Càng ngày càng nghiêm trọng. Uy của kiếm phái thượng phẩm. (1)
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
Sở Mộ chậm rãi nói, vẻ mặt Tống Tân Dương vui vẻ, cảm thấy tên này rất là thức thời. Mà Tống Quang Đào thì vẻ mặt đắc chí, thậm chí ánh mắt nhìn Sở Mộ nhiều thêm mấy phần khinh thường. mà đám người La Ngọc Phong thì ngạc nhiên. Sở Mộ không để ý tới bọn họ mà tiếp tục nói:
- Những thứ này ta đạt được trên đấu kiếm đài, ngươi muốn thì có thể theo ta lên đấu kiếm đài, dùng những thứ này làm tiền đặt cược. Ngươi thắng, tự nhiên nó thuộc về ngươi.
Đám người La Ngọc Phong lập tức vui vẻ. Không hổ là tiểu sư đệ, không nói thì thôi, vừa nói đã nói tới trọng điểm. Tống Tân Dương này cũng chỉ có tu vi thập đoạn đỉnh phong, có lẽ lợi hại hơn Tống Quang Đào, nhưng mà đám người La Ngọc Phong tin tưởng, hắn không phải là đối thủ của Sở Mộ.
- Ngươi..
Sắc mặt Tống Tân Dương bỗng nhiên đại biến, hai mắt bắn ra tinh mang sắc bén thẳng về phía Sở Mộ:
- Đệ tử kiếm phái hạ phẩm, ngươi biết mình đang nói gì không?
- Dám khiêu khích Tống sư huynh, Sở Mộ, ngươi quá đề cao mình rồi.
Tống Quang Đào cũng nói.
- Động đao động kiếm là thật nhất.
Sở Mộ lạnh nhạt nói một câu.
- Ngươi...
Sắc mặt Tống Tân Dương càng thêm khó coi, tuy rằng hắn biết thực lực của mình còn hơn Tống Quang Đào, trong mười kiếm đánh bại Tống Quang Đào không phải là chuyện khó. Nhưng mà từ trong lời tự thuật của Tống Quang Đào, hắn không có mười phần nắm chắc đanh bại Sở Mộ. Một khi không có cách nào đánh bại Sở Mộ một cách nhẹ nhõm, như vậy đối với thanh danh hắn cũng không tốt chút nào.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là dùng thân phận đệ tử kiếm phái trung phẩm của hắn để áp bách Sở Mộ, làm cho Sở Mộ chủi động lùi bước, thỏa hiệp.
Nhưng mà bất đắc dĩ Sở Mộ lại không có làm theo ý hắn.
- Sở Mộ, ta thừa nhận ngươi có chút bổn sự. Nhưng mà là địch với kiếm phái trung phẩm, cũng khoongp hải là lựa chọn sáng suốt.
- Ồ? Vậy sao? Ngươi có tài đức gì mà có thể đại biểu cho một kiếm phái vậy?
Đột nhiên bên ngoài truyền tới một đạo thanh âm chế giễu làm cho Tống Tân Dương biến sắc. Đột nhiên hắn quay đầu lại, hai mắt bắn ra tinh mang khiến cho người ta sợ hãi.
- Ngươi là người phương nào?
Tống Tân Dương trầm thấp, có vài phần giẫn dữ hỏi.
- Sở Thiên, đệ tử Lưu Vân kiếm phái.
Sở Thiên thản nhiên cười nói.
- Lưu Vân kiếm phái?
Tống Tân Dương nhướng mày, trực giác đã nói cho hắn biết lần này mình có chút lỗ mãng. Mà vẻ mặt đám người La Ngọc Phong thì vui mừng, có Sở Thiên tham dự, Thanh Phong viện bọn họ có lẽ sẽ không bị động như vậy nữa.
- Việc này có liên quan gì với Lưu Vân kiếm phái các ngươi?
Tống Tân Dương nhướng mày, có chút không vui nói.
- Không có quan hệ với bổn phái, mà có quan hệ tới bản thân ta.
Sở Thiên bước tới, đi tới trước mặt Tống Tân Dương, trừng hai mắt nói:
- Tránh ra.
Tuy rằng tu vi không có bằng đối phương, nhưng mà lại có khí độ đại tướng mà đối phương không thể nào bằng được, Tống Tân Dương lập tức cả kinh, vô thức lui về phía sau một bước, giận dữ không thôi.
- Nói như vậy ngươi nhất định phải nhúng tay vào việc này sao?
Biến cố bực này khiến cho Tống Tân Dương không kịp trở tay, vẻ mặt âm trầm.
- Ta là thân đại ca của Sở Mộ, ngươi nói xem?
Sở Thiên đi vào trong nội viện Thanh Phong viện, quay đầu nhìn Tống Tân Dương, vẻ mặt như cười như không nói.
Tống Tân Dương lập tức tiến thoái lưỡng nan.
Vốn hắn định mang thân phận đệ tử kiếm phái trung phẩm ra dọa người Thanh Phong viện. Ai biết Sở Mộ dầu muối không ăn, hiện tại lại xuất hiện đệ tử kiếm phái trung phẩm Lưu Vân kiếm phái, hơn nữa lại là thân đại ca của Sở Mộ. Kể từ đó, bất kể là thực lực hay là luận bối cảnh, cũng khó có thể chiếm được chút tiện nghi nào.
Tống Quang Đào nhìn thấy Tống Tân Dương chần chờ, lập tức cả kinh, trực giác nói cho hắn biết việc hôm nay chỉ sợ không có thành công. Hắn vô cùng không cam lòng, chỉ là hắn biết, không thể làm được gì khác.
- Ồ? Rất náo nhiệt a.
Đột nhiên một đạo thanh âm từ xa vang lên, Tống Quang Đào và Tống Tân Dương nhìn lại, lập tức nhìn thấy một đám người đi tới, từ y phục và trang sức trên người dường như là tới từ kiếm phái khác nhau.
- Vương Kỳ. Vương sư đệ?
Tống Tân Dương có chút kinh ngạc.
- Hóa ra Tống sư huynh cũng ở đây, thực sự là trùng hợp a.
Người tới chính là đám người Vương Kỳ, vừa nhìn thấy Tống Tân Dương, đám người này hơi sững sờ, sau đó như cười như không nói, chỉ chắp tay một cách tượng trưng.
Đám người Sở Thiên tự nhiên cũng nghe thấy đối phương nói chuyện, sắc mặt lập tức trầm xuống, đều có dự cảm mưa gió sắp tới.
Lúc này đám người Vương Kỳ cũng đi tới trước cửa Thanh Phong viện rồi dừng lại, tổng cộng có bốn người. Trừ Vương Kỳ ra còn có hai người quen biết với Sở Mộ. Vừa nhìn thấy bọn chúng, trong lòng Sở Mộ không tự giác được xuất hiện vẻ phẫn nộ, chỉ là bị hắn nhanh chóng trấn áp.
Sở Mộ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là nếu không hung hăng đả kích Vương Lâm và Lâm Lạc Thủy, một tia không cam lòng ở sâu trong linh hồn hắn còn không chính thức tiêu tán. Chỉ là tự nhiên Sở Mộ cũng có ý nghĩ và chủ trương của mình, không bị một tia không cam lòng trong linh hồn khống chế. Lúc nên ra tay, hắn sẽ ra tay, để cho mình nhận được chỗ tốt lớn nhất.
Trừ Vương Kỳ, Vương Lân và Lâm Lạc Thủy ra còn có một người khác, rất lạ mặt, chưa bao giờ thấy qua, chỉ là lại khiến cho Sở Mộ cảm nhận được một tia nguy hiểm. Người này mang theo nụ cười nhàn nhạt, tướng mạo đường đường, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Nhưng mà trong khóe mắt thi thoảng lại có tinh mang sắc bén hiện lên, làm cho người ta biết rõ hắn không phải là kẻ dễ trêu.
Lâm Lạc Thủy oán hận nhìn qua Sở Mộ, vài ngày trước nàng chủ động đi tìm Sở Mộ, thậm chí ăn nói khép nép, lại bị Sở Mộ lạnh lùng đối xử, dưới tình huống thẹn quá hóa giận, sau khi suy nghĩ, nàng chạy đi tìm Vương Lân, nàng rất hận kẻ này, nhưng mà nàng phải nhịn, mục tiêu là đối phó với Sở Mộ.
Vương Kỳ cũng dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn qua Sở Mộ, Vương Lân thì lạnh nhạt cười, trong mắt có một tia không cho là đúng.
- Tống sư huynh, ta giới thiệu cho huynh một chút. Vị này chính là Quách Thừa Cơ, Quách sư huynh. là đệ tử Thượng Huyền kiếm phái, vị này chính là Tam đệ của ta, cũng là đệ tử Thượng Huyền kiếm phái, vị này chính là Lâm Lạc Thủy, Lâm sư muội, là đệ tử chân Thủy kiếm phái.
Vương Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn qua Tống Tân Dương, bộ dáng như cười như không nói, ngữ khí có vài phần quái dị.
Trong lòng Tống Tân Dương rung động, sắc mặt đại biến, kinh hãi không thôi. Thượng Huyền kiếm phái, đó không phải là một trong những kiếm phái thượng phẩm của Ly Châu hay sao? Vương Kỳ này không ngờ lại có liên quan tới đệ tử Thượng Huyền kiếm phái, hơn nữa tam đệ hắn lại là đệ tử Thượng Huyền kiếm phái. Nghĩ lại trước đó mình có chút khinh thị với Vương Kỳ, thậm chí còn có mâu thuẫn nho nhỏ, hắn lập tức hối hận không thôi. Hắn hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải đối xử tốt với Vương sư đệ này, ủng hộ hắn ta nhiều hơn.
- Những thứ này ta đạt được trên đấu kiếm đài, ngươi muốn thì có thể theo ta lên đấu kiếm đài, dùng những thứ này làm tiền đặt cược. Ngươi thắng, tự nhiên nó thuộc về ngươi.
Đám người La Ngọc Phong lập tức vui vẻ. Không hổ là tiểu sư đệ, không nói thì thôi, vừa nói đã nói tới trọng điểm. Tống Tân Dương này cũng chỉ có tu vi thập đoạn đỉnh phong, có lẽ lợi hại hơn Tống Quang Đào, nhưng mà đám người La Ngọc Phong tin tưởng, hắn không phải là đối thủ của Sở Mộ.
- Ngươi..
Sắc mặt Tống Tân Dương bỗng nhiên đại biến, hai mắt bắn ra tinh mang sắc bén thẳng về phía Sở Mộ:
- Đệ tử kiếm phái hạ phẩm, ngươi biết mình đang nói gì không?
- Dám khiêu khích Tống sư huynh, Sở Mộ, ngươi quá đề cao mình rồi.
Tống Quang Đào cũng nói.
- Động đao động kiếm là thật nhất.
Sở Mộ lạnh nhạt nói một câu.
- Ngươi...
Sắc mặt Tống Tân Dương càng thêm khó coi, tuy rằng hắn biết thực lực của mình còn hơn Tống Quang Đào, trong mười kiếm đánh bại Tống Quang Đào không phải là chuyện khó. Nhưng mà từ trong lời tự thuật của Tống Quang Đào, hắn không có mười phần nắm chắc đanh bại Sở Mộ. Một khi không có cách nào đánh bại Sở Mộ một cách nhẹ nhõm, như vậy đối với thanh danh hắn cũng không tốt chút nào.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là dùng thân phận đệ tử kiếm phái trung phẩm của hắn để áp bách Sở Mộ, làm cho Sở Mộ chủi động lùi bước, thỏa hiệp.
Nhưng mà bất đắc dĩ Sở Mộ lại không có làm theo ý hắn.
- Sở Mộ, ta thừa nhận ngươi có chút bổn sự. Nhưng mà là địch với kiếm phái trung phẩm, cũng khoongp hải là lựa chọn sáng suốt.
- Ồ? Vậy sao? Ngươi có tài đức gì mà có thể đại biểu cho một kiếm phái vậy?
Đột nhiên bên ngoài truyền tới một đạo thanh âm chế giễu làm cho Tống Tân Dương biến sắc. Đột nhiên hắn quay đầu lại, hai mắt bắn ra tinh mang khiến cho người ta sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi là người phương nào?
Tống Tân Dương trầm thấp, có vài phần giẫn dữ hỏi.
- Sở Thiên, đệ tử Lưu Vân kiếm phái.
Sở Thiên thản nhiên cười nói.
- Lưu Vân kiếm phái?
Tống Tân Dương nhướng mày, trực giác đã nói cho hắn biết lần này mình có chút lỗ mãng. Mà vẻ mặt đám người La Ngọc Phong thì vui mừng, có Sở Thiên tham dự, Thanh Phong viện bọn họ có lẽ sẽ không bị động như vậy nữa.
- Việc này có liên quan gì với Lưu Vân kiếm phái các ngươi?
Tống Tân Dương nhướng mày, có chút không vui nói.
- Không có quan hệ với bổn phái, mà có quan hệ tới bản thân ta.
Sở Thiên bước tới, đi tới trước mặt Tống Tân Dương, trừng hai mắt nói:
- Tránh ra.
Tuy rằng tu vi không có bằng đối phương, nhưng mà lại có khí độ đại tướng mà đối phương không thể nào bằng được, Tống Tân Dương lập tức cả kinh, vô thức lui về phía sau một bước, giận dữ không thôi.
- Nói như vậy ngươi nhất định phải nhúng tay vào việc này sao?
Biến cố bực này khiến cho Tống Tân Dương không kịp trở tay, vẻ mặt âm trầm.
- Ta là thân đại ca của Sở Mộ, ngươi nói xem?
Sở Thiên đi vào trong nội viện Thanh Phong viện, quay đầu nhìn Tống Tân Dương, vẻ mặt như cười như không nói.
Tống Tân Dương lập tức tiến thoái lưỡng nan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn hắn định mang thân phận đệ tử kiếm phái trung phẩm ra dọa người Thanh Phong viện. Ai biết Sở Mộ dầu muối không ăn, hiện tại lại xuất hiện đệ tử kiếm phái trung phẩm Lưu Vân kiếm phái, hơn nữa lại là thân đại ca của Sở Mộ. Kể từ đó, bất kể là thực lực hay là luận bối cảnh, cũng khó có thể chiếm được chút tiện nghi nào.
Tống Quang Đào nhìn thấy Tống Tân Dương chần chờ, lập tức cả kinh, trực giác nói cho hắn biết việc hôm nay chỉ sợ không có thành công. Hắn vô cùng không cam lòng, chỉ là hắn biết, không thể làm được gì khác.
- Ồ? Rất náo nhiệt a.
Đột nhiên một đạo thanh âm từ xa vang lên, Tống Quang Đào và Tống Tân Dương nhìn lại, lập tức nhìn thấy một đám người đi tới, từ y phục và trang sức trên người dường như là tới từ kiếm phái khác nhau.
- Vương Kỳ. Vương sư đệ?
Tống Tân Dương có chút kinh ngạc.
- Hóa ra Tống sư huynh cũng ở đây, thực sự là trùng hợp a.
Người tới chính là đám người Vương Kỳ, vừa nhìn thấy Tống Tân Dương, đám người này hơi sững sờ, sau đó như cười như không nói, chỉ chắp tay một cách tượng trưng.
Đám người Sở Thiên tự nhiên cũng nghe thấy đối phương nói chuyện, sắc mặt lập tức trầm xuống, đều có dự cảm mưa gió sắp tới.
Lúc này đám người Vương Kỳ cũng đi tới trước cửa Thanh Phong viện rồi dừng lại, tổng cộng có bốn người. Trừ Vương Kỳ ra còn có hai người quen biết với Sở Mộ. Vừa nhìn thấy bọn chúng, trong lòng Sở Mộ không tự giác được xuất hiện vẻ phẫn nộ, chỉ là bị hắn nhanh chóng trấn áp.
Sở Mộ cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là nếu không hung hăng đả kích Vương Lâm và Lâm Lạc Thủy, một tia không cam lòng ở sâu trong linh hồn hắn còn không chính thức tiêu tán. Chỉ là tự nhiên Sở Mộ cũng có ý nghĩ và chủ trương của mình, không bị một tia không cam lòng trong linh hồn khống chế. Lúc nên ra tay, hắn sẽ ra tay, để cho mình nhận được chỗ tốt lớn nhất.
Trừ Vương Kỳ, Vương Lân và Lâm Lạc Thủy ra còn có một người khác, rất lạ mặt, chưa bao giờ thấy qua, chỉ là lại khiến cho Sở Mộ cảm nhận được một tia nguy hiểm. Người này mang theo nụ cười nhàn nhạt, tướng mạo đường đường, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Nhưng mà trong khóe mắt thi thoảng lại có tinh mang sắc bén hiện lên, làm cho người ta biết rõ hắn không phải là kẻ dễ trêu.
Lâm Lạc Thủy oán hận nhìn qua Sở Mộ, vài ngày trước nàng chủ động đi tìm Sở Mộ, thậm chí ăn nói khép nép, lại bị Sở Mộ lạnh lùng đối xử, dưới tình huống thẹn quá hóa giận, sau khi suy nghĩ, nàng chạy đi tìm Vương Lân, nàng rất hận kẻ này, nhưng mà nàng phải nhịn, mục tiêu là đối phó với Sở Mộ.
Vương Kỳ cũng dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn qua Sở Mộ, Vương Lân thì lạnh nhạt cười, trong mắt có một tia không cho là đúng.
- Tống sư huynh, ta giới thiệu cho huynh một chút. Vị này chính là Quách Thừa Cơ, Quách sư huynh. là đệ tử Thượng Huyền kiếm phái, vị này chính là Tam đệ của ta, cũng là đệ tử Thượng Huyền kiếm phái, vị này chính là Lâm Lạc Thủy, Lâm sư muội, là đệ tử chân Thủy kiếm phái.
Vương Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn qua Tống Tân Dương, bộ dáng như cười như không nói, ngữ khí có vài phần quái dị.
Trong lòng Tống Tân Dương rung động, sắc mặt đại biến, kinh hãi không thôi. Thượng Huyền kiếm phái, đó không phải là một trong những kiếm phái thượng phẩm của Ly Châu hay sao? Vương Kỳ này không ngờ lại có liên quan tới đệ tử Thượng Huyền kiếm phái, hơn nữa tam đệ hắn lại là đệ tử Thượng Huyền kiếm phái. Nghĩ lại trước đó mình có chút khinh thị với Vương Kỳ, thậm chí còn có mâu thuẫn nho nhỏ, hắn lập tức hối hận không thôi. Hắn hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải đối xử tốt với Vương sư đệ này, ủng hộ hắn ta nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro