Thử lưỡi dao mới ngay
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
- Ta đặt nền móng căn cơ rất vững chắc, bây giờ muốn đột phá đến Đại Đế cảnh thì khó khăn gấp ngàn lần trở lên.
Sở Mộ nói:
- Nên ta định ra ngoài phiêu bạt, rèn luyện bản thân trong khó khăn sống chết để mong đột phá.
Tuyết Ngân Linh nói:
- Tình huống của ta cũng giống vậy, ta cần trở về Tuyết tộc một chuyến.
Mười năm trước hai người có thể đột phá Nửa Bước Đại Đế dễ dàng thành tựu Đại Đế cảnh. Nhưng vào lúc đó Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh cảm thấy thời cơ chưa đến, không đủ cơ sở. Mười năm sau, thời cơ và cơ sở cực kỳ vững chắc nhưng không thể đột phá, vì khó khăn tăng lên gấp ngàn lần.
Tình huống này nằm trong dự đoán của hai người, căn cơ càng vững chắc hùng hậu thì càng khó để lột xác, nếu lột xác thành công thì sẽ mạnh hơn nữa.
Mười năm không để lại dấu ấn năm tháng trên mặt Sở Mộ, trừ khí chất hơi thay đổi ra hắn không khác gì mười năm trước. Tuyết Ngân Linh thì khác, nếu nói mười năm trước nàng trông như một thiếu nữ thì bây giờ càng chính chắn, trừ khí chất lạnh lùng xinh đẹp ra còn thêm phong tình trưởng thành.
Hai người không ở lại lâu, vì mai sau bên nhau dài lâu hiện giờ Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Tuyết Ngân Linh đi ngay, nàng trở về Tuyết tộc, trước khi đi nói với Sở Mộ là nàng sẽ ở trong Tuyết tộc một thời gian dài.
Sở Mộ quay về Vô Song lâu trước, ai ngờ bị điểm danh khiêu chiến.
Trong Chính Kiếm điện, Giang Ngọc Thần nhìn thẳng Sở Mộ.
Ánh mắt Giang Ngọc Thần sắc bén nhìn Sở Mộ chằm chằm, từ tốn nói:
- Trận chiến này là cuộc chiến cuối cùng của ta khi là Nửa Bước Đại Đế.
Trong khí thế lạnh nhạt ẩn chứa mũi nhọn cực bén, vô cùng đáng sợ, mắt Giang Ngọc Thần sâu thẳm như địa ngục sâu thẳm.
- Trong cuộc chiến này ta sẽ đạp lên ngươi bước lên đỉnh Đại Đế.
Sở Mộ bình tĩnh không chút khí thế nói:
- Ngươi sẽ rất thất vọng.
Rõ ràng Giang Ngọc Thần khổ tu mười năm đặt nền móng hoàn mỹ cho mình, nhưng người khác nhau thì căn cơ hoàn mỹ cũng khác.
Hai người cách biệt rất rõ ràng.
Giang Ngọc Thần chợt người, chém kiếm ra. Một nhát chém bình thản nhưng ẩn chứa uy thế địa ngục giáng lâm, mạnh mẽ không thể chống đỡ, cả thời gian chìm trong hắc ám tuyệt đối.
Chỉ một nhát kiếm là nhìn ra được Giang Ngọc Thần mạnh hơn mười năm trước gấp mấy lần. Nếu thực lực của Sở Mộ không tiến bộ chút nào, đối diện nhát kiếm này hắn sẽ không có chút sức chống cự, thua là cái chắc.
Nhưng, không có nếu như.
Đối diện một kiếm mạnh mẽ không gì sánh bằng của Giang Ngọc Thần, Sở Mộ không nhúc nhích, vung tay phải lên. Một luồng kiếm quang sáng chói xé gió, âm lạnh kinh người như tia chớp xé rách hắc ám chiếu sáng đôi mắt Giang Ngọc Thần. Kiếm quang lạnh lẽo cực độ như sương như tuyết bẻ gãy nghiền nát, đánh nát uy lực nhát kiếm của Giang Ngọc Thần và giết ngược trở lại.
Mạnh mẽ hùng vĩ chém vào thân xác, Giang Ngọc Thần cảm giác mình như bị thái cổ cự thú đụng vào, gã bay ngược ra. Lực lượng ập đến mang theo cảm giác không thể chống cự, thế giới tinh thần của Giang Ngọc Thần như bị chém trúng, khí lực tê liệt, khí huyết chấn động không ngớt, nguyên lực hỗn loạn.
Trong phút chốc Giang Ngọc Thần rơi xuống lôi đài.
Nếu Sở Mộ không cố ý nương tay thì nhát kiếm này không đơn giản đánh Giang Ngọc Thần rớt xuống lôi đài, rất có thể đã giết gã, tinh khí thần cũng bị đánh tan.
Đây là một kiếm có uy lực đến từ lực lượng Cầu Chân công hoàn toàn mới.
Một kiếm đánh bại Giang Ngọc Thần xong Sở Mộ quay về Vô Song lâu sửa sang một phen, hắn rời khỏi Thiên Kiêu doanh, Thái Cổ kiếm thành.
Kế hoạch của Sở Mộ là ra ngoài Thái Cổ kiếm thành đi phiêu bạt, rèn luyện bản thân trong lằn ranh sống chết, điểm đến ở đâu thì trong một chốc hắn chưa nghĩ ra.
Đầu óc Sở Mộ xoay chuyển nhanh.
- Đi Ma vực?
- Không, Ngoại Ma vực hiện giờ đã bị Hình Cổ Kiếm Tà thống nhất, dù là Hình Cổ Kiếm Tà mạnh nhất Ngoại Ma vực cũng không đánh lại ta chứ nói gì người khác, khó đem lại hiệu quả rèn luyện. Nhưng Nội Ma vực thì quá cao.
Ma vực không thích hợp, Thần Ngục cũng không được, vậy chỗ nào mới lý tưởng đây?
Trong phút chốc Sở Mộ không có gợi ý gì, hắn vừa rời khỏi Thái Cổ kiếm thành vừa suy tư.
Chư thiên vạn giới có rất nhiều nơi để đi, nhưng ít có chỗ nào phù hợp điều kiện hiện tại của Sở Mộ. Mặc dù Sở Mộ có nhiều tích lũy, Căn Nguyên Nguyên giới cực kỳ bao la, nhiều nơi hắn không biết.
Tu vi của Sở Mộ là cực độ Nửa Bước Đại Đế, căn cơ vô cùng hùng hậu, hoàn mỹ, hắn có tự tin tuyệt đối trong đẳng cấp Nửa Bước Đại Đế thì nguyên Căn Nguyên Nguyên giới không ai đánh lại hắn. Có lẽ trong Ma tộc, Thần tộc mới có khả năng tìm được Nửa Bước Đại Đế tranh cao thấp với hắn.
Sở Mộ muốn rèn luyện bản thân trong lằn ranh sống chết, muốn tìm cơ hội đột phá đến Đại Đế cảnh thì phải có đối thủ đủ mạnh, tốt nhất là đối thủ mạnh hơn cả hắn. Nhưng trong đẳng cấp Nửa Bước Đại Đế không thể tìm ra đối thủ nào mạnh hơn Sở Mộ.
Đại Đế cảnh đúng là mạnh hơn Sở Mộ nhưng hắn không biết Đại Đế nhất bộ và hắn cách biệt bao nhiêu, ít hay rất nhiều? Sở Mộ không chắc chắn.
Tùy tiện kiếm cường giả Đại Đế cảnh đánh nhau thì khó dự đoán sống chết.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Tạm thời đi bốn phía du lịch xem như tăng trưởng kiến thức.
Trong một chốc không tìm ra nơi để rèn luyện sống chết nhưng không ảnh hưởng Sở Mộ tích lũy bản thân.
Đối với cường giả Bán Thần Chí Tôn thì du lịch tăng trưởng kiến thức cũng rất cần thiết, đây là tại sao một số Bán Thần Chí Tôn chọn đi sâu vào vũ trụ hỗn độn.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Sở Mộ rời khỏi Thái Cổ kiếm thành đã nửa năm. Hắn tăng trưởng nhiều kiến thức, gặp một số đối thủ nhưng chẳng có nguy hiểm gì, vì đối thủ quá yếu.
Chợt một khí thế mạnh mẽ tỏa định Sở Mộ:
- Là ngươi? Tốt lắm!
Khí thế chất chứa sát ý đậm đặc.
Sở Mộ nhìn sang, giật nảy mình. Người này là mười mấy năm trước Đại Đế nhất bộ bị Sở Mộ và Tuyết Ngân Linh uy hiếp, cuối cùng vì mạng sống đành nộp một khối tuyết chi bản nguyên thạch.
Tu vi của người này là Đại Đế nhất bộ, khối tuyết chi bản nguyên thạch có giá trị rất cao với gã, làm gã tiếc đứt ruột thật lâu.
Cách mười mấy năm Đại Đế nhất bộ gặp lại một trong hai Nửa Bước Đại Đế năm xưa, lửa giận bùng cháy trong lòng gã, sát ý dâng lên. Nếu không phải Đại Đế nhất bộ còn nhớ mười mấy năm trước đối phương nắm giữ lá bài tẩy, khiến gã kiêng dè thì đã sớm tấn công.
Khoảnh khắc Sở Mộ nhìn đối phương không chỉ nhận ra thân phận còn xem thấu tu vi:
- Đại Đế nhất bộ sơ giai.
Sở Mộ nói:
- Nên ta định ra ngoài phiêu bạt, rèn luyện bản thân trong khó khăn sống chết để mong đột phá.
Tuyết Ngân Linh nói:
- Tình huống của ta cũng giống vậy, ta cần trở về Tuyết tộc một chuyến.
Mười năm trước hai người có thể đột phá Nửa Bước Đại Đế dễ dàng thành tựu Đại Đế cảnh. Nhưng vào lúc đó Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh cảm thấy thời cơ chưa đến, không đủ cơ sở. Mười năm sau, thời cơ và cơ sở cực kỳ vững chắc nhưng không thể đột phá, vì khó khăn tăng lên gấp ngàn lần.
Tình huống này nằm trong dự đoán của hai người, căn cơ càng vững chắc hùng hậu thì càng khó để lột xác, nếu lột xác thành công thì sẽ mạnh hơn nữa.
Mười năm không để lại dấu ấn năm tháng trên mặt Sở Mộ, trừ khí chất hơi thay đổi ra hắn không khác gì mười năm trước. Tuyết Ngân Linh thì khác, nếu nói mười năm trước nàng trông như một thiếu nữ thì bây giờ càng chính chắn, trừ khí chất lạnh lùng xinh đẹp ra còn thêm phong tình trưởng thành.
Hai người không ở lại lâu, vì mai sau bên nhau dài lâu hiện giờ Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Tuyết Ngân Linh đi ngay, nàng trở về Tuyết tộc, trước khi đi nói với Sở Mộ là nàng sẽ ở trong Tuyết tộc một thời gian dài.
Sở Mộ quay về Vô Song lâu trước, ai ngờ bị điểm danh khiêu chiến.
Trong Chính Kiếm điện, Giang Ngọc Thần nhìn thẳng Sở Mộ.
Ánh mắt Giang Ngọc Thần sắc bén nhìn Sở Mộ chằm chằm, từ tốn nói:
- Trận chiến này là cuộc chiến cuối cùng của ta khi là Nửa Bước Đại Đế.
Trong khí thế lạnh nhạt ẩn chứa mũi nhọn cực bén, vô cùng đáng sợ, mắt Giang Ngọc Thần sâu thẳm như địa ngục sâu thẳm.
- Trong cuộc chiến này ta sẽ đạp lên ngươi bước lên đỉnh Đại Đế.
Sở Mộ bình tĩnh không chút khí thế nói:
- Ngươi sẽ rất thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng Giang Ngọc Thần khổ tu mười năm đặt nền móng hoàn mỹ cho mình, nhưng người khác nhau thì căn cơ hoàn mỹ cũng khác.
Hai người cách biệt rất rõ ràng.
Giang Ngọc Thần chợt người, chém kiếm ra. Một nhát chém bình thản nhưng ẩn chứa uy thế địa ngục giáng lâm, mạnh mẽ không thể chống đỡ, cả thời gian chìm trong hắc ám tuyệt đối.
Chỉ một nhát kiếm là nhìn ra được Giang Ngọc Thần mạnh hơn mười năm trước gấp mấy lần. Nếu thực lực của Sở Mộ không tiến bộ chút nào, đối diện nhát kiếm này hắn sẽ không có chút sức chống cự, thua là cái chắc.
Nhưng, không có nếu như.
Đối diện một kiếm mạnh mẽ không gì sánh bằng của Giang Ngọc Thần, Sở Mộ không nhúc nhích, vung tay phải lên. Một luồng kiếm quang sáng chói xé gió, âm lạnh kinh người như tia chớp xé rách hắc ám chiếu sáng đôi mắt Giang Ngọc Thần. Kiếm quang lạnh lẽo cực độ như sương như tuyết bẻ gãy nghiền nát, đánh nát uy lực nhát kiếm của Giang Ngọc Thần và giết ngược trở lại.
Mạnh mẽ hùng vĩ chém vào thân xác, Giang Ngọc Thần cảm giác mình như bị thái cổ cự thú đụng vào, gã bay ngược ra. Lực lượng ập đến mang theo cảm giác không thể chống cự, thế giới tinh thần của Giang Ngọc Thần như bị chém trúng, khí lực tê liệt, khí huyết chấn động không ngớt, nguyên lực hỗn loạn.
Trong phút chốc Giang Ngọc Thần rơi xuống lôi đài.
Nếu Sở Mộ không cố ý nương tay thì nhát kiếm này không đơn giản đánh Giang Ngọc Thần rớt xuống lôi đài, rất có thể đã giết gã, tinh khí thần cũng bị đánh tan.
Đây là một kiếm có uy lực đến từ lực lượng Cầu Chân công hoàn toàn mới.
Một kiếm đánh bại Giang Ngọc Thần xong Sở Mộ quay về Vô Song lâu sửa sang một phen, hắn rời khỏi Thiên Kiêu doanh, Thái Cổ kiếm thành.
Kế hoạch của Sở Mộ là ra ngoài Thái Cổ kiếm thành đi phiêu bạt, rèn luyện bản thân trong lằn ranh sống chết, điểm đến ở đâu thì trong một chốc hắn chưa nghĩ ra.
Đầu óc Sở Mộ xoay chuyển nhanh.
- Đi Ma vực?
- Không, Ngoại Ma vực hiện giờ đã bị Hình Cổ Kiếm Tà thống nhất, dù là Hình Cổ Kiếm Tà mạnh nhất Ngoại Ma vực cũng không đánh lại ta chứ nói gì người khác, khó đem lại hiệu quả rèn luyện. Nhưng Nội Ma vực thì quá cao.
Ma vực không thích hợp, Thần Ngục cũng không được, vậy chỗ nào mới lý tưởng đây?
Trong phút chốc Sở Mộ không có gợi ý gì, hắn vừa rời khỏi Thái Cổ kiếm thành vừa suy tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chư thiên vạn giới có rất nhiều nơi để đi, nhưng ít có chỗ nào phù hợp điều kiện hiện tại của Sở Mộ. Mặc dù Sở Mộ có nhiều tích lũy, Căn Nguyên Nguyên giới cực kỳ bao la, nhiều nơi hắn không biết.
Tu vi của Sở Mộ là cực độ Nửa Bước Đại Đế, căn cơ vô cùng hùng hậu, hoàn mỹ, hắn có tự tin tuyệt đối trong đẳng cấp Nửa Bước Đại Đế thì nguyên Căn Nguyên Nguyên giới không ai đánh lại hắn. Có lẽ trong Ma tộc, Thần tộc mới có khả năng tìm được Nửa Bước Đại Đế tranh cao thấp với hắn.
Sở Mộ muốn rèn luyện bản thân trong lằn ranh sống chết, muốn tìm cơ hội đột phá đến Đại Đế cảnh thì phải có đối thủ đủ mạnh, tốt nhất là đối thủ mạnh hơn cả hắn. Nhưng trong đẳng cấp Nửa Bước Đại Đế không thể tìm ra đối thủ nào mạnh hơn Sở Mộ.
Đại Đế cảnh đúng là mạnh hơn Sở Mộ nhưng hắn không biết Đại Đế nhất bộ và hắn cách biệt bao nhiêu, ít hay rất nhiều? Sở Mộ không chắc chắn.
Tùy tiện kiếm cường giả Đại Đế cảnh đánh nhau thì khó dự đoán sống chết.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Tạm thời đi bốn phía du lịch xem như tăng trưởng kiến thức.
Trong một chốc không tìm ra nơi để rèn luyện sống chết nhưng không ảnh hưởng Sở Mộ tích lũy bản thân.
Đối với cường giả Bán Thần Chí Tôn thì du lịch tăng trưởng kiến thức cũng rất cần thiết, đây là tại sao một số Bán Thần Chí Tôn chọn đi sâu vào vũ trụ hỗn độn.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt Sở Mộ rời khỏi Thái Cổ kiếm thành đã nửa năm. Hắn tăng trưởng nhiều kiến thức, gặp một số đối thủ nhưng chẳng có nguy hiểm gì, vì đối thủ quá yếu.
Chợt một khí thế mạnh mẽ tỏa định Sở Mộ:
- Là ngươi? Tốt lắm!
Khí thế chất chứa sát ý đậm đặc.
Sở Mộ nhìn sang, giật nảy mình. Người này là mười mấy năm trước Đại Đế nhất bộ bị Sở Mộ và Tuyết Ngân Linh uy hiếp, cuối cùng vì mạng sống đành nộp một khối tuyết chi bản nguyên thạch.
Tu vi của người này là Đại Đế nhất bộ, khối tuyết chi bản nguyên thạch có giá trị rất cao với gã, làm gã tiếc đứt ruột thật lâu.
Cách mười mấy năm Đại Đế nhất bộ gặp lại một trong hai Nửa Bước Đại Đế năm xưa, lửa giận bùng cháy trong lòng gã, sát ý dâng lên. Nếu không phải Đại Đế nhất bộ còn nhớ mười mấy năm trước đối phương nắm giữ lá bài tẩy, khiến gã kiêng dè thì đã sớm tấn công.
Khoảnh khắc Sở Mộ nhìn đối phương không chỉ nhận ra thân phận còn xem thấu tu vi:
- Đại Đế nhất bộ sơ giai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro