Giết cùng giết ngược
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
Sở Mộ gật đầu, dường như có điều suy nghĩ. Rời khỏi nơi này, sau khi quay về lầu các, chuẩn bị một chút, hắn liền lên đường, rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái.
Dưới núi Thanh Lan có một trấn nhỏ, tên là trấn Thanh Lan.
Trấn Thanh Lan là trấn nhỏ duy nhất dưới núi Thanh Lan. Người ra vào núi Thanh Lan gần như đều phải đi qua đây. Lâu ngày, trấn Thanh Lan trở nên náo nhiệt, cũng thành nơi long xà hỗn tạp.
Sở Mộ mang theo chút lương khô và nước sạch đi xuống núi Thanh Lan. Thời điểm đi tới trấn Thanh Lan đã qua buổi trưa. Hắn tìm một quán ăn, ăn tô mì thịt bò, nghỉ ngơi một lát, rồi rời khỏi trấn Thanh Lan, đi về phía Khai Dương Thành.
Khai Dương Thành cách trấn Thanh Lan cũng không phải quá xa. Chỉ cần dọc theo một con đường tiến về phía trước, khoảng hai ngày là có thể đến nơi.
Sở Mộ không sử dụng bất kỳ phương tiện đi lại nào. Đi bộ, cũng là một loại tu hành. Hơn nữa, đại thọ 70 của gia gia là mấy ngày tới. Hắn vẫn còn có thời gian.
Sở Mộ cũng không biết, từ khi hắn vừa bắt đầu tiến vào trấn Thanh Lan, có đôi mắt đã âm thầm theo dõi hắn, truyền tin tức cho nhau. Mà sau khi Sở Mộ rời khỏi trấn Thanh Lan không lâu, cũng có vài người mang theo kiếm rời đi theo.
Mặt trời chiều ngã về phía tây. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời. Sở Mộ đã rời khỏi trấn Thanh Lan tương đối xa.
Đêm nay phải ngủ ngoài trời.
Bất tri bất giác, sắc trời u ám. Sở Mộ đi tới ven đường, nơi có mấy tảng đá loạn. Hắn chuẩn bị ở lại chỗ này ngủ một đêm, sáng mai lại tiếp tục lên đường.
Trong lúc đang ăn thịt khô uống nước, Sở Mộ dừng động tác lại, nhìn con đường trước mặt. Ba thân ảnh xuất hiện, bay vọt đến rất nhanh. Điều này làm cho Sở Mộ biết, bọn họ tới là vì mình.
- Hắc hắc, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Ba người tách ra hình thành hình tam giác, bao vây Sở Mộ ở giữa. Một người là hán tử trung niên thân thể cường tráng. Hiện tại đã là đầu mùa đông, mà hắn chỉ mặc trang phục ngắn tay, toàn thân cơ bắp nổi lên giống như nham thạch. Trên lưng hắn còn đeo một thanh kiếm.
Một người là trung niên thân hình thấp bé miệng nhọn, tai khỉ, mắt tam giác. Nhìn qua bộ dạng rất âm hiểm. Bên hông giắt hai thanh đoản kiếm.
Người thứ ba là người trung niên nhìn qua đặc biệt bình thường, không có gì nổi bật, mặt không đổi sắc cầm theo một thanh rất kiếm bình thường. Nhưng chính là hắn, lại khiến Sở Mộ cảm thấy có phần nguy hiểm.
- Ba vị có chuyện gì sao?
Sở Mộ buông thịt khô xuống, liếc mắt nhìn Bách Luyện Kiếm ở bên cạnh, thản nhiên nói. Quan khí thuật của hắn nhìn không thấu tu vi của ba người này, chứng tỏ tu vi kiếm khí của bọn họ đều ở trên Sở Mộ.
- Không có chuyện gì lớn.
Người trung niên cường tráng nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng lớn, vàng khè, hai mắt lóe lên tinh quang quỷ dị:
- Chính là muốn mượn của ngươi một món đồ.
- Đồ gì?
Sở Mộ vừa đáp lời của đối phương, đột nhiên một tay ném miếng thịt khô về phía người trung niên bình thường, nắm lấy Bách Luyện Kiếm.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Kiếm được rút ra khỏi vỏ. Kiếm quang sáng như tuyết, giống như điện quang soi sáng bóng tối. Một kiếm, lấy tư thế vô cùng sắc bén, giống như làn gió vậy, rất nhanh đâm về phía đại hán.
- Cho ngươi mượn. . .
Hai chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, kiếm giả đại hán đã bị động tác của Sở Mộ làm giật mình. Hắn hoàn toàn bất ngờ, kiếm quang chói mắt, khiến hắn theo bản năng nheo mắt lại. Đồng thời chân đạp mạnh xuống mặt đất, bay nhanh về phía sau, trở tay cầm chuôi kiếm rút ra, chém xuống.
Một thanh kiếm lớn với kình phong như muốn mở núi, phá đá gào thét lao tới. Khí thế cường đại cuồn cuộn ép tới. Chỉ trong nháy mắt, đã có thể thấy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú và năng lực ứng biến của kiếm giả đại hán này.
Cùng lúc đó, người trung niên bình thường rút kiếm ra. Tốc độ kiếm cực nhanh, xẹt qua một đạo hồ quang, chém đôi miếng thịt khô. Một đạo kiếm khí màu xanh nhạt phá không bắn về phía Sở Mộ.
Người trung niên thấp bé hai tay bắt chéo, rút hai thanh đoản kiếm ra. Mũi kiếm rê gần như sát mặt đất, lặng yên không một tiếng động lại nhanh chóng vô cùng. Đoản kiếm bén nhọn, lóe lên ánh sáng sắc bén, đâm về phía hai chân Sở Mộ.
Thượng trung hạ, ba phía phối hợp, vô cùng thành thạo, uy lực kinh người.
Nhưng chỉ thấy Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung Du, thân hình giống như mất trọng lượng vậy, tung bay, đâm ra Bách Luyện Kiếm nhẹ nhàng, dập lên thanh đại kiếm. Thân kiếm chấn động đánh văng thanh đại kiếm ra. Thân hình mượn lực, xẹt qua thành một đường vòng cung, tránh kiếm khí và công kích của người trung niên thấp bé.
Quay lại, giống như chim yến lượn trở về, một kiếm cắt ngang, cực kỳ ưu nhã, lại ẩn sâu sát khí.
Trong mắt đại hán đầy vẻ kinh hãi, liều mạng muốn né tránh, nhưng vẫn chậm mất một chút.
Xoẹt xoẹt.
Kiếm của Sở Mộ chém qua cổ của đại hán. Máu giống như suối phun ra.
Nhân cơ hội, thân hình Sở Mộ nhẹ bỗng, một kiếm như gió, đâm về phía người trung niên thấp bé. Tốc độ kiếm đi quá nhanh, khiến người trung niên thấp bé lộ vẻ kinh hãi. Hắn vội vàng vung hai thanh đoản kiếm lên, che kín không một kẽ hở, đồng thời liều mạng lui về phía sau.
Người trung niên bình thường kinh hãi, thi triển sát chiêu. Kiếm ảnh đầy trời giống như cuồng phong tập kích tới, bao phủ lấy Sở Mộ.
Kiếm thuật trung giai: sát chiêu Cuồng Phong Kiếm Thuật... Cuồng Phong Sát!
Kiếm thức của Sở Mộ vừa vận dụng ra, Cuồng Phong được thi triển ra, dưới hai thành Phong Chi Ý Cảnh, uy lực của Cuồng Phong đã không thua gì với sát chiêu trung giai, sát khí rét lạnh cùng kiếm ảnh đầy trời va chạm trung hoà.
Tay trái Sở Mộ cũng đưa về phía trước, rạch một cái. Kiếm khí phá không chém ra, lao về phía người trung niên thấp bé.
- Đáng chết. Đây là một đệ tử kiếm phái mới tiến vào nội môn sao?
Người trung niên thấp bé tức giận mắng không dừng. Đoản kiếm trong tay liên tục vung lên, ngăn cản kiếm khí của Sở Mộ, đồng thời phản kích. Chỉ thấy hai tay hắn cầm kiếm đâm ra giao nhau, thân thể bay lên không trung, nhanh chóng chuyển động, giống như máy khoan điện lao thẳng về phía Sở Mộ. Quanh thân, không khí bị xé rách, bị nghiền nát, hỗn loạn, sắc bén đến cực điểm, bụi bay mù mịt.
Tốc độ không khí lưu chuyển tăng lên. Chân phải Sở Mộ điểm vào bên trái chân, thi triển thân pháp Phong Trung Du, trong mắt có mây trắng bay qua, Ý Cảnh Vân, Kinh Vân Sát!
- Gia hỏa kia thật sự là khó quấn!
Sắc mặt người trung niên bình thường đại biến, lại thi triển sát chiêu: Cuồng Phong Sát!
Sát chiêu va chạm. Kiếm khí ngang dọc, cắt ở trong không khí, phát ra tiếng vèo vèo, khiến da đầu tê dại. Sở Mộ nhân cơ hội lui về phía sau, tránh Cuồng Phong Sát. Quanh thân có gió đột nhiên xuất hiện, gào thét.
- Thanh Phong Tuyệt Sát!
Dưới hai thành Phong Chi Ý Cảnh, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát tăng lên gấp bội, phong nhận màu xanh nhạt dài hơn một thước, theo một kiếm Sở Mộ chém ra, lao về phía người trung niên thấp bé.
- Không. . .
Người trung niên thấp bé vô cùng hoang mang, song kiếm liên tục vung lên, kiếm khí vờn quanh, ý đồ ngăn cản phong nhận. Đăng bởi: Sói Già
Dưới núi Thanh Lan có một trấn nhỏ, tên là trấn Thanh Lan.
Trấn Thanh Lan là trấn nhỏ duy nhất dưới núi Thanh Lan. Người ra vào núi Thanh Lan gần như đều phải đi qua đây. Lâu ngày, trấn Thanh Lan trở nên náo nhiệt, cũng thành nơi long xà hỗn tạp.
Sở Mộ mang theo chút lương khô và nước sạch đi xuống núi Thanh Lan. Thời điểm đi tới trấn Thanh Lan đã qua buổi trưa. Hắn tìm một quán ăn, ăn tô mì thịt bò, nghỉ ngơi một lát, rồi rời khỏi trấn Thanh Lan, đi về phía Khai Dương Thành.
Khai Dương Thành cách trấn Thanh Lan cũng không phải quá xa. Chỉ cần dọc theo một con đường tiến về phía trước, khoảng hai ngày là có thể đến nơi.
Sở Mộ không sử dụng bất kỳ phương tiện đi lại nào. Đi bộ, cũng là một loại tu hành. Hơn nữa, đại thọ 70 của gia gia là mấy ngày tới. Hắn vẫn còn có thời gian.
Sở Mộ cũng không biết, từ khi hắn vừa bắt đầu tiến vào trấn Thanh Lan, có đôi mắt đã âm thầm theo dõi hắn, truyền tin tức cho nhau. Mà sau khi Sở Mộ rời khỏi trấn Thanh Lan không lâu, cũng có vài người mang theo kiếm rời đi theo.
Mặt trời chiều ngã về phía tây. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời. Sở Mộ đã rời khỏi trấn Thanh Lan tương đối xa.
Đêm nay phải ngủ ngoài trời.
Bất tri bất giác, sắc trời u ám. Sở Mộ đi tới ven đường, nơi có mấy tảng đá loạn. Hắn chuẩn bị ở lại chỗ này ngủ một đêm, sáng mai lại tiếp tục lên đường.
Trong lúc đang ăn thịt khô uống nước, Sở Mộ dừng động tác lại, nhìn con đường trước mặt. Ba thân ảnh xuất hiện, bay vọt đến rất nhanh. Điều này làm cho Sở Mộ biết, bọn họ tới là vì mình.
- Hắc hắc, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Ba người tách ra hình thành hình tam giác, bao vây Sở Mộ ở giữa. Một người là hán tử trung niên thân thể cường tráng. Hiện tại đã là đầu mùa đông, mà hắn chỉ mặc trang phục ngắn tay, toàn thân cơ bắp nổi lên giống như nham thạch. Trên lưng hắn còn đeo một thanh kiếm.
Một người là trung niên thân hình thấp bé miệng nhọn, tai khỉ, mắt tam giác. Nhìn qua bộ dạng rất âm hiểm. Bên hông giắt hai thanh đoản kiếm.
Người thứ ba là người trung niên nhìn qua đặc biệt bình thường, không có gì nổi bật, mặt không đổi sắc cầm theo một thanh rất kiếm bình thường. Nhưng chính là hắn, lại khiến Sở Mộ cảm thấy có phần nguy hiểm.
- Ba vị có chuyện gì sao?
Sở Mộ buông thịt khô xuống, liếc mắt nhìn Bách Luyện Kiếm ở bên cạnh, thản nhiên nói. Quan khí thuật của hắn nhìn không thấu tu vi của ba người này, chứng tỏ tu vi kiếm khí của bọn họ đều ở trên Sở Mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không có chuyện gì lớn.
Người trung niên cường tráng nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng lớn, vàng khè, hai mắt lóe lên tinh quang quỷ dị:
- Chính là muốn mượn của ngươi một món đồ.
- Đồ gì?
Sở Mộ vừa đáp lời của đối phương, đột nhiên một tay ném miếng thịt khô về phía người trung niên bình thường, nắm lấy Bách Luyện Kiếm.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Kiếm được rút ra khỏi vỏ. Kiếm quang sáng như tuyết, giống như điện quang soi sáng bóng tối. Một kiếm, lấy tư thế vô cùng sắc bén, giống như làn gió vậy, rất nhanh đâm về phía đại hán.
- Cho ngươi mượn. . .
Hai chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, kiếm giả đại hán đã bị động tác của Sở Mộ làm giật mình. Hắn hoàn toàn bất ngờ, kiếm quang chói mắt, khiến hắn theo bản năng nheo mắt lại. Đồng thời chân đạp mạnh xuống mặt đất, bay nhanh về phía sau, trở tay cầm chuôi kiếm rút ra, chém xuống.
Một thanh kiếm lớn với kình phong như muốn mở núi, phá đá gào thét lao tới. Khí thế cường đại cuồn cuộn ép tới. Chỉ trong nháy mắt, đã có thể thấy được kinh nghiệm chiến đấu phong phú và năng lực ứng biến của kiếm giả đại hán này.
Cùng lúc đó, người trung niên bình thường rút kiếm ra. Tốc độ kiếm cực nhanh, xẹt qua một đạo hồ quang, chém đôi miếng thịt khô. Một đạo kiếm khí màu xanh nhạt phá không bắn về phía Sở Mộ.
Người trung niên thấp bé hai tay bắt chéo, rút hai thanh đoản kiếm ra. Mũi kiếm rê gần như sát mặt đất, lặng yên không một tiếng động lại nhanh chóng vô cùng. Đoản kiếm bén nhọn, lóe lên ánh sáng sắc bén, đâm về phía hai chân Sở Mộ.
Thượng trung hạ, ba phía phối hợp, vô cùng thành thạo, uy lực kinh người.
Nhưng chỉ thấy Sở Mộ thi triển thân pháp Phong Trung Du, thân hình giống như mất trọng lượng vậy, tung bay, đâm ra Bách Luyện Kiếm nhẹ nhàng, dập lên thanh đại kiếm. Thân kiếm chấn động đánh văng thanh đại kiếm ra. Thân hình mượn lực, xẹt qua thành một đường vòng cung, tránh kiếm khí và công kích của người trung niên thấp bé.
Quay lại, giống như chim yến lượn trở về, một kiếm cắt ngang, cực kỳ ưu nhã, lại ẩn sâu sát khí.
Trong mắt đại hán đầy vẻ kinh hãi, liều mạng muốn né tránh, nhưng vẫn chậm mất một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xoẹt xoẹt.
Kiếm của Sở Mộ chém qua cổ của đại hán. Máu giống như suối phun ra.
Nhân cơ hội, thân hình Sở Mộ nhẹ bỗng, một kiếm như gió, đâm về phía người trung niên thấp bé. Tốc độ kiếm đi quá nhanh, khiến người trung niên thấp bé lộ vẻ kinh hãi. Hắn vội vàng vung hai thanh đoản kiếm lên, che kín không một kẽ hở, đồng thời liều mạng lui về phía sau.
Người trung niên bình thường kinh hãi, thi triển sát chiêu. Kiếm ảnh đầy trời giống như cuồng phong tập kích tới, bao phủ lấy Sở Mộ.
Kiếm thuật trung giai: sát chiêu Cuồng Phong Kiếm Thuật... Cuồng Phong Sát!
Kiếm thức của Sở Mộ vừa vận dụng ra, Cuồng Phong được thi triển ra, dưới hai thành Phong Chi Ý Cảnh, uy lực của Cuồng Phong đã không thua gì với sát chiêu trung giai, sát khí rét lạnh cùng kiếm ảnh đầy trời va chạm trung hoà.
Tay trái Sở Mộ cũng đưa về phía trước, rạch một cái. Kiếm khí phá không chém ra, lao về phía người trung niên thấp bé.
- Đáng chết. Đây là một đệ tử kiếm phái mới tiến vào nội môn sao?
Người trung niên thấp bé tức giận mắng không dừng. Đoản kiếm trong tay liên tục vung lên, ngăn cản kiếm khí của Sở Mộ, đồng thời phản kích. Chỉ thấy hai tay hắn cầm kiếm đâm ra giao nhau, thân thể bay lên không trung, nhanh chóng chuyển động, giống như máy khoan điện lao thẳng về phía Sở Mộ. Quanh thân, không khí bị xé rách, bị nghiền nát, hỗn loạn, sắc bén đến cực điểm, bụi bay mù mịt.
Tốc độ không khí lưu chuyển tăng lên. Chân phải Sở Mộ điểm vào bên trái chân, thi triển thân pháp Phong Trung Du, trong mắt có mây trắng bay qua, Ý Cảnh Vân, Kinh Vân Sát!
- Gia hỏa kia thật sự là khó quấn!
Sắc mặt người trung niên bình thường đại biến, lại thi triển sát chiêu: Cuồng Phong Sát!
Sát chiêu va chạm. Kiếm khí ngang dọc, cắt ở trong không khí, phát ra tiếng vèo vèo, khiến da đầu tê dại. Sở Mộ nhân cơ hội lui về phía sau, tránh Cuồng Phong Sát. Quanh thân có gió đột nhiên xuất hiện, gào thét.
- Thanh Phong Tuyệt Sát!
Dưới hai thành Phong Chi Ý Cảnh, uy lực Thanh Phong Tuyệt Sát tăng lên gấp bội, phong nhận màu xanh nhạt dài hơn một thước, theo một kiếm Sở Mộ chém ra, lao về phía người trung niên thấp bé.
- Không. . .
Người trung niên thấp bé vô cùng hoang mang, song kiếm liên tục vung lên, kiếm khí vờn quanh, ý đồ ngăn cản phong nhận. Đăng bởi: Sói Già
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro