Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Tai Nạn Ba Năm Trước

Ngã Tối Bạch

2024-07-10 00:02:39

"Lâm Hi!"

Sắc mặt của mẹ khó coi: "Ta không chỉ một lần đã cảnh cáo ngươi, không được nói tới những việc này, nhất là khi đến trang viên phía Tây càng không thể nói một câu không nên nói, không làm được có tin ta lột da của ngươi ra!"

"Ta sao không biết, ta thế nhưng đâu có ngu nói ở đó."

Lâm Hi dùng khăn giấy chậm rãi lau miệng: "Dù sao cũng là Lâm gia trên danh nghĩa đời thứ ba, ai còn không có chút kỹ năng diễn kịch trong người."

"..."

Lâm Trí Bạch tiếp tục vùi đầu ăn bữa tối, không có ý định tham dự cái đề tài này, cùng lắm thì đến lúc đó đi tới cái chỗ trang viên kia, dù sao ba năm rồi cũng chưa có bước chân tới.

Nhưng vào lúc này.

Lâm Trí Bạch bên tai, đột nhiên vang lên giọng nói máy móc nhắc nhở: "Leng keng, chủ nhân đã phát động một nhiệm vụ."

Nghe tới đó liền sau một phút.

Mấy dòng chữ màn hình trước mắt đã hiển hiện.

【 Tên nhiệm vụ: Tranh quyền thừa kế 】

【 Nội dung nhiệm vụ: Kế thừa tại trong nhà tài phiệt mà không thấy khói lửa chiến tranh là không có được, làm cháu út của nhà tài phiệt, xin túc chủ tranh đoạt tập đoàn Thần Thoại quyền kế thừa đi! 】

【 Nhiệm vụ chú thích: Đây là một nhiệm vụ liên hoàn, sẽ rất dài, sẽ tặng điểm kỹ năng cho mỗi mốc nhiệm vụ. 】

Lâm Trí Bạch ngẩn người.

Tranh đoạt quyền thừa kế tập đoàn Thần Thoại?

Hệ thống chẳng lẽ sớm đã xem thấu tâm tư của ta sao?

"Có tiếp nhận nhiệm vụ không?"

"Tiếp nhận!"

Lâm Trí Bạch không có chút nào do dự.

Ưng tìm chỗ cao xây tổ, giao nhập nước sâu tấu hí, người sống một đời đơn giản có hai loại lựa chọn, một là độc nhất, hai là kém cõi. (2)

Câu trong 人生的智慧 (Trí Tuệ Nhân Sinh): Ý nói Chim Ưng xây nhà thì tìm chỗ cao để nhìn xuống phía dưới, không chịu thiệt cho bản thân, thuồng luồng xuống nước sâu chỉ để thị phi người khác, người sống trong đời này, một là độc nhất, hai là cứ bình bình.

Mẹ và Lâm Hi lúc nói chủ đề về trang viên phía Tây, từ ánh mắt nhìn chằm chằm của Lâm Trí Bạch quan sát ra được một chút tin tức.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba năm trước đây.

Trang viên phía Tây.

Mấy người được hắn gọi là chú chú bác bác còn có đám anh họ kia, bên ngoài nói là đi ra ngoài vui chơi, nhưng thực chất là đi hiếp đáp kẻ khác, giả bộ vui chơi cùng Lâm Trí Bạch rồi diễn tạo hiện trường phát sinh xung đột.

Trong hỗn loạn.

Không biết là ai xuống tay ác độc, dùng toàn lực hung hăng đẩy Lâm Trí Bạch một cái.

Lâm Trí Bạch bị đẩy như vậy, thân thể mất đi cân bằng, đầu hung hăng nện vào tường, não trái thụ thương nghiêm trọng, như vậy lưu lại nghiêm trọng di chứng, nhận hết đau đớn này tới đau đớn khác tra tấn.

Đến nay ba năm qua đi.

Lâm Trí Bạch không còn muốn đặt chân đi tới trang viên phía Tây nửa bước.

Nhưng mà Ôn Du từ trước tới nay hiểu con trai của năng là người rất biết che giấu cảm xúc, năng nhìn con trai nửa ngày lại không hiểu được Lâm Trí Bạch đang nghĩ cái gì trong đầu, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi:

"Tiểu Hắc..."

"Con sẽ đi trang viên phía Tây."

Lâm Trí Bạch phảng phất biết mẹ hắn muốn nói gì.

Lâm Hi như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn Lâm Trí Bạch một chút.

"Thời gian xác định chưa?"

Lâm Trí Bạch bình tĩnh nhìn hướng mẹ hắn, đã quyết định tranh đoạt quyền kế thừa, tại đại thọ bảy mươi tuổi của lão già kia, hắn nhất định phải xuất hiện.

"Còn chưa biết."

Ôn Du tâm tình có chút phức tạp giải thích nói: "Còn có mấy tháng nữa mới tổ chức đại thọ bảy mươi, chỉ là sự tình này quan hệ đến lão gia chủ, thư ký Kim luôn để ý chúng ta mà gửi tin tức này đến trước, ngươi nhất định phải cùng chúng ta..."

Đúng lúc này.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân xộc xệch, người đến giống như đi rất gấp.

Ôn Du ngừng lời nói lại, quay đầu nhìn về phía cổng: "Đoán chừng là nhóm cha của các ngươi trở về, tốc độ thật là nhanh, ta mới nói chuyện điện thoại xong bao lâu đâu."

"Tiểu Hắc!"

Quả nhiên là cha hắn trở về.

Lâm Trí Bạch phụ thân gọi Lâm Đông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Đông thân hình cao lớn, chiều cao là một mét tám lăm, so một mét tám ba Lâm Trí Bạch còn muốn hơi cao một chút, chỉ là gương mặt nhiều nếp nhăn có phần chảy xuống, trên mặt nhìn đường nếp có thể thấy là người rất nguyên tắc.

Vào cửa.

Lâm Đông nhìn xem đứa con út của mình, tiếng nói trầm thấp khàn khàn: "Thân thể ngươi thực sự tốt sao?"

"Tốt."

Lâm Trí Bạch xác định nói.

Lâm Đông trên dưới nhìn nhìn Lâm Trí Bạch một đợt, đột nhiên cười lên ha hả: "Cảm giác thật đúng là không đồng dạng, kính mắt đã bỏ ra được, cơ thể nhìn xem cũng rất có tinh thần, hiện tại đi với ta bệnh viện làm một cái kiểm tra tổng quát! "

"Hiện tại sao?"

"Làm liền đi."

"Bệnh viện hiện giờ chẳng phải đã đóng cửa?"

"Vậy... liền đi qua bệnh viện tư của cha già kia!"

Lâm Đông một giây đều không muốn chờ đợi, nếu không làm chuyện này, đêm nay phải trằn trọc khó ngủ cả đêm.

Biểu tình của người nhà làm Lâm Đông rất ngoài ý muốn, trước kia cũng chưa từng đem hắn đi tới bệnh viện của lão già.

"Được."

Lâm Trí Bạch nhẹ gật đầu, sớm một chút đi bệnh viện kiểm tra một chút cũng tốt, cũng nên để người nhà giống như uống được thuốc an thần.

"Chúng ta cùng đi."

Lão mụ cùng tỷ tỷ cũng nghĩ đi theo.

Lâm Đông đã xua tay: "Các ngươi tại nhà mà chờ đi."

Năm phút sau Lâm Đông lái xe mang theo Lâm Trí Bạch tiến về bệnh viện.

Đây là tập đoàn Thần Thoại lúc sau mở ra bệnh viện tư nhân, Lâm gia chủ là bệnh viện này chủ nhân.

Người Lâm gia thân thể khó chịu bình thường đều tới đây xem bệnh, có thể đi lối đi VIP, được ưu tiên y bác sĩ tốt nhất đến chữa trị.

Mà khi Lâm Trí Bạch được đem đi qua biết bao nhiêu cửa kiểm tra thân thể, một chồng tờ chẩn đoàn cầm trên tay, cha hắn cầm một chồng tờ báo cáo kết quả bệnh nhân trên tay mà nói với các y bác sĩ tận hơn nửa giờ.

Về nhà lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Số ký tự: 0