Miếu Sơn thần
Sơn Chi Tử
2024-09-11 09:52:56
Ba người hai con ngựa vậy mà ra khỏi thành vô cùng trót lọt, Thương
Nhung vội vàng liếc mắt trong đêm lạnh một cái, nhìn thấy một đám quan
sai thủ thành đứng ngủ gà ngủ gật, khi tiếng vó ngựa đi ngang qua cửa
thành, bọn họ mắt điếc tai ngơ, ngay cả mí mắt cũng không hề xốc lên
chút nào.
Mộng Thạch đạo sĩ kia bị xóc nảy trên ngựa hồi lâu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, gió tuyết lạnh thấu xương được thiếu niên chắn đi hơn nửa, Thương Nhung ở trong lòng ngực hắn mơ màng sắp ngủ, không biết khi nào, hắn chợt ghì dây cương, con ngựa lập tức nghểnh cổ hí vang.
Ngay sau đó, ngón tay thiếu niên lạnh lẽo nhẹ chọc vành tai nàng, Thương Nhung bỗng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, khi mờ mịt quay đầu lại, thiếu niên đã xoay người xuống ngựa.
Đây là một cánh rừng tối tăm vắng lặng, nơi có ánh trăng chiếu vào, đầy mắt đều là những bóng dáng nghiêng ngã đan xen.
“Chiết Trúc, chỗ đó có đống lửa.”
Thương Nhung bỗng cảnh giác, núi rừng yên tĩnh như vậy, sao lại có đống lửa cháy lớn như vậy?
Chiết Trúc buộc dây cương hai con ngựa trên cây, nghe tiếng ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhẹ đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay về phía nàng.
Đôi tay hắn xòe ra, giữa kẽ tay đầy những đốm máu, trong mênh mông ánh trăng, Thương Nhung ở trên ngựa nhìn hắn, sau đó vươn hai tay về phía hắn.
Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nàng cũng theo bản năng vòng đôi tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở thiếu niên gần trong gang tấc, còn nàng lại không dám thở.
Hắn ôm nàng xuống, đặt trên mặt đất liền buông lỏng tay, xoay người đi đến trước một con ngựa khác, duỗi tay dùng sức, nam nhân trên lưng ngựa liền ì ạch ngã xuống nền tuyết.
Nhưng mặc dù vậy, nam nhân kia cũng không hề có phản ứng.
Thương Nhung nhìn Chiết Trúc lấy từ bên dưới yên ngựa ra một bó dây thừng, cột nam nhân kia vào một thân cây to, ngay sau đó hắn nhẹ chà gương mặt một chút, vì thế phấn trang điểm cùng vết máu làm mu bàn tay trắng nõn của hắn đổi thành một màu đen, hắn làm như ghét bỏ, nhẹ nhíu mày, đi đến dòng suối nhỏ phía dưới.
Mặc dù nam nhân thần bí kia đã thấy khuôn mặt hắn, nhưng trước khi hắn vào nhà lao đã làm một ít tiểu xảo.
Bất luận như thế nào, người nhìn rõ bộ dáng hắn chung quy càng ít càng tốt.
Thương Nhung chạy chậm đến phía sau hắn, quay đầu lại bất an nhìn phía đống lửa đang cháy, lại nhìn về hắn, “Ngươi cột hắn vào nơi này làm cái gì?”
Chiết Trúc vốc nước rửa đi màu sắc trên mặt, tiếng nước rơi tích tích, dòng suối nổi lên từng gợn sóng, hắn quay mặt lại, ước chừng do nước trong rừng quá lạnh, khuôn mặt trắng nõn của hắn mơ hồ lộ ra vài phần hồng nhạt, lông mi dày cũng dính bọt nước trong suốt.
“Ta còn một việc phải làm.”
Hắn nói.
Thương Nhung nghe tiếng hắn nói, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, nàng không biết vì sao, vội vàng nghiêng đầu né tránh ánh mắt hắn, chờ hắn đứng lên, nàng lại đi theo hắn trở lại bên đống lửa.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
“Hắn tỉnh lại nếu dám gây bất lợi cho ngươi,” Chiết Trúc lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ đưa cho nàng, ngay sau đó liếc liếc mắt nhìn nam nhân búi tóc tán loạn, vẻ mặt dơ bẩn kia một cái, chậm rì rì nói, “Ngươi lập tức thọc hắn thành cái sàng.”
Chủy thủ để trong lòng bàn tay Thương Nhung, lạnh như băng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Tóc mai thiếu niên ẩm ướt, liếc nhẹ nàng, nói: “Không dám?”
Thương Nhung mím môi, kế đó cầm chủy thủ không nói lời nào.
“Đống lửa……” Nàng vẫn rất để ý đống lửa kia, rõ ràng là có người nhặt củi đốt lửa, bên cạnh còn để sẵn chút cành khô.
“Yên tâm.”
Chiết Trúc vẫn không giải thích nhiều hơn, hắn nghiêng mặt, ánh lửa nhảy lên dưới đáy mắt u ám của hắn: “Nơi này rất an toàn.”
Đống củi đang cháy bỗng nhiên bắn ra đốm lửa tung tóe, gió đêm rét lạnh thổi qua làn váy Thương Nhung, nàng đứng tại chỗ, nhìn vạt áo đen như mực của thiếu niên dần dần hòa vào bóng đêm.
Nhưng trong bóng tối, bỗng nhiên có một thứ được vứt tới, nàng theo bản năng duỗi tay đón lấy, ánh lửa cùng ánh trăng chiếu vào hồ lô ngọc nho nhỏ xinh đẹp trong tay nàng, mặt trên còn đính thêm tua kim châu.
“Nếu sợ, không ngại uống hai ngụm.”
Sương lạnh mênh mang, tiếng nói thiếu niên như dính nước mưa thoải mái tươi mới.
Tuyết mịn rơi xuống tóc, Thương Nhung rũ mắt nhìn hồ lô ngọc kia, núi rừng lúc này đã yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió dồn dập lại náo động ồn ào.
Nàng quay đầu lại nhìn nam nhân đang bị cột vào thân cây, vẫn cúi đầu chưa tỉnh, nơi này rốt cuộc không chỉ có một mình nàng.
Nàng ngồi xuống trên tảng đá cạnh đống lửa, chính là khi cúi đầu nhìn lại, cục đá này bóng loáng còn có chút ẩm ướt, không như tảng đá vốn có ở chỗ này.
Nàng quay đầu lại quan sát dòng suối nhỏ phía dưới.
Tảng đá này, hình như là được người chuyển riêng từ suối đến đây.
Thương Nhung yên lặng nhìn xung quanh bốn phía, ngón tay nắm chủy thủ dần dần càng thu càng chặt.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mười dặm sườn núi, miếu Sơn Thần.
“Đại nhân, tiểu tử kia không phải sẽ không tới chứ?”
Chỉ một ngọn đèn dầu đơn sơ trong miếu thờ, một người mặc y phục bộ khoái bình thường lên tiếng nói.
“Hắn cướp được người không đi tới nơi này, còn muốn đi chỗ nào?” Bộ đầu Hà Nghĩa Sinh trước sau vẫn ấn bội đao bên hông, “Theo ý Tri Châu đại nhân, chỉ có giết tiểu tử kia vào tối nay, rồi mang thi thể hắn đến trước mặt Chuyển Vận Sứ, chuyện này mới tính có câu trả lời.”
“Bất quá, hắn đã có bản lĩnh diệt cả trăm tên sơn phỉ trên Hạnh Vân sơn, cho nên tối nay chúng ta càng phải cẩn thận một chút.” Hà Nghĩa Sinh nhíu mày, cũng không biết vì sao, trong lòng luôn có chút bất an.
“Đại nhân yên tâm, chúng ta bất luận như thế nào cũng có nhiều người như vậy, hơn nữa, trong miếu này đã đặt sẵn cạm bẫy, chỉ cần hắn bước vào cửa này một bước, cũng đừng mong sống sót đi ra ngoài.”
Bộ khoái nói như đinh đóng cột.
Gió tuyết gõ cửa, cửa gỗ đóng kín mít kẽo kẹt cái không ngừng, Hà Nghĩa Sinh bỗng chốc trở nên cảnh giác, hắn ngẩng đầu ý bảo mọi người đều im lặng, tay chậm rãi cầm chuôi đao.
Cách tấm ván cửa mỏng, mọi người chỉ nghe thấy vật nặng rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm vang, ngay sau đó là tiếng thở dốc gian nan của một thiếu niên: “Người đâu.”
Nghe ra có chút suy yếu.
Mọi người bên trong cánh cửa hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt Hà Nghĩa Sinh càng thêm ngưng trọng.
Chỉ nghe được ngoài cửa vang lên rõ ràng tiếng mũi kiếm nhẹ ma sát vào vật kim loại nào đó, còn thiếu niên ho không ngừng, cơ hồ đang cắn răng: “Còn không ra cứu ta, ta lập tức giết hắn.”
Bộ khoái bên cửa sổ vừa thấy Hà Nghĩa Sinh thủ thế, lập tức gật đầu, ngón tay phá một lỗ nhỏ trên vách cửa sổ, theo lỗ nhỏ kia lén nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hắc y thiếu niên đã ngã xuống nền tuyết, ngọn đèn dầu dưới hiên chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt của hắn, mà tay hắn dính đầy máu cầm một thanh nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm đang kề sát cổ một nam tử khác ngã trên mặt đất, tóc rối che mặt, tựa hồ bất tỉnh nhân sự.
Bộ khoái quay đầu lại, nhìn Hà Nghĩa sinh gật đầu.
“Đại nhân……” Một người bên cạnh Hà Nghĩa Sinh nhỏ giọng.
Mà Hà Nghĩa Sinh suy tư một lát, ngẩng đầu lên nói với hắn, “Ngươi mở cửa đi ra ngoài, nhớ rõ, nhất định phải mang Mộng Thạch vào trước.”
“Vâng.”
Người nọ lên tiếng, ngay sau đó gọi tới hai người, cùng hắn đi ra cửa lớn.
Cửa gỗ mục nát chậm rãi mở ra, ánh sáng vàng tối bên trong, theo cánh cửa dần dần mở rộng ào ạt tràn ra ngoài, bộ khoái kia dẫn người ra đến ngạch cửa, liền thấy dưới thềm đá, hắc y thiếu niên đã nằm ngửa trên nền tuyết, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.
Tuyết trắng nhiễm máu, nhìn thấy ghê người.
Bộ khoái chần chờ một chút, cùng hai người phía sau cất bước đi xuống, bọn họ dẫm đạp lên nền tuyết phát ra âm thanh nặng nề, nhưng thiếu niên nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, một chút phản ứng cũng không có.
Đôi mắt bộ khoái nhìn chằm chằm hắn, vẫy vẫy tay với hai người bên cạnh, ý bảo bọn họ nhanh chóng đỡ nam nhân mặc áo đạo sĩ xám dưới đất lên.
Bất chợt, nam nhân tóc rối che mặt bỗng nhiên mở mắt, thanh đao nắm trong tay vẽ lên một đường, giây lát cắt đứt yết hầu hai người.
Bộ khoái đang muốn quay đầu lại, nhưng ngón tay thiếu niên đang chôn trên nền tuyết bỗng nắm lấy nhuyễn kiếm, ánh sáng lạnh lóe lên nhanh như chớp, mặc dù hắn chưa mở mắt, cũng rất chuẩn xác đâm vào bụng bộ khoái.
Từng dòng máu xuôi theo lưỡi kiếm chảy vào năm ngón tay hắn, hắn mở hai mắt, mặt không biểu tình nhìn thẳng bộ dáng người đang hoảng sợ cực độ.
“Đại nhân! Có trá!”
Một màn này rơi vào mắt mọi trong cánh cửa, có người cuống quít quay đầu nhìn Hà Nghĩa Sinh.
Nhưng bọn họ chưa kịp có động tác, cửa sổ bốn phía đã bị vài bóng đen đá văng mạnh từ bên ngoài, tiếp theo sau liền có không ít ngọn đuốc bị ném vào trong.
Ngọn lửa vừa gặp mành rách nát cùng trụ gỗ liền lan tràn khắp nơi, mọi người chờ đợi trong phòng nhất thời hoảng sợ, người bị ngọn lửa cháy sém tới, dưới kinh hoảng, không quan tâm gì, từng người một nối tiếp nhau nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cơ quan thiên la địa võng, tên bắn lén bị ngọn lửa này huỷ hoại sạch sẽ, Hà Nghĩa Sinh dẫn theo người đá văng cửa lớn chạy ra, bước chân bỗng dừng trên thềm đá.
Hắn thấy trên nền tuyết trắng xóa trước mắt, không biết khi nào đã thêm mười mấy thân ảnh xa lạ, mỗi người bọn họ đều che mặt, ngoại trừ nam nhân mặc đạo bào giả làm đạo sĩ, cùng với —— hắc y thiếu niên bên cạnh hắn ta.
Đèn lồng lung lay, bóng sáng kia chiếu vào đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên, từng viên huyết châu yên lặng trượt từ mũi kiếm mảnh khảnh xuống đất.
“Giết.”
Ánh mắt thiếu niên xẹt qua mặt Hà Nghĩa Sinh, tiếng nói như bọc băng tuyết.
Ngọn lửa giương nanh múa vuốt, đao kiếm giao nhau cùng tiếng chém giết liên tục vang lên.
Hà Nghĩa Sinh gian nan lấy lưỡi dao ngăn cản mũi kiếm của thiếu niên, nhưng chung quy lực vẫn còn kém xa, khó khăn lắm mới tiếp được mấy chiêu đã lảo đảo lui về phía sau, hắn hốt hoảng ngẩng đầu, nhuyễn kiếm thiếu niên chạm vào mũi kiếm hắn, thân kiếm mềm dẻo nhoáng lên, hắn bị ánh sáng lạnh làm lóa mắt, ngay tức khắc, mũi kiếm mảnh khảnh đâm thủng yết hầu hắn.
Hà Nghĩa Sinh trừng lớn hai mắt, chậm rãi tắt thở.
Gần trăm người mai phục tại nơi đây đều bị hơn mười thanh niên che mặt này nhẹ nhàng giải quyết, còn ngọn lửa phía sau cũng vừa cắn nuốt xong ngôi miếu cũ.
“Thập Thất hộ pháp.”
Người mặc đạo bào, Khương Anh, cầm theo kiếm, thấy hắc y thiếu niên xoay người, hắn liền vội theo sau.
“Theo thường lệ, các ngươi cách xa ta một chút.”
Thiếu niên chà lau mũi kiếm dính máu trên nền tuyết vài cái.
“…… Vâng.”
Khương Anh lên tiếng, muốn hỏi gì đó rồi lại không dám hỏi.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Minh Nguyệt công chúa kia.
Đám ô hợp này mặc dù có đến 80 người, nhưng Thập Thất hộ pháp muốn giết bọn hắn cũng không phải chuyện khó, theo tính tình hắn, hắn cũng luôn luôn không cần mấy người bọn họ nhúng tay vào những chuyện không liên quan tới nhiệm vụ.
Bọn họ có tới hay không, bất quá cũng chỉ thay đổi thời gian giải quyết.
Nhưng hôm nay Thập Thất hộ pháp chẳng những muốn hắn dẫn người ra khỏi thành trước, lại đốt một đống lửa trong rừng, mà còn để lại người canh chừng ở nơi đó.
“Ngài phải đi liền?”
Kể từ đêm gặp Chiết Trúc trên lầu bát giác ở Dung Châu thành, Khương Anh không dám nói thêm về Minh Nguyệt công chúa.
Chiết Trúc dùng lòng bàn tay chà vết máu dính trên má, lạnh lùng ngước mắt liếc hắn một cái, tiện thể nhẹ nhàng bước chậm vào trong đám sương lạnh tràn ngập khắp nơi.
Mộng Thạch đạo sĩ kia bị xóc nảy trên ngựa hồi lâu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, gió tuyết lạnh thấu xương được thiếu niên chắn đi hơn nửa, Thương Nhung ở trong lòng ngực hắn mơ màng sắp ngủ, không biết khi nào, hắn chợt ghì dây cương, con ngựa lập tức nghểnh cổ hí vang.
Ngay sau đó, ngón tay thiếu niên lạnh lẽo nhẹ chọc vành tai nàng, Thương Nhung bỗng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, khi mờ mịt quay đầu lại, thiếu niên đã xoay người xuống ngựa.
Đây là một cánh rừng tối tăm vắng lặng, nơi có ánh trăng chiếu vào, đầy mắt đều là những bóng dáng nghiêng ngã đan xen.
“Chiết Trúc, chỗ đó có đống lửa.”
Thương Nhung bỗng cảnh giác, núi rừng yên tĩnh như vậy, sao lại có đống lửa cháy lớn như vậy?
Chiết Trúc buộc dây cương hai con ngựa trên cây, nghe tiếng ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhẹ đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay về phía nàng.
Đôi tay hắn xòe ra, giữa kẽ tay đầy những đốm máu, trong mênh mông ánh trăng, Thương Nhung ở trên ngựa nhìn hắn, sau đó vươn hai tay về phía hắn.
Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nàng cũng theo bản năng vòng đôi tay ôm lấy cổ hắn, hơi thở thiếu niên gần trong gang tấc, còn nàng lại không dám thở.
Hắn ôm nàng xuống, đặt trên mặt đất liền buông lỏng tay, xoay người đi đến trước một con ngựa khác, duỗi tay dùng sức, nam nhân trên lưng ngựa liền ì ạch ngã xuống nền tuyết.
Nhưng mặc dù vậy, nam nhân kia cũng không hề có phản ứng.
Thương Nhung nhìn Chiết Trúc lấy từ bên dưới yên ngựa ra một bó dây thừng, cột nam nhân kia vào một thân cây to, ngay sau đó hắn nhẹ chà gương mặt một chút, vì thế phấn trang điểm cùng vết máu làm mu bàn tay trắng nõn của hắn đổi thành một màu đen, hắn làm như ghét bỏ, nhẹ nhíu mày, đi đến dòng suối nhỏ phía dưới.
Mặc dù nam nhân thần bí kia đã thấy khuôn mặt hắn, nhưng trước khi hắn vào nhà lao đã làm một ít tiểu xảo.
Bất luận như thế nào, người nhìn rõ bộ dáng hắn chung quy càng ít càng tốt.
Thương Nhung chạy chậm đến phía sau hắn, quay đầu lại bất an nhìn phía đống lửa đang cháy, lại nhìn về hắn, “Ngươi cột hắn vào nơi này làm cái gì?”
Chiết Trúc vốc nước rửa đi màu sắc trên mặt, tiếng nước rơi tích tích, dòng suối nổi lên từng gợn sóng, hắn quay mặt lại, ước chừng do nước trong rừng quá lạnh, khuôn mặt trắng nõn của hắn mơ hồ lộ ra vài phần hồng nhạt, lông mi dày cũng dính bọt nước trong suốt.
“Ta còn một việc phải làm.”
Hắn nói.
Thương Nhung nghe tiếng hắn nói, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, nàng không biết vì sao, vội vàng nghiêng đầu né tránh ánh mắt hắn, chờ hắn đứng lên, nàng lại đi theo hắn trở lại bên đống lửa.
“Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
“Hắn tỉnh lại nếu dám gây bất lợi cho ngươi,” Chiết Trúc lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ đưa cho nàng, ngay sau đó liếc liếc mắt nhìn nam nhân búi tóc tán loạn, vẻ mặt dơ bẩn kia một cái, chậm rì rì nói, “Ngươi lập tức thọc hắn thành cái sàng.”
Chủy thủ để trong lòng bàn tay Thương Nhung, lạnh như băng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Tóc mai thiếu niên ẩm ướt, liếc nhẹ nàng, nói: “Không dám?”
Thương Nhung mím môi, kế đó cầm chủy thủ không nói lời nào.
“Đống lửa……” Nàng vẫn rất để ý đống lửa kia, rõ ràng là có người nhặt củi đốt lửa, bên cạnh còn để sẵn chút cành khô.
“Yên tâm.”
Chiết Trúc vẫn không giải thích nhiều hơn, hắn nghiêng mặt, ánh lửa nhảy lên dưới đáy mắt u ám của hắn: “Nơi này rất an toàn.”
Đống củi đang cháy bỗng nhiên bắn ra đốm lửa tung tóe, gió đêm rét lạnh thổi qua làn váy Thương Nhung, nàng đứng tại chỗ, nhìn vạt áo đen như mực của thiếu niên dần dần hòa vào bóng đêm.
Nhưng trong bóng tối, bỗng nhiên có một thứ được vứt tới, nàng theo bản năng duỗi tay đón lấy, ánh lửa cùng ánh trăng chiếu vào hồ lô ngọc nho nhỏ xinh đẹp trong tay nàng, mặt trên còn đính thêm tua kim châu.
“Nếu sợ, không ngại uống hai ngụm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sương lạnh mênh mang, tiếng nói thiếu niên như dính nước mưa thoải mái tươi mới.
Tuyết mịn rơi xuống tóc, Thương Nhung rũ mắt nhìn hồ lô ngọc kia, núi rừng lúc này đã yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng gió dồn dập lại náo động ồn ào.
Nàng quay đầu lại nhìn nam nhân đang bị cột vào thân cây, vẫn cúi đầu chưa tỉnh, nơi này rốt cuộc không chỉ có một mình nàng.
Nàng ngồi xuống trên tảng đá cạnh đống lửa, chính là khi cúi đầu nhìn lại, cục đá này bóng loáng còn có chút ẩm ướt, không như tảng đá vốn có ở chỗ này.
Nàng quay đầu lại quan sát dòng suối nhỏ phía dưới.
Tảng đá này, hình như là được người chuyển riêng từ suối đến đây.
Thương Nhung yên lặng nhìn xung quanh bốn phía, ngón tay nắm chủy thủ dần dần càng thu càng chặt.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mười dặm sườn núi, miếu Sơn Thần.
“Đại nhân, tiểu tử kia không phải sẽ không tới chứ?”
Chỉ một ngọn đèn dầu đơn sơ trong miếu thờ, một người mặc y phục bộ khoái bình thường lên tiếng nói.
“Hắn cướp được người không đi tới nơi này, còn muốn đi chỗ nào?” Bộ đầu Hà Nghĩa Sinh trước sau vẫn ấn bội đao bên hông, “Theo ý Tri Châu đại nhân, chỉ có giết tiểu tử kia vào tối nay, rồi mang thi thể hắn đến trước mặt Chuyển Vận Sứ, chuyện này mới tính có câu trả lời.”
“Bất quá, hắn đã có bản lĩnh diệt cả trăm tên sơn phỉ trên Hạnh Vân sơn, cho nên tối nay chúng ta càng phải cẩn thận một chút.” Hà Nghĩa Sinh nhíu mày, cũng không biết vì sao, trong lòng luôn có chút bất an.
“Đại nhân yên tâm, chúng ta bất luận như thế nào cũng có nhiều người như vậy, hơn nữa, trong miếu này đã đặt sẵn cạm bẫy, chỉ cần hắn bước vào cửa này một bước, cũng đừng mong sống sót đi ra ngoài.”
Bộ khoái nói như đinh đóng cột.
Gió tuyết gõ cửa, cửa gỗ đóng kín mít kẽo kẹt cái không ngừng, Hà Nghĩa Sinh bỗng chốc trở nên cảnh giác, hắn ngẩng đầu ý bảo mọi người đều im lặng, tay chậm rãi cầm chuôi đao.
Cách tấm ván cửa mỏng, mọi người chỉ nghe thấy vật nặng rơi xuống đất phát ra một tiếng trầm vang, ngay sau đó là tiếng thở dốc gian nan của một thiếu niên: “Người đâu.”
Nghe ra có chút suy yếu.
Mọi người bên trong cánh cửa hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt Hà Nghĩa Sinh càng thêm ngưng trọng.
Chỉ nghe được ngoài cửa vang lên rõ ràng tiếng mũi kiếm nhẹ ma sát vào vật kim loại nào đó, còn thiếu niên ho không ngừng, cơ hồ đang cắn răng: “Còn không ra cứu ta, ta lập tức giết hắn.”
Bộ khoái bên cửa sổ vừa thấy Hà Nghĩa Sinh thủ thế, lập tức gật đầu, ngón tay phá một lỗ nhỏ trên vách cửa sổ, theo lỗ nhỏ kia lén nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hắc y thiếu niên đã ngã xuống nền tuyết, ngọn đèn dầu dưới hiên chiếu rõ khuôn mặt tái nhợt của hắn, mà tay hắn dính đầy máu cầm một thanh nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm đang kề sát cổ một nam tử khác ngã trên mặt đất, tóc rối che mặt, tựa hồ bất tỉnh nhân sự.
Bộ khoái quay đầu lại, nhìn Hà Nghĩa sinh gật đầu.
“Đại nhân……” Một người bên cạnh Hà Nghĩa Sinh nhỏ giọng.
Mà Hà Nghĩa Sinh suy tư một lát, ngẩng đầu lên nói với hắn, “Ngươi mở cửa đi ra ngoài, nhớ rõ, nhất định phải mang Mộng Thạch vào trước.”
“Vâng.”
Người nọ lên tiếng, ngay sau đó gọi tới hai người, cùng hắn đi ra cửa lớn.
Cửa gỗ mục nát chậm rãi mở ra, ánh sáng vàng tối bên trong, theo cánh cửa dần dần mở rộng ào ạt tràn ra ngoài, bộ khoái kia dẫn người ra đến ngạch cửa, liền thấy dưới thềm đá, hắc y thiếu niên đã nằm ngửa trên nền tuyết, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.
Tuyết trắng nhiễm máu, nhìn thấy ghê người.
Bộ khoái chần chờ một chút, cùng hai người phía sau cất bước đi xuống, bọn họ dẫm đạp lên nền tuyết phát ra âm thanh nặng nề, nhưng thiếu niên nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, một chút phản ứng cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt bộ khoái nhìn chằm chằm hắn, vẫy vẫy tay với hai người bên cạnh, ý bảo bọn họ nhanh chóng đỡ nam nhân mặc áo đạo sĩ xám dưới đất lên.
Bất chợt, nam nhân tóc rối che mặt bỗng nhiên mở mắt, thanh đao nắm trong tay vẽ lên một đường, giây lát cắt đứt yết hầu hai người.
Bộ khoái đang muốn quay đầu lại, nhưng ngón tay thiếu niên đang chôn trên nền tuyết bỗng nắm lấy nhuyễn kiếm, ánh sáng lạnh lóe lên nhanh như chớp, mặc dù hắn chưa mở mắt, cũng rất chuẩn xác đâm vào bụng bộ khoái.
Từng dòng máu xuôi theo lưỡi kiếm chảy vào năm ngón tay hắn, hắn mở hai mắt, mặt không biểu tình nhìn thẳng bộ dáng người đang hoảng sợ cực độ.
“Đại nhân! Có trá!”
Một màn này rơi vào mắt mọi trong cánh cửa, có người cuống quít quay đầu nhìn Hà Nghĩa Sinh.
Nhưng bọn họ chưa kịp có động tác, cửa sổ bốn phía đã bị vài bóng đen đá văng mạnh từ bên ngoài, tiếp theo sau liền có không ít ngọn đuốc bị ném vào trong.
Ngọn lửa vừa gặp mành rách nát cùng trụ gỗ liền lan tràn khắp nơi, mọi người chờ đợi trong phòng nhất thời hoảng sợ, người bị ngọn lửa cháy sém tới, dưới kinh hoảng, không quan tâm gì, từng người một nối tiếp nhau nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cơ quan thiên la địa võng, tên bắn lén bị ngọn lửa này huỷ hoại sạch sẽ, Hà Nghĩa Sinh dẫn theo người đá văng cửa lớn chạy ra, bước chân bỗng dừng trên thềm đá.
Hắn thấy trên nền tuyết trắng xóa trước mắt, không biết khi nào đã thêm mười mấy thân ảnh xa lạ, mỗi người bọn họ đều che mặt, ngoại trừ nam nhân mặc đạo bào giả làm đạo sĩ, cùng với —— hắc y thiếu niên bên cạnh hắn ta.
Đèn lồng lung lay, bóng sáng kia chiếu vào đôi mắt lạnh lẽo của thiếu niên, từng viên huyết châu yên lặng trượt từ mũi kiếm mảnh khảnh xuống đất.
“Giết.”
Ánh mắt thiếu niên xẹt qua mặt Hà Nghĩa Sinh, tiếng nói như bọc băng tuyết.
Ngọn lửa giương nanh múa vuốt, đao kiếm giao nhau cùng tiếng chém giết liên tục vang lên.
Hà Nghĩa Sinh gian nan lấy lưỡi dao ngăn cản mũi kiếm của thiếu niên, nhưng chung quy lực vẫn còn kém xa, khó khăn lắm mới tiếp được mấy chiêu đã lảo đảo lui về phía sau, hắn hốt hoảng ngẩng đầu, nhuyễn kiếm thiếu niên chạm vào mũi kiếm hắn, thân kiếm mềm dẻo nhoáng lên, hắn bị ánh sáng lạnh làm lóa mắt, ngay tức khắc, mũi kiếm mảnh khảnh đâm thủng yết hầu hắn.
Hà Nghĩa Sinh trừng lớn hai mắt, chậm rãi tắt thở.
Gần trăm người mai phục tại nơi đây đều bị hơn mười thanh niên che mặt này nhẹ nhàng giải quyết, còn ngọn lửa phía sau cũng vừa cắn nuốt xong ngôi miếu cũ.
“Thập Thất hộ pháp.”
Người mặc đạo bào, Khương Anh, cầm theo kiếm, thấy hắc y thiếu niên xoay người, hắn liền vội theo sau.
“Theo thường lệ, các ngươi cách xa ta một chút.”
Thiếu niên chà lau mũi kiếm dính máu trên nền tuyết vài cái.
“…… Vâng.”
Khương Anh lên tiếng, muốn hỏi gì đó rồi lại không dám hỏi.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Minh Nguyệt công chúa kia.
Đám ô hợp này mặc dù có đến 80 người, nhưng Thập Thất hộ pháp muốn giết bọn hắn cũng không phải chuyện khó, theo tính tình hắn, hắn cũng luôn luôn không cần mấy người bọn họ nhúng tay vào những chuyện không liên quan tới nhiệm vụ.
Bọn họ có tới hay không, bất quá cũng chỉ thay đổi thời gian giải quyết.
Nhưng hôm nay Thập Thất hộ pháp chẳng những muốn hắn dẫn người ra khỏi thành trước, lại đốt một đống lửa trong rừng, mà còn để lại người canh chừng ở nơi đó.
“Ngài phải đi liền?”
Kể từ đêm gặp Chiết Trúc trên lầu bát giác ở Dung Châu thành, Khương Anh không dám nói thêm về Minh Nguyệt công chúa.
Chiết Trúc dùng lòng bàn tay chà vết máu dính trên má, lạnh lùng ngước mắt liếc hắn một cái, tiện thể nhẹ nhàng bước chậm vào trong đám sương lạnh tràn ngập khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro