Kiếm Đạo Độc Thần

Thành tâm thành ý ở kiếm! Sở Mộ chỉ điểm

Lục Đạo Trầm Luân

2024-07-20 02:33:53

Sở Hành Vân suy nghĩ một chút, nói. Trong đầu hắn đã có cảm giác kỳ quái. Chỉ điểm, cách nói này luôn luôn là dùng cho thế hệ trước đối với vãn bối. Nhưng bây giờ, tuy rằng Sở Mộ ở trên bối phận không bằng Sở Hồng, kiếm thuật tu vi lại vượt quá xa, cũng có thể tính là tiền bối về kiếm thuật.

Sở Mộ không trả lời, hơi suy tư một chút. Sở Hồng lại lộ ra vẻ mặt mong chờ, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Hai mắt nàng sáng ngời, ánh mắt nóng rực, nhìn Sở Mộ chằm chằm.

Sở Thiên lại cúi đầu cười trộm. Đồng thời hắn đã nghĩ, nếu như Sở Mộ thật sự chỉ điểm cho Sở Hồng, mình không phải cũng có thể đứng ở một bên nhìn sao? Như vậy đối với mình khẳng định sẽ có lợi ích.

Động thủ? Không có khả năng. Nói như thế nào, Sở Hồng cũng là đường tỷ trên danh nghĩa của hắn, cùng mình cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào. Mặc dù nói trước đây, nàng đặc biệt khinh thường Sở Mộ, nhưng trong đó cũng có một phần nhân tố bởi vì bản thân Sở Mộ không tranh khí. Hơn nữa nàng đặc biệt thành khẩn nói lời xin lỗi. Tư thế nhún nhường khiến Sở Mộ cũng quên đi sự không vui trong lòng.

Còn nữa, chính là sự kiên trì của Sở Hồng, một sự nhiệt tình đối với kiếm thuật.

Cuối cùng một điểm chủ yếu nhất. Nếu như đối với kiếm thuật không đủ nhiệt tình, không có loại thành tâm thành ý đối với kiếm, cho dù thiên phú có tốt, cũng không cách nào tiến xa trên con đường kiếm thuật.

Trái lại, thành tâm thành ý đối với kiếm, cho dù là thiên phú bình thường, kiên trì, duy trì nhiệt tình trước sau như một, cuối cùng cũng có thể đạt được một chút thành tựu. Điểm này, ở trên địa cầu, giới kiếm thuật sư đã từng sớm có không ít ví dụ. Thậm chí, trong lịch sử của kiếm thuật sư có mấy Kiếm Thuật Tông Sư, thiên phú kiếm thuật thực sự bình thường, nhưng dựa vào lòng nhiệt tình với kiếm thuật, thành tâm thành ý với kiếm, tập trung tinh thần, thời gian và tinh lực nhiều hơn so với kiếm thuật sư khác, đi tu luyện, cuối cùng mới đạt được Tông Sư.

- Ăn xong chưa?

Sở Mộ dừng suy nghĩ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Hồng, thản nhiên hỏi.

- Xong rồi... Xong rồi.

Sở Hồng có vẻ rất khẩn trương. Mặc dù nàng quật cường bám lấy hắn, nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm, lại có chút xấu hổ. Nói như thế nào, nàng cũng là một nữ hài tử.

- Đi thôi.

Sở Mộ đứng lên, xoay người đi ra ngoài.

- Đi nơi nào?

Sở Hồng theo bản năng thốt ra. Ngay sau đó nàng liền có chút hối hận. Mấy ngày qua tuy rằng nàng vẫn theo sát Sở Mộ, gần như biến thành cái đuôi nhỏ, nhưng nàng cũng biết Sở Mộ là người không thích nói nhiều. Hắn luôn là bộ dạng phong khinh vân đạm. Chắc là không thích người khác hỏi nhiều.

- Luyện kiếm.

Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sở Mộ.

- Luyện kiếm...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Hồng thì thào lặp lại một lần, sau đó liền ngây người.

- Đi thôi. Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Sở Thiên buông chén đũa, nhảy dựng lên. Hắn cầm Bách Luyện Kiếm đang đặt ở bên cạnh, đẩy Sở Hồng một cái, vội vội vàng vàng xông ra ngoài.

- Luyện kiếm!

Hai mắt Sở Hồng mở tở, lóe ra ánh sáng vô cùng mừng rỡ. Nàng cầm kiếm lên, vội vội vàng vàng xông ra ngoài. Nhưng khi đi tới cửa, nàng mới chợt nhớ tới điều gì, liền dừng bước chân lại, vội vàng xoay người hành lễ với vợ chồng Sở Hành Vân xong, lại xoay người vội vàng rời đi.

- Hài tử này...

Lý Vân Lan mỉm cười, nói.

...

- Luyện lại một lần kiếm thuật cơ sở.

Trên mảnh đất trông trong Hành Vân Viện, Sở Mộ nói với Sở Hồng.

Tuy rằng không rõ, nhưng Sở Hồng vẫn căn cứ vào lời Sở Mộ nói, luyện lại kiếm thuật cơ sở. Sở Thiên đứng ở một bên nhìn, cảm thấy cảnh tượng này thật giống như mộng ảo. So với trước đây, quả nhiên là kém hơn rất nhiều.

Chỉ một lát sau, Sở Hồng luyện xong kiếm thuật cơ sở, có chút thấp thỏm nhìn Sở Mộ.

- Kiếm thuật cơ sở là kiếm thuật bắt buộc mà kiếm giả các triều đại đã tổng kết ra, không thể thiếu.

Sở Mộ không nhanh không chậm mở miệng nói:

- Lầu cao vạn trượng cũng phải từ mặt đất bằng phẳng mà lên. Không luyện kiếm thuật cơ sở, chẳng khác nào xây dựng nhà mà không làm tốt nền, không có cách nào xây cao được. Nếu không sẽ đổ nát. Đối với một kiếm giả chân chính mà nói, kiếm thuật cơ sở là kiếm thuật quán triệt suốt đời, phải luyện. Nhưng muốn luyện lại e rằng so với thuần thục, cần tùy tâm sở dục.

Sở Hồng vội vàng điều chỉnh tâm tính, tập trung tinh thần lắng nghe. Sở Thiên cũng vểnh tai nghe.

- Cơ sở kiếm thuật của nàng còn chưa đủ thành thạo, còn cần tăng cường.

Sở Mộ nói. Sắc mặt Sở Hồng thoáng đổi, có chút không phục. Vào thời khắc nàng đang muốn phản bác, nàng lại nghĩ đến mấy ngày trước, mình ở trước mặt Sở Mộ, ngay cả việc xuất kiếm cũng không cách nào khống chế được, nên cũng nói không nên lời.

- Ta không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm chỉ điểm kiếm thuật cho nàng. Nếu không phải nhìn thấy nàng nhiệt tình đối với kiếm thuật, ta sẽ không nói cho nàng những điều này. Có nghe hay không, là tùy ở nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Mộ nói:

- Ta cho nàng một đề nghị. Mỗi ngày, bớt ra nửa canh giờ tu luyện kiếm thuật cơ sở, sau đó, lại luyện kiếm thuật khác.

- Ngươi cũng tu luyện như thế sao?

Sở Hồng hỏi.

- Đúng vậy.

Sở Mộ gật đầu:

- Đem kiếm thuật mà nàng nắm giữ, cũng luyện lại một lần.

Sở Hồng lại xuất kiếm, tu luyện.

Vãn Hoa Kiếm Thuật, kiếm thuật nhập môn; Thập Hoa Kiếm Thuật, kiếm thuật cấp thấp; Bách Hoa Kiếm Thuật, kiếm thuật trung giai, Tam Môn Kiếm Thuật, tất cả đều liên quan tới hoa. Trong lúc nhất thời, Sở Mộ và Sở Thiên chỉ thấy đóa hoa nở rộ khắp bầu trời, sáng ngời giống như muôn hoa đua thắm khoe hồng.

Sở Thiên nhìn hoa cả mắt. Nhất là Bách Hoa Kiếm thuật. Nhưng Sở Mộ xem kiếm, quỹ tích của mỗi một kiếm đều hiện ra rõ ràng. Nếu như Sở Mộ nguyện ý, hắn thậm chí có thể từ hồ lô vẽ bầu, xuất hiện lại Tam Môn Kiếm Thuật. Đương nhiên, không có khẩu quyết Tam Môn Kiếm Thuật, muốn thật sự nắm giữ, chỉ sợ cần một thời gian rất lâu mới thôi diễn ra được.

Sở Hồng luyện xong Tam Môn Kiếm Thuật sau, hơi thở có chút dồn dập, trên mặt hình như hiện lên một tia tự đắc, nàng đối Tam Môn Kiếm Thuật nắm giữ, dày công tu luyện, ngay cả một ít các sư tỷ đều cảm thấy không bằng ....

- Không tệ.

Sở Mộ gật đầu, khiến trong lòng Sở Hồng thầm có chút vui vẻ. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến sắc mặt nàng biến đổi:

- Chỉ là hoa lệ có thừa, thực dụng chưa đủ.

- Nếu như ta không có nói sai, Tam Môn Kiếm Thuật này của nàng là một mạch hỗ trợ lẫn nhau, từng tầng tiến dần lên. Có phải tiếp sau đó, còn có Thiên Hoa Kiếm Thuật, Vạn Hoa Kiếm Thuật hay không?

Sở Mộ thuận miệng nói. Sở Hồng kinh ngạc. Bởi vì trong Bách Hoa Kiếm Phái chính xác có một bộ kiếm thuật, là Thiên Hoa Kiếm Thuật, là kiếm thuật cao giai. Về phần có Vạn Hoa Kiếm Thuật hay không, nàng cũng không biết.

- Tinh túy của ba bộ kiếm thuật này nằm ở chỗ, hoa nở hoa tàn sở chế tạo ra huyễn. Mục tiêu mê hoặc tầm mắt, khiến cho bọn họ không có cách nào phát hiện ra kiếm của nàng, lấy hai chữ kỳ và huyễn là chính.

Sở Mộ nói, khiến Sở Hồng vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt giống như gặp quỷ. Đăng bởi: Sói Già

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Thần

Số ký tự: 0