Ân Oán Quá Khứ...
Tiêu Cẩn Du
2024-09-29 17:19:27
Chỉ tiếc, Văn lão thái quân cũng không rõ, Tô Dịch căn bản là không tính mượn lực lượng bất luận kẻ nào làm việc!
Đừng nói Phó Sơn, dù là Ngọc Kinh thành Tô thị, trong mắt hắn cũng chỉ là một thế lực nhỏ của thế tục nhân gian mà thôi, cũng không có gì khác nhau quá lớn.
“Phó Sơn so với Tô gia, quả thực thua kém không ít, nhưng ở trên tiệc mừng thọ hôm nay, Văn gia lại cần dựa vào Phó Sơn để giữ thể diện.”
Tô Dịch vẻ mặt bình thản nói, “Lão thái quân, như thế xem ra, ngươi hiện nay, sợ là rất khó đạt được trợ giúp đến từ Ngọc Kinh thành Tô gia nữa.”
Một câu, lại giống như chọc vào chỗ đau của lão thái thái, sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi.
Thấy vậy, Tô Dịch không nhiều lời nữa.
Văn lão thái quân trước kia, chung quy chỉ là một tỳ nữ của Tô gia mà thôi.
Hơn nữa những năm gần đây, bà đã sớm không ở Tô gia cống hiến, Tô gia sao còn có thể nhớ bà tỳ nữ như vậy?
Hít sâu một hơi, Văn lão thái quân lộ vẻ mặt châm chọc, nói: “Không ngờ, mới ở rể Văn gia ta một năm thời gian mà thôi, miệng lưỡi tam thiếu gia cũng trở nên ghê gớm như thế.”
Tô Dịch nghe ra một tia hương vị thẹn quá hóa giận, không để tâm cười nói: “Lão thái quân, con người đều sẽ thay đổi. Lần này đến, ta cũng có việc muốn thỉnh giáo lão thái quân.”
Văn lão thái quân khẽ nhíu mày, nói: “Có liên quan với Tô gia?”
Tô Dịch gật đầu nói: “Không sai, ta muốn biết, ở trên chuyện ta ở rể Văn gia, rốt cuộc là chủ ý của ai?”
Văn lão thái quân trầm mặc một lát, nói: “Là tiểu chủ mẫu đưa ra đề nghị, phụ thân ngươi làm quyết định.”
“Du Thanh Chi?”
Ở sâu trong ánh mắt Tô Dịch chợt lóe ánh sáng lạnh.
“Tiểu chủ mẫu” trong miệng Văn lão thái quân, đó là người vợ thứ tư phụ thân hắn Tô Hoằng Lễ cưới, tên là Du Thanh Chi.
“Không sai.”
Văn lão thái quân gật đầu, bà cũng không bất ngờ Tô Dịch sẽ gọi thẳng tên đối phương.
Năm đó ở Tô gia, ai cũng rõ, tiểu chủ mẫu Du Thanh Chi không vừa mắt nhất, chính là Tô Dịch đứa con vợ kế này!
“Lấy tính cách cô ta, lúc trước ở sau khi biết được ta mất hết tu vi, vì sao không giết ta diệt khẩu? Cô ta hẳn là rõ nhất, trong lòng ta tràn đầy hận ý đối với cô ta, không giết ta, chung quy là cái tai hoạ ngầm.”
Tô Dịch có chút khó hiểu.
Văn lão thái quân không khỏi cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch tràn ngập thương hại, “Tam thiếu gia, mẫu thân ngươi chết sớm, ngay cả phụ thân ngươi cũng coi ngươi là nghiệt tử, chưa từng quan tâm. Lại thêm sau khi ngươi mất hết tu vi, cũng không khác gì phế nhân, cũng xứng ba chữ ‘tai hoạ ngầm’?”
Dừng một chút, bà tiếp tục nói: “Nhưng mặc kệ như thế nào, trên người ngươi dù sao chảy dòng máu Tô thị, tiểu chủ mẫu nếu giết ngươi, tất sẽ dẫn tới phụ thân ngươi bất mãn cùng bài xích, cái này mất nhiều hơn được. Tiểu chủ mẫu người thông minh tuyệt đỉnh cỡ đó, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn bực này.”
Tô Dịch trầm mặc một phen.
Nói tới, vận mệnh con vợ kế Tô gia này của hắn cũng thật đủ thê thảm.
Lúc bốn tuổi, mẫu thân Diệp Vũ Phi nhiễm bệnh nặng, cuối cùng buông tay nhân gian.
Từ khi đó, tình cảnh của hắn liền trở nên cực kỳ quẫn bách khốn đốn.
Phụ thân hắn Tô Hoằng Lễ căn bản không vừa mắt hắn, đối với hắn mặc kệ không hỏi.
Liên quan trên dưới toàn bộ Tô gia, đều không ai dám thân cận với hắn, dẫn tới hắn bị xa lánh.
Mà theo tuổi dần lớn, tiếp xúc càng ngày càng nhiều chuyện, hắn bắt đầu hoài nghi hung thủ năm đó hại chết mẫu thân Diệp Vũ Phi, đó là phụ thân Tô Hoằng Lễ!
Điều này làm hắn trong lòng vừa đau khổ vừa phẫn hận.
Cuối cùng, ở bốn năm trước, hắn lựa chọn tới Thanh Hà kiếm phủ tu hành, ý đồ thông qua bước lên con đường võ đạo, để mình trở nên mạnh mẽ.
Nhưng chỉ ba năm sau, bởi vì thức tỉnh ký ức kiếp trước, dẫn tới hắn mất hết tu vi, cuối cùng ở dưới lực lượng của Tô gia sắp xếp, thành người ở rể Văn gia này...
“Ta mười bảy năm đầu, sống xác thực có quá nghẹn khuất một chút.” Tô Dịch âm thầm cảm khái.
Hắn trước đó xem xét lại ký ức bản thân, phát hiện hận ý của mình một kiếp này đối với phụ thân Tô Hoằng Lễ, tiểu chủ mẫu Du Thanh Chi, sớm thành chấp niệm trong lòng.
“Chấp niệm này, tự nhiên do ta bây giờ đến hóa giải.”
Ánh mắt Tô Dịch một lần nữa trở nên bình tĩnh.
Chấp niệm không tan, tất ảnh hưởng đường chứng đạo về sau!
“Đúng rồi, ta đoạn thời gian trước vừa nghe nói một việc lớn chấn động Ngọc Kinh thành.”
Văn lão thái quân đột nhiên mở miệng, ánh mắt nghiền ngẫm, “Đệ đệ ngươi Tô Bá Nính, tuy chỉ mười sáu tuổi, hôm nay đã là cường giả Tụ Khí cảnh “Hóa Cương” kỳ, được coi là một trong “Ngọc Kinh bát tú”.”
“Hoàng thất Đại Chu đã đáp ứng, chỉ cần đệ đệ ngươi trước mười tám tuổi bước vào Dưỡng Lô cảnh, trở thành võ đạo tông sư, sẽ đưa hắn tới thánh địa số một Đại Chu “Tiềm Long kiếm tông” tu hành!”
Tô Dịch ngẩn ra, trong đầu hiện ra bộ dáng một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào màu ngọc.
Tô Bá Nính.
Con trai tiểu chủ mẫu Du Thanh Chi, con trai nhỏ nhất của Tô Hoằng Lễ, cũng được coi là tuyệt thế kỳ tài thiên phú võ đạo cao nhất trong con cháu đích hệ Tô gia!
Du Thanh Chi tuy là người vợ thứ tư của Tô Hoằng Lễ, nhưng dù sao cũng là chính thất, cho nên Tô Bá Nính là con vợ cả.
So sánh, Diệp Vũ Phi mẫu thân của Tô Dịch là thiếp thất, Tô Dịch tự nhiên chính là con vợ kế.
Đừng nói Phó Sơn, dù là Ngọc Kinh thành Tô thị, trong mắt hắn cũng chỉ là một thế lực nhỏ của thế tục nhân gian mà thôi, cũng không có gì khác nhau quá lớn.
“Phó Sơn so với Tô gia, quả thực thua kém không ít, nhưng ở trên tiệc mừng thọ hôm nay, Văn gia lại cần dựa vào Phó Sơn để giữ thể diện.”
Tô Dịch vẻ mặt bình thản nói, “Lão thái quân, như thế xem ra, ngươi hiện nay, sợ là rất khó đạt được trợ giúp đến từ Ngọc Kinh thành Tô gia nữa.”
Một câu, lại giống như chọc vào chỗ đau của lão thái thái, sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi.
Thấy vậy, Tô Dịch không nhiều lời nữa.
Văn lão thái quân trước kia, chung quy chỉ là một tỳ nữ của Tô gia mà thôi.
Hơn nữa những năm gần đây, bà đã sớm không ở Tô gia cống hiến, Tô gia sao còn có thể nhớ bà tỳ nữ như vậy?
Hít sâu một hơi, Văn lão thái quân lộ vẻ mặt châm chọc, nói: “Không ngờ, mới ở rể Văn gia ta một năm thời gian mà thôi, miệng lưỡi tam thiếu gia cũng trở nên ghê gớm như thế.”
Tô Dịch nghe ra một tia hương vị thẹn quá hóa giận, không để tâm cười nói: “Lão thái quân, con người đều sẽ thay đổi. Lần này đến, ta cũng có việc muốn thỉnh giáo lão thái quân.”
Văn lão thái quân khẽ nhíu mày, nói: “Có liên quan với Tô gia?”
Tô Dịch gật đầu nói: “Không sai, ta muốn biết, ở trên chuyện ta ở rể Văn gia, rốt cuộc là chủ ý của ai?”
Văn lão thái quân trầm mặc một lát, nói: “Là tiểu chủ mẫu đưa ra đề nghị, phụ thân ngươi làm quyết định.”
“Du Thanh Chi?”
Ở sâu trong ánh mắt Tô Dịch chợt lóe ánh sáng lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu chủ mẫu” trong miệng Văn lão thái quân, đó là người vợ thứ tư phụ thân hắn Tô Hoằng Lễ cưới, tên là Du Thanh Chi.
“Không sai.”
Văn lão thái quân gật đầu, bà cũng không bất ngờ Tô Dịch sẽ gọi thẳng tên đối phương.
Năm đó ở Tô gia, ai cũng rõ, tiểu chủ mẫu Du Thanh Chi không vừa mắt nhất, chính là Tô Dịch đứa con vợ kế này!
“Lấy tính cách cô ta, lúc trước ở sau khi biết được ta mất hết tu vi, vì sao không giết ta diệt khẩu? Cô ta hẳn là rõ nhất, trong lòng ta tràn đầy hận ý đối với cô ta, không giết ta, chung quy là cái tai hoạ ngầm.”
Tô Dịch có chút khó hiểu.
Văn lão thái quân không khỏi cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch tràn ngập thương hại, “Tam thiếu gia, mẫu thân ngươi chết sớm, ngay cả phụ thân ngươi cũng coi ngươi là nghiệt tử, chưa từng quan tâm. Lại thêm sau khi ngươi mất hết tu vi, cũng không khác gì phế nhân, cũng xứng ba chữ ‘tai hoạ ngầm’?”
Dừng một chút, bà tiếp tục nói: “Nhưng mặc kệ như thế nào, trên người ngươi dù sao chảy dòng máu Tô thị, tiểu chủ mẫu nếu giết ngươi, tất sẽ dẫn tới phụ thân ngươi bất mãn cùng bài xích, cái này mất nhiều hơn được. Tiểu chủ mẫu người thông minh tuyệt đỉnh cỡ đó, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn bực này.”
Tô Dịch trầm mặc một phen.
Nói tới, vận mệnh con vợ kế Tô gia này của hắn cũng thật đủ thê thảm.
Lúc bốn tuổi, mẫu thân Diệp Vũ Phi nhiễm bệnh nặng, cuối cùng buông tay nhân gian.
Từ khi đó, tình cảnh của hắn liền trở nên cực kỳ quẫn bách khốn đốn.
Phụ thân hắn Tô Hoằng Lễ căn bản không vừa mắt hắn, đối với hắn mặc kệ không hỏi.
Liên quan trên dưới toàn bộ Tô gia, đều không ai dám thân cận với hắn, dẫn tới hắn bị xa lánh.
Mà theo tuổi dần lớn, tiếp xúc càng ngày càng nhiều chuyện, hắn bắt đầu hoài nghi hung thủ năm đó hại chết mẫu thân Diệp Vũ Phi, đó là phụ thân Tô Hoằng Lễ!
Điều này làm hắn trong lòng vừa đau khổ vừa phẫn hận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, ở bốn năm trước, hắn lựa chọn tới Thanh Hà kiếm phủ tu hành, ý đồ thông qua bước lên con đường võ đạo, để mình trở nên mạnh mẽ.
Nhưng chỉ ba năm sau, bởi vì thức tỉnh ký ức kiếp trước, dẫn tới hắn mất hết tu vi, cuối cùng ở dưới lực lượng của Tô gia sắp xếp, thành người ở rể Văn gia này...
“Ta mười bảy năm đầu, sống xác thực có quá nghẹn khuất một chút.” Tô Dịch âm thầm cảm khái.
Hắn trước đó xem xét lại ký ức bản thân, phát hiện hận ý của mình một kiếp này đối với phụ thân Tô Hoằng Lễ, tiểu chủ mẫu Du Thanh Chi, sớm thành chấp niệm trong lòng.
“Chấp niệm này, tự nhiên do ta bây giờ đến hóa giải.”
Ánh mắt Tô Dịch một lần nữa trở nên bình tĩnh.
Chấp niệm không tan, tất ảnh hưởng đường chứng đạo về sau!
“Đúng rồi, ta đoạn thời gian trước vừa nghe nói một việc lớn chấn động Ngọc Kinh thành.”
Văn lão thái quân đột nhiên mở miệng, ánh mắt nghiền ngẫm, “Đệ đệ ngươi Tô Bá Nính, tuy chỉ mười sáu tuổi, hôm nay đã là cường giả Tụ Khí cảnh “Hóa Cương” kỳ, được coi là một trong “Ngọc Kinh bát tú”.”
“Hoàng thất Đại Chu đã đáp ứng, chỉ cần đệ đệ ngươi trước mười tám tuổi bước vào Dưỡng Lô cảnh, trở thành võ đạo tông sư, sẽ đưa hắn tới thánh địa số một Đại Chu “Tiềm Long kiếm tông” tu hành!”
Tô Dịch ngẩn ra, trong đầu hiện ra bộ dáng một thiếu niên tuấn tú mặc áo bào màu ngọc.
Tô Bá Nính.
Con trai tiểu chủ mẫu Du Thanh Chi, con trai nhỏ nhất của Tô Hoằng Lễ, cũng được coi là tuyệt thế kỳ tài thiên phú võ đạo cao nhất trong con cháu đích hệ Tô gia!
Du Thanh Chi tuy là người vợ thứ tư của Tô Hoằng Lễ, nhưng dù sao cũng là chính thất, cho nên Tô Bá Nính là con vợ cả.
So sánh, Diệp Vũ Phi mẫu thân của Tô Dịch là thiếp thất, Tô Dịch tự nhiên chính là con vợ kế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro