Trở về kiếm phái! Xưa nay khác biệt. (2)
Lục Đạo Trầm Luân
2024-07-20 02:33:53
- Hắn à. . . Không biết. Đã lâu không có tin tức. Chỉ có điều, tin tưởng hắn nhất định sẽ không ngừng nâng cao, một đường hát vang tiến mạnh, trở thành thần long bay lượn trên cửu thiên.
Trong lòng Triệu Thiết Mộc đặc biệt cao hứng, nói. Đồng thời, hắn cũng có cảm giác mất mát. Mất mát vì chênh lệch giữa mình và Sở Mộ quá lớn.
- Được rồi, đi thôi. Hắn là thần long bay lượn ở trên chín tầng trời. Chúng ta đây cũng phải cố gắng mới phải.
Vệ Tiền vỗ nhẹ vào vai Triệu Thiết Mộc, vừa an ủi Triệu Thiết Mộc cũng là an ủi mình:
- Chí ít, chúng ta đã từng là bạn cùng phòng của Sở Mộ, đã ở cùng nhau gần một tháng. Sau này nói ra sẽ cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
- Ha ha, nói cũng phải.
Nét buồn bã trên mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái liền bị quét sạch.
Hai người vừa cười vừa nói, đi nhanh về phía Tạp Vụ Đường.
- Triệu huynh, Vệ huynh.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi. Hai người nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ giống như pho tượng. Trên mặt lại lộ ra vẻ kích động và không thể tin tưởng. Đôi môi hơi run rẩy, thốt ra lời:
- Sở. . . Sở Mộ. . . A không. . . Sở sư huynh.
- Gọi Sở Mộ là được rồi.
Trên mặt Sở Mộ lộ ra nụ cười chân thành, nói. Hai người kia đã từng là bạn cùng phòng với mình. Trong lúc mình ngã lòng, đối với mình cũng chiếu cố có thừa. Trong lòng Sở Mộ vẫn rất cảm kích.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền hoàn toàn không ngờ, dưới tình huống như vậy sẽ gặp được Sở Mộ, bởi vậy có chút lo lắng bất an. Dù sao Sở Mộ hiện tại và trước đây là hoàn toàn khác nhau.
- A, các người đều đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn rồi sao? Chúc mừng chúc mừng.
Sở Mộ cười nói.
- Đúng vậy, vừa mới đột phá đến tứ đoạn. Bởi vậy, còn đang muốn đi tới Tạp Vụ Đường.
Triệu Thiết Mộc cười nói, lại có phần câu nệ.
- Đúng vậy, không nghĩ tới, chúng ta vận khí tốt như vậy, không ngờ sẽ gặp được ngươi.
Vệ Tiền cũng cười nói.
Trên mặt Sở Mộ vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bã.
Triệu Thiết Mộc đã từng dũng cảm, Vệ Tiền đã từng xảo quyệt, vào lúc này đối mặt với hắn, lại trở nên mất tự nhiên, trở nên câu nệ, trở nên không giống với chính mình lúc bình thường.
Sở Mộ hiểu rất rõ tâm tính này của bọn họ. Hắn cũng biết, khi mình càng lúc càng lợi hại càng chạy càng xa, sẽ có một vài người đã từng là bằng hữu dần dần không theo kịp bước chân, rời khỏi đội ngũ. Cuối cùng, này một phần hữu tình biến thành sùng bái. . . Ngưỡng vọng. . . Thậm chí là kính nể. . .
Ban đầu Sở Mộ dự định cùng Triệu Thiết Mộc Vệ Tiền đi tới Tạp Vụ Đường thăm hỏi Nghiêm Khoan, trong lúc bất chợt hắn không còn tâm tư này nữa. Hắn đưa tay vào trong người, tìm kiếm, lấy ra hai bình sứ.
- Hai bình đan dược này, xem như là quà ta mừng cho các ngươi đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.
Sở Mộ nói xong, đem bình sứ đưa tới.
- Cái này. . . cái này quá quý trọng. . .
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều cảm thấy vui mừng và kính nể, không dám thu nhận.
- Nhận lấy, cất đi.
Sở Mộ nói:
- Đây là chút tấm lòng của ta.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhìn nhau, cuối cùng mỗi người tiếp nhận một lọ.
- Được rồi. Ta còn phải trở lại Lăng Phong Viện báo cáo. Hi vọng các người có thể mau chóng nâng cao tu vi, trở thành đệ tử nội môn. Đến lúc đó, chúng ta lại nâng cốc chúc mừng.
Sở Mộ nói xong, tiêu sái xoay người rời đi.
- Nhất định!
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền không trả lời, mà nắm chặt bình sứ trong tay, âm thầm hạ quyết tâm. Bọn họ cũng không biết, đan dược trong bình sứ này không phải là Dưỡng Khí Hoàn như bọn họ tưởng tượng, mà là Tụ Khí Hoàn có giá trị cao hơn nhiều. Đồng thời, còn là mười viên.
Sau khi rời khỏi, Sở Mộ cảm thấy trong lòng có chút không vui, cũng không có vội vàng quay về Lăng Phong Viện, mà theo bản năng đi tới một hồi. Bất tri bất giác, hắn liền đi tới bên ngoài vực sâu Tuyệt Bích.
- Lâu ngày không gặp.
Từ sau khi trở thành đệ tử nội môn, Sở Mộ cũng không có tới nơi đây. Lúc này đây, coi như là trở lại chốn cũ.
Cỏ xanh che phía ngoài cửa động đã trở nên khô vàng. Sở Mộ đẩy lớp cỏ khô vàng ra, khom lưng đi qua cửa động nho nhỏ, xông vào trong. Ngay lập tức, gió mang theo hơi lạnh từ trong núi phả vào mặt. Trước mắt hiện ra một biển mây màu trắng đang không ngừng thay đổi.
Xoay người đối mặt với vách núi, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng vết tích trên vách núi đá. Đó là những dấu vết kiếm khí trước đó khi mình luyện kiếm thuật lưu lại. Ngón tay hắn nhẹ nhàng di chuyển ở trên từng vết kiếm.
Những vết kiếm, hoặc ngắn mờ, hoặc dài, khắc sâu, giăng kín khắp nơi, nhìn dường như mất trật tự.
Ngón tay xẹt qua từng vết kiếm. Phía trên đã sớm không còn lưu lại dao động của kiếm khí. Hai mắt Sở Mộ trở nên thâm thúy. Ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì.
Hắn xoay người, bước vài bước đi tới mép vực. Hình như chỉ cần bị lớn gió thổi qua, sẽ rơi xuống biển mây vậy. Nhưng Sở Mộ giống như một cây thương cùng vách đá dựng, sừng sững, không chút sứt mẻ.
Có gió, có ánh mặt trời, có biển mây cuồn cuộn. Trong lúc đó, mây trắng tản ra, hình thành một bức tranh lớn mênh mông lại mỹ lệ.
Đột nhiên, vẻ thâm thúy trong mắt Sở Mộ dần dần biến mất, trở nên sáng ngời. Chút lo lắng trong lòng dần dần tan ra, giống như giọt mực bị rơi vào trong nước vậy, trở thành nhạt đi, cuối cùng, tiêu tan ở vô hình.
- Mỗi người đều có con đường của riêng mình, có sự trưởng thành của riêng mình, có kỳ ngộ của riêng mình, có bắt đầu và quá trình và kết thúc của chính mình. Gặp nhau là duyên. Quen biết là duyên. Hiểu nhau là duyên. Nếu như có thể kết thành bạn tốt, cũng một đường đi tiếp, chung quy là một chuyện tốt.
Sở Mộ thì thào lẩm bẩm, trên mặt mỉm cười, lộ vẻ thoải mái:
- Nhưng mỗi người đều là chỉnh thể độc nhất vô nhị. Có người nhất định chỉ có thể tập tễnh mà đi. Có người nhất định thuận gió ngự kiếm. Kết thúc không giống nhau. Thật sự có thể kết giao thậm chí một đường làm bạn, cũng phải là người tâm tính có thể tương xứng.
Giữa trời đất bao la, biển mây mênh mông, Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc của mình trở nên rõ ràng hơn. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, cảm giác được thoải mái hơn.
Trước mắt, biển mây cuồn cuộn dường như đều rơi vào trong tầm mắt của Sở Mộ.
Tụ tan ly hợp. . . Cũng như cuốn vào thả ra. . . Mây sinh mây tụ. . . Tản mác mây diệt. . . Chung quy cần đi ở không định. . . Sinh diệt vô tướng. . .
Các loại hiểu ra, hiện lên giống như nước suối vậy, dâng lên trong lòng Sở Mộ. Nhất thời, Sở Mộ cảm thấy mình giống như đưa thân vào trong biển mây vô tận. Trong mắt quanh thân, đều có vô số liên tục mây trắng không dừng bay qua. . . cuộn lại. . . Quay về. . .
Đồng tử trong hai mắt Sở Mộ dường như đã biến thành màu trắng, giống như mây trắng chậm rãi bay. Đăng bởi: Sói Già
Trong lòng Triệu Thiết Mộc đặc biệt cao hứng, nói. Đồng thời, hắn cũng có cảm giác mất mát. Mất mát vì chênh lệch giữa mình và Sở Mộ quá lớn.
- Được rồi, đi thôi. Hắn là thần long bay lượn ở trên chín tầng trời. Chúng ta đây cũng phải cố gắng mới phải.
Vệ Tiền vỗ nhẹ vào vai Triệu Thiết Mộc, vừa an ủi Triệu Thiết Mộc cũng là an ủi mình:
- Chí ít, chúng ta đã từng là bạn cùng phòng của Sở Mộ, đã ở cùng nhau gần một tháng. Sau này nói ra sẽ cảm thấy vô cùng có mặt mũi.
- Ha ha, nói cũng phải.
Nét buồn bã trên mặt Triệu Thiết Mộc thoáng cái liền bị quét sạch.
Hai người vừa cười vừa nói, đi nhanh về phía Tạp Vụ Đường.
- Triệu huynh, Vệ huynh.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi. Hai người nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người, thân thể cứng đờ giống như pho tượng. Trên mặt lại lộ ra vẻ kích động và không thể tin tưởng. Đôi môi hơi run rẩy, thốt ra lời:
- Sở. . . Sở Mộ. . . A không. . . Sở sư huynh.
- Gọi Sở Mộ là được rồi.
Trên mặt Sở Mộ lộ ra nụ cười chân thành, nói. Hai người kia đã từng là bạn cùng phòng với mình. Trong lúc mình ngã lòng, đối với mình cũng chiếu cố có thừa. Trong lòng Sở Mộ vẫn rất cảm kích.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền hoàn toàn không ngờ, dưới tình huống như vậy sẽ gặp được Sở Mộ, bởi vậy có chút lo lắng bất an. Dù sao Sở Mộ hiện tại và trước đây là hoàn toàn khác nhau.
- A, các người đều đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn rồi sao? Chúc mừng chúc mừng.
Sở Mộ cười nói.
- Đúng vậy, vừa mới đột phá đến tứ đoạn. Bởi vậy, còn đang muốn đi tới Tạp Vụ Đường.
Triệu Thiết Mộc cười nói, lại có phần câu nệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng vậy, không nghĩ tới, chúng ta vận khí tốt như vậy, không ngờ sẽ gặp được ngươi.
Vệ Tiền cũng cười nói.
Trên mặt Sở Mộ vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bã.
Triệu Thiết Mộc đã từng dũng cảm, Vệ Tiền đã từng xảo quyệt, vào lúc này đối mặt với hắn, lại trở nên mất tự nhiên, trở nên câu nệ, trở nên không giống với chính mình lúc bình thường.
Sở Mộ hiểu rất rõ tâm tính này của bọn họ. Hắn cũng biết, khi mình càng lúc càng lợi hại càng chạy càng xa, sẽ có một vài người đã từng là bằng hữu dần dần không theo kịp bước chân, rời khỏi đội ngũ. Cuối cùng, này một phần hữu tình biến thành sùng bái. . . Ngưỡng vọng. . . Thậm chí là kính nể. . .
Ban đầu Sở Mộ dự định cùng Triệu Thiết Mộc Vệ Tiền đi tới Tạp Vụ Đường thăm hỏi Nghiêm Khoan, trong lúc bất chợt hắn không còn tâm tư này nữa. Hắn đưa tay vào trong người, tìm kiếm, lấy ra hai bình sứ.
- Hai bình đan dược này, xem như là quà ta mừng cho các ngươi đột phá đến Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn.
Sở Mộ nói xong, đem bình sứ đưa tới.
- Cái này. . . cái này quá quý trọng. . .
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền đều cảm thấy vui mừng và kính nể, không dám thu nhận.
- Nhận lấy, cất đi.
Sở Mộ nói:
- Đây là chút tấm lòng của ta.
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền nhìn nhau, cuối cùng mỗi người tiếp nhận một lọ.
- Được rồi. Ta còn phải trở lại Lăng Phong Viện báo cáo. Hi vọng các người có thể mau chóng nâng cao tu vi, trở thành đệ tử nội môn. Đến lúc đó, chúng ta lại nâng cốc chúc mừng.
Sở Mộ nói xong, tiêu sái xoay người rời đi.
- Nhất định!
Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền không trả lời, mà nắm chặt bình sứ trong tay, âm thầm hạ quyết tâm. Bọn họ cũng không biết, đan dược trong bình sứ này không phải là Dưỡng Khí Hoàn như bọn họ tưởng tượng, mà là Tụ Khí Hoàn có giá trị cao hơn nhiều. Đồng thời, còn là mười viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi rời khỏi, Sở Mộ cảm thấy trong lòng có chút không vui, cũng không có vội vàng quay về Lăng Phong Viện, mà theo bản năng đi tới một hồi. Bất tri bất giác, hắn liền đi tới bên ngoài vực sâu Tuyệt Bích.
- Lâu ngày không gặp.
Từ sau khi trở thành đệ tử nội môn, Sở Mộ cũng không có tới nơi đây. Lúc này đây, coi như là trở lại chốn cũ.
Cỏ xanh che phía ngoài cửa động đã trở nên khô vàng. Sở Mộ đẩy lớp cỏ khô vàng ra, khom lưng đi qua cửa động nho nhỏ, xông vào trong. Ngay lập tức, gió mang theo hơi lạnh từ trong núi phả vào mặt. Trước mắt hiện ra một biển mây màu trắng đang không ngừng thay đổi.
Xoay người đối mặt với vách núi, Sở Mộ nhìn chằm chằm vào từng vết tích trên vách núi đá. Đó là những dấu vết kiếm khí trước đó khi mình luyện kiếm thuật lưu lại. Ngón tay hắn nhẹ nhàng di chuyển ở trên từng vết kiếm.
Những vết kiếm, hoặc ngắn mờ, hoặc dài, khắc sâu, giăng kín khắp nơi, nhìn dường như mất trật tự.
Ngón tay xẹt qua từng vết kiếm. Phía trên đã sớm không còn lưu lại dao động của kiếm khí. Hai mắt Sở Mộ trở nên thâm thúy. Ngay cả chính hắn cũng không biết, rốt cuộc mình đang suy nghĩ điều gì.
Hắn xoay người, bước vài bước đi tới mép vực. Hình như chỉ cần bị lớn gió thổi qua, sẽ rơi xuống biển mây vậy. Nhưng Sở Mộ giống như một cây thương cùng vách đá dựng, sừng sững, không chút sứt mẻ.
Có gió, có ánh mặt trời, có biển mây cuồn cuộn. Trong lúc đó, mây trắng tản ra, hình thành một bức tranh lớn mênh mông lại mỹ lệ.
Đột nhiên, vẻ thâm thúy trong mắt Sở Mộ dần dần biến mất, trở nên sáng ngời. Chút lo lắng trong lòng dần dần tan ra, giống như giọt mực bị rơi vào trong nước vậy, trở thành nhạt đi, cuối cùng, tiêu tan ở vô hình.
- Mỗi người đều có con đường của riêng mình, có sự trưởng thành của riêng mình, có kỳ ngộ của riêng mình, có bắt đầu và quá trình và kết thúc của chính mình. Gặp nhau là duyên. Quen biết là duyên. Hiểu nhau là duyên. Nếu như có thể kết thành bạn tốt, cũng một đường đi tiếp, chung quy là một chuyện tốt.
Sở Mộ thì thào lẩm bẩm, trên mặt mỉm cười, lộ vẻ thoải mái:
- Nhưng mỗi người đều là chỉnh thể độc nhất vô nhị. Có người nhất định chỉ có thể tập tễnh mà đi. Có người nhất định thuận gió ngự kiếm. Kết thúc không giống nhau. Thật sự có thể kết giao thậm chí một đường làm bạn, cũng phải là người tâm tính có thể tương xứng.
Giữa trời đất bao la, biển mây mênh mông, Sở Mộ chỉ cảm thấy đầu óc của mình trở nên rõ ràng hơn. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, cảm giác được thoải mái hơn.
Trước mắt, biển mây cuồn cuộn dường như đều rơi vào trong tầm mắt của Sở Mộ.
Tụ tan ly hợp. . . Cũng như cuốn vào thả ra. . . Mây sinh mây tụ. . . Tản mác mây diệt. . . Chung quy cần đi ở không định. . . Sinh diệt vô tướng. . .
Các loại hiểu ra, hiện lên giống như nước suối vậy, dâng lên trong lòng Sở Mộ. Nhất thời, Sở Mộ cảm thấy mình giống như đưa thân vào trong biển mây vô tận. Trong mắt quanh thân, đều có vô số liên tục mây trắng không dừng bay qua. . . cuộn lại. . . Quay về. . .
Đồng tử trong hai mắt Sở Mộ dường như đã biến thành màu trắng, giống như mây trắng chậm rãi bay. Đăng bởi: Sói Già
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro