Ngươi gạt ta
Sơn Chi Tử
2024-09-11 09:52:56
Thanh niên chết ở ngôi nhà trong rừng trúc gọi là Trương Hiện, là tú tài của huyện Lương - Thục Thanh.
Hôm qua nha môn Thục Thanh còn muốn lấy lý do chết do tự dùng Hàn Thực tán quá liều để kết án, nhưng mà hôm nay, không ngờ quan sai lại tới cửa lấy tội giết người bắt phu thê Cẩn nương tử về, càng quái dị hơn chính là, bọn họ cũng bắt luôn Mộng Thạch mang đi.
“Ngăn cản nha môn chấm dứt vụ án này, là Sầm Chiếu của Sầm phủ ở Thục Thanh, thời trẻ hắn ở Ngọc Kinh làm quan, 6 năm trước về hưu trở lại chốn cũ Thục Thanh.”
Vó ngựa dẫm đạp đường núi lầy lội, giọng nói Chiết Trúc mới rơi xuống, hắn rũ mắt liếc nhìn cô nương trong lòng ngực, nhạy bén mà cảm thấy nàng có vài phần biến hóa: “Ngươi biết hắn?”
“Danh Sầm Chiếu ai không biết?” Thương Nhung gật gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói, “Trước kia ở Tinh La quan, ta cũng từng gặp hắn một lần.”
Thì ra Sầm lão tiên sinh Cẩn nương tử nói thường đến nhà trong núi, chính là Sầm Chiếu, Thương Nhung nhớ chức quan hắn từng đến Lại Bộ thượng thư, còn là Văn Hoa Điện đại học sĩ.
Dù cho Thuần Thánh Đế không trọng dụng hắn, nhưng khi thấy thi văn của hắn cũng không thể không than một tiếng “Kỳ tuyệt”.
Mà sỡ dĩ Sầm Chiếu không được Thuần Thánh Đế trọng dụng, là bởi vì người này quá mức cương trực, đã nhiều lần đệ trình khuyên can đế vương nên nhìn thẳng vào sinh lão bệnh tử của mệnh người, không thể quá mức dựa vào đạo trường sinh huyễn hoặc.
Cả một trang sớ dài, bất quá chính là đang uyển chuyển trình bày một câu trắng trợn —— “Là người đều phải chết, dù cho ngươi có là hoàng đế cũng phải nhận, đừng vọng tưởng vào những thứ vô dụng đó.”
Việc này khi Thương Nhung còn nhỏ đã loạn đến ồn ào huyên náo, Thuần Thánh Đế suýt nữa bởi vậy mà trị tội Sầm Chiếu, sau đó bởi vì mấy người trong triều và Hoàng Hậu Lưu thị cầu tình, Sầm Chiếu mới bảo vệ tánh mạng, nhưng vẫn là bị Thuần Thánh Đế đày đến Gia huyện - địa phận giao giữa Đinh Châu và Vân Xuyên làm mấy năm huyện quan.
Gia huyện có tiếng là nơi nghèo khổ, mà Sầm Chiếu xuất thân danh môn, từ nhỏ chưa từng chịu cực khổ, ai cũng cho rằng hắn ở Gia huyện nhất định kêu khổ thấu trời, hối hận không ngừng.
Nhưng trong bảy năm, Sầm Chiếu giải quyết lũ lụt, sửa đồng ruộng, cứu bá tánh Gia huyện trong dầu sôi lửa bỏng, cứ thế khi tin tức Gia huyện đưa đến trong Kim Loan Điện, cả triều đình văn võ đều kinh ngạc.
Thuần Thánh Đế cũng không thể tiếp tục phạt, lại cho hắn về Ngọc Kinh, thăng nhiệm Lại Bộ thượng thư.
Thương Nhung nghe xong, liền nói: “Nếu Trương Hiện thật sự thường dùng Hàn Thực tán, Sầm lão tiên sinh chỉ sợ cũng sẽ không tiến cử hắn, cho nên, Trương Hiện chết, tuyệt không phải đơn giản là do bản thân hắn dùng Hàn Thực tán quá liều, nếu không, thi thể hắn cũng sẽ không bị giấu đi.”
Sầm Chiếu đặc biệt chán ghét thanh niên đi vào phong trào tìm tiên hỏi đạo bất chính, cho dù là đương kim thiên tử hắn đều dám đưa thư vạch sai lầm, sao có thể thưởng thức một Trương Hiện sa vào Hàn Thực tán?
Càng không đề cập tới, tiến cử Trương Hiện với học sinh của mình trong triều.
Che giấu thi thể Trương Hiện, đến tột cùng có phải là hai người ngang ngược nọ muốn thuê lại tiểu viện trong rừng trúc ngày đó hay không?
Thương Nhung vốn nghĩ rằng, quan phủ sẽ tự chủ động điều tra rõ người giấu xác, nào biết bất quá trong một đêm, phu thê Cẩn nương tử liền thành hung thủ giết người như ván đã đóng thuyền.
“Nếu không có Sầm Shiếu, vụ án này sẽ lấy việc bản thân Trương Hiện dùng quá liều Hàn Thực tán để chấm dứt,” giọng nói Chiết Trúc trầm tĩnh pha thêm vài phần trào phúng, “Sầm Chiếu nhúng tay, bọn họ liền nóng lòng tìm kẻ chết thay, Mộng Thạch là nhân chứng bọn họ chọn trúng.”
“Hắn cũng đã nghĩ tới điểm này, cho nên mới muốn ngươi và ta rời đi.”
Nếu lúc này hắn và Thương Nhung còn ở tiểu viện trong rừng trúc ở Đào Khê thôn, quan sai không lấy được lời chứng mong muốn từ Mộng Thạch, chỉ sợ cũng muốn quay lại đưa hai người bọn họ về nha môn.
Mộng Thạch biết hai người bọn họ không muốn gặp quan, một đường cũng đều là tránh được thì nên tránh, cho nên mới nhờ nương tử giúp việc phòng bếp ở học đường nhỏ đưa thư trở về.
“Đạo trưởng hẳn sẽ không nguyện ý làm chứng hãm hại phu thê Cẩn nương tử.” Thương Nhung nhất thời càng thêm bất an.
Mộng Thạch đạo trưởng mới nhặt được mạng từ lao ngục Dung Châu về, rõ ràng đêm qua còn cúng tế vong linh nữ nhi trong viện, hôm nay lại vướng vào quan nha Thục Thanh.
Thương Nhung ngửa đầu, trông thấy sắc mặt thiếu niên càng thêm tái nhợt, nàng lập tức nắm lấy tay cầm dây cương của thiếu niên, nói: “Chiết Trúc, ngươi không thoải mái phải không?”
Trong một mảnh núi rừng quạnh quẽ sâu kín, con ngựa được cột dây cương vào cây đang ngoe nguẩy đuôi, ăn mầm cỏ non mọc trên đất, còn Thương Nhung ngồi trên phiến đá, cùng thiếu niên đưa lưng về phía nhau.
“Không cần.”
Chiết Trúc nói ngắn gọn một tiếng, tùy tay tìm kiếm trong mớ chai lọ trong tay nãi, một cái bình sứ lăn từ phiến đá xuống, theo mặt đất gập ghềnh mang theo cỏ lăn đến cạnh giày thêu của Thương Nhung.
Chiết Trúc lặng im một cái chớp mắt.
Sao lại vừa vặn là lọ hắn đang tìm.
Thương Nhung rũ mắt nhìn nhìn bình sứ kia, nàng duỗi tay nhặt lên, thử thăm dò duỗi tay đưa về phía sau.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá rơi xuống mặt đất từng quang ảnh vỡ vụng, nàng nhìn chằm chằm bóng mình, bỗng dưng, đốt ngón tay nàng chạm vào một bàn tay hơi lạnh.
Có cái gì tí tách chảy xuống từ cánh tay hắn.
Thương Nhung không chút nghĩ ngợi quay đầu, chỉ thấy miệng vết thương dữ tợn trên cánh tay thiếu niên đã là rạn nứt, máu đỏ thắm theo khuỷu tay hắn nhỏ giọt.
Quang ảnh loang lổ đong đưa, y phục thiếu niên mở nửa, một đôi con ngươi đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo.
“Ngươi gạt ta.”
Thương Nhung bỗng nhiên nói.
Trước đó rõ ràng hắn nói miệng vết thương không có đổ máu, giờ phút này dừng ở đây, đều chỉ là vì thay thuốc.
Ngón tay hai người chạm vào nhau, nhưng mà thiếu niên còn chưa kịp lấy lại bình thuốc, nàng đã xoay người lại mở nút bình ra, cũng không còn sợ tới mức tay run như lần đầu tiên.
Nhớ tới lần thay thuốc đầu tiên đó, nàng vừa thay thuốc cho hắn, vừa nói, “Khi còn ở Nam Châu, rõ ràng ngươi còn bắt ta bôi thuốc cho ngươi, sao lúc này ta muốn giúp ngươi, ngươi lại không muốn?”
Nàng không ý thức được khi nàng nói chuyện, hơi thở cách hắn gần như vậy.
Rõ ràng nàng mang mặt nạ tràn đầy tỳ vết, đôi tay đổi thuốc cho hắn cũng bị bôi phấn ngả vàng, nhưng lông mi hắn động đậy một chút, có chút mất tự nhiên hơi nghiêng mặt đi.
Không nói lời nào, cũng không nhìn nàng, nhưng khi ánh mắt buông xuống, hắn thấy bóng dáng nàng và hắn ở cạnh nhau.
Lặng lẽ kề gần, hòa làm một khối.
Trương Hiện vốn là không phải là người Đồng Thụ thôn Phi Lương huyện, hắn xuất thân nghèo khổ, phụ thân mất sớm, mẫu thân tái giá tới Đồng Thụ thôn, hắn liền đi theo mẫu thân sống ở Đồng Thụ thôn đến nay.
Khi Thương Nhung và Chiết Trúc đến Đồng Thụ thôn, đã là đang lúc hoàng hôn.
“Các ngươi tìm nhà Trương Hiện làm cái gì?” Lão ông chăn trâu trở về đánh giá đôi thiếu niên thiếu nữ trước mặt, “Nhà hắn đã xảy ra chuyện, Trương Hiện đã chết, nương hắn đi một chuyến Thục Thanh thành trở về, buổi chiều liền nhảy sông.”
Nhảy sông?
Thương Nhung nghe vậy, kinh ngạc đầy mắt.
Theo lão ông chỉ dẫn, Thương Nhung và Chiết Trúc mới đến được cửa nhà Trương Hiện, liền nhìn thấy cửa viện nhỏ hẹp kia trong ngoài đều là người, qua khe hở giữa đám người mơ hồ lộ ra thân hình một lão giả đầu tóc hoa râm, hắn cong sống lưng, không rên một tiếng nhìn chằm chằm thi thể được che lại bằng vải bố trắng.
“Rất đáng tiếc a, tiểu lang nhà Trương gia đã qua thi viện, là tú tài hàng thật giá thật, hắn ngay cả nơi như Dã Sơn thư viện đều có thể vào, sau này nhất định có thể làm quan……”
“Còn không phải sao? Mắt thấy Trương tiểu lang nhà bọn họ sắp trở nên nổi bật, sao lại bị người hại thế này rồi?”
“Trương nương tử lao tâm lao lực nuôi được nhi tử tú tài này, nháy mắt không còn, chỉ sợ là nhất thời nghĩ không thông, lúc này mới làm việc ngốc……”
Không ít người mồm năm miệng mười đàm luận, nửa khuôn mặt Thương Nhung ẩn dưới mũ áo choàng, đến khi Chiết Trúc dắt lấy tay nàng, nàng mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt theo đuôi đi cùng hắn.
“Chiết Trúc, nếu đạo trưởng vẫn luôn không mở miệng, vậy có phải hắn sẽ không ra được phải không?” Thương Nhung nhịn không được hỏi hắn.
“Bọn họ đơn giản là muốn Mộng Thạch nói một câu tận mắt thấy phu thê Cẩn nương tử mưu toan di chuyển thi thể, Mộng Thạch không muốn, bọn họ cũng không đến mức giết hắn, nhiều nhất cho hắn một tội danh giả làm nhân chứng,” Chiết Trúc nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói, “Đứt tay đứt chân là có khả năng.”
Đứt tay đứt chân?
Trong chớp mắt Thương Nhung siết chặt đốt ngón tay.
Chiết Trúc cảm nhận được lực đạo của nàng, hắn nhẹ liếc mắt nhìn mặt nàng, “Yên tâm, còn cách cứu.”
Hắn có thể vào lao ngục Dung Châu, bởi vì vốn có tri châu Kỳ Ngọc Tùng ở giữa phối hợp, nhưng lao ngục Thục Thanh thành không thể dễ vào như vậy, huống chi hiện giờ ở Thục Thanh hắn còn chút chuyện chưa làm, tạm thời còn không muốn trêu chọc quan phủ.
Cho nên trước mắt có thể cứu nguy cho Mộng Thạch cùng phu thê Cẩn nương tử, cũng chỉ có Sầm Chiếu.
Từ Đồng Thụ thôn đạp sao đuổi đến Thục Thanh thành, Thương Nhung cực kỳ mệt mỏi ở khách điếm đi vào giấc ngủ, nhưng ngủ cũng không an ổn, ước chừng là nhớ tới câu “đứt tay đứt chân” của Chiết Trúc khi hoàng hôn, nàng ở trong mộng liền thật sự gặp được Mộng Thạch bị chặt đứt tay chân.
Túi trên người hắn tẩm đầy máu tươi, bình nhỏ bên trong lăn ra ngoài, đó là tro cốt nữ nhi hắn.
Thương Nhung sợ tới mức tỉnh lại, trong một mảnh ánh sáng mông lung, thấy thiếu niên đã thay đổi một bộ y phục trắng ngà, búi tóc hắn búi đến nghiêm chỉnh, trong đó cắm một cây trâm bạc rực rỡ lấp lánh, thoạt nhìn cực có phong thái trí thức.
Bánh bao mới cắn một cái, hắn liền nâng đôi mắt tới đối diện ánh mắt nàng.
“Ăn không?”
Hắn hỏi.
Thương Nhung đương nhiên là muốn ăn.
Cũng không biết hiện giờ là giờ nào, Thương Nhung ăn hai cái bánh bao, liền thay một bộ áo vải váy thô sau bình phong, giày thêu hoa sen xán lạn trên chân cũng đổi lại thành một đôi giày vải không có bất kỳ hoa văn nào.
“Biết ngươi không thích,”
Chiết Trúc một tay chống cằm đánh giá nàng, “để ra khỏi Sầm phủ, ta lại mua cho ngươi bộ khác.”
Chuyến đi tới Đồng Thụ thôn cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất bọn họ đã biết được Trương Hiện có một vị hôn thê tên gọi là Điền Minh Phương, là người Đồng Thụ thôn.
Hai năm trước khi phụ thân Điền Minh Phương qua đời, đã ước định xong với Trương gia sẽ cho nhi nữ thành thân năm nay, hơn nửa tháng trước, hai người Trương Hiện và Điền Minh Phương cùng đi vào Thục Thanh thành.
Mà nay, Trương Hiện đã chết, nhưng Điền Minh Phương lại không rõ tung tích.
Hiện giờ Thương Nhung muốn giả trang thành Điền Minh Phương, vào Sầm phủ gặp Sầm Chiếu.
Sau giờ ngọ chợt tới một cơn mưa to, Thương Nhung lo lắng nước mưa làm ướt mặt nạ, liền túm túm mũ choàng lại, hạt mưa đánh đùng đùng vào mái dù, nàng lại không tự kìm hãm được nhìn thiếu niên bên cạnh.
Lúc này hắn cũng đã nhờ mặt nạ che lấp vài phần dung mạo, ánh mặt trời ảm đạm rọi vào trong dù, hắn liếc mắt nhìn gia phó tới đón bọn họ vào cửa Sầm phủ một cái, lại thấp mắt nhìn nàng, “Đi thôi.”
Thương Nhung mím môi, cùng hắn bước lên thềm đá.
Xuyên qua đình viện rộng lớn lịch sự tao nhã, tiếng mưa rơi tí tách dưới hiên, Thương Nhung mới đến thính đường liền thấy lão giả ngồi ở ghế thái sư, búi tóc xám trắng, mặc một bộ hoa thanh bào.
Trong phòng đốt chậu than, trong đó đốt nóng cái ấm, trong ấm có nước, nấu vài miếng vỏ quýt, khiến trong nhà ít đi hương vị khô ráo, lại thêm vài phần hương vị vỏ quýt ướt át.
Thương Nhung vừa thấy hắn, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm thu nào đó 6 năm trước, đó là lần duy nhất sau từ sau khi nàng vào cung trở lại Vinh Vương phủ.
“Vinh Vương điện hạ,”
Cách một cánh cửa, nàng nghe thấy bên trong vọng ra một thanh âm nghẹn ngào kiềm nén, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy thất vọng, “Thần thấy xương cốt toàn thân ngài, đều bị bẽ gãy……”
Ngay sau đó cánh cửa kia mở, đi ra chính là hắn.
Thật nhiều năm qua đi, Thương Nhung đã không còn nhớ rõ gương mặt hắn lúc ấy, nhưng vẫn nhớ rõ phụ vương bên trong cánh cửa gọi hắn —— Tình Sơn.
Tình Sơn đó là tên tự của Sầm Chiếu.
“Minh Phương cô nương?”
Sầm Chiếu có đôi mắt tinh thần quắc thước, tầm mắt trước tiên dừng trên người Thương Nhung, “Nghe nói ngươi có hôn ước với Trương Hiện từ sớm, hiện giờ ra chuyện như vậy, thật sự là ý trời trêu người……”
Thương Nhung lấy lại tinh thần, lập tức cúi đầu cúi người, nói: “Tình Sơn tiên sinh, Hiện lang ngộ hại, tiểu nữ lại không có nơi khẩn cầu, hiện giờ chỉ đành hy vọng Tình Sơn tiên sinh có thể lấy lại công đạo cho Hiện lang.”
Ngoài đình mưa bụi mênh mông, Chiết Trúc mới giao cây dù dính đầy nước mưa cho nữ tì bên cạnh, chợt nghe nàng nói một lời như vậy, hắn không khỏi nghiêng mặt nhìn nàng.
Hiện lang.
Ai dạy nàng gọi như vậy?
Hôm qua nha môn Thục Thanh còn muốn lấy lý do chết do tự dùng Hàn Thực tán quá liều để kết án, nhưng mà hôm nay, không ngờ quan sai lại tới cửa lấy tội giết người bắt phu thê Cẩn nương tử về, càng quái dị hơn chính là, bọn họ cũng bắt luôn Mộng Thạch mang đi.
“Ngăn cản nha môn chấm dứt vụ án này, là Sầm Chiếu của Sầm phủ ở Thục Thanh, thời trẻ hắn ở Ngọc Kinh làm quan, 6 năm trước về hưu trở lại chốn cũ Thục Thanh.”
Vó ngựa dẫm đạp đường núi lầy lội, giọng nói Chiết Trúc mới rơi xuống, hắn rũ mắt liếc nhìn cô nương trong lòng ngực, nhạy bén mà cảm thấy nàng có vài phần biến hóa: “Ngươi biết hắn?”
“Danh Sầm Chiếu ai không biết?” Thương Nhung gật gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói, “Trước kia ở Tinh La quan, ta cũng từng gặp hắn một lần.”
Thì ra Sầm lão tiên sinh Cẩn nương tử nói thường đến nhà trong núi, chính là Sầm Chiếu, Thương Nhung nhớ chức quan hắn từng đến Lại Bộ thượng thư, còn là Văn Hoa Điện đại học sĩ.
Dù cho Thuần Thánh Đế không trọng dụng hắn, nhưng khi thấy thi văn của hắn cũng không thể không than một tiếng “Kỳ tuyệt”.
Mà sỡ dĩ Sầm Chiếu không được Thuần Thánh Đế trọng dụng, là bởi vì người này quá mức cương trực, đã nhiều lần đệ trình khuyên can đế vương nên nhìn thẳng vào sinh lão bệnh tử của mệnh người, không thể quá mức dựa vào đạo trường sinh huyễn hoặc.
Cả một trang sớ dài, bất quá chính là đang uyển chuyển trình bày một câu trắng trợn —— “Là người đều phải chết, dù cho ngươi có là hoàng đế cũng phải nhận, đừng vọng tưởng vào những thứ vô dụng đó.”
Việc này khi Thương Nhung còn nhỏ đã loạn đến ồn ào huyên náo, Thuần Thánh Đế suýt nữa bởi vậy mà trị tội Sầm Chiếu, sau đó bởi vì mấy người trong triều và Hoàng Hậu Lưu thị cầu tình, Sầm Chiếu mới bảo vệ tánh mạng, nhưng vẫn là bị Thuần Thánh Đế đày đến Gia huyện - địa phận giao giữa Đinh Châu và Vân Xuyên làm mấy năm huyện quan.
Gia huyện có tiếng là nơi nghèo khổ, mà Sầm Chiếu xuất thân danh môn, từ nhỏ chưa từng chịu cực khổ, ai cũng cho rằng hắn ở Gia huyện nhất định kêu khổ thấu trời, hối hận không ngừng.
Nhưng trong bảy năm, Sầm Chiếu giải quyết lũ lụt, sửa đồng ruộng, cứu bá tánh Gia huyện trong dầu sôi lửa bỏng, cứ thế khi tin tức Gia huyện đưa đến trong Kim Loan Điện, cả triều đình văn võ đều kinh ngạc.
Thuần Thánh Đế cũng không thể tiếp tục phạt, lại cho hắn về Ngọc Kinh, thăng nhiệm Lại Bộ thượng thư.
Thương Nhung nghe xong, liền nói: “Nếu Trương Hiện thật sự thường dùng Hàn Thực tán, Sầm lão tiên sinh chỉ sợ cũng sẽ không tiến cử hắn, cho nên, Trương Hiện chết, tuyệt không phải đơn giản là do bản thân hắn dùng Hàn Thực tán quá liều, nếu không, thi thể hắn cũng sẽ không bị giấu đi.”
Sầm Chiếu đặc biệt chán ghét thanh niên đi vào phong trào tìm tiên hỏi đạo bất chính, cho dù là đương kim thiên tử hắn đều dám đưa thư vạch sai lầm, sao có thể thưởng thức một Trương Hiện sa vào Hàn Thực tán?
Càng không đề cập tới, tiến cử Trương Hiện với học sinh của mình trong triều.
Che giấu thi thể Trương Hiện, đến tột cùng có phải là hai người ngang ngược nọ muốn thuê lại tiểu viện trong rừng trúc ngày đó hay không?
Thương Nhung vốn nghĩ rằng, quan phủ sẽ tự chủ động điều tra rõ người giấu xác, nào biết bất quá trong một đêm, phu thê Cẩn nương tử liền thành hung thủ giết người như ván đã đóng thuyền.
“Nếu không có Sầm Shiếu, vụ án này sẽ lấy việc bản thân Trương Hiện dùng quá liều Hàn Thực tán để chấm dứt,” giọng nói Chiết Trúc trầm tĩnh pha thêm vài phần trào phúng, “Sầm Chiếu nhúng tay, bọn họ liền nóng lòng tìm kẻ chết thay, Mộng Thạch là nhân chứng bọn họ chọn trúng.”
“Hắn cũng đã nghĩ tới điểm này, cho nên mới muốn ngươi và ta rời đi.”
Nếu lúc này hắn và Thương Nhung còn ở tiểu viện trong rừng trúc ở Đào Khê thôn, quan sai không lấy được lời chứng mong muốn từ Mộng Thạch, chỉ sợ cũng muốn quay lại đưa hai người bọn họ về nha môn.
Mộng Thạch biết hai người bọn họ không muốn gặp quan, một đường cũng đều là tránh được thì nên tránh, cho nên mới nhờ nương tử giúp việc phòng bếp ở học đường nhỏ đưa thư trở về.
“Đạo trưởng hẳn sẽ không nguyện ý làm chứng hãm hại phu thê Cẩn nương tử.” Thương Nhung nhất thời càng thêm bất an.
Mộng Thạch đạo trưởng mới nhặt được mạng từ lao ngục Dung Châu về, rõ ràng đêm qua còn cúng tế vong linh nữ nhi trong viện, hôm nay lại vướng vào quan nha Thục Thanh.
Thương Nhung ngửa đầu, trông thấy sắc mặt thiếu niên càng thêm tái nhợt, nàng lập tức nắm lấy tay cầm dây cương của thiếu niên, nói: “Chiết Trúc, ngươi không thoải mái phải không?”
Trong một mảnh núi rừng quạnh quẽ sâu kín, con ngựa được cột dây cương vào cây đang ngoe nguẩy đuôi, ăn mầm cỏ non mọc trên đất, còn Thương Nhung ngồi trên phiến đá, cùng thiếu niên đưa lưng về phía nhau.
“Không cần.”
Chiết Trúc nói ngắn gọn một tiếng, tùy tay tìm kiếm trong mớ chai lọ trong tay nãi, một cái bình sứ lăn từ phiến đá xuống, theo mặt đất gập ghềnh mang theo cỏ lăn đến cạnh giày thêu của Thương Nhung.
Chiết Trúc lặng im một cái chớp mắt.
Sao lại vừa vặn là lọ hắn đang tìm.
Thương Nhung rũ mắt nhìn nhìn bình sứ kia, nàng duỗi tay nhặt lên, thử thăm dò duỗi tay đưa về phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá rơi xuống mặt đất từng quang ảnh vỡ vụng, nàng nhìn chằm chằm bóng mình, bỗng dưng, đốt ngón tay nàng chạm vào một bàn tay hơi lạnh.
Có cái gì tí tách chảy xuống từ cánh tay hắn.
Thương Nhung không chút nghĩ ngợi quay đầu, chỉ thấy miệng vết thương dữ tợn trên cánh tay thiếu niên đã là rạn nứt, máu đỏ thắm theo khuỷu tay hắn nhỏ giọt.
Quang ảnh loang lổ đong đưa, y phục thiếu niên mở nửa, một đôi con ngươi đen nhánh, khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo.
“Ngươi gạt ta.”
Thương Nhung bỗng nhiên nói.
Trước đó rõ ràng hắn nói miệng vết thương không có đổ máu, giờ phút này dừng ở đây, đều chỉ là vì thay thuốc.
Ngón tay hai người chạm vào nhau, nhưng mà thiếu niên còn chưa kịp lấy lại bình thuốc, nàng đã xoay người lại mở nút bình ra, cũng không còn sợ tới mức tay run như lần đầu tiên.
Nhớ tới lần thay thuốc đầu tiên đó, nàng vừa thay thuốc cho hắn, vừa nói, “Khi còn ở Nam Châu, rõ ràng ngươi còn bắt ta bôi thuốc cho ngươi, sao lúc này ta muốn giúp ngươi, ngươi lại không muốn?”
Nàng không ý thức được khi nàng nói chuyện, hơi thở cách hắn gần như vậy.
Rõ ràng nàng mang mặt nạ tràn đầy tỳ vết, đôi tay đổi thuốc cho hắn cũng bị bôi phấn ngả vàng, nhưng lông mi hắn động đậy một chút, có chút mất tự nhiên hơi nghiêng mặt đi.
Không nói lời nào, cũng không nhìn nàng, nhưng khi ánh mắt buông xuống, hắn thấy bóng dáng nàng và hắn ở cạnh nhau.
Lặng lẽ kề gần, hòa làm một khối.
Trương Hiện vốn là không phải là người Đồng Thụ thôn Phi Lương huyện, hắn xuất thân nghèo khổ, phụ thân mất sớm, mẫu thân tái giá tới Đồng Thụ thôn, hắn liền đi theo mẫu thân sống ở Đồng Thụ thôn đến nay.
Khi Thương Nhung và Chiết Trúc đến Đồng Thụ thôn, đã là đang lúc hoàng hôn.
“Các ngươi tìm nhà Trương Hiện làm cái gì?” Lão ông chăn trâu trở về đánh giá đôi thiếu niên thiếu nữ trước mặt, “Nhà hắn đã xảy ra chuyện, Trương Hiện đã chết, nương hắn đi một chuyến Thục Thanh thành trở về, buổi chiều liền nhảy sông.”
Nhảy sông?
Thương Nhung nghe vậy, kinh ngạc đầy mắt.
Theo lão ông chỉ dẫn, Thương Nhung và Chiết Trúc mới đến được cửa nhà Trương Hiện, liền nhìn thấy cửa viện nhỏ hẹp kia trong ngoài đều là người, qua khe hở giữa đám người mơ hồ lộ ra thân hình một lão giả đầu tóc hoa râm, hắn cong sống lưng, không rên một tiếng nhìn chằm chằm thi thể được che lại bằng vải bố trắng.
“Rất đáng tiếc a, tiểu lang nhà Trương gia đã qua thi viện, là tú tài hàng thật giá thật, hắn ngay cả nơi như Dã Sơn thư viện đều có thể vào, sau này nhất định có thể làm quan……”
“Còn không phải sao? Mắt thấy Trương tiểu lang nhà bọn họ sắp trở nên nổi bật, sao lại bị người hại thế này rồi?”
“Trương nương tử lao tâm lao lực nuôi được nhi tử tú tài này, nháy mắt không còn, chỉ sợ là nhất thời nghĩ không thông, lúc này mới làm việc ngốc……”
Không ít người mồm năm miệng mười đàm luận, nửa khuôn mặt Thương Nhung ẩn dưới mũ áo choàng, đến khi Chiết Trúc dắt lấy tay nàng, nàng mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt theo đuôi đi cùng hắn.
“Chiết Trúc, nếu đạo trưởng vẫn luôn không mở miệng, vậy có phải hắn sẽ không ra được phải không?” Thương Nhung nhịn không được hỏi hắn.
“Bọn họ đơn giản là muốn Mộng Thạch nói một câu tận mắt thấy phu thê Cẩn nương tử mưu toan di chuyển thi thể, Mộng Thạch không muốn, bọn họ cũng không đến mức giết hắn, nhiều nhất cho hắn một tội danh giả làm nhân chứng,” Chiết Trúc nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói, “Đứt tay đứt chân là có khả năng.”
Đứt tay đứt chân?
Trong chớp mắt Thương Nhung siết chặt đốt ngón tay.
Chiết Trúc cảm nhận được lực đạo của nàng, hắn nhẹ liếc mắt nhìn mặt nàng, “Yên tâm, còn cách cứu.”
Hắn có thể vào lao ngục Dung Châu, bởi vì vốn có tri châu Kỳ Ngọc Tùng ở giữa phối hợp, nhưng lao ngục Thục Thanh thành không thể dễ vào như vậy, huống chi hiện giờ ở Thục Thanh hắn còn chút chuyện chưa làm, tạm thời còn không muốn trêu chọc quan phủ.
Cho nên trước mắt có thể cứu nguy cho Mộng Thạch cùng phu thê Cẩn nương tử, cũng chỉ có Sầm Chiếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Đồng Thụ thôn đạp sao đuổi đến Thục Thanh thành, Thương Nhung cực kỳ mệt mỏi ở khách điếm đi vào giấc ngủ, nhưng ngủ cũng không an ổn, ước chừng là nhớ tới câu “đứt tay đứt chân” của Chiết Trúc khi hoàng hôn, nàng ở trong mộng liền thật sự gặp được Mộng Thạch bị chặt đứt tay chân.
Túi trên người hắn tẩm đầy máu tươi, bình nhỏ bên trong lăn ra ngoài, đó là tro cốt nữ nhi hắn.
Thương Nhung sợ tới mức tỉnh lại, trong một mảnh ánh sáng mông lung, thấy thiếu niên đã thay đổi một bộ y phục trắng ngà, búi tóc hắn búi đến nghiêm chỉnh, trong đó cắm một cây trâm bạc rực rỡ lấp lánh, thoạt nhìn cực có phong thái trí thức.
Bánh bao mới cắn một cái, hắn liền nâng đôi mắt tới đối diện ánh mắt nàng.
“Ăn không?”
Hắn hỏi.
Thương Nhung đương nhiên là muốn ăn.
Cũng không biết hiện giờ là giờ nào, Thương Nhung ăn hai cái bánh bao, liền thay một bộ áo vải váy thô sau bình phong, giày thêu hoa sen xán lạn trên chân cũng đổi lại thành một đôi giày vải không có bất kỳ hoa văn nào.
“Biết ngươi không thích,”
Chiết Trúc một tay chống cằm đánh giá nàng, “để ra khỏi Sầm phủ, ta lại mua cho ngươi bộ khác.”
Chuyến đi tới Đồng Thụ thôn cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất bọn họ đã biết được Trương Hiện có một vị hôn thê tên gọi là Điền Minh Phương, là người Đồng Thụ thôn.
Hai năm trước khi phụ thân Điền Minh Phương qua đời, đã ước định xong với Trương gia sẽ cho nhi nữ thành thân năm nay, hơn nửa tháng trước, hai người Trương Hiện và Điền Minh Phương cùng đi vào Thục Thanh thành.
Mà nay, Trương Hiện đã chết, nhưng Điền Minh Phương lại không rõ tung tích.
Hiện giờ Thương Nhung muốn giả trang thành Điền Minh Phương, vào Sầm phủ gặp Sầm Chiếu.
Sau giờ ngọ chợt tới một cơn mưa to, Thương Nhung lo lắng nước mưa làm ướt mặt nạ, liền túm túm mũ choàng lại, hạt mưa đánh đùng đùng vào mái dù, nàng lại không tự kìm hãm được nhìn thiếu niên bên cạnh.
Lúc này hắn cũng đã nhờ mặt nạ che lấp vài phần dung mạo, ánh mặt trời ảm đạm rọi vào trong dù, hắn liếc mắt nhìn gia phó tới đón bọn họ vào cửa Sầm phủ một cái, lại thấp mắt nhìn nàng, “Đi thôi.”
Thương Nhung mím môi, cùng hắn bước lên thềm đá.
Xuyên qua đình viện rộng lớn lịch sự tao nhã, tiếng mưa rơi tí tách dưới hiên, Thương Nhung mới đến thính đường liền thấy lão giả ngồi ở ghế thái sư, búi tóc xám trắng, mặc một bộ hoa thanh bào.
Trong phòng đốt chậu than, trong đó đốt nóng cái ấm, trong ấm có nước, nấu vài miếng vỏ quýt, khiến trong nhà ít đi hương vị khô ráo, lại thêm vài phần hương vị vỏ quýt ướt át.
Thương Nhung vừa thấy hắn, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm thu nào đó 6 năm trước, đó là lần duy nhất sau từ sau khi nàng vào cung trở lại Vinh Vương phủ.
“Vinh Vương điện hạ,”
Cách một cánh cửa, nàng nghe thấy bên trong vọng ra một thanh âm nghẹn ngào kiềm nén, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy thất vọng, “Thần thấy xương cốt toàn thân ngài, đều bị bẽ gãy……”
Ngay sau đó cánh cửa kia mở, đi ra chính là hắn.
Thật nhiều năm qua đi, Thương Nhung đã không còn nhớ rõ gương mặt hắn lúc ấy, nhưng vẫn nhớ rõ phụ vương bên trong cánh cửa gọi hắn —— Tình Sơn.
Tình Sơn đó là tên tự của Sầm Chiếu.
“Minh Phương cô nương?”
Sầm Chiếu có đôi mắt tinh thần quắc thước, tầm mắt trước tiên dừng trên người Thương Nhung, “Nghe nói ngươi có hôn ước với Trương Hiện từ sớm, hiện giờ ra chuyện như vậy, thật sự là ý trời trêu người……”
Thương Nhung lấy lại tinh thần, lập tức cúi đầu cúi người, nói: “Tình Sơn tiên sinh, Hiện lang ngộ hại, tiểu nữ lại không có nơi khẩn cầu, hiện giờ chỉ đành hy vọng Tình Sơn tiên sinh có thể lấy lại công đạo cho Hiện lang.”
Ngoài đình mưa bụi mênh mông, Chiết Trúc mới giao cây dù dính đầy nước mưa cho nữ tì bên cạnh, chợt nghe nàng nói một lời như vậy, hắn không khỏi nghiêng mặt nhìn nàng.
Hiện lang.
Ai dạy nàng gọi như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro