Niếp Đằng (1)
Tiêu Cẩn Du
2024-09-29 17:19:27
“Nhưng năm ngày thời gian, đã tiêu phí hai ngàn năm trăm lượng bạc trắng, đây còn chỉ là mới nhập môn...”
“Có thể đoán được, dược liệu về sau tu luyện cần, nhất định sẽ tăng vọt gấp bội, tiền bạc tiêu phí cũng sẽ theo đó kéo lên.”
“Xét đến cùng, ở trong tu luyện võ đạo tứ cảnh, phải cân nhắc chuyện kiếm tiền lâu dài.”
Tô Dịch thầm nghĩ.
Tài lữ pháp địa, tu hành quan trọng.
Mà chữ “tài”, đứng ở vị trí đầu!
Tô Dịch rất rõ, về sau theo đạo hạnh của mình càng ngày càng cao, “tài” cần cũng sẽ càng ngày càng kinh người.
Đương nhiên, đối với người tu hành mà nói, “tài phú” cũng không chỉ là hoàng kim bạc trắng, mà là nói về tất cả tài nguyên tu hành.
Như là linh dược, linh tài, thần trân, linh đan vân vân.
“Ô, nếu có thể gia nhập trong một thế lực tu hành tu luyện, thì không cần thiết phát sầu vì những tiền tài này...”
Nghĩ đến đây, Tô Dịch lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này.
Hắn tạm thời còn chưa cân nhắc chuyện rời khỏi thành Quảng Lăng.
Lúc suy nghĩ, Tô Dịch đã quay về Văn gia.
Xa xa liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở trước cửa đình viện của mình.
Văn Linh Tuyết.
Thiếu nữ ăn mặc gọn gàng, mặc một cái váy dài màu tím đậm, mái tóc đen búi lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú tuyệt tục, đôi mắt như tinh tú sáng ngời trong suốt.
Nàng chắp đôi bàn tay nhỏ, yểu điệu đứng ở nơi đó, mặt mày như vẽ, đôi mắt tỏa sáng, cực kỳ rạng rỡ.
“Tỷ phu.”
Xa xa nhìn thấy Tô Dịch, Văn Linh Tuyết nhất thời lộ ra nụ cười, vui vẻ phất tay gọi.
Một tích tắc đó, trên người thiếu nữ phát ra khí tức mỹ lệ, làm người ta cảm giác ánh mặt trời cũng ảm đạm đi ba phần.
“Muội không phải đang đi học sao, tại sao lại đã trở lại?”
Tô Dịch cười đi lên đón.
“Hôm nay là sinh nhật muội mà!”
Văn Linh Tuyết cười nói, “Muội đã đặt tiệc ở lầu Tụ Tiên trong thành, một ít bạn học cùng trường của muội cũng đều ở đó, chúng ta mau đi qua đi.”
Nói xong, nàng đã vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tô Dịch, bước ra ngoài.
Trong lòng Tô Dịch lại có chút hổ thẹn.
Những ngày qua chỉ lo tu hành, thế mà quên mất chi tiết này, thật sự không nên.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, đôi mắt đẹp long lanh, xinh đẹp rạng rỡ, hoàn toàn không có một chút ý tứ trách mình.
Nhưng càng là như thế, càng làm Tô Dịch có chút băn khoăn.
Nghĩ ngợi, hắn cuối cùng quyết định ——
Tặng thiếu nữ một phần quà sinh nhật không tầm thường.
...
“Văn Tuyết, muội lần này sinh nhật, không ở trong nhà đón cùng cha mẹ?”
Trên đường tới lầu Tụ Tiên, Tô Dịch thuận miệng hỏi.
“Muội cũng mười sáu tuổi rồi, hôm nay đã là sinh nhật muội, tự nhiên do muội đến làm chủ.”
Thiếu nữ bên cạnh chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tủm tỉm nói, “Nhưng, chờ lúc buổi tối, muội sẽ ở cùng cha mẹ.”
Dừng một chút, nàng nói: “Huống chi, ngày kia chính là sinh nhật tám mươi tuổi của tổ mẫu, đây chính là đại thọ, cha mẹ muội cùng các tộc nhân khác đều đang bận rộn chuyện này, nào có tâm tư quản muội.”
Ánh mắt Tô Dịch nheo lại, gật gật đầu.
Tổ mẫu của Văn Linh Tuyết, đó là Văn gia lão thái quân Lương Ôn Bích, địa vị ở Văn gia cực kỳ siêu nhiên, ngay cả tộc trưởng Văn Trường Kính cũng không dám ngỗ nghịch ý chí của bà.
Đại thọ tám mươi của bà, trên dưới Văn gia tự nhiên không dám chậm trễ.
“Tỷ phu đi mau, sắp buổi trưa rồi.”
Văn Linh Tuyết rõ ràng có chút sốt ruột không chờ nổi.
“Được.”
Tô Dịch cười theo sau.
Xét đến cùng, cô em vợ chung quy mới chỉ mười sáu tuổi.
Một cái tuổi như thi như họa, thanh xuân bừng bừng.
Lầu Tụ Tiên.
Tửu lâu quy cách cao nhất, quy mô lớn nhất thành Quảng Lăng, được xưng Quảng Lăng đệ nhất lâu.
Kẻ ra vào trong đó, không giàu có cũng tôn quý.
Có hí ngôn xưng, một chén rượu lầu Tụ Tiên, bằng với nhà nghèo tích tụ mười năm!
Tuyệt đối không khoa trương.
Khi Tô Dịch cùng Văn Linh Tuyết đến, liền được người phục vụ nhiệt tình cung kính dẫn dắt, tiến vào một tòa nhã gian lầu ba trang trí cổ sắc sinh hương.
Trong nhã gian sớm đã có bảy tám bóng người ngồi, trừ một thiếu niên, người khác đều là nữ hài tử, tuổi đều ở khoảng mười lăm mười sáu.
Khi Văn Linh Tuyết đến, nhất thời được nhiệt tình nghênh đón.
“Linh Tuyết, ngươi hôm nay thật xinh đẹp, đây là món quà ta cố ý chuẩn bị cho ngươi, chúc ngươi tranh thủ sớm ngày thi đỗ vào Thanh Hà kiếm phủ!”
“Hì hì, nếu để các bạn học kia của chúng ta biết, hôm nay là sinh nhật của người đẹp số một Tùng Vân kiếm phủ chúng ta, sợ là cũng phải xếp hàng đến tặng quà.”
... Những cô bé kia vừa tặng ra món quà sớm chuẩn bị sẵn, vừa líu ríu nói chuyện với Văn Linh Tuyết, thần thái cử chỉ đều rất thân thiết cùng nhiệt tình.
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua, liền nhìn ra rất nhiều thứ.
Các bạn học đó của Văn Linh Tuyết, quần áo trang phục đều cực chú ý, rõ ràng đều xuất thân bất phàm, gia thế hiển hách.
Có người tính cách hoạt bát hào phóng, có dịu dàng rụt rè, có tư thế oai hùng hiên ngang... Dung mạo và khí chất cũng đều rất không tầm thường,
Nhưng, đại khái là Văn Linh Tuyết hôm nay ăn mặc quá mức xinh đẹp cùng chói mắt.
Làm các bạn học nữ kia ở lúc bắt chuyện với Văn Linh Tuyết, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một tia hâm mộ, ghen tị không dễ phát hiện.
Cái này bị các nàng che giấu rất tốt, nhưng trốn không thoát pháp nhãn của Tô Dịch.
Hắn không khỏi buồn cười, hữu nghị giữa nữ hài tử, nhìn như thân mật khăng khít, thực ra đều tự cất giấu tâm tư nho nhỏ của mình.
May mà, những thứ này đều không ảnh hưởng toàn cục.
“Có thể đoán được, dược liệu về sau tu luyện cần, nhất định sẽ tăng vọt gấp bội, tiền bạc tiêu phí cũng sẽ theo đó kéo lên.”
“Xét đến cùng, ở trong tu luyện võ đạo tứ cảnh, phải cân nhắc chuyện kiếm tiền lâu dài.”
Tô Dịch thầm nghĩ.
Tài lữ pháp địa, tu hành quan trọng.
Mà chữ “tài”, đứng ở vị trí đầu!
Tô Dịch rất rõ, về sau theo đạo hạnh của mình càng ngày càng cao, “tài” cần cũng sẽ càng ngày càng kinh người.
Đương nhiên, đối với người tu hành mà nói, “tài phú” cũng không chỉ là hoàng kim bạc trắng, mà là nói về tất cả tài nguyên tu hành.
Như là linh dược, linh tài, thần trân, linh đan vân vân.
“Ô, nếu có thể gia nhập trong một thế lực tu hành tu luyện, thì không cần thiết phát sầu vì những tiền tài này...”
Nghĩ đến đây, Tô Dịch lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này.
Hắn tạm thời còn chưa cân nhắc chuyện rời khỏi thành Quảng Lăng.
Lúc suy nghĩ, Tô Dịch đã quay về Văn gia.
Xa xa liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở trước cửa đình viện của mình.
Văn Linh Tuyết.
Thiếu nữ ăn mặc gọn gàng, mặc một cái váy dài màu tím đậm, mái tóc đen búi lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú tuyệt tục, đôi mắt như tinh tú sáng ngời trong suốt.
Nàng chắp đôi bàn tay nhỏ, yểu điệu đứng ở nơi đó, mặt mày như vẽ, đôi mắt tỏa sáng, cực kỳ rạng rỡ.
“Tỷ phu.”
Xa xa nhìn thấy Tô Dịch, Văn Linh Tuyết nhất thời lộ ra nụ cười, vui vẻ phất tay gọi.
Một tích tắc đó, trên người thiếu nữ phát ra khí tức mỹ lệ, làm người ta cảm giác ánh mặt trời cũng ảm đạm đi ba phần.
“Muội không phải đang đi học sao, tại sao lại đã trở lại?”
Tô Dịch cười đi lên đón.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay là sinh nhật muội mà!”
Văn Linh Tuyết cười nói, “Muội đã đặt tiệc ở lầu Tụ Tiên trong thành, một ít bạn học cùng trường của muội cũng đều ở đó, chúng ta mau đi qua đi.”
Nói xong, nàng đã vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tô Dịch, bước ra ngoài.
Trong lòng Tô Dịch lại có chút hổ thẹn.
Những ngày qua chỉ lo tu hành, thế mà quên mất chi tiết này, thật sự không nên.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, đôi mắt đẹp long lanh, xinh đẹp rạng rỡ, hoàn toàn không có một chút ý tứ trách mình.
Nhưng càng là như thế, càng làm Tô Dịch có chút băn khoăn.
Nghĩ ngợi, hắn cuối cùng quyết định ——
Tặng thiếu nữ một phần quà sinh nhật không tầm thường.
...
“Văn Tuyết, muội lần này sinh nhật, không ở trong nhà đón cùng cha mẹ?”
Trên đường tới lầu Tụ Tiên, Tô Dịch thuận miệng hỏi.
“Muội cũng mười sáu tuổi rồi, hôm nay đã là sinh nhật muội, tự nhiên do muội đến làm chủ.”
Thiếu nữ bên cạnh chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tủm tỉm nói, “Nhưng, chờ lúc buổi tối, muội sẽ ở cùng cha mẹ.”
Dừng một chút, nàng nói: “Huống chi, ngày kia chính là sinh nhật tám mươi tuổi của tổ mẫu, đây chính là đại thọ, cha mẹ muội cùng các tộc nhân khác đều đang bận rộn chuyện này, nào có tâm tư quản muội.”
Ánh mắt Tô Dịch nheo lại, gật gật đầu.
Tổ mẫu của Văn Linh Tuyết, đó là Văn gia lão thái quân Lương Ôn Bích, địa vị ở Văn gia cực kỳ siêu nhiên, ngay cả tộc trưởng Văn Trường Kính cũng không dám ngỗ nghịch ý chí của bà.
Đại thọ tám mươi của bà, trên dưới Văn gia tự nhiên không dám chậm trễ.
“Tỷ phu đi mau, sắp buổi trưa rồi.”
Văn Linh Tuyết rõ ràng có chút sốt ruột không chờ nổi.
“Được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dịch cười theo sau.
Xét đến cùng, cô em vợ chung quy mới chỉ mười sáu tuổi.
Một cái tuổi như thi như họa, thanh xuân bừng bừng.
Lầu Tụ Tiên.
Tửu lâu quy cách cao nhất, quy mô lớn nhất thành Quảng Lăng, được xưng Quảng Lăng đệ nhất lâu.
Kẻ ra vào trong đó, không giàu có cũng tôn quý.
Có hí ngôn xưng, một chén rượu lầu Tụ Tiên, bằng với nhà nghèo tích tụ mười năm!
Tuyệt đối không khoa trương.
Khi Tô Dịch cùng Văn Linh Tuyết đến, liền được người phục vụ nhiệt tình cung kính dẫn dắt, tiến vào một tòa nhã gian lầu ba trang trí cổ sắc sinh hương.
Trong nhã gian sớm đã có bảy tám bóng người ngồi, trừ một thiếu niên, người khác đều là nữ hài tử, tuổi đều ở khoảng mười lăm mười sáu.
Khi Văn Linh Tuyết đến, nhất thời được nhiệt tình nghênh đón.
“Linh Tuyết, ngươi hôm nay thật xinh đẹp, đây là món quà ta cố ý chuẩn bị cho ngươi, chúc ngươi tranh thủ sớm ngày thi đỗ vào Thanh Hà kiếm phủ!”
“Hì hì, nếu để các bạn học kia của chúng ta biết, hôm nay là sinh nhật của người đẹp số một Tùng Vân kiếm phủ chúng ta, sợ là cũng phải xếp hàng đến tặng quà.”
... Những cô bé kia vừa tặng ra món quà sớm chuẩn bị sẵn, vừa líu ríu nói chuyện với Văn Linh Tuyết, thần thái cử chỉ đều rất thân thiết cùng nhiệt tình.
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua, liền nhìn ra rất nhiều thứ.
Các bạn học đó của Văn Linh Tuyết, quần áo trang phục đều cực chú ý, rõ ràng đều xuất thân bất phàm, gia thế hiển hách.
Có người tính cách hoạt bát hào phóng, có dịu dàng rụt rè, có tư thế oai hùng hiên ngang... Dung mạo và khí chất cũng đều rất không tầm thường,
Nhưng, đại khái là Văn Linh Tuyết hôm nay ăn mặc quá mức xinh đẹp cùng chói mắt.
Làm các bạn học nữ kia ở lúc bắt chuyện với Văn Linh Tuyết, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một tia hâm mộ, ghen tị không dễ phát hiện.
Cái này bị các nàng che giấu rất tốt, nhưng trốn không thoát pháp nhãn của Tô Dịch.
Hắn không khỏi buồn cười, hữu nghị giữa nữ hài tử, nhìn như thân mật khăng khít, thực ra đều tự cất giấu tâm tư nho nhỏ của mình.
May mà, những thứ này đều không ảnh hưởng toàn cục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro