôi vsi nhỏ bé,động viên “Tuy chưa thể nói trước được điều gì nhưng bác sẽ cố gắng hết sức. Cho nên con cũng đừng để bản thân lao lực như vậy “
“Vâng, con sẽ lưu ý mà”
Không nghĩ lại phải để người ngoài nhắc nhở như vậy, Dạ Phàm khẽ sờ lên mặt, không lẽ nhìn cậu ốm yếu tàn tạ lắm à?
Được rồi, nếu bạn làm 3 công việc cùng 1 lúc và còn phải giữ thành tích tốt ở trường học cộng thêm làm nhiệm vụ của Hệ thống mà còn giữ được thần trí minh mẫn và sức khỏe tốt chắc người đó thành thần luôn rồi.<code>Dạ Phàm chọn được 1 ngày tất cả ông bà cụ đều rảnh rỗi, đến đúng chỗ tấm hình bị Mạnh Giang giả mạo kia mà chụp hình. Sau đó đăng hình lên weibo với dòng caption [Không khí vẫn trong lành như mọi ngày] Hình ảnh Và sau đó là đợi thành quả thôi Sau khi phim chiếu đến tập 7 lượng fan trên weibo Của Dạ Phàm đã lên 8000, phải nói là phóng hoả tiễn mà đi. Cộng thêm couple của cậu và nam chính khá được yêu thích nên fan vẫn luôn chú ý hoạt động của cậu. Rất nhanh đã có fan vào comment [Hu hu rốt cuộc anh trai cũng nhớ bản thân mình có weibo rồi sao. [Từ lúc đầu chỉ share mỗi cái trailer phim liền mất tích không thấy, tới bây giờ mới lộ mặt kìa >.< ] [Mà anh í chụp hình với ai vậy? Hình như toàn là người lớn tuổi] [Chỗ này nhìn quen quá, là công viên A phải không?] [Đúng rồi nè, tui nhớ rõ lắm vì gần đây không phải nổi lên bức ảnh Của nhiếp ảnh gia nổi tiếng nọ đấy sao? Nghe mọi người bảo nhân vật chính là Mạnh Giang thì phải] [Tôi vừa lục lại tấm hình kia xem, bố cục nó giống y hệt tấm hình này, Dạ Phàm này là có ý gì vậy? Sao chép?] [Khả năng chỉ là vô tình thôi, đừng vội kết luận như vậy....] Dù sao thì tấm ảnh kia đang là chủ đề hot nên chỉ cần chưa đến 15 phút sau đã có hơn 7.000 like và 3000 lượt bình luận. --- ••• Mặc kệ trên mạng đang rối rắm thế nào Dạ Phàm chạy vào không gian ảo của hệ thống, mục tiêu rất rõ ràng mà bước thẳng vào phòng dạy hội hoạ. Với tốc độ hiện tại muốn đạt được chỉ tiêu thanh lưu lượng tiếp theo thì quá chậm. Cậu muốn tìm thêm vài con đường khác để nhanh chóng tăng lượng fan lên. Lão sư hội hoạ được mô phỏng ra là 1 người đàn ông trung niên, thứ hệ thống tạo ra quả thật là chi tiết giống y như thật, nếu không chạm vào sẽ không thể phân biệt được người thật hay giả Cậu đời trước đã có kĩ năng cơ bản tuy vẽ chì khá ổn nhưng khoản pha màu lại dở tệ nên chỉ số đánh giá của hệ thống đưa ra còn chưa đạt được trên trung bình. Dạ Phàm ở trong này rèn luyện 2 ngày rưỡi thì ở bên ngoài cũng đã gần 1 ngày trôi qua. +4 điểm, chỉ số hiện tại: Hội hoạ 45% Khi vừa ra ngoài cậu không vội xem tin tức trên weibo mà trước tiên tạo 1 nick phụ khác và bắt đầu đăng hình bản thân vẽ lên đó. ~~ Trên weibo hiện tại là 1 mớ hỗn loạn. [Trời đất, Nhiếp ảnh gia Phong Luân chủ nhân bức ảnh xuất hiện rồi kìa] </code>
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro