Khắp nơi chú ý! Lâm Lạc Thủy tới thăm. (2)
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
La Ngọc Phong nghiêm túc nói.
- Chỉ cần có đủ thực lực cường đại, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
Trịnh Tu Nhiên lạnh lùng nói.
Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa vang vọng. Thân ảnh Tạ Xuân Lôi lóe lên, đi ra bên ngoài, chỉ một lát sau hắn đã trở lại, nhưng mà sau lưng lại xuất hiện thêm một người, một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi.
Đám người La Ngọc Phong thi nhau kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng không có biết nữ tử này, duy chỉ có ba người Sở Mộ, Sở Thiên, Sở Hồng là kinh ngạc. Nhất là Sở Thiên và Sở Hồng, sau khi kinh ngạc, vẻ mặt lại có chút âm trầm.
- Lâm nhị tiểu thư, ngươi tới đây làm gì?
Sở Thiên lạnh lùng mở miệng nói.
- Lạc Thủy bái kiến Sở đại ca và Hồng tỷ tỷ. Sở Mộ, có thể nhìn thấy ngươi ở đây, ta... Ta thực sự rất là cao hứng.
Trên mặt Lâm Lạc Thủy hiện lên nụ cười vui vẻ, ngữ khí có chút kích động, giống như là nhìn thấy ái lang đã lâu không gặp. Bộ dáng kia nhìn qua vô cùng chân thành, làm cho người ta không thể nào sinh ra được ác cảm.
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, chợt hiện lên vẻ chỉ có nam nhân mới hiểu, đồng thời cảm thấy tiếc hận cho La Ngọc Linh. Tiểu sư đệ không có hứng thú với La Ngọc Linh, không phải là vì trong tâm chỉ có kiếm, mà là trong lòng đã có người khác rồi a.
Bọn họ vừa đứng lên, định rời khỏi, chừa một chút không gian cho đám người Sở Mộ.
- Có chuyện gì?
Ngữ khí của Sở Mộ cực kỳ lạnh lùng, tuy rằng hai linh hồn đã triệt để dung hợp, nhưng mà căn cứ vào một tia không cam lòng trong linh hồn kia, cảm xúc này vẫn còn tồn tại. Hơn nữa còn ảnh hưởng tới Sở Mộ, làm cho tâm tình Sở Mộ sinh ra một ít biến hóa.
Đám người La Ngọc Phong vừa muốn kiếm cớ rời khỏi, sau khi nghe xong lập tức sững sờ. Khẩu khí này nghe qua dường như không giống như suy đoán của bọn họ a.
Sở Mộ lạnh nhạt làm cho Lâm Lạc Thủy không tự chủ được mà nhíu mày một cái, chuyện này không giống như trong suy nghĩ của nàng. Chợt lông mi nàng giãn ra, nàng cảm thấy đây là một loại oán khí trong lòng Sở Mộ, oán khí căn cứ vào đãi ngộ lúc trước mà sinh ra, chỉ cần nàng thi triển một ít thủ đoạn là có thể dọn dẹp.
- Sở Mộ, ta biết rõ lúc đó ta làm không đúng. Nhưng mà lúc đó ta có nỗi khổ tâm, là thân bất do kỷ.
Lâm Lạc Thủy nói xong nước mắt rơi lã chã, bộ dáng rất là ủy khuất. Nhìn qua thực sự giống như có nỗi khổ tâm.
- Có nỗi khổ tâm hay không cũng không có quan hệ với ta. Nơi này không chào đón ngươi, ngươi có thể lăn.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thủy, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Lâm Lạc Thủy bỗng nhiên biến đổi, trong khóe mắt hiện lên vẻ phẫn nộ thiếu chút nữa bộc phát. May mà nàng còn nhớ rõ mục tiêu tới đây, nàng cố gắng nhịn lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười đau khổ, nói:
- Sở Mộ, ta biết rõ cách làm lúc đó của ta nhất định khiến cho ngươi đau thấu tim. Nhưng mà lúc ấy ta thực sự bị buộc, tất cả chuyện này đều là Vương Lân sai.
- Đại sư huynh, người chưa được đồng ý đã tiến vào trong viện của kiếm phái khác, hơn nữa đuổi còn không đi, liệu có thể chém giết hay không?
Sở Mộ không có nhìn Lâm Lạc Thủy mà nhìn về phía La Ngọc Phong, không nhanh không chậm nói.
- Có.
La Ngọc Phong gật đầu nói, hắn cũng nhìn ra được một điểm. Giữa nữ tử này và Sở Mộ, dường như biết nhau, hơn nữa dường như còn có chút liên quan, chỉ là thoạt nhìn có chút kỳ quái, khiến cho bọn họ có cảm giác Sở Mộ là người bội tình bạc nghĩa vậy.
- Ngươi... Sở Mộ... Ngươi không ngờ lại tuyệt tình như vậy... Được. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng tưởng rằng đánh bại thập đoạn đỉnh phong là cảm thấy mình ngưu bức, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hối hận. Đến lúc đó ta muốn ngươi quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ.
Lâm Lạc Thủy biến sắc, cũng không nhịn được nữa. Thanh âm trở nên sắc bén, hai mắt tràn ngập lửa giận, mang theo mấy phần điên cuồng.
- Cút ra ngoài, nếu không người hối hận là ngươi.
Sở Mộ quét mắt nhìn qua, hai mắt trở nên sắc bén, một tia sát cơ lưu chuyển, làm cho Lâm Lạc Thủy kinh hãi, nàng bất quá chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi, căn bản không có cách nào so sánh với Tống Quang Đào kia. Càng không phải là đối thủ của Sở Mộ, nàng vội vàng bay ra khỏi đại sảnh, đồng thời lưu lại một câu nói:
- Sở Mộ, ngươi chờ đó cho ta.
Đám người La Ngọc Phong càng thêm khó hiểu, nhưng mà hiển nhiên Sở Mộ cũng không có giải thích nguyên do cho bọn họ.
Tay cầm linh thạch hạ phẩm, từng sợi linh khí tinh thuần chui vào trong lòng bàn tay, dưới sự vận chuyển của thượng nguyên kiếm khí trong kinh mạch, nhanh chóng chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí, đồng thời còn chiết xuất thượng nguyên kiếm khí một chút.
Trong kiếm viện, mỗi một viện đều có rất nhiều lầu các, các đệ tử có thể lựa chọn ở lại lầu các mà mình thích, mỗi một lầu các bình thường đều có một người ở lại.
Sở Mộ ngồi xếp bằng trên giường ở tầng hai lầu các, hết sức chăm chú tu luyện thượng nguyên kiếm khí quyết, làm tăng trưởng kiếm khí, tăng tiến tu vi kiếm khí. Dùng linh thạch hạ phẩm tu luyện, mỗi một đại chu thiên được vận chuyển, Sở Mộ đều có thể cảm nhận rõ ràng tiến bộ của bản thân.
Linh khí ẩn chứa trong linh thạch trung phẩm quá mức hùng hậu, quá mức tinh thuần, Sở Mộ sau khi thử qua một chút lại phát hiện ra, căn bản không có cách nào thu nạp được một chút linh khí nào bên trong, cho nên hắn chỉ có thể buông tha.
Hiện tại đã là ngày thứ năm sau khi Sở Mộ đánh bại Tống Quang Đào, tất cả một lần nữa trở về yên lặng.
Mà chiến lợi phẩm khi đánh bại Tống Quang Đào, mười khỏa Tăng kí hoàn, Sở Mộ nhận được ba khỏa, bảy khỏa khác thì chia cho bảy vị sư huynh, mỗi người một khỏa. Đối với Sở Mộ mà nói, có linh thạch hạ phẩm phụ trợ tu luyện, có lẽ tốc độ tăng trưởng không bằng phục dụng đan dược, nhưng mà trên phương diện căn cơ và trình độ tinh thuần của kiếm khí không phải là thứ mà phục dụng đan dược có thể so sánh được.
Cân nhắc lợi hại qua, Sở Mộ vẫn quyết định, lúc bình thường tu luyện sẽ hấp thu linh khí tinh thuần trong linh thạch hạ phẩm làm chủ yếu. Chỉ có khi sắp đột phá một giai đoạn nhỏ thì mới phục dụng đan dược phụ trợ đột phá, ba khỏa Tăng khí hoàn cũng đủ rồi.
Về phần chín thanh Ngụy kiếm khí, bảy vị sư huynh đều có ngụy kiếm khí của mình, Sở Mộ trước tiên thu lại, chờ tới sau này trở về kiếm phái hoặc là gia tộc lại cống hiến ra. Mặt khác, Tử Lôi kiếm khí quyết và Thiểm Lôi kiếm thuật hắn để cho chư vị sư huynh sao chép, Sở Mộ lại giữ lại bản chính.
Không bao lâu sau, ba mươi đại chu thiên vận chuyển hoàn tất, Sở Mộ có thể cảm giác được thượng nguyên kiếm khí của bản thân lại tăng lên một chút.
Thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra:
- Tu luyện trong kiếm viện lại hấp thu linh khí trong linh thạch hạp hẩm, quả thực so với tu luyện trong kiếm phái còn có hiệu quả hơn. Trong kiếm viện này không chỉ có linh khí sung túc hơn kiếm phái, hơn nữa còn có hiệu quả tĩnh tâm, tập trung tư tưởng, làm cho người ta có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, bài trừ tạp niệm.
- Chỉ cần có đủ thực lực cường đại, tất cả âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
Trịnh Tu Nhiên lạnh lùng nói.
Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa vang vọng. Thân ảnh Tạ Xuân Lôi lóe lên, đi ra bên ngoài, chỉ một lát sau hắn đã trở lại, nhưng mà sau lưng lại xuất hiện thêm một người, một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi.
Đám người La Ngọc Phong thi nhau kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng không có biết nữ tử này, duy chỉ có ba người Sở Mộ, Sở Thiên, Sở Hồng là kinh ngạc. Nhất là Sở Thiên và Sở Hồng, sau khi kinh ngạc, vẻ mặt lại có chút âm trầm.
- Lâm nhị tiểu thư, ngươi tới đây làm gì?
Sở Thiên lạnh lùng mở miệng nói.
- Lạc Thủy bái kiến Sở đại ca và Hồng tỷ tỷ. Sở Mộ, có thể nhìn thấy ngươi ở đây, ta... Ta thực sự rất là cao hứng.
Trên mặt Lâm Lạc Thủy hiện lên nụ cười vui vẻ, ngữ khí có chút kích động, giống như là nhìn thấy ái lang đã lâu không gặp. Bộ dáng kia nhìn qua vô cùng chân thành, làm cho người ta không thể nào sinh ra được ác cảm.
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, chợt hiện lên vẻ chỉ có nam nhân mới hiểu, đồng thời cảm thấy tiếc hận cho La Ngọc Linh. Tiểu sư đệ không có hứng thú với La Ngọc Linh, không phải là vì trong tâm chỉ có kiếm, mà là trong lòng đã có người khác rồi a.
Bọn họ vừa đứng lên, định rời khỏi, chừa một chút không gian cho đám người Sở Mộ.
- Có chuyện gì?
Ngữ khí của Sở Mộ cực kỳ lạnh lùng, tuy rằng hai linh hồn đã triệt để dung hợp, nhưng mà căn cứ vào một tia không cam lòng trong linh hồn kia, cảm xúc này vẫn còn tồn tại. Hơn nữa còn ảnh hưởng tới Sở Mộ, làm cho tâm tình Sở Mộ sinh ra một ít biến hóa.
Đám người La Ngọc Phong vừa muốn kiếm cớ rời khỏi, sau khi nghe xong lập tức sững sờ. Khẩu khí này nghe qua dường như không giống như suy đoán của bọn họ a.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Mộ lạnh nhạt làm cho Lâm Lạc Thủy không tự chủ được mà nhíu mày một cái, chuyện này không giống như trong suy nghĩ của nàng. Chợt lông mi nàng giãn ra, nàng cảm thấy đây là một loại oán khí trong lòng Sở Mộ, oán khí căn cứ vào đãi ngộ lúc trước mà sinh ra, chỉ cần nàng thi triển một ít thủ đoạn là có thể dọn dẹp.
- Sở Mộ, ta biết rõ lúc đó ta làm không đúng. Nhưng mà lúc đó ta có nỗi khổ tâm, là thân bất do kỷ.
Lâm Lạc Thủy nói xong nước mắt rơi lã chã, bộ dáng rất là ủy khuất. Nhìn qua thực sự giống như có nỗi khổ tâm.
- Có nỗi khổ tâm hay không cũng không có quan hệ với ta. Nơi này không chào đón ngươi, ngươi có thể lăn.
Sở Mộ liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thủy, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Lâm Lạc Thủy bỗng nhiên biến đổi, trong khóe mắt hiện lên vẻ phẫn nộ thiếu chút nữa bộc phát. May mà nàng còn nhớ rõ mục tiêu tới đây, nàng cố gắng nhịn lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười đau khổ, nói:
- Sở Mộ, ta biết rõ cách làm lúc đó của ta nhất định khiến cho ngươi đau thấu tim. Nhưng mà lúc ấy ta thực sự bị buộc, tất cả chuyện này đều là Vương Lân sai.
- Đại sư huynh, người chưa được đồng ý đã tiến vào trong viện của kiếm phái khác, hơn nữa đuổi còn không đi, liệu có thể chém giết hay không?
Sở Mộ không có nhìn Lâm Lạc Thủy mà nhìn về phía La Ngọc Phong, không nhanh không chậm nói.
- Có.
La Ngọc Phong gật đầu nói, hắn cũng nhìn ra được một điểm. Giữa nữ tử này và Sở Mộ, dường như biết nhau, hơn nữa dường như còn có chút liên quan, chỉ là thoạt nhìn có chút kỳ quái, khiến cho bọn họ có cảm giác Sở Mộ là người bội tình bạc nghĩa vậy.
- Ngươi... Sở Mộ... Ngươi không ngờ lại tuyệt tình như vậy... Được. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng tưởng rằng đánh bại thập đoạn đỉnh phong là cảm thấy mình ngưu bức, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hối hận. Đến lúc đó ta muốn ngươi quỳ ở trước mặt ta cầu xin tha thứ.
Lâm Lạc Thủy biến sắc, cũng không nhịn được nữa. Thanh âm trở nên sắc bén, hai mắt tràn ngập lửa giận, mang theo mấy phần điên cuồng.
- Cút ra ngoài, nếu không người hối hận là ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Mộ quét mắt nhìn qua, hai mắt trở nên sắc bén, một tia sát cơ lưu chuyển, làm cho Lâm Lạc Thủy kinh hãi, nàng bất quá chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi, căn bản không có cách nào so sánh với Tống Quang Đào kia. Càng không phải là đối thủ của Sở Mộ, nàng vội vàng bay ra khỏi đại sảnh, đồng thời lưu lại một câu nói:
- Sở Mộ, ngươi chờ đó cho ta.
Đám người La Ngọc Phong càng thêm khó hiểu, nhưng mà hiển nhiên Sở Mộ cũng không có giải thích nguyên do cho bọn họ.
Tay cầm linh thạch hạ phẩm, từng sợi linh khí tinh thuần chui vào trong lòng bàn tay, dưới sự vận chuyển của thượng nguyên kiếm khí trong kinh mạch, nhanh chóng chuyển hóa thành thượng nguyên kiếm khí, đồng thời còn chiết xuất thượng nguyên kiếm khí một chút.
Trong kiếm viện, mỗi một viện đều có rất nhiều lầu các, các đệ tử có thể lựa chọn ở lại lầu các mà mình thích, mỗi một lầu các bình thường đều có một người ở lại.
Sở Mộ ngồi xếp bằng trên giường ở tầng hai lầu các, hết sức chăm chú tu luyện thượng nguyên kiếm khí quyết, làm tăng trưởng kiếm khí, tăng tiến tu vi kiếm khí. Dùng linh thạch hạ phẩm tu luyện, mỗi một đại chu thiên được vận chuyển, Sở Mộ đều có thể cảm nhận rõ ràng tiến bộ của bản thân.
Linh khí ẩn chứa trong linh thạch trung phẩm quá mức hùng hậu, quá mức tinh thuần, Sở Mộ sau khi thử qua một chút lại phát hiện ra, căn bản không có cách nào thu nạp được một chút linh khí nào bên trong, cho nên hắn chỉ có thể buông tha.
Hiện tại đã là ngày thứ năm sau khi Sở Mộ đánh bại Tống Quang Đào, tất cả một lần nữa trở về yên lặng.
Mà chiến lợi phẩm khi đánh bại Tống Quang Đào, mười khỏa Tăng kí hoàn, Sở Mộ nhận được ba khỏa, bảy khỏa khác thì chia cho bảy vị sư huynh, mỗi người một khỏa. Đối với Sở Mộ mà nói, có linh thạch hạ phẩm phụ trợ tu luyện, có lẽ tốc độ tăng trưởng không bằng phục dụng đan dược, nhưng mà trên phương diện căn cơ và trình độ tinh thuần của kiếm khí không phải là thứ mà phục dụng đan dược có thể so sánh được.
Cân nhắc lợi hại qua, Sở Mộ vẫn quyết định, lúc bình thường tu luyện sẽ hấp thu linh khí tinh thuần trong linh thạch hạ phẩm làm chủ yếu. Chỉ có khi sắp đột phá một giai đoạn nhỏ thì mới phục dụng đan dược phụ trợ đột phá, ba khỏa Tăng khí hoàn cũng đủ rồi.
Về phần chín thanh Ngụy kiếm khí, bảy vị sư huynh đều có ngụy kiếm khí của mình, Sở Mộ trước tiên thu lại, chờ tới sau này trở về kiếm phái hoặc là gia tộc lại cống hiến ra. Mặt khác, Tử Lôi kiếm khí quyết và Thiểm Lôi kiếm thuật hắn để cho chư vị sư huynh sao chép, Sở Mộ lại giữ lại bản chính.
Không bao lâu sau, ba mươi đại chu thiên vận chuyển hoàn tất, Sở Mộ có thể cảm giác được thượng nguyên kiếm khí của bản thân lại tăng lên một chút.
Thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt mở ra:
- Tu luyện trong kiếm viện lại hấp thu linh khí trong linh thạch hạp hẩm, quả thực so với tu luyện trong kiếm phái còn có hiệu quả hơn. Trong kiếm viện này không chỉ có linh khí sung túc hơn kiếm phái, hơn nữa còn có hiệu quả tĩnh tâm, tập trung tư tưởng, làm cho người ta có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, bài trừ tạp niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro