Giờ tý lúc nửa đêm. Sát cơ trong rừng trúc. (1)
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
- Ám huyết ta không có cách nào tu luyện, nhưng mà Kiếm bạo ... lại có thể thử một hai. Đem nó dung nhập vào trong Kinh Vân sát, kể từ đó uy lực tất sẽ lần nữa tăng lên nhiều. Nhưng mà khi đó sẽ không còn thích hợp gọi nó là Kinh Vân sát nữa. Đợi sau khi luyện thành phải cho nó một cái tên mới a.
Sở Mộ âm thầm nói.
Đây không phải là việc trong một sớm một chiều, cần một chút thời gian. Lúc này Sở Mộ chào hỏi đám người La Ngọc Phong, sau khi rời khỏi lập tức tiến vào trong lầu các của mình.
Vài ngày kế tiếp Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm trong cường hóa Kinh Vân sát và dung hợp với kiếm bạo. Mà hắn cũng cảm giác được, bình cảnh Vân chi ý cảnh của mình dường như có chỗ buông lỏng, một cỗ lực lượng rục rịch, đang chờ đánh tan bình cảnh này.
Nhoáng một cái thời gian năm ngày trôi qua. Tính cả thời gian Sở Mộ tìm hiểu việc luân chuyển giữa Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật đã được ba mươi ngày, tròn một tháng.
Như cũ, vẫn là ở Thanh Phong hậu viện, cũng chỉ có một mình Sở Mộ. Hắn đứng bất động, hai mắt sáng ngời dị thường, tinh mang bắn ra bốn phía, bức người tới cực điểm. Nếu như có người nhìn kỹ hai mắt của Sở Mộ sẽ phát hiện ra, ở đáy mắt Sở Mộ dường như có từng áng mây trôi qua, kiếm khí trong cơ thể bành trướng mãnh liệt.
Bỗng nhiên ra tay, nhanh như thiểm điện. Kiếm quang lóe lên, chém ra một kiếm. Lập tức mây mù hội tụ, mây trắng cuồn cuộn xông về phía trước, giống như gió nổi mây phun, bên trong đám mây trắng đường kính chừng năm thước lại có mười đám mây trắng đường kính không tới nửa thước đang chuyển động không có chút quy tắc nào.
Mây trắng cực lớn cuồn cuộn sau khi lao ra ngoài chừng chục thước đột nhiên nổ tung, dưới va chạm, vô số kiếm khí màu trắng to như ngón tay, giống như lưỡi kiếm, vô cùng sắc bén xé rách bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ phạm vi hơn hai mươi thước. Rậm rạp, chằng chịt, loại thanh âm kim loại va chạm này làm cho da đầu người ta run lên, sắc mặt đại biến.
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười thỏa mãn, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, chỉ cảm thấy trong linh hồn mình dường như có chút chấn động, giống như có thứ gì đó đâm rách tấm màng mỏng, áng mây trong mắt trở nên nồng đậm.
Kiếm kỹ cao giai đã thành.
Vân Chi ý cảnh cũng tăng lên.
Giờ tý cũng chính là mười một giờ buổi tối, sắc trời đen như mực, vươn tay cũng khó có thể nhìn thấy năm ngón tay. Các đệ tử trong kiếm viện đại bộ phận đều ngủ say, thông qua nghỉ ngơi, khôi phục tiêu hao trong ngày. Điều dưỡng đủ tinh thần, thể lực cho ngày hôm sau tu luyện.
Nhưng mà ở cửa kiếm viện vẫn như cũ có hai Kiếm giả bán bộ Hóa Khí cảnh đứng thẳng, giống như là bức tượng sừng sững bất động, khí tức toàn thân nội liễm.
Một đạo thân ảnh từ trong Thanh Phong nội viện rời đi, thi triển thân pháp vô thanh vô tức đi trong bóng đêm, đi về phía tây kiếm viện, không bao lâu sau đã đi tới bức tường phía tây, bay vọt qua bức tường, đi ra bên ngoài.
Tốc độ tăng lên, hóa thành một cơn gió phóng về phía trước. Sau một khoảng thời gian, đạo thân ảnh này dừng lại trước rừng trúc.
Trên bầu trời có một vầng trăng sáng, tỏa ra quang mang trắng muốt mà sâu kín, chiếu rọi mặt đất giống như phủ lên một tấm lụa mỏng, như ẩn như hiện, khiến cho mặt đất trong bóng đêm tăng thêm vài phần thần bí và u ám.
Có gió thổi qua làm cho trong đêm khuya có vài phần lạnh lẽo, thổi khiến cho lá trúc lắc lư phát ra tiếng soàn soạt, giống như tô điểm cho bầu trời đêm yên tĩnh một chút thú vị, khó có thể dùng lời mà biểu đạt được.
Sở Mộ đứng trước rừng trúc, đôi mắt lập lòe tỏa sáng, tinh mang bắn ra bốn phía, đi vào trong rừng trúc, chậm rãi đảo qua, giống như muốn nhìn thấu rừng trúc vậy.
Tác dụng khi Thị kiếm đại thành khiến cho hắn cho dù trong đêm tối như vậy, trong mắt hắn cũng không khác gì ban ngày, không có tạo thành chút ảnh hưởng nào tới hắn.
Vì sao nửa đêm Sở Mộ lại không ngủ, mà còn chạy tới rừng trúc ngoài kiếm viện, rốt cuộc có mục đích gì?
Bởi vì ban ngày Sở Mộ thu được một phong thư của Vương Lân gửi, Vương Kỳ đưa tới, nội dung là giờ tý tối nay, ở trong rừng trúc phía tây kiếm viện hóa giải mâu thuẫn trước đó.
Sở Mộ cũng không có đem chuyện này nói cho đám người La Ngọc Phong biết. Bởi vậy bọn họ cũng không biết Sở Mộ lúc này rời khỏi Thanh Phong viện, rời khỏi kiếm viện, đến rừng trúc này.
Trực giác nói cho Sở Mộ biết, Vương Lân này chỉ sợ không có ý gì tốt. Nhưng mà Sở Mộ cũng muốn giải quyết việc này, Vương Lân và Lâm Lạc Thủy, lúc trước khi Sở Mộ dung hợp linh hồn, trong trí nhớ vô cùng khắc sâu hai người này. Bởi vì bọn họ nhục nhã và đả kích Sở Mộ trước đó, mới khiến cho Sở Mộ quyết định cố gắng tu luyện, gia tăng thực lực, trở nên cường đại, bởi vậy mới trở thành một loại chấp niệm.
Chấp niệm có đôi khi trở thành động lực, có đôi khi lại trở thành một loại chướng ngại. Mà bây giờ, chấp niệm trước đó của Sở Mộ đã trở thành một loại chướng ngại của Sở Mộ hiện tại. Chướng ngại này cũng không đơn giản, bởi vì nó sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng khó thấy đối với Sở Mộ hiện tại. Loại ảnh hưởng này ảnh hưởng tới linh hồn, giống như là một thứ dơ bẩn bám vào trên máy móc vậy, khiến cho máy móc vận chuyển không có cách nào thông thuận mười phần.
Trong kiếm viện, quả tực Sở Mộ có thể đưa ra quyết chiến với Vương Lân, hắn cũng nắm chắc đánh bại Vương Lân, nhưng mà Sở Mộ lại có ý nghĩ khác.
Người như Vương Lân một khi bị đánh bại, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa hắn ta là đệ tử kiếm phái thượng phẩm. Bất luận là ở phương diện nhân mạch hay tài nguyên đều vượt qua Sở Mộ rất nhiều. Cho nên Sở Mộ muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã, triệt để giải quyết phiền toái. Biện pháp chỉ có một, đó là giết chết Vương Lân, không có người này, đủ loại phiền toái tự nhiên có thể tránh khỏi.
Đây là tinh túy của câu kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc nói cho Sở Mộ biết. Là phương thức trực tiếp, hữu hiệu nhất. Chắc hẳn, khi Vương Lân viết thư cho hắn cũng ôm loại suy nghĩ này a.
- Ta có thể cảm giác được sát cơ trong rừng trúc này.
Sở Mộ âm thầm nói. Khóe miệng nở nụ cười lạnh:
- Xem ra cái gọi là giải quyết mâu thuẫn của Vương Lân không có đơn giản như vậy, cũng không biết hắn có đến hay không.
Ý nghĩ trong đầu chuyển đổi, bước chân Sở Mộ chính thức bước vào rừng trúc.
Rừng trúc này không nhỏ, mỗi một cây trúc đều dài chừng năm sáu thước, thẳng tắp, gió thổi qua, ngẫu nhiên có lá trúc rơi xuống, vô thanh vô tức đáp xuống mặt đất.
Bàn chân Sở Mộ đạp lên tầng lá trúc khô, phát ra thanh âm rất nhỏ, chỉ là trong đêm khuya lại có chút rõ ràng, bị gió thổi qua, nhanh chóng tiêu tán.
Cước bộ của Sở Mộ cũng không nhanh, cũng không chậm, tốc độ coi như bình thường, chậm rãi đi vào trong rừng trúc, không lâu sau đã đi vào giữa rừng trúc.
- Ha ha ha...
Sở Mộ âm thầm nói.
Đây không phải là việc trong một sớm một chiều, cần một chút thời gian. Lúc này Sở Mộ chào hỏi đám người La Ngọc Phong, sau khi rời khỏi lập tức tiến vào trong lầu các của mình.
Vài ngày kế tiếp Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm trong cường hóa Kinh Vân sát và dung hợp với kiếm bạo. Mà hắn cũng cảm giác được, bình cảnh Vân chi ý cảnh của mình dường như có chỗ buông lỏng, một cỗ lực lượng rục rịch, đang chờ đánh tan bình cảnh này.
Nhoáng một cái thời gian năm ngày trôi qua. Tính cả thời gian Sở Mộ tìm hiểu việc luân chuyển giữa Vân Hải kiếm thuật và Toái Vân kiếm thuật đã được ba mươi ngày, tròn một tháng.
Như cũ, vẫn là ở Thanh Phong hậu viện, cũng chỉ có một mình Sở Mộ. Hắn đứng bất động, hai mắt sáng ngời dị thường, tinh mang bắn ra bốn phía, bức người tới cực điểm. Nếu như có người nhìn kỹ hai mắt của Sở Mộ sẽ phát hiện ra, ở đáy mắt Sở Mộ dường như có từng áng mây trôi qua, kiếm khí trong cơ thể bành trướng mãnh liệt.
Bỗng nhiên ra tay, nhanh như thiểm điện. Kiếm quang lóe lên, chém ra một kiếm. Lập tức mây mù hội tụ, mây trắng cuồn cuộn xông về phía trước, giống như gió nổi mây phun, bên trong đám mây trắng đường kính chừng năm thước lại có mười đám mây trắng đường kính không tới nửa thước đang chuyển động không có chút quy tắc nào.
Mây trắng cực lớn cuồn cuộn sau khi lao ra ngoài chừng chục thước đột nhiên nổ tung, dưới va chạm, vô số kiếm khí màu trắng to như ngón tay, giống như lưỡi kiếm, vô cùng sắc bén xé rách bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ phạm vi hơn hai mươi thước. Rậm rạp, chằng chịt, loại thanh âm kim loại va chạm này làm cho da đầu người ta run lên, sắc mặt đại biến.
Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười thỏa mãn, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, chỉ cảm thấy trong linh hồn mình dường như có chút chấn động, giống như có thứ gì đó đâm rách tấm màng mỏng, áng mây trong mắt trở nên nồng đậm.
Kiếm kỹ cao giai đã thành.
Vân Chi ý cảnh cũng tăng lên.
Giờ tý cũng chính là mười một giờ buổi tối, sắc trời đen như mực, vươn tay cũng khó có thể nhìn thấy năm ngón tay. Các đệ tử trong kiếm viện đại bộ phận đều ngủ say, thông qua nghỉ ngơi, khôi phục tiêu hao trong ngày. Điều dưỡng đủ tinh thần, thể lực cho ngày hôm sau tu luyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà ở cửa kiếm viện vẫn như cũ có hai Kiếm giả bán bộ Hóa Khí cảnh đứng thẳng, giống như là bức tượng sừng sững bất động, khí tức toàn thân nội liễm.
Một đạo thân ảnh từ trong Thanh Phong nội viện rời đi, thi triển thân pháp vô thanh vô tức đi trong bóng đêm, đi về phía tây kiếm viện, không bao lâu sau đã đi tới bức tường phía tây, bay vọt qua bức tường, đi ra bên ngoài.
Tốc độ tăng lên, hóa thành một cơn gió phóng về phía trước. Sau một khoảng thời gian, đạo thân ảnh này dừng lại trước rừng trúc.
Trên bầu trời có một vầng trăng sáng, tỏa ra quang mang trắng muốt mà sâu kín, chiếu rọi mặt đất giống như phủ lên một tấm lụa mỏng, như ẩn như hiện, khiến cho mặt đất trong bóng đêm tăng thêm vài phần thần bí và u ám.
Có gió thổi qua làm cho trong đêm khuya có vài phần lạnh lẽo, thổi khiến cho lá trúc lắc lư phát ra tiếng soàn soạt, giống như tô điểm cho bầu trời đêm yên tĩnh một chút thú vị, khó có thể dùng lời mà biểu đạt được.
Sở Mộ đứng trước rừng trúc, đôi mắt lập lòe tỏa sáng, tinh mang bắn ra bốn phía, đi vào trong rừng trúc, chậm rãi đảo qua, giống như muốn nhìn thấu rừng trúc vậy.
Tác dụng khi Thị kiếm đại thành khiến cho hắn cho dù trong đêm tối như vậy, trong mắt hắn cũng không khác gì ban ngày, không có tạo thành chút ảnh hưởng nào tới hắn.
Vì sao nửa đêm Sở Mộ lại không ngủ, mà còn chạy tới rừng trúc ngoài kiếm viện, rốt cuộc có mục đích gì?
Bởi vì ban ngày Sở Mộ thu được một phong thư của Vương Lân gửi, Vương Kỳ đưa tới, nội dung là giờ tý tối nay, ở trong rừng trúc phía tây kiếm viện hóa giải mâu thuẫn trước đó.
Sở Mộ cũng không có đem chuyện này nói cho đám người La Ngọc Phong biết. Bởi vậy bọn họ cũng không biết Sở Mộ lúc này rời khỏi Thanh Phong viện, rời khỏi kiếm viện, đến rừng trúc này.
Trực giác nói cho Sở Mộ biết, Vương Lân này chỉ sợ không có ý gì tốt. Nhưng mà Sở Mộ cũng muốn giải quyết việc này, Vương Lân và Lâm Lạc Thủy, lúc trước khi Sở Mộ dung hợp linh hồn, trong trí nhớ vô cùng khắc sâu hai người này. Bởi vì bọn họ nhục nhã và đả kích Sở Mộ trước đó, mới khiến cho Sở Mộ quyết định cố gắng tu luyện, gia tăng thực lực, trở nên cường đại, bởi vậy mới trở thành một loại chấp niệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chấp niệm có đôi khi trở thành động lực, có đôi khi lại trở thành một loại chướng ngại. Mà bây giờ, chấp niệm trước đó của Sở Mộ đã trở thành một loại chướng ngại của Sở Mộ hiện tại. Chướng ngại này cũng không đơn giản, bởi vì nó sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng khó thấy đối với Sở Mộ hiện tại. Loại ảnh hưởng này ảnh hưởng tới linh hồn, giống như là một thứ dơ bẩn bám vào trên máy móc vậy, khiến cho máy móc vận chuyển không có cách nào thông thuận mười phần.
Trong kiếm viện, quả tực Sở Mộ có thể đưa ra quyết chiến với Vương Lân, hắn cũng nắm chắc đánh bại Vương Lân, nhưng mà Sở Mộ lại có ý nghĩ khác.
Người như Vương Lân một khi bị đánh bại, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa hắn ta là đệ tử kiếm phái thượng phẩm. Bất luận là ở phương diện nhân mạch hay tài nguyên đều vượt qua Sở Mộ rất nhiều. Cho nên Sở Mộ muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã, triệt để giải quyết phiền toái. Biện pháp chỉ có một, đó là giết chết Vương Lân, không có người này, đủ loại phiền toái tự nhiên có thể tránh khỏi.
Đây là tinh túy của câu kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc nói cho Sở Mộ biết. Là phương thức trực tiếp, hữu hiệu nhất. Chắc hẳn, khi Vương Lân viết thư cho hắn cũng ôm loại suy nghĩ này a.
- Ta có thể cảm giác được sát cơ trong rừng trúc này.
Sở Mộ âm thầm nói. Khóe miệng nở nụ cười lạnh:
- Xem ra cái gọi là giải quyết mâu thuẫn của Vương Lân không có đơn giản như vậy, cũng không biết hắn có đến hay không.
Ý nghĩ trong đầu chuyển đổi, bước chân Sở Mộ chính thức bước vào rừng trúc.
Rừng trúc này không nhỏ, mỗi một cây trúc đều dài chừng năm sáu thước, thẳng tắp, gió thổi qua, ngẫu nhiên có lá trúc rơi xuống, vô thanh vô tức đáp xuống mặt đất.
Bàn chân Sở Mộ đạp lên tầng lá trúc khô, phát ra thanh âm rất nhỏ, chỉ là trong đêm khuya lại có chút rõ ràng, bị gió thổi qua, nhanh chóng tiêu tán.
Cước bộ của Sở Mộ cũng không nhanh, cũng không chậm, tốc độ coi như bình thường, chậm rãi đi vào trong rừng trúc, không lâu sau đã đi vào giữa rừng trúc.
- Ha ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro