Cô dâu của tôi...
2025-01-10 03:31:07
Vậy là cô đã lên xe hoa về nhà chồng. Mẹ chồng cô cũng đã đưa lễ vật 10 đồng tiền vàng cho mẹ cô như đã hứa. Cô đưa mắt nhìn ngôi nhà mình lớn lên lần cuối rồi cùng đoàn xe về nhà chồng. Nhà chồng cô là một căn nhà cấp 4 với 3 phòng ngủ. Phòng tân hôn của cô là căn phòng trong cùng. Đêm đến, cô mệt mỏi ngồi xuống giường, tháo khăn đội đầu, cô định sẽ ngủ một giấc đến sáng để sáng mai cô còn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Một làn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, di ảnh của anh trên giường tân hôn khiến cô có chút không thoải mái. Cô lấy gối che lên, miệng lẩm bẩm:
- Thất lễ với anh rồi.
Cô vừa đặt chiếc gối xuống, một giọng nói phát ra bên tai cô:
- Sao em lại che mặt anh như thế chứ.
Cô giật mình nhìn quanh, căn phòng trống không chỉ có một mình cô. Cô nghĩ mình mệt nên nghe nhầm rồi, nhưng vừa quay qua phía cửa. Một bóng người cao lớn khiến cô hét lên:
- A...
Bóng người đó lướt về phía cô, lấy tay che miệng cô, còn làm dấu bảo cô im lặng chút. Ánh trăng chiếu vào phòng, cô nhìn khuôn mặt của người ấy mà sững sờ. Đây chẳng phả Ưng Khải chồng cô sao? Tim cô đập loạn xạ, cô biết cô gặp không phải người. Nhưng kể từ khi anh che miệng cô, như có thứ gì đó mắc ở cổ họng khiến cô không tài nào nói gì được. Anh vẫn giữ nguyên ngón tay trên miệng mình:
- Suỵt, mẹ anh ngủ rồi, em mà hét lên mọi người sẽ lo lắng lắm đấy.
Lúc này anh mới buông tay ra, cô hít một hơi thật sâu, dụi dụi mắt nhìn lại xem mình có nhìn lầm không. 1 lần, 2 lần, anh vẫn đứng đó ung dung nhìn về phía cô. Biết cô vẫn còn đang sợ, anh nói tiếp:
- Vì mệnh em thuần âm nên em có thể thấy được anh. Yên tâm, anh sẽ không làm hại em đâu. Anh chỉ muốn nhờ em chăm sóc mẹ giúp anh. Anh là một thằng con bất hiếu...
Cô nghe anh nói xong cũng buông bỏ chút phòng bị mà hỏi lại:
- Anh còn trẻ mà, tại sao lại mất?
- Anh hả? Em đang quan tâm anh đấy à. ( cười ) Ngày ấy anh đanh trên đường về nhà thì đạp trúng một con rắn. Nó thấy vậy liền co người lên cắn anh một cái. Chất độc của con rắn rất mạnh, nó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể anh. Khi anh tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trong quan tài còn người nhà ngồi xung quanh khóc thương rồi.
Anh đưa tay lên cổ gãi gãi đầu. Cô cũng cạn lời, cái chết gì lãng xẹt vậy trời. Anh thấy cô như vậy vội thanh minh:
- Mạng anh tới hôm đó đã tận rồi. Trước đây có một bà bói già nói với mẹ anh rằng số anh không sống qua năm 22 tuổi... ngày anh mất cũng là sinh nhật lần thứ 22 của anh.
Anh buồn rầu ngồi xuống giường, cô thấy thế cũng tới gần an ủi anh:
- Tôi rất tiếc cho anh. Anh đừng lo, mẹ anh bây giờ cũng là mẹ chồng của tôi. Tôi sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt. Nhưng còn chuyện khác...
Cô chần chừ không nói.
- Em yên tâm, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ không làm gì em đâu.
Nói rồi anh mở cửa bước ra ngoài, hôm nay trăng tròn, là thời điểm thích hợp nhất để anh hấp thụ âm khí. Mới bước tới ngưỡng cửa, anh đã quay lại hỏi cô: - Thứ lỗi nhưng cô dâu của tôi ơi, em tên là gì?
- An Nhi, anh có thể gọi tôi là Nhi cũng được.
- Vậy à, anh tên Ưng Khải.
Nói rồi bóng anh biến mất, cánh cửa tự đóng bỏ lại cô ngồi thẫn thờ một mình trong căn phòng tân hôn.
- Thất lễ với anh rồi.
Cô vừa đặt chiếc gối xuống, một giọng nói phát ra bên tai cô:
- Sao em lại che mặt anh như thế chứ.
Cô giật mình nhìn quanh, căn phòng trống không chỉ có một mình cô. Cô nghĩ mình mệt nên nghe nhầm rồi, nhưng vừa quay qua phía cửa. Một bóng người cao lớn khiến cô hét lên:
- A...
Bóng người đó lướt về phía cô, lấy tay che miệng cô, còn làm dấu bảo cô im lặng chút. Ánh trăng chiếu vào phòng, cô nhìn khuôn mặt của người ấy mà sững sờ. Đây chẳng phả Ưng Khải chồng cô sao? Tim cô đập loạn xạ, cô biết cô gặp không phải người. Nhưng kể từ khi anh che miệng cô, như có thứ gì đó mắc ở cổ họng khiến cô không tài nào nói gì được. Anh vẫn giữ nguyên ngón tay trên miệng mình:
- Suỵt, mẹ anh ngủ rồi, em mà hét lên mọi người sẽ lo lắng lắm đấy.
Lúc này anh mới buông tay ra, cô hít một hơi thật sâu, dụi dụi mắt nhìn lại xem mình có nhìn lầm không. 1 lần, 2 lần, anh vẫn đứng đó ung dung nhìn về phía cô. Biết cô vẫn còn đang sợ, anh nói tiếp:
- Vì mệnh em thuần âm nên em có thể thấy được anh. Yên tâm, anh sẽ không làm hại em đâu. Anh chỉ muốn nhờ em chăm sóc mẹ giúp anh. Anh là một thằng con bất hiếu...
Cô nghe anh nói xong cũng buông bỏ chút phòng bị mà hỏi lại:
- Anh còn trẻ mà, tại sao lại mất?
- Anh hả? Em đang quan tâm anh đấy à. ( cười ) Ngày ấy anh đanh trên đường về nhà thì đạp trúng một con rắn. Nó thấy vậy liền co người lên cắn anh một cái. Chất độc của con rắn rất mạnh, nó nhanh chóng lan ra khắp cơ thể anh. Khi anh tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trong quan tài còn người nhà ngồi xung quanh khóc thương rồi.
Anh đưa tay lên cổ gãi gãi đầu. Cô cũng cạn lời, cái chết gì lãng xẹt vậy trời. Anh thấy cô như vậy vội thanh minh:
- Mạng anh tới hôm đó đã tận rồi. Trước đây có một bà bói già nói với mẹ anh rằng số anh không sống qua năm 22 tuổi... ngày anh mất cũng là sinh nhật lần thứ 22 của anh.
Anh buồn rầu ngồi xuống giường, cô thấy thế cũng tới gần an ủi anh:
- Tôi rất tiếc cho anh. Anh đừng lo, mẹ anh bây giờ cũng là mẹ chồng của tôi. Tôi sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt. Nhưng còn chuyện khác...
Cô chần chừ không nói.
- Em yên tâm, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ không làm gì em đâu.
Nói rồi anh mở cửa bước ra ngoài, hôm nay trăng tròn, là thời điểm thích hợp nhất để anh hấp thụ âm khí. Mới bước tới ngưỡng cửa, anh đã quay lại hỏi cô: - Thứ lỗi nhưng cô dâu của tôi ơi, em tên là gì?
- An Nhi, anh có thể gọi tôi là Nhi cũng được.
- Vậy à, anh tên Ưng Khải.
Nói rồi bóng anh biến mất, cánh cửa tự đóng bỏ lại cô ngồi thẫn thờ một mình trong căn phòng tân hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro