Đèn Hoa Quỳnh
Sơn Chi Tử
2024-09-11 09:52:56
Hôm nay Lâu Nguyên lâu thật sự không diễn lại vở bọn họ đã từng xem ở thành Dung Châu.
Gương đồng chiết xạ ra một mảnh ánh sáng lấp lánh như ánh trăng bàn bạc, chiếu vào trên người con rối mặc váy sam thêu hoa văn chìm, tóc mây đen dài điểm xuyết bộ diêu bằng hoa lụa, tiếng nhạc như nước chảy tí tách, sợi tơ điều khiển nhất cử nhất động của con rối, vạt áo nó phần phật, rồi nó quay đầu nhìn xa, chớp mắt một cái, phảng phất như nó thật sự thành Thường Nga vờn trăng.
“Vi Vi, thanh mai nơi này ướp cũng ngon lắm, các ngươi mau nếm thử xem.” Mộng Thạch mới ăn một viên quả mơ, liền phát giác tư vị rất tốt, lập tức đẩy đẩy đĩa sứ đến trước mặt Thương Nhung và Chiết Trúc.
Khuỷu tay Chiết Trúc để ở góc bàn, nghe tiếng liền liếc liếc mắt nhìn đĩa sứ kế bên một cái, hắn tùy tay bốc một viên đưa lên miệng cắn, tư vị chua chua ngọt ngọt khiến cho hắn nhướng mày, hắn nhìn về phía cô nương bên cạnh nhập thần nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch, lại bốc một viên lên đưa tới bên môi nàng.
Thương Nhung theo bản năng há mồm cắn.
Không hề dự liệu, cánh môi mềm mại của nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, chỉ là cực nhẹ, nhưng Chiết Trúc cuộn tròn đốt ngón tay, hắn lại vô cớ liếc nhìn nàng một cái.
Thương Nhung không biết chuyện gì, ánh mắt chỉ đặt trên người con rối, dần dần di động đến đôi tay đang di chuyển con rối kia, chỉ dựa vào một đôi tay như vậy, mặc cho đến tột cùng người điều khiển Thường Nga là ai, thì trước sau... đó cũng chỉ là một đống gỗ bị người tùy ý đùa nghịch.
Diễn xong ba cảnh, bầu trời bên ngoài Lâu Nguyên lâu đã chuyển tối.
Từ sau giờ ngọ (12g trưa) bọn họ vẫn luôn ở trong này đến tận bây giờ, đèn lồng trên đường đã được thắp sáng hết ngọn này đến ngọn kia, bọn họ mới bước ra khỏi Lâu Nguyên lâu.
Bên bờ sông Dương Liễu, gió đêm phơ phất.
Phía trên đê treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc, quang ảnh đan chéo trong sóng nước lấp lánh, người đi trên đường vai kề vai, vô cùng náo nhiệt.
Thương Nhung theo thiếu niên đi về phía trước, hoa đăng ở hội đèn lồng tối nay được treo nhiều hơn nơi nhỏ bé như Đào Khê thôn, hoặc được xếp chỉnh tề trên giá gỗ cao cao, hoặc đung đưa nhè nhẹ dưới hiên, hoặc lập lòe trên cầu.
Sắc thái khác nhau, hình thức khác nhau, khiến người hoa cả mắt.
“Hôm nay lập xuân, ta nghe nói người Thục Thanh thường làm hội đèn lồng tại đây hai ngày,” chân Mộng Thạch vẫn còn thương tích, đi hơi chậm một chút, lại không ảnh hưởng đến tâm tình rất tốt của hắn tối nay, hắn duỗi tay chỉ chỉ về hướng tháp đèn lồng được dựng lên bằng gậy trúc cách đó không xa, nói với hai người bọn họ: “Nhìn xem, những cái đèn đó hơn phân nửa đều là hình hoa.”
Thương Nhung ở trong đám người ngẩng đầu nhìn về phía tháp đèn lồng cao cao, nàng phát hiện, tựa như các loại hoa nở vào mùa xuân đều có mặt trên tháp.
Nàng muốn lại gần chút, nhưng dưới tháp đèn lồng có rất nhiều người.
Mấy hài đồng đùa giỡn lung tung, Chiết Trúc phản ứng nhanh chóng, duỗi tay kéo nàng chắn ở phía sau, nhưng Mộng Thạch nhìn Đông nhìn Tây lại bị mấy hài đồng phía trước vừa vặn đụng phải.
Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, còn chưa nhìn rõ, mấy hài đồng đã nhảy nhót chạy tránh khỏi hắn.
“Mộng Thạch thúc thúc, ngài không có việc gì chứ”
Thương Nhung nhớ trên đùi hắn vẫn còn thương tích.
Mộng Thạch xoa xoa chỗ bụng bị đụng trúng, nhìn Thương Nhung lắc lắc đầu, nhưng vết thương trên đùi hắn xác thật lại có chút đau, hắn liền nói: “Ta đi đến bên kia ngồi trong chốc lát, lát nữa nếu các ngươi đi dạo mệt, liền tới tìm ta, chúng ta cùng thuê thuyền ăn cơm.”
Tối nay trên sông có không ít thuyền ô bồng nhỏ, cho người dùng bữa đêm trên sông, nghe các nương tử trên những hoa thuyền đó đánh đàn xướng khúc.
“Được.”
Thương Nhung gật gật đầu.
Tối nay gió thực nhẹ, quang hoa ánh trăng tỏa ra lại không sáng bằng một cái tháp đèn lồng thắp dưới nhân gian, đèn lồng các loại sắc thái phảng phất như nhân gian trăm vị.
Khác biệt với vầng trăng cao ngạo, chính là từng chùm pháo hoa vĩnh viễn không phải hiện thực.
Thương Nhung theo sát hắn bước đi về phía trước, quang ảnh các màu lập lòe trước mắt, mà thiếu niên hơi rũ lông mi, hình như có vài phần thất thần, đốt ngón tay hắn gập lại rồi giãn ra trong tay áo, bị che giấu trong đám người dày đặc.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng câu lấy đốt ngón tay hắn.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên khẽ nhúc nhích, hắn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy sườn mặt nàng, bất tri bất giác, hắn theo ánh mắt nàng nhìn qua, dưới tháp đèn lồng, thông qua khe hở giữa đám người, mơ hồ lộ ra náo nhiệt trong đó.
Ba cái ấm đồng bày ở giữa, nam tử râu quai nón đang chỉ vào hàng dài người tới tỷ thí đứng một bên.
Là ném thẻ vào bình rượu.
Thiếu niên từng chơi vô số lần trên phố.
“Ngươi muốn chơi?”
Gương mặt tuấn tú của hắn có thêm vài phần thần thái.
“Ta……”
Thương Nhung nghe người râu xồm kia nói, người thắng có thể nhận được một cái đèn hoa hải đường, nàng liền có chút do dự, nhưng nháy mắt tiếp theo, bàn tay hơi lạnh của thiếu niên bao lấy bàn tay nàng, gió nhẹ quất vào mặt, trong các màu ánh sáng kì quái, Thương Nhung nhìn lên sườn mặt thiếu niên, nàng bị động được hắn nắm tay, đẩy đám người ra chạy về nơi ồn ào náo động kia.
“Ngươi muốn cái gì?”
Mắt thiếu niên, luôn trong trẻo mà tràn đầy tinh thần phấn chấn như vậy.
“Ta muốn tự mình chơi.”
Thương Nhung nỗ lực khắc chế cảm giác bất an, nỗ lực khắc chế cảm giác muốn né tránh mấy ánh mắt vây quanh mình, nói với hắn.
Thiếu niên nghe vậy, trên mặt có thêm vài phần hứng thú, hắn rút ra một mũi tên đưa cho nàng.
Thương Nhung nhận từ trong tay hắn, xoay người nhìn về phía mấy ấm đồng cách đó không xa, nghe được quanh mình có rất nhiều người đang khe khẽ nói nhỏ, nàng nắm mũi tên, liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh một cái.
Hắn đang nhìn ấm đồng.
Thương Nhung nhẹ nâng tay lên, trong một mảnh tiếng người ồn ào, nàng ném mạnh mũi tên trong tay đi ra ngoài, xuyên qua gió, trong ánh mắt tập trung của mọi người trên ấm đồng, mũi tên nhẹ nhàng đáp vào giữa miệng bình.
“Lợi hại a!”
Trong đám người có người kêu lên, ngay sau đó là một trận tiếng vỗ tay.
Thương Nhung trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng quay mặt đi, đối diện với ánh mắt của hắn, mà đôi mắt hắn cong cong, ngầm chứa ý cười.
“Cô nương, hoa hải đường này nở năm cánh, nếu muốn cái đèn hoa hải đường này của ta, cần phải liên tục trúng năm lần.” Người râu xồm vươn tay tới, ở một bên nhắc nhở.
Ném thẻ vào bình rượu ở chỗ hắn, hoa có mấy cánh, người muốn thắng hoa đăng phải ném trúng số lần tương đương.
Thiếu niên lặng im lại đưa cho nàng một mũi tên.
Thương Nhung tiếp nhận nâng tay lên, cũng không do dự nhiều lập tức ném ra, liên tiếp bốn lần, nàng thậm chí cũng chưa từng buông tay hắn ra, nhưng cũng không ngoại lệ, toàn trúng.
“Đừng nói là cô nương gia, cho dù là nam tử, tối nay ta cũng chưa gặp được người nào ném tốt hơn cô nương,” người râu xồm không hề bủn xỉn khen ngợi Thương Nhung, lại quay đầu lấy ngọn đèn hoa hải đường, đưa đến trước mặt nàng, “Cô nương, đây là do thê tử ta tự tay làm, tặng cho ngươi.”
Thương Nhung đánh giá ngọn đèn hoa hải đường trong tay, nó xác thực vô cùng tinh tế, cánh hoa phấn hồng mạch lạc rõ ràng, cơ hồ có thể khiến người nhìn nhầm thành hoa thật.
Chính giữa có giá cắm nến nho nhỏ ngăn ánh nến lộ ra ngoài, trong ánh sáng mông lung, đóa hoa càng thêm thú vị.
“Cho ai?”
Thiếu niên nắm nàng từ trong đám người ra ngoài, liếc nhẹ đỉnh đầu của nàng.
“Sao ngươi biết ta muốn tặng người khác?”
Thương Nhung ngẩng đầu.
“Ngươi có khi nào suy nghĩ cho mình cái gì chưa?” Ngữ khí thiếu niên nhàn nhạt.
Thương Nhung ngẩn ra, cách một hồi lâu, nàng mới rũ đôi mắt xuống, nói: “Ta nghe Mộng Thạch thúc thúc nói, nữ nhi Yểu Yểu của thúc thích hoa đăng, nàng lại ra đời vào lúc hoa hải đường nở rộ, nên ta muốn đưa cái này cho Mộng Thạch thúc thúc.”
Nàng nhớ rõ, trong miếu nhỏ ở Đào Khê thôn sẽ dùng hoa đăng để chiếu sáng sân khấu kịch, cũng không có bao nhiêu xinh đẹp.
“Nga.” Thiếu niên tùy ý lên tiếng, lại bỗng nhiên đứng yên, khi nàng nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn buông tay nàng ra, nói: “Đứng ở nơi này chờ ta.”
Thương Nhung không rõ nguyên do, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, liền thấy hắn xoay người, vạt áo thực mau lại nhập vào đám đông bọn họ vừa mới ra khỏi.
Thương Nhung cầm đèn hoa hải đường ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ, cũng không biết là đã xảy ra cái gì, người tụ tập ở chỗ đó càng ngày càng nhiều, người đông nghịt hoàn toàn che kín tình trạng bên trong, nàng một chút cũng không nhìn thấy nơi đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này lại muốn chen vào trong đám người, đã là không thể.
May mà rất nhanh, Thương Nhung liền thấy thiếu niên từ trong đó đi ra, cơ hồ tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn ngọn đèn hoa quỳnh trong tay hắn, nàng cũng không nhịn được nhìn chằm chằm nó.
Hoa quỳnh chỉ nở rồi tàn vào ban đêm, có bao nhiêu người say đắm dáng vẻ của nó vào nửa đêm, có bao nhiêu người lại nhớ mãi không quên nó.
Hoa quỳnh chừng ba mươi hai cánh.
Nói cách khác, muốn có được đèn hoa quỳnh này, hắn cần phải ném trúng 32 lần.
Chiết Trúc vừa ngẩng đầu, thấy nàng quả nhiên đứng ở vị trí ban nãy chưa từng rời đi, mặt mày hắn khẽ nhếch, đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng ngọn đèn kia: “Cầm.”
Thương Nhung ngơ ngác nhìn chằm chằm mu bàn tay xương cốt xinh đẹp của hắn, ồn ào náo động đầy lổ tai, phảng phất đều không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng lúc này.
“Không thích?” Chiết Trúc nghi hoặc hỏi nàng.
“Thích.”
Thương Nhung lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng duỗi tay nhận đèn hoa quỳnh, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi chơi ném thẻ vào bình rượu khi nào?”
Chiết Trúc lấy ngọn đèn hoa hải đường trong tay nàng, hỏi nàng.
“Lúc mười tuổi, Đạm Sương tỷ tỷ dẫn ta đi chơi,” Thương Nhung đúng sự thật nói, nàng vừa ăn quả khô hắn mua cho nàng, vừa cầm tay hắn đi theo hắn, “Ta ở trong quan ngoại trừ chép thanh từ Đạo kinh thì chỉ đọc sách, nàng nói ta thật sự không thú vị, cho nên mỗi lần tới, đều sẽ cùng ta đi ra ngoài, chơi chút trò người thường hay chơi.”
“Nàng nói rất đúng.”
Chiết Trúc lên tiếng.
Đêm đó khi mới tới Đào Khê thôn hắn đã biết tới Đạm Sương từ trong miệng nàng, cho nên lúc này, Thương Nhung lại nhắc tới Đạm Sương với hắn, liền cũng không phòng vệ nữa, nàng nghe thấy hắn nói như vậy, liền tiếp tục nói: “Ta rất cảm kích nàng, bởi vì có nàng, những ngày ta ở trong quan mới không phải ngoại trừ dày vò, vẫn chỉ là dày vò.”
Nàng bỗng nhiên dừng bước.
“Chiết Trúc.”
Nàng nhìn chằm chằm hắn, “Ta cũng rất cảm kích ngươi.”
Ngoại trừ Tiết Đạm Sương, không ai để ý nàng có vui vẻ hay không, không ai để ý nàng thích dạng đồ vật gì, ngay cả bản thân nàng trong bất tri bất giác, cũng dần dần trở nên không còn kỳ vọng, không mong cầu, cũng không dám mong cầu.
Nhưng hắn, lại không giống vậy.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trên sông Dương Liễu tiếng tỳ bà réo rắc như tiếng mưa rơi, Mộng Thạch đã tìm được thuyền ở bờ sông, Thương Nhung cùng Chiết Trúc mới lên thuyền, liền có một bàn bữa đêm đưa lên, người chèo thuyền đứng ngoài mái vòm, tiếng gậy trúc đập nước vang lên, hướng về thuyền hoa càng gần.
Thương Nhung thấy trên thuyền kia treo đầy hoa đăng, vài nương tử phục vụ vũ nhạc, lụa mỏng che mặt, trâm hoa đầy đầu, trong một mảnh ánh đèn, các nàng hoặc đỡ đàn, hoặc cầm sáo, tiếng nhạc đan xen cùng đèn, một khúc nhạc xuân trỗi dậy.
Trong chén canh cá còn ấm áp, thịt cá băm nhuyễn vo viên, bên trong có chứa nấm, đầy mắt Thương Nhung là pháo hoa rực rỡ nổ vang bầu trời đêm.
Ước chừng là do Mộng Thạch rót cho nàng rượu gạo ngọt có chút say lòng người, nàng ngốc lăng lăng nhìn pháo hoa chia năm xẻ bảy, từng sợi rơi xuống, ánh mắt nàng cũng rơi xuống theo.
Nàng gối đầu lên thuyền, một bên là ánh sáng của đèn hoa quỳnh cùng đèn hoa hải đường, chúng nó tỏa sáng mặt nước, ánh sáng dập dờn, suy nghĩ của nàng trì độn, lại vươn tay đi.
Lòng bàn tay khẽ chạm mặt nước, sóng khẽ gợn, tay áo ướt đẫm.
“Vi Vi, cẩn thận, coi chừng ngã xuống nước.”
Mộng Thạch thấy nàng duỗi tay chọc ánh đèn trong nước, liền cười gọi nàng.
Thương Nhung không lên tiếng, nàng gật gù, lại trong màu sắc ánh đèn cùng ánh sáng pháo hoa đan chéo trên mặt nước, mơ hồ nhìn thấy gương mặt thiếu niên.
Nàng nhìn, lại cảm giác hương trúc diệp kế bên.
Hắn ở ngay phía sau nàng, ngón tay trắng nõn thon dài bắt được cánh tay mảnh khảnh của nàng, mang theo ống tay áo nàng thấm nước tí tách nhỏ giọt.
Khi nàng theo tiếng nước cùng tiếng nhạc cách đó không xa sắp sửa nhắm mắt lại, bàn tay ẩm ướt của hắn đã kịp thời để trên tấm ván gỗ thô cứng, vì vậy sườn mặt nàng cứ như thế gối lên bàn tay hắn.
Nàng lại mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm hắn.
“Chiết Trúc.”
Nàng nhẹ giọng gọi.
Tiếng pháo hoa nổ vang vẫn còn, trên cầu dưới cầu cũng đều là tiếng người náo nhiệt, tiếng gọi nhẹ này của nàng đã chìm sâu vào trong tiếng ồn ào náo động.
Nhưng hắn nhìn môi nàng khẽ nhúc nhích, liền biết nàng đang gọi hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp đáp lời, nàng đã nhắm hai mắt lại.
Ánh đèn đầy thuyền, pháo hoa lập loè, tay hắn vẫn luôn bị nàng gối, Chiết Trúc không nói một lời, bưng trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm.
Mộng Thạch thấy hết thảy ở đáy mắt, nhưng lại cười mà không nói.
Đêm gần khuya, thuyền cập bờ.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chiết Trúc cõng cô nương ngủ say cùng Mộng Thạch đi vào con hẻm quạnh quẽ, nơi này không náo nhiệt như bờ sông Dương Liễu, dưới hiên chỉ treo mấy ngọn đèn lồng linh tinh.
“Chiết Trúc công tử, có vài lời ta không biết có nên nói hay không.”
Mộng Thạch chậm rãi đi bên cạnh hắn, bỗng nhiên nói.
“Từ khi nào ngươi trở nên ấp a ấp úng như vậy chứ?”
Chiết Trúc nhìn cũng không nhìn hắn.
“Rốt cuộc đây cũng không phải là chuyện của ta, mà là chuyện của công tử ngươi và Vi Vi,” Mộng Thạch mỗi tay cầm một ngọn hoa đăng, vừa đi, vừa nói, “Công tử và Vi Vi rốt cuộc vẫn là nam chưa cưới nữ chưa gả…… Khụ, ta nghĩ tới nghĩ lui, vì để tốt cho Vi Vi, vẫn là muốn nói với công tử, hiện giờ dù sao cũng ở bên ngoài, các ngươi ở cùng phòng ngược lại cũng không có gì, chỉ là có chút chuyện…… Sợ là cần chú ý một chút.”
Trước đây trong tiểu viện ở rừng trúc chỉ có hai gian phòng, Mộng Thạch lại sợ nàng cô nương gia ở tại nhà kề âm lãnh sẽ sinh bệnh, cho nên hai người bọn họ cùng ở nhà chính hắn cũng không cảm thấy có gì, chỉ là sáng nay hắn đi gõ cửa phòng Thương Nhung thật lâu không thấy ai lên tiếng, sau đó mới biết không ngờ nàng lại ở phòng Chiết Trúc.
Một đôi thiếu niên thiếu nữ này, tuổi còn nhỏ, Mộng Thạch trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy mình làm người lớn tuổi, hẳn nên nhắc nhở một chút.
“Có một số việc?”
Chiết Trúc dừng bước, bên tai là tiếng hít thở mềm nhẹ đều đều của Thương Nhung, hắn nghi hoặc nhìn về phía Mộng Thạch.
“…… Không có việc gì.”
Mộng Thạch sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt trong sạch của thiếu niên, một lát sau, hắn mới phát giác mình hoàn toàn đã lo lắng nhiều rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: chèn ơi, hai đứa nhỏ này nó có biết mọe gì đâu mà nhắc
Gương đồng chiết xạ ra một mảnh ánh sáng lấp lánh như ánh trăng bàn bạc, chiếu vào trên người con rối mặc váy sam thêu hoa văn chìm, tóc mây đen dài điểm xuyết bộ diêu bằng hoa lụa, tiếng nhạc như nước chảy tí tách, sợi tơ điều khiển nhất cử nhất động của con rối, vạt áo nó phần phật, rồi nó quay đầu nhìn xa, chớp mắt một cái, phảng phất như nó thật sự thành Thường Nga vờn trăng.
“Vi Vi, thanh mai nơi này ướp cũng ngon lắm, các ngươi mau nếm thử xem.” Mộng Thạch mới ăn một viên quả mơ, liền phát giác tư vị rất tốt, lập tức đẩy đẩy đĩa sứ đến trước mặt Thương Nhung và Chiết Trúc.
Khuỷu tay Chiết Trúc để ở góc bàn, nghe tiếng liền liếc liếc mắt nhìn đĩa sứ kế bên một cái, hắn tùy tay bốc một viên đưa lên miệng cắn, tư vị chua chua ngọt ngọt khiến cho hắn nhướng mày, hắn nhìn về phía cô nương bên cạnh nhập thần nhìn chằm chằm vào sân khấu kịch, lại bốc một viên lên đưa tới bên môi nàng.
Thương Nhung theo bản năng há mồm cắn.
Không hề dự liệu, cánh môi mềm mại của nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, chỉ là cực nhẹ, nhưng Chiết Trúc cuộn tròn đốt ngón tay, hắn lại vô cớ liếc nhìn nàng một cái.
Thương Nhung không biết chuyện gì, ánh mắt chỉ đặt trên người con rối, dần dần di động đến đôi tay đang di chuyển con rối kia, chỉ dựa vào một đôi tay như vậy, mặc cho đến tột cùng người điều khiển Thường Nga là ai, thì trước sau... đó cũng chỉ là một đống gỗ bị người tùy ý đùa nghịch.
Diễn xong ba cảnh, bầu trời bên ngoài Lâu Nguyên lâu đã chuyển tối.
Từ sau giờ ngọ (12g trưa) bọn họ vẫn luôn ở trong này đến tận bây giờ, đèn lồng trên đường đã được thắp sáng hết ngọn này đến ngọn kia, bọn họ mới bước ra khỏi Lâu Nguyên lâu.
Bên bờ sông Dương Liễu, gió đêm phơ phất.
Phía trên đê treo đầy đèn lồng đủ mọi màu sắc, quang ảnh đan chéo trong sóng nước lấp lánh, người đi trên đường vai kề vai, vô cùng náo nhiệt.
Thương Nhung theo thiếu niên đi về phía trước, hoa đăng ở hội đèn lồng tối nay được treo nhiều hơn nơi nhỏ bé như Đào Khê thôn, hoặc được xếp chỉnh tề trên giá gỗ cao cao, hoặc đung đưa nhè nhẹ dưới hiên, hoặc lập lòe trên cầu.
Sắc thái khác nhau, hình thức khác nhau, khiến người hoa cả mắt.
“Hôm nay lập xuân, ta nghe nói người Thục Thanh thường làm hội đèn lồng tại đây hai ngày,” chân Mộng Thạch vẫn còn thương tích, đi hơi chậm một chút, lại không ảnh hưởng đến tâm tình rất tốt của hắn tối nay, hắn duỗi tay chỉ chỉ về hướng tháp đèn lồng được dựng lên bằng gậy trúc cách đó không xa, nói với hai người bọn họ: “Nhìn xem, những cái đèn đó hơn phân nửa đều là hình hoa.”
Thương Nhung ở trong đám người ngẩng đầu nhìn về phía tháp đèn lồng cao cao, nàng phát hiện, tựa như các loại hoa nở vào mùa xuân đều có mặt trên tháp.
Nàng muốn lại gần chút, nhưng dưới tháp đèn lồng có rất nhiều người.
Mấy hài đồng đùa giỡn lung tung, Chiết Trúc phản ứng nhanh chóng, duỗi tay kéo nàng chắn ở phía sau, nhưng Mộng Thạch nhìn Đông nhìn Tây lại bị mấy hài đồng phía trước vừa vặn đụng phải.
Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, còn chưa nhìn rõ, mấy hài đồng đã nhảy nhót chạy tránh khỏi hắn.
“Mộng Thạch thúc thúc, ngài không có việc gì chứ”
Thương Nhung nhớ trên đùi hắn vẫn còn thương tích.
Mộng Thạch xoa xoa chỗ bụng bị đụng trúng, nhìn Thương Nhung lắc lắc đầu, nhưng vết thương trên đùi hắn xác thật lại có chút đau, hắn liền nói: “Ta đi đến bên kia ngồi trong chốc lát, lát nữa nếu các ngươi đi dạo mệt, liền tới tìm ta, chúng ta cùng thuê thuyền ăn cơm.”
Tối nay trên sông có không ít thuyền ô bồng nhỏ, cho người dùng bữa đêm trên sông, nghe các nương tử trên những hoa thuyền đó đánh đàn xướng khúc.
“Được.”
Thương Nhung gật gật đầu.
Tối nay gió thực nhẹ, quang hoa ánh trăng tỏa ra lại không sáng bằng một cái tháp đèn lồng thắp dưới nhân gian, đèn lồng các loại sắc thái phảng phất như nhân gian trăm vị.
Khác biệt với vầng trăng cao ngạo, chính là từng chùm pháo hoa vĩnh viễn không phải hiện thực.
Thương Nhung theo sát hắn bước đi về phía trước, quang ảnh các màu lập lòe trước mắt, mà thiếu niên hơi rũ lông mi, hình như có vài phần thất thần, đốt ngón tay hắn gập lại rồi giãn ra trong tay áo, bị che giấu trong đám người dày đặc.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng câu lấy đốt ngón tay hắn.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên khẽ nhúc nhích, hắn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy sườn mặt nàng, bất tri bất giác, hắn theo ánh mắt nàng nhìn qua, dưới tháp đèn lồng, thông qua khe hở giữa đám người, mơ hồ lộ ra náo nhiệt trong đó.
Ba cái ấm đồng bày ở giữa, nam tử râu quai nón đang chỉ vào hàng dài người tới tỷ thí đứng một bên.
Là ném thẻ vào bình rượu.
Thiếu niên từng chơi vô số lần trên phố.
“Ngươi muốn chơi?”
Gương mặt tuấn tú của hắn có thêm vài phần thần thái.
“Ta……”
Thương Nhung nghe người râu xồm kia nói, người thắng có thể nhận được một cái đèn hoa hải đường, nàng liền có chút do dự, nhưng nháy mắt tiếp theo, bàn tay hơi lạnh của thiếu niên bao lấy bàn tay nàng, gió nhẹ quất vào mặt, trong các màu ánh sáng kì quái, Thương Nhung nhìn lên sườn mặt thiếu niên, nàng bị động được hắn nắm tay, đẩy đám người ra chạy về nơi ồn ào náo động kia.
“Ngươi muốn cái gì?”
Mắt thiếu niên, luôn trong trẻo mà tràn đầy tinh thần phấn chấn như vậy.
“Ta muốn tự mình chơi.”
Thương Nhung nỗ lực khắc chế cảm giác bất an, nỗ lực khắc chế cảm giác muốn né tránh mấy ánh mắt vây quanh mình, nói với hắn.
Thiếu niên nghe vậy, trên mặt có thêm vài phần hứng thú, hắn rút ra một mũi tên đưa cho nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Nhung nhận từ trong tay hắn, xoay người nhìn về phía mấy ấm đồng cách đó không xa, nghe được quanh mình có rất nhiều người đang khe khẽ nói nhỏ, nàng nắm mũi tên, liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh một cái.
Hắn đang nhìn ấm đồng.
Thương Nhung nhẹ nâng tay lên, trong một mảnh tiếng người ồn ào, nàng ném mạnh mũi tên trong tay đi ra ngoài, xuyên qua gió, trong ánh mắt tập trung của mọi người trên ấm đồng, mũi tên nhẹ nhàng đáp vào giữa miệng bình.
“Lợi hại a!”
Trong đám người có người kêu lên, ngay sau đó là một trận tiếng vỗ tay.
Thương Nhung trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng quay mặt đi, đối diện với ánh mắt của hắn, mà đôi mắt hắn cong cong, ngầm chứa ý cười.
“Cô nương, hoa hải đường này nở năm cánh, nếu muốn cái đèn hoa hải đường này của ta, cần phải liên tục trúng năm lần.” Người râu xồm vươn tay tới, ở một bên nhắc nhở.
Ném thẻ vào bình rượu ở chỗ hắn, hoa có mấy cánh, người muốn thắng hoa đăng phải ném trúng số lần tương đương.
Thiếu niên lặng im lại đưa cho nàng một mũi tên.
Thương Nhung tiếp nhận nâng tay lên, cũng không do dự nhiều lập tức ném ra, liên tiếp bốn lần, nàng thậm chí cũng chưa từng buông tay hắn ra, nhưng cũng không ngoại lệ, toàn trúng.
“Đừng nói là cô nương gia, cho dù là nam tử, tối nay ta cũng chưa gặp được người nào ném tốt hơn cô nương,” người râu xồm không hề bủn xỉn khen ngợi Thương Nhung, lại quay đầu lấy ngọn đèn hoa hải đường, đưa đến trước mặt nàng, “Cô nương, đây là do thê tử ta tự tay làm, tặng cho ngươi.”
Thương Nhung đánh giá ngọn đèn hoa hải đường trong tay, nó xác thực vô cùng tinh tế, cánh hoa phấn hồng mạch lạc rõ ràng, cơ hồ có thể khiến người nhìn nhầm thành hoa thật.
Chính giữa có giá cắm nến nho nhỏ ngăn ánh nến lộ ra ngoài, trong ánh sáng mông lung, đóa hoa càng thêm thú vị.
“Cho ai?”
Thiếu niên nắm nàng từ trong đám người ra ngoài, liếc nhẹ đỉnh đầu của nàng.
“Sao ngươi biết ta muốn tặng người khác?”
Thương Nhung ngẩng đầu.
“Ngươi có khi nào suy nghĩ cho mình cái gì chưa?” Ngữ khí thiếu niên nhàn nhạt.
Thương Nhung ngẩn ra, cách một hồi lâu, nàng mới rũ đôi mắt xuống, nói: “Ta nghe Mộng Thạch thúc thúc nói, nữ nhi Yểu Yểu của thúc thích hoa đăng, nàng lại ra đời vào lúc hoa hải đường nở rộ, nên ta muốn đưa cái này cho Mộng Thạch thúc thúc.”
Nàng nhớ rõ, trong miếu nhỏ ở Đào Khê thôn sẽ dùng hoa đăng để chiếu sáng sân khấu kịch, cũng không có bao nhiêu xinh đẹp.
“Nga.” Thiếu niên tùy ý lên tiếng, lại bỗng nhiên đứng yên, khi nàng nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn buông tay nàng ra, nói: “Đứng ở nơi này chờ ta.”
Thương Nhung không rõ nguyên do, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, liền thấy hắn xoay người, vạt áo thực mau lại nhập vào đám đông bọn họ vừa mới ra khỏi.
Thương Nhung cầm đèn hoa hải đường ngoan ngoãn đứng chờ tại chỗ, cũng không biết là đã xảy ra cái gì, người tụ tập ở chỗ đó càng ngày càng nhiều, người đông nghịt hoàn toàn che kín tình trạng bên trong, nàng một chút cũng không nhìn thấy nơi đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này lại muốn chen vào trong đám người, đã là không thể.
May mà rất nhanh, Thương Nhung liền thấy thiếu niên từ trong đó đi ra, cơ hồ tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn ngọn đèn hoa quỳnh trong tay hắn, nàng cũng không nhịn được nhìn chằm chằm nó.
Hoa quỳnh chỉ nở rồi tàn vào ban đêm, có bao nhiêu người say đắm dáng vẻ của nó vào nửa đêm, có bao nhiêu người lại nhớ mãi không quên nó.
Hoa quỳnh chừng ba mươi hai cánh.
Nói cách khác, muốn có được đèn hoa quỳnh này, hắn cần phải ném trúng 32 lần.
Chiết Trúc vừa ngẩng đầu, thấy nàng quả nhiên đứng ở vị trí ban nãy chưa từng rời đi, mặt mày hắn khẽ nhếch, đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng ngọn đèn kia: “Cầm.”
Thương Nhung ngơ ngác nhìn chằm chằm mu bàn tay xương cốt xinh đẹp của hắn, ồn ào náo động đầy lổ tai, phảng phất đều không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng lúc này.
“Không thích?” Chiết Trúc nghi hoặc hỏi nàng.
“Thích.”
Thương Nhung lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng duỗi tay nhận đèn hoa quỳnh, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi chơi ném thẻ vào bình rượu khi nào?”
Chiết Trúc lấy ngọn đèn hoa hải đường trong tay nàng, hỏi nàng.
“Lúc mười tuổi, Đạm Sương tỷ tỷ dẫn ta đi chơi,” Thương Nhung đúng sự thật nói, nàng vừa ăn quả khô hắn mua cho nàng, vừa cầm tay hắn đi theo hắn, “Ta ở trong quan ngoại trừ chép thanh từ Đạo kinh thì chỉ đọc sách, nàng nói ta thật sự không thú vị, cho nên mỗi lần tới, đều sẽ cùng ta đi ra ngoài, chơi chút trò người thường hay chơi.”
“Nàng nói rất đúng.”
Chiết Trúc lên tiếng.
Đêm đó khi mới tới Đào Khê thôn hắn đã biết tới Đạm Sương từ trong miệng nàng, cho nên lúc này, Thương Nhung lại nhắc tới Đạm Sương với hắn, liền cũng không phòng vệ nữa, nàng nghe thấy hắn nói như vậy, liền tiếp tục nói: “Ta rất cảm kích nàng, bởi vì có nàng, những ngày ta ở trong quan mới không phải ngoại trừ dày vò, vẫn chỉ là dày vò.”
Nàng bỗng nhiên dừng bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chiết Trúc.”
Nàng nhìn chằm chằm hắn, “Ta cũng rất cảm kích ngươi.”
Ngoại trừ Tiết Đạm Sương, không ai để ý nàng có vui vẻ hay không, không ai để ý nàng thích dạng đồ vật gì, ngay cả bản thân nàng trong bất tri bất giác, cũng dần dần trở nên không còn kỳ vọng, không mong cầu, cũng không dám mong cầu.
Nhưng hắn, lại không giống vậy.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trên sông Dương Liễu tiếng tỳ bà réo rắc như tiếng mưa rơi, Mộng Thạch đã tìm được thuyền ở bờ sông, Thương Nhung cùng Chiết Trúc mới lên thuyền, liền có một bàn bữa đêm đưa lên, người chèo thuyền đứng ngoài mái vòm, tiếng gậy trúc đập nước vang lên, hướng về thuyền hoa càng gần.
Thương Nhung thấy trên thuyền kia treo đầy hoa đăng, vài nương tử phục vụ vũ nhạc, lụa mỏng che mặt, trâm hoa đầy đầu, trong một mảnh ánh đèn, các nàng hoặc đỡ đàn, hoặc cầm sáo, tiếng nhạc đan xen cùng đèn, một khúc nhạc xuân trỗi dậy.
Trong chén canh cá còn ấm áp, thịt cá băm nhuyễn vo viên, bên trong có chứa nấm, đầy mắt Thương Nhung là pháo hoa rực rỡ nổ vang bầu trời đêm.
Ước chừng là do Mộng Thạch rót cho nàng rượu gạo ngọt có chút say lòng người, nàng ngốc lăng lăng nhìn pháo hoa chia năm xẻ bảy, từng sợi rơi xuống, ánh mắt nàng cũng rơi xuống theo.
Nàng gối đầu lên thuyền, một bên là ánh sáng của đèn hoa quỳnh cùng đèn hoa hải đường, chúng nó tỏa sáng mặt nước, ánh sáng dập dờn, suy nghĩ của nàng trì độn, lại vươn tay đi.
Lòng bàn tay khẽ chạm mặt nước, sóng khẽ gợn, tay áo ướt đẫm.
“Vi Vi, cẩn thận, coi chừng ngã xuống nước.”
Mộng Thạch thấy nàng duỗi tay chọc ánh đèn trong nước, liền cười gọi nàng.
Thương Nhung không lên tiếng, nàng gật gù, lại trong màu sắc ánh đèn cùng ánh sáng pháo hoa đan chéo trên mặt nước, mơ hồ nhìn thấy gương mặt thiếu niên.
Nàng nhìn, lại cảm giác hương trúc diệp kế bên.
Hắn ở ngay phía sau nàng, ngón tay trắng nõn thon dài bắt được cánh tay mảnh khảnh của nàng, mang theo ống tay áo nàng thấm nước tí tách nhỏ giọt.
Khi nàng theo tiếng nước cùng tiếng nhạc cách đó không xa sắp sửa nhắm mắt lại, bàn tay ẩm ướt của hắn đã kịp thời để trên tấm ván gỗ thô cứng, vì vậy sườn mặt nàng cứ như thế gối lên bàn tay hắn.
Nàng lại mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm hắn.
“Chiết Trúc.”
Nàng nhẹ giọng gọi.
Tiếng pháo hoa nổ vang vẫn còn, trên cầu dưới cầu cũng đều là tiếng người náo nhiệt, tiếng gọi nhẹ này của nàng đã chìm sâu vào trong tiếng ồn ào náo động.
Nhưng hắn nhìn môi nàng khẽ nhúc nhích, liền biết nàng đang gọi hắn.
Nhưng hắn còn chưa kịp đáp lời, nàng đã nhắm hai mắt lại.
Ánh đèn đầy thuyền, pháo hoa lập loè, tay hắn vẫn luôn bị nàng gối, Chiết Trúc không nói một lời, bưng trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm.
Mộng Thạch thấy hết thảy ở đáy mắt, nhưng lại cười mà không nói.
Đêm gần khuya, thuyền cập bờ.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chiết Trúc cõng cô nương ngủ say cùng Mộng Thạch đi vào con hẻm quạnh quẽ, nơi này không náo nhiệt như bờ sông Dương Liễu, dưới hiên chỉ treo mấy ngọn đèn lồng linh tinh.
“Chiết Trúc công tử, có vài lời ta không biết có nên nói hay không.”
Mộng Thạch chậm rãi đi bên cạnh hắn, bỗng nhiên nói.
“Từ khi nào ngươi trở nên ấp a ấp úng như vậy chứ?”
Chiết Trúc nhìn cũng không nhìn hắn.
“Rốt cuộc đây cũng không phải là chuyện của ta, mà là chuyện của công tử ngươi và Vi Vi,” Mộng Thạch mỗi tay cầm một ngọn hoa đăng, vừa đi, vừa nói, “Công tử và Vi Vi rốt cuộc vẫn là nam chưa cưới nữ chưa gả…… Khụ, ta nghĩ tới nghĩ lui, vì để tốt cho Vi Vi, vẫn là muốn nói với công tử, hiện giờ dù sao cũng ở bên ngoài, các ngươi ở cùng phòng ngược lại cũng không có gì, chỉ là có chút chuyện…… Sợ là cần chú ý một chút.”
Trước đây trong tiểu viện ở rừng trúc chỉ có hai gian phòng, Mộng Thạch lại sợ nàng cô nương gia ở tại nhà kề âm lãnh sẽ sinh bệnh, cho nên hai người bọn họ cùng ở nhà chính hắn cũng không cảm thấy có gì, chỉ là sáng nay hắn đi gõ cửa phòng Thương Nhung thật lâu không thấy ai lên tiếng, sau đó mới biết không ngờ nàng lại ở phòng Chiết Trúc.
Một đôi thiếu niên thiếu nữ này, tuổi còn nhỏ, Mộng Thạch trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy mình làm người lớn tuổi, hẳn nên nhắc nhở một chút.
“Có một số việc?”
Chiết Trúc dừng bước, bên tai là tiếng hít thở mềm nhẹ đều đều của Thương Nhung, hắn nghi hoặc nhìn về phía Mộng Thạch.
“…… Không có việc gì.”
Mộng Thạch sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt trong sạch của thiếu niên, một lát sau, hắn mới phát giác mình hoàn toàn đã lo lắng nhiều rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
nhamy111: chèn ơi, hai đứa nhỏ này nó có biết mọe gì đâu mà nhắc
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro