Kiếm Đạo Độc Thần

Mới tới Kiếm Viện, Sở Mộ hiện tranh vanh! (1)

Lục Đạo Trầm Luân

2024-07-20 02:33:53

Tiếng phốc phốc tràn ngập bên tai, dưới Thanh Phong tuyệt sát đáng sợ có ba Kiếm giả bị đánh trúng, kiếm khí hộ giáp bị nghiền nát tại chỗ, thân thể bay ngược về phía sau, bụng, ngực đều có một vết thương cực lớn vỡ ra, máu tươi phun ra, nhìn qua mà giật mình.

Sở Mộ dùng một cước điểm vào trên một gốc cây, hai chân khẽ chấn động, hóa thành mũi tên, dùng tốc độ nhanh vô cùng bay tới, một kiếm chém ra, lần nữa mang theo máu tươi bắn tán loạn.

Rơi xuống đất lại xoay tròn, kiếm quang lập lòe, thân thể cuối cùng lướt qua lướt lại đám Kiếm giả kia, vẩy máu tươi trên thân kiếm, tra kiếm vào vỏ. Đám Kiếm giả kia phát ra tiếng kêu quái dị, trên cổ có vết máu nhanh chóng lan tràn ra, hai mắt trợn lớn, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, thân thể chậm rãi té sấp về phía trước.

- Bổn bang sẽ không bỏ qua cho ngươi ...

Một gã Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong phát ra tiếng rống to thê lương cuối cùng, thân thể cũng đổ gục xuống, máu tươi chảy xuôi, tuyệt khí bỏ mình.

Trên mặt đất bên cạnh cũng có hai mươi mấy cổ thi thể ngổn ngang, lộn xộn, tư thế xiêu vẹo khác nhau. Nhưng mà đều có chung một đặc điểm đó chính là vết thương tinh tế trên cổ đang không ngừng có máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất. Sở Mộ giết người gần đây rất thích ra tay ở vị trí cổ, đối với bộ vị khác mà nói, cổ rất dễ tạo thành vết thương trí mạng, dưới một kiếm, lại đẩy kiếm khí vào, không thể nào thoát chết được.

Hai mươi mấy cỗ thi thể này đã là nhóm thứ tư đuổi giết thứ tư từ Vương Xà bang bị Sở Mộ chém giết. Chuyện này làm cho Sở Mộ gần đây có tính nhẫn nại rất cao cũng cảm thấy không còn kiên nhẫn được nữa. Một đám gà đấ chó kiểng lại không ngừng chạy tới đuổi giết, nhiều lần chết dưới thân kiếm hắn mà vẫn tre già măng mọc.

Từ trên người đám người này Sở Mộ tìm được chút đan dược, đều được hắn thu vào trong oản luân không gian. Lúc này Sở Mộ mới thi triển thân pháp, cũng không có quay đầu lại mà nhanh chóng đi về phía Bạch Phong sơn.

Hắn phiền muộn, cho nên muốn mau chóng rời khỏi nơi này, tránh cho đám người Vương Xà bang lại tìm tới, đến lúc đó lại là một hồi giết chóc. Quan trọng nhất chính là nếu như gặp phải đám Kiếm giả Hóa Khí cảnh của Vương Xà bang, hơn phân nửa sẽ gặp nguy hiểm.

Liên tục bốn nhóm đuổi giết tử vong làm cho Vương Xà Bang tổn thất lớn, bên trong bốn nhóm người đuổi giết này tu vi đạt tới thập đoạn có sáu bảy mươi người. Đây đều là chủ lực và bang chúng tầng giữa trong bang a. Đã rất nhiều năm rồi Vương Xà bang chưa từng xuất hiện tổn thất lớn như vậy, những người này vừa chết, thực lực chỉnh thể của Vương Xà bang rõ ràng yếu đi một ít, thế lực khắp nơi trong Bạch Phong thành rục rịch.

Dù sao cho dù là ai cũng không muốn sống dưới bóng người khác, trước kia Vương Xà bang cường đại, bọn họ không dám có ý kiến gì, coi như là có cũng chỉ có thể đè nén xuống. Nhưng mà hiện tại trung tầng và chủ lực của Vương Xà bang tổn thất hơn phân nửa. Đầu lĩnh khắp nơi trong Bạch Phong thành âm thầm gặp gỡ nhau, bắt đầu thương thảo.

Sở Mộ cũng không biết bởi vì hắn mà Bạch Phong thành xuất hiện một lần gió tanh mưa máu. Mà bây giờ, Vương Xà bang tổn thất thảm trọng sắp lâm vào một hồi nguy cơ, đã không còn lực đuổi giết hắn.

Đương nhiên, Sở Mộ cũng bị đám người Vương Xà bang ghi hận thật sâu, một khi có cơ hội bọn chúng nhất định sẽ tìm ra người này, tra tấn cho tới chết. Chỉ là bọn họ cũng không biết tên Sở Mộ, cũng không biết xuất thân của hắn. Trên cơ bản, những người trong Vương Xà bang từng gặp qua Sở Mộ đều đã chết, coi như muốn tìm cũng giống như mò kim đáy bể.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


...

Liên tục chạy đi, có oản luân không gian thuận tiện hơn rất nhiều. Rốt cuộc sau một tháng, Sở Mộ tiến vào trong cảnh nội Ly Châu, mà tu vi hắn cũng đột phá tới thập đoạn trung kỳ.

Vừa tiến vào trong cảnh nội Ly Châu, Sở Mộ cẩn thận nhớ lại bản đồ đã từng nhìn qua trong kiếm phái, sau khi hỏi thăm hai người khác qua đường, Sở Mộ xác định phương hướng kiếm viện rồi đi thẳng tới.

Trong cảnh nội Ly Châu, thành trì lớn nhất gọi là Đại Ly thành, nhưng mà Ly Châu kiếm viện cũng không ở trong đại thành, mà tọa lạc ở dưới chân một tòa sơn mạch cách đại thành một trăm dặm. Tòa sơn mạch này được gọi là Đại Ly sơn mạch, kéo dài vạn dặm. Là sơn mạch lớn nhất trong cảnh nội Ly Châu, không có một sơn mạch nào lớn hơn nó.

Chỗ cao nhất trong Đại Ly sơn mạch cao sáu ngàn thước, từ xa nhìn lại cả tòa sơn mạch giống như một đầu cự thú thái cổ đang ngủ say, tản mát ra áp lực khiến cho lòng người ta nặng nề, mà ngọn núi cao nhất càng giống như một thanh lợi kiếm xuyên thẳng phía chân trời, giống như đâm rách mây xanh.

Sau khi xác nhận phương hướng chính xác của Ly Châu kiếm viện, Sở Mộ đẩy cao tốc độ, hắn rất muốn biết đám người đại sư huynh Lý Dật phải chăng đã đi tới Ly Châu kiếm viện hay không? Còn có Tiêu Thiên phong rơi xuống vách núi không biết còn sống hay đã chết? Nếu còn sống thì đã tới được Ly Châu kiếm viện hay chưa?

Giống như một cơn gió thổi qua, không khiến cho bất kỳ hạt bụi nào bị kinh động, cho thấy khinh công kinh người của Sở Mộ. Sau một khoảng thời gian, một tòa kiếm viện to lớn đã hiện lên trong hai mắt hắn.

Càng tới gần Sở Mộ càng phát hiện ngoài kiếm viện, ước chừng cách kiếm viện ba ngàn thước có một nhánh sông chảy qua, hai bên con sông này có cỏ xanh nhàn nhạt kéo dài, cách đó không xa còn có cúc dại màu hồng và màu vàng đua nhau nở. Khi gió khẽ thổi qua, cỏ xanh nhàn nhạt khẽ lắc lư, hoa dại cũng lắc lư, đem mùi thơm ngát dung nhập vào trong gió, dần dần bay đi xa.

Độ rộng của con sông này ước chừng năm thước, có một cái cầu gỗ nối dài hai bờ, từ xa nhìn lại quả thực rất có ý thơ.

Thân ảnh lóe lên lướt qua con sông, Sở Mộ chính thức tiến vào trong khu vực Ly Châu kiếm viện, phía trước là một con đường, bên trên còn có đá vụn trải thành con đường nhỏ, nối thẳng với cửa lớn của kiếm viện.

Dọc theo con đường được trải bằng đá vụn kia, Sở Mộ đẩy cao tốc độ, kiếm viện cũng ngày càng hiện rõ lên trước mắt hắn. Kiếm viện này nhìn qua quy mô không nhỏ, đoná chừng gấp hai tới ba lần Thanh Lan trấn, tường trắng chung quanh chừng năm thước, bên trên tường còn có những viên ngói màu xanh đậm, phản chiếu ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt.

Sau bức tường kia còn có thể nhìn thấy một ít cây cối hoặc là là trúc cao hơn bức tường, cũng có một ít dây leo bò qua bức tường, bên trên dây leo có lá xanh, cũng có những bông hoa nhỏ đua nhau nở, tạo thành một cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng mà Sở Mộ chỉ liếc nhìn qua, ánh mắt đã bị một tấm bia đá ngoài kiếm viện hấp dẫn. Tấm bia đá này cao chừng ba thước, toàn thân màu xám bạc, bên trên có bốn chữ to đỏ tươi, Ly Châu kiếm viện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Thần

Số ký tự: 0