Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Vỡ Đầu Chảy Máu...

Tiêu Cẩn Du

2024-09-29 17:19:27

“Câm miệng!”

Hoàng Vân Xung mặt xanh mét, ánh mắt thiêu đốt lửa giận.

Vẻ mặt đáng sợ đó, khiến Hoàng Càn Tuấn phát lạnh khắp cả người, toàn thân run như cầy sấy.

“Dượng của ngươi nếu biết việc này, sợ là lập tức sẽ bỏ cô cô ngươi, trục xuất khỏi gia môn, từ nay về sau phân rõ giới hạn cùng Hoàng gia các ngươi!”

Phó Sơn cười lạnh.

Cô cô của Hoàng Càn Tuấn, cũng chính là em gái Hoàng Vân Xung, chính là một sủng thiếp của quận thủ quận Vân Hà “Tần Văn Uyên”.

Tần Văn Uyên, đây chính là nhân vật lớn ở trên thành chủ mười chín thành của quận Vân Hà!

Bởi vì tầng quan hệ này giữa Hoàng gia và Tần Văn Uyên, đặt ở trước kia, Phó Sơn cũng không dám dễ dàng đi đắc tội Hoàng thị nhất tộc.

Nhưng bây giờ khác rồi!

Hoàng Càn Tuấn rốt cuộc ý thức được sự việc nghiêm trọng, cả người đều dại ra ở đó, mất hồn mất vía, muốn đứng lên, lại như mất đi toàn bộ khí lực, như thế nào cũng không đứng lên được.

Mà lúc này, Hoàng Vân Xung nào còn để ý được tới con trai mình?

Hắn hít sâu một hơi, chợt xoay người khom người, hành một lễ thật sâu với Tô Dịch, thanh âm cay đắng nói:

“Hoàng mỗ có mắt không tròng, không biết Tô công tử thì ra là hảo hữu của Linh Dao quận chúa, là ta hồ đồ, còn xin Tô công tử tha lỗi!”

Nhã gian lặng ngắt như tờ, mọi người đều trầm mặc, nỗi lòng bốc lên.

Hoàng Vân Xung, tộc trưởng Hoàng thị, nhân vật lớn uy thế ngập trời thành Quảng Lăng, cho dù trước đó đối mặt Niếp Bắc Hổ thống lĩnh cấm vệ phủ thành chủ, cũng dám không nể mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù ở lúc đối mặt thành chủ Phó Sơn, cũng chỉ là kiêng kị.

Nhưng bây giờ, lại bởi vì “Linh Dao quận chúa”, khom người cúi đầu với Tô Dịch!

“Phụ thân...”

Hoàng Càn Tuấn ngây người, trong lòng dâng lên vô lực nói không nên lời.

Ở trong lòng hắn, phụ thân như núi, đội trời đạp đất.

Nhưng khi nhìn thấy phụ thân hướng Tô Dịch một người ở rể như vậy cúi đầu xin lỗi, giống như... Ngọn núi lớn trong lòng sụp đổ!

Thân thể nam tử áo bào xanh lục càng thêm căng thẳng, sắc mặt lúc sáng lúc tối.

Niếp Bắc Hổ nhìn thấy tất cả cái này, trong lòng tự giễu không thôi, nhìn thế cục này, Tô Dịch nào cần mình loại nhân vật này hỗ trợ?

Tô Dịch thì khẽ nhíu mày.

Chủ nhân Hoàng gia trước đó còn kiêu ngạo, bây giờ lại kinh sợ cúi đầu xin lỗi, điều này làm hắn làm sao không rõ, Hoàng Vân Xung không phải đang cúi đầu với mình, mà là đang hướng “Linh Dao quận chúa” kia cúi đầu?

“Tô công tử, ngài xem việc này nên giải quyết như thế nào?”

Phó Sơn thấp giọng dò hỏi. Khi đối mặt Tô Dịch, vị thành chủ đại nhân thành Quảng Lăng này vẫn duy trì tư thái kính trọng kính cẩn nghe theo, không dám có chút chậm trễ.

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Hoàng Càn Tuấn, nói: “Còn nhớ lời ta ngày hôm qua nói ở đây không?”

Hoàng Càn Tuấn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, môi run run nói: “Ta...”

Không đợi hắn tiếp tục nói, Tô Dịch đã tiếp lời: “Ta từng nói, cho ngươi cơ hội trả thù, nhưng chỉ cần ngươi lựa chọn làm như vậy, thì phải thừa nhận hậu quả của nó.”

Câu này, Hoàng Càn Tuấn đương nhiên nhớ, chỉ là ngày hôm qua hắn căn bản không để ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng bây giờ nghe câu này, từng chữ đó liền như lưỡi dao băng lạnh thấu xương, hung hăng đâm vào trái tim hắn.

Trong lòng hắn hoảng sợ đến mức tận cùng, nhịn không được lấy ánh mắt nhìn về phía phụ thân Hoàng Vân Xung.

Hoàng Vân Xung vẫn duy trì tư thái khom người cúi đầu, lúc này cũng nhịn không được hoảng rồi, cắn răng nói: “Tô công tử, ta nguyện một mình thừa nhận hậu quả việc này!”

Tô Dịch lắc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Phó Sơn, nói: “Nhìn ra được, vừa rồi Phó đại nhân nói nhiều như vậy, cũng là muốn để cha con Hoàng Vân Xung biết lợi hại trong đó, tránh cho để bọn họ lại làm một ít hành động quá phận, gặp phải mối họa lớn hơn nữa.”

Vẻ mặt Phó Sơn khựng lại, hắn vừa rồi cố ý bày ra “Linh Dao quận chúa”, quả thực có loại tâm tư này.

Dù sao, Hoàng Vân Xung đứng đầu Hoàng thị, một khi làm chuyện này tuyệt tình quá, hắn kẻ làm thành chủ này, cũng sẽ chịu một ít chấn động cùng ảnh hưởng.

Nhưng Phó Sơn lại không ngờ, Tô Dịch liếc một cái liền nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ đó của hắn!

Ổn định tâm thần, Phó Sơn nghiêm mặt, nghiêm nghị ôm quyền nói: “Tô công tử tuệ nhãn như đuốc, chút tâm tư đó của Phó mỗ, quả nhiên không thể gạt được ngài. Nhưng, Phó mỗ cam đoan với ngài, việc này mặc cho ngài xử lý, Phó mỗ tuyệt đối không nói hai lời!”

Mắt thấy thành chủ cũng cam đoan như vậy, sắc mặt ba người bọn Hoàng Vân Xung, Hoàng Càn Tuấn, nam tử áo bào xanh lục lại biến đổi, lòng cũng chìm vào đáy vực.

Vẻ mặt Tô Dịch bình thản nói, “Ta xưa nay không thích mượn thế người khác ép người, huống chi, Phó đại nhân lần này đến cũng coi như giúp ta một việc, ta tự nhiên sẽ không để ngươi khó xử.”

Phó Sơn nhất thời âm thầm thở phào.

Lại thấy ánh mắt Tô Dịch đã nhìn về phía nam tử áo bào xanh lục cách đó không xa, mỉm cười nói: “Ngươi không phải thích chơi dao găm sao, lấy ra dao găm của ngươi, tự chặt tay mình.”

Từ khi hắn tiến vào nhã gian, nam tử áo bào xanh lục này đã luôn luôn chơi dao, lời nói kỳ quái, cử chỉ ngả ngớn, vừa rồi nếu không phải Niếp Bắc Hổ đột nhiên đến, hắn càng tính ra tay đối với Tô Dịch.

Tô Dịch tự nhiên sẽ không bỏ qua người này.

Trong lòng mọi người phát lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Số ký tự: 0