Ba kiếm đánh bại Văn Nhân Vân
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
Bước chân liên tục bước ra. Thân chuyển động, bóng cũng chuyển động
theo, phiêu dật tự nhiên. Người ta vừa nhìn, mắt liền bừng sáng. Không
thể tưởng tượng nổi, Sở Mộ đã tránh được một chiêu của Văn Nhân Vân,
xuất hiện ở bên cạnh người Văn Nhân Vân.
- Không ngờ tránh được...
Rất nhiều đệ tử tinh anh đều cảm thấy Sở Mộ không có khả năng tránh được, cũng không có khả năng ngăn cản được một kiếm này. Nhưng lúc này, bọn họ nhìn thấy Sở Mộ tránh được, tất cả đều kinh ngạc.
- Coi như ngươi vận khí tốt.
Văn Nhân Vân quát khẽ, nặng nề bước ra một bước. Thân hình vừa chuyển, một kiếm sắc bén. Phong quang phát ra ép người. Kiếm quang cắt ngang, giống như muốn cắt qua hư không, lưu lại một vệt dài nhỏ màu vàng nhạt.
Cho dù sắc bén hơn nữa, kiên cường ngang ngược hơn nữa, cũng không thể chống đỡ.
Trong mắt Sở Mộ có một tia tinh quang lóe qua. Hắn rút kiếm, một kiếm tiện tay cắt qua.
Leng keng.
Tiếng động vang lên, tia lửa bắn ra. Kiếm của Sở Mộ không thể tưởng tượng nổi đã đẩy được một kiếm mạnh mẽ sắc bén của Văn Nhân Vân, thuận thế đâm về phía mặt Văn Nhân Vân. Sắc mặt Văn Nhân Vân lập tức đại biến. Nhìn thấy ánh sáng lạnh đang nhanh chóng lớn dần ở trước mắt, hắn vội vàng bay nhanh về phía sau.
- Kiếm thứ nhất!
Sở Mộ cầm kiếm thản nhiên đứng thẳng, nhẹ giọng nói.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Hình như là gia hỏa này gặp may, phá được thế tấn công của Văn Nhân sư huynh, ép Văn Nhân sư huynh lui về phía sau.
Các đệ tử nội môn Chủ Điện đều há hốc mồm, trợn trừng hai mắt, bộ dạng dại ra, khó có thể tin được.
- Kiếm thuật của gia hỏa kia...
Trong các đệ tử tinh anh, có người ánh mắt sáng lên, có người khẽ cau mày. Hiển nhiên kiếm thuật của Sở Mộ nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Không sai. Hạ bút thành văn, tiêu sái phiêu dật.
Lý Dật mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói. Cả người có một phong thái tùy ý.
- Hoàn toàn chính xác. Thật sự có tài. Tuy nhiên cũng không hơn.
Vũ Văn Minh Hóa cười nói, thần sắc bá đạo.
- Kiếm thuật không tệ. Rõ ràng đã vượt qua kiếm khí tu vi của hắn.
Vương Đình Hạo nói.
- Lẽ nào hắn nói ba kiếm, không phải là chống đỡ được ba kiếm, mà là ám chỉ dùng ba kiếm đánh bại Văn Nhân Vân sao?
- Tốt. Sở sư huynh quả nhiên lợi hại.
Các đệ tử nội môn ba viện đều hoan hô lên. Bởi vì kích động vẻ mặt mỗi người đều đỏ bừng.
- Sở Mộ này là đệ tử nội môn, thật sự không tệ. Đáng để cố gắng bồi dưỡng.
La Thiên Hùng gật đầu, nói.
- Lần này vận khí Lăng Phong Viện không tệ. Xuất hiện một đệ tử kiếm thuật xuất chúng, cuối cùng là có thể phá tan cục diện lúng túng trước kia.
Một trưởng lão bên cạnh cười nói.
Nghe tiếng tán thưởng xung quanh, không biết vì sao, La Ngọc Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình thật vui vẻ. Hình như bọn họ đang tán thưởng nàng vậy.
- Ngươi thật sự ngoài dự đoán của ta.
Sắc mặt Văn Nhân Vân vô cùng khó coi, giống như là người bị táo bón suốt một tuần lễ:
- Chỉ có điều, vận khí tốt của người sẽ phải dừng lại ở đây. Cút xuống cho ta.
Bỗng nhiên quát lên, quanh thân Văn Nhân Vân có kiếm khí màu vàng nhạt cuộn trào mãnh liệt quét tới. Kiếm khí ngang dọc, khí thế sắc bén kinh người. Không khí bị cắt, phát ra những tiếng vèo vào. Các đệ tử phía xa đều cảm giác hai mắt bị đâm đau, không tự chủ được phải nheo cặp mắt lại mới có thể nhìn được một chút.
Chỉ thấy Văn Nhân Vân giơ kiếm chém xuống hư không. Từng kiếm khí màu vàng nhạt bắn ra vài đường giao nhau giống như một cơn lốc vậy, xông về phía Sở Mộ. Nơi nào nó đi qua, dường như hút sạch hết không khí, khiến Sở Mộ có loại cảm giác khó thở.
- Kiếm khí liên tục đan xen phóng ra ngoài!
- Văn Nhân sư huynh lấy ra thực lực chân chính.
- Gia hỏa kia sắp thua tồi.
Đệ tử nội môn Chủ Điện đều quát.
Cảm nhận không khí lưu chuyển, Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh trong gió vậy nhảy vọt qua từn kiếm khí màu vàng nhạt đang quấn quanh, khiến người ta cảm thấy khẩn trương vạn phần, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Mượn kiếm khí cuồn cuộn nổi lên, không khí lưu chuyển, Sở Mộ lấy thân pháp Phong Trung Du, bất ngờ lại tiêu sái phiêu dật tới gần Văn Nhân Vân, một kiếm chém xuống.
Một kiếm này bình thường, nhưng rơi vào trong mắt của các Chưởng viện và Chưởng giáo, trưởng lão, lại có một loại cảm giác lưu loát tự nhiên. Dường như kiếm chắc chắn là sử dụng như thế. Điều này khiến trong lòng bọn họ cực kỳ chấn động.
Nhưng ở trong mắt Văn Nhân Vân, hắn chỉ cảm thấy thế giới trước mắt biến mất. Bả thân mình giống như bị vứt bỏ. Chỉ có một thanh kiếm chém xuống, đã khiến mình không thể nào né tránh. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hai tay cầm kiếm giơ lên, Văn Nhân Vân cắn chặt hàm răng, kiếm khí không giữ lại chút nào, phát ra hoàn toàn, cứng rắn đỡ lấy một kiếm này của Sở Mộ. Đồng thời hắn chuẩn bị một đòn phản kích lớn.
Nhất thời, bên tai hắn lại vang lên một giọng nói khe khẽ:
- Kiếm thứ hai.
Không đợi Văn Nhân Vân hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, hắn đã cảm thấy kiếm trong tay mình bị một lực lượng kỳ lạ đánh thẳng vào, làm chấn động, không bị khống chế được, bị đẩy ra một bên.
Thân thể bị một lực lượng đẩy mạnh. Bước chân không có cách nào đứng vững liên tục lui về phía sau, lùi đến mép kiếm đài. Bên tai hắn lại truyền đến vô số tiếng kêu sợ hãi và tiếng hò hét chói tai.
Văn Nhân Vân đột nhiên có cảm giác rất bất an.
- Kiếm thứ ba.
Thời khắc giọng nói này lại vang lên bên tai, Văn Nhân Vân cảm thấy trên cổ của mình xuất hiện thêm một cảm giác lạnh lẽo băng hàn sắc bén. Hắn biết rõ, đó là mũi kiếm.
- Lăn xuống đi.
Âm thanh lại vang lên lần nữa. Cái cảm giác lạnh như băng rời khỏi cổ. Thời khắc Văn Nhân Vân đang muốn thở phào một cái, một tiếng rít vang lên. Mũi kiếm lạnh như băng hình như trực tiếp vút tới trên mặt hắn. Dưới tác dụng lực mạnh mẽ, một tiếng động thanh thúy vang lên, Văn Nhân Vân bị đánh vào bên trái gương mặt bị yêu thích. Cả người còn không khống chế được, bay ra khỏi kiếm đài.
- A...
Từng tiếng hít mạnh vang lên tại nội luyện kiếm trận giống như bị động kinh. Các đệ tử nội môn Chủ Điện nhất mạch giống như bị rót nước sối, nóng tới mức liên tục hít hơi lạnh, đồng thời dùng sức dụi dụi con mắt, tiếp tục nhìn.
- Không ngờ là thật sự...
Ánh mắt từng người biểu tình ra sự vô thần ngây dại. Trong lòng bọn họ đều chấn động, cảm giác không thể tin nổi.
Chỉ thấy bên má Văn Nhân Vân xưng đỏ, biểu tình vô cùng lo lắng, đen giống như đáy nồi. Trong mắt hắn còn lóe lên sự không thể tin tưởng và sát ý điên cuồng kinh người.
- Lần đấu kiếm này, Sở Mộ giành được phần thắng.
Trưởng lão Chủ Điện lút này mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, phi thân lên đài, cao giọng tuyên bố.
- Tên đệ tử ba viện này có chút thú vị. Hi vọng hắn có thể tiếp tục đi xuống.
Vũ Văn Minh Hóa lộ ra một nụ cười đầy khí phách:
- Ta sẽ cho hắn biết, tôn nghiêm của đệ tử tinh anh là không thể mạo phạm.
Lý Dật và Vương Đình Hạo nghe vậy, mỉm cười, cũng không nói gì.
- Không ngờ tránh được...
Rất nhiều đệ tử tinh anh đều cảm thấy Sở Mộ không có khả năng tránh được, cũng không có khả năng ngăn cản được một kiếm này. Nhưng lúc này, bọn họ nhìn thấy Sở Mộ tránh được, tất cả đều kinh ngạc.
- Coi như ngươi vận khí tốt.
Văn Nhân Vân quát khẽ, nặng nề bước ra một bước. Thân hình vừa chuyển, một kiếm sắc bén. Phong quang phát ra ép người. Kiếm quang cắt ngang, giống như muốn cắt qua hư không, lưu lại một vệt dài nhỏ màu vàng nhạt.
Cho dù sắc bén hơn nữa, kiên cường ngang ngược hơn nữa, cũng không thể chống đỡ.
Trong mắt Sở Mộ có một tia tinh quang lóe qua. Hắn rút kiếm, một kiếm tiện tay cắt qua.
Leng keng.
Tiếng động vang lên, tia lửa bắn ra. Kiếm của Sở Mộ không thể tưởng tượng nổi đã đẩy được một kiếm mạnh mẽ sắc bén của Văn Nhân Vân, thuận thế đâm về phía mặt Văn Nhân Vân. Sắc mặt Văn Nhân Vân lập tức đại biến. Nhìn thấy ánh sáng lạnh đang nhanh chóng lớn dần ở trước mắt, hắn vội vàng bay nhanh về phía sau.
- Kiếm thứ nhất!
Sở Mộ cầm kiếm thản nhiên đứng thẳng, nhẹ giọng nói.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Hình như là gia hỏa này gặp may, phá được thế tấn công của Văn Nhân sư huynh, ép Văn Nhân sư huynh lui về phía sau.
Các đệ tử nội môn Chủ Điện đều há hốc mồm, trợn trừng hai mắt, bộ dạng dại ra, khó có thể tin được.
- Kiếm thuật của gia hỏa kia...
Trong các đệ tử tinh anh, có người ánh mắt sáng lên, có người khẽ cau mày. Hiển nhiên kiếm thuật của Sở Mộ nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Không sai. Hạ bút thành văn, tiêu sái phiêu dật.
Lý Dật mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói. Cả người có một phong thái tùy ý.
- Hoàn toàn chính xác. Thật sự có tài. Tuy nhiên cũng không hơn.
Vũ Văn Minh Hóa cười nói, thần sắc bá đạo.
- Kiếm thuật không tệ. Rõ ràng đã vượt qua kiếm khí tu vi của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đình Hạo nói.
- Lẽ nào hắn nói ba kiếm, không phải là chống đỡ được ba kiếm, mà là ám chỉ dùng ba kiếm đánh bại Văn Nhân Vân sao?
- Tốt. Sở sư huynh quả nhiên lợi hại.
Các đệ tử nội môn ba viện đều hoan hô lên. Bởi vì kích động vẻ mặt mỗi người đều đỏ bừng.
- Sở Mộ này là đệ tử nội môn, thật sự không tệ. Đáng để cố gắng bồi dưỡng.
La Thiên Hùng gật đầu, nói.
- Lần này vận khí Lăng Phong Viện không tệ. Xuất hiện một đệ tử kiếm thuật xuất chúng, cuối cùng là có thể phá tan cục diện lúng túng trước kia.
Một trưởng lão bên cạnh cười nói.
Nghe tiếng tán thưởng xung quanh, không biết vì sao, La Ngọc Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình thật vui vẻ. Hình như bọn họ đang tán thưởng nàng vậy.
- Ngươi thật sự ngoài dự đoán của ta.
Sắc mặt Văn Nhân Vân vô cùng khó coi, giống như là người bị táo bón suốt một tuần lễ:
- Chỉ có điều, vận khí tốt của người sẽ phải dừng lại ở đây. Cút xuống cho ta.
Bỗng nhiên quát lên, quanh thân Văn Nhân Vân có kiếm khí màu vàng nhạt cuộn trào mãnh liệt quét tới. Kiếm khí ngang dọc, khí thế sắc bén kinh người. Không khí bị cắt, phát ra những tiếng vèo vào. Các đệ tử phía xa đều cảm giác hai mắt bị đâm đau, không tự chủ được phải nheo cặp mắt lại mới có thể nhìn được một chút.
Chỉ thấy Văn Nhân Vân giơ kiếm chém xuống hư không. Từng kiếm khí màu vàng nhạt bắn ra vài đường giao nhau giống như một cơn lốc vậy, xông về phía Sở Mộ. Nơi nào nó đi qua, dường như hút sạch hết không khí, khiến Sở Mộ có loại cảm giác khó thở.
- Kiếm khí liên tục đan xen phóng ra ngoài!
- Văn Nhân sư huynh lấy ra thực lực chân chính.
- Gia hỏa kia sắp thua tồi.
Đệ tử nội môn Chủ Điện đều quát.
Cảm nhận không khí lưu chuyển, Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung Du, giống như tinh linh trong gió vậy nhảy vọt qua từn kiếm khí màu vàng nhạt đang quấn quanh, khiến người ta cảm thấy khẩn trương vạn phần, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Mượn kiếm khí cuồn cuộn nổi lên, không khí lưu chuyển, Sở Mộ lấy thân pháp Phong Trung Du, bất ngờ lại tiêu sái phiêu dật tới gần Văn Nhân Vân, một kiếm chém xuống.
Một kiếm này bình thường, nhưng rơi vào trong mắt của các Chưởng viện và Chưởng giáo, trưởng lão, lại có một loại cảm giác lưu loát tự nhiên. Dường như kiếm chắc chắn là sử dụng như thế. Điều này khiến trong lòng bọn họ cực kỳ chấn động.
Nhưng ở trong mắt Văn Nhân Vân, hắn chỉ cảm thấy thế giới trước mắt biến mất. Bả thân mình giống như bị vứt bỏ. Chỉ có một thanh kiếm chém xuống, đã khiến mình không thể nào né tránh. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tay cầm kiếm giơ lên, Văn Nhân Vân cắn chặt hàm răng, kiếm khí không giữ lại chút nào, phát ra hoàn toàn, cứng rắn đỡ lấy một kiếm này của Sở Mộ. Đồng thời hắn chuẩn bị một đòn phản kích lớn.
Nhất thời, bên tai hắn lại vang lên một giọng nói khe khẽ:
- Kiếm thứ hai.
Không đợi Văn Nhân Vân hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, hắn đã cảm thấy kiếm trong tay mình bị một lực lượng kỳ lạ đánh thẳng vào, làm chấn động, không bị khống chế được, bị đẩy ra một bên.
Thân thể bị một lực lượng đẩy mạnh. Bước chân không có cách nào đứng vững liên tục lui về phía sau, lùi đến mép kiếm đài. Bên tai hắn lại truyền đến vô số tiếng kêu sợ hãi và tiếng hò hét chói tai.
Văn Nhân Vân đột nhiên có cảm giác rất bất an.
- Kiếm thứ ba.
Thời khắc giọng nói này lại vang lên bên tai, Văn Nhân Vân cảm thấy trên cổ của mình xuất hiện thêm một cảm giác lạnh lẽo băng hàn sắc bén. Hắn biết rõ, đó là mũi kiếm.
- Lăn xuống đi.
Âm thanh lại vang lên lần nữa. Cái cảm giác lạnh như băng rời khỏi cổ. Thời khắc Văn Nhân Vân đang muốn thở phào một cái, một tiếng rít vang lên. Mũi kiếm lạnh như băng hình như trực tiếp vút tới trên mặt hắn. Dưới tác dụng lực mạnh mẽ, một tiếng động thanh thúy vang lên, Văn Nhân Vân bị đánh vào bên trái gương mặt bị yêu thích. Cả người còn không khống chế được, bay ra khỏi kiếm đài.
- A...
Từng tiếng hít mạnh vang lên tại nội luyện kiếm trận giống như bị động kinh. Các đệ tử nội môn Chủ Điện nhất mạch giống như bị rót nước sối, nóng tới mức liên tục hít hơi lạnh, đồng thời dùng sức dụi dụi con mắt, tiếp tục nhìn.
- Không ngờ là thật sự...
Ánh mắt từng người biểu tình ra sự vô thần ngây dại. Trong lòng bọn họ đều chấn động, cảm giác không thể tin nổi.
Chỉ thấy bên má Văn Nhân Vân xưng đỏ, biểu tình vô cùng lo lắng, đen giống như đáy nồi. Trong mắt hắn còn lóe lên sự không thể tin tưởng và sát ý điên cuồng kinh người.
- Lần đấu kiếm này, Sở Mộ giành được phần thắng.
Trưởng lão Chủ Điện lút này mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, phi thân lên đài, cao giọng tuyên bố.
- Tên đệ tử ba viện này có chút thú vị. Hi vọng hắn có thể tiếp tục đi xuống.
Vũ Văn Minh Hóa lộ ra một nụ cười đầy khí phách:
- Ta sẽ cho hắn biết, tôn nghiêm của đệ tử tinh anh là không thể mạo phạm.
Lý Dật và Vương Đình Hạo nghe vậy, mỉm cười, cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro