Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em
Bây giờ mới là...
2024-09-20 16:14:46
La Di Ninh không muốn chuyện cũ lại bị đào lên nên mới đặt ra nghi vấn: "Vậy Chi là vì ganh tị nên mới ám sát chứ không phải có người đứng sau bày mưu tính kế?"
Tố Khương gật đầu: "Kết quả điều tra ban đầu đúng là như vậy! Vụ ám sát phó chỉ huy cũng đóng hồ sơ."
La Di Ninh cười nhạt, xem ra kẻ kia ẩn mình quá giỏi. Hôm nay nhân cơ hội này cô sẽ để lộ sơ hở và một ít thông tin, nếu thật sự trụ sở có nội gián thì cũng là những người ngồi trước mặt mà thôi.
Ngay lúc này điện thoại La Di Ninh đột nhiên có tin nhắn, cô mở lên thì thấy một file lạ. Khi cô ấn vào thì khá bất ngờ, trái tim dường như có chút thắt lại mà ôm ngực.
Cao Uy ngồi kế bên thấy sắc mặt La Di Ninh nhợt nhạt thì lo lắng: "Chị ổn không? Hay là em đưa chị về được không?"
"Không sao!" La Di Ninh trấn an Cao Uy rồi nhìn Kim Nhàn Nhi lạnh giọng: "Nhàn Nhi, cái chết của Trình Lâm có phải liên quan đến chị không?"
Tất cả mọi người khi nghe câu đó đều bất ngờ, phòng họp bống chốc yên tĩnh đến lạ thường. La Di Ninh bước thẳng về phía Kim Nhàn Nhi vịn chặt hai bả vai cô ấy hỏi: "Trả lời đi! Có phải hay không?"
Duật Quân hất tay La Di Ninh ra khỏi người Kim Nhàn Nhi rồi chất vấn: "Em không có quyền nhắc đến cái tên
Trình Lâm đâu. Nếu có đủ chứng cứ thì em còn ngồi ở đây sao?"
La Di Ninh không nói gì mà trực tiếp chia sẻ file qua máy tính của trụ sở, Cao Ứng mở file lên xem. Toàn bộ đều là camera quay được hình ảnh Kim Nhàn Nhi xuất hiện cách hiện trường vụ án không xa.
"Chỉ có bấy nhiêu đây mà em nghi ngờ chị sao?" Kim Nhàn Nhi nhìn La Di Ninh hỏi ngược lại, sau đó chèn thêm một câu: "Vị trí hiện tại không xứng với người sốc nổi như em.
La Di Ninh cười ẩn ý: "Vậy thì vị trí của Duật Quân cũng đâu phải do anh ấy ngồi, vị trí đó là của Trình Lâm. Những gì anh ấy có được đều là của Trình Lâm, ngay cả vị trí của chị cũng là ăn may thôi."
Triệu Luân im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng nhắc nhở La Di Ninh: "Di Ninh, không phải cái gì cũng có thể nói đâu."
Đại tướng Cao Ứng thấy tình hình đột nhiên thay đổi thì lên tiếng: "Nếu không có gì thì kết thúc cuộc họp."
Vài người không liên quan đều đã rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại những người liên quan vẫn ngồi đấy. Lúc này tổng thống mới lên tiếng: "Bây giờ mới là cuộc họp chính thức!"
"Y của tổng thống là..." Duật Quân có chút khó hiểu, cũng không biết tổng thống là nam hay nữ nên không thể xưng hô tùy tiện được.
Triệu Luân trả lời thay cho tổng thống: "Gọi hai người đến đây là vì chuyện khác, nói đúng hơn là những món đồ mà hai người đang giữ."
"Món đồ?" Kim Nhàn Nhi khó hiểu, nhưng cũng có chút mường tượng ra được.
Đại tướng Cao Ứng gật đầu liệt kê: "Đúng vậy! Mặt dây chuyền hình chìa khóa, con dấu, chiếc hộp gỗ và tấm bản đồ."
"Chúng tôi đã tìm được một phần rồi, chỉ còn thiếu hai chìa khóa, một con dấu và nửa tấm bản đồ."
".."
La Di Ninh nghe giọng nói quen thuộc vang lên thì quay lưng lại nhìn, tên Gin này đúng là xuất hiện đúng thời điểm không sai lệch đi đâu được. Hễ có chuyện quan trọng là thấy anh ta, còn bình thường thì hiếm khi thấy mặt.
Bởi vì lần trước Gin có thay mặt tổng thống đến tham dự lễ đính hôn nên Kim Nhàn Nhi và Duật Quân đều nhận ra. Duật Quân lúc này cũng tháo trên cổ Kim Nhàn Nhi lấy sợi dây chuyền ra rồi nói: "Nhàn Nhi có chìa khóa, tôi đang giữ con dấu của Trình Lâm và chìa khóa của mình."
"Nếu chỉ có nửa tấm bản đồ thì khó mà tìm ra hòn đảo không có trong bản đồ, cho dù có tấm bản đồ hoàn chỉnh cũng chưa chắc biết được vị trí chính xác." La Di Ninh ngồi xuống ghế, khi nãy bị Duật Quân hất tay tuy không sao nhưng lực đẩy khá mạnh làm La Di Ninh lùi vài bước, tình cờ vết thương ở chân bị đau nên không thể đứng lầu được.
Triệu Luân nhìn La Di Ninh, cảm thấy cô hình như đang có ý đồ gì đó nhưng không vạch trần. Ông nhìn mọi người nói: "Nếu tra lại dữ liệu của nhiều năm về trước thì sẽ rõ, vì cũng lâu lắm rồi nên tôi cũng không chắc chắn vị trí của hòn đảo ấy."
"Vậy là ông biết gì sao?" Kim Nhàn Nhi ngạc nhiên, ánh mắt có chút phức tạp.
Triệu Luân nhìn tổng thống, khi nhận được sự gật đầu đồng ý thì ông mới tiếp tục nói: "Rất lâu rồi, gồm tôi và La Thành, Trình Sử và Kim Tiến bốn người bỏ số tiền lớn để đầu tư vào bản nghiên cứu. Khi bản nghiên cứu đi được nửa giai đoạn thì tôi và La Thành đã rút lui."
"Sau đó thì thế nào? Tại sao hòn đảo lại biến mất?" Cao Uy cũng tò mò đặt câu hỏi.
Triệu Luân ho nhẹ một cái rồi nói: "Sau đó Trình Sử và Kim Tiền cũng từ bỏ bản nghiên cứu, một thời gian sau thì hòn đảo bị biển cả nhấn chìm. Để tránh thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài thì lúc bắt đầu chúng tôi đã quyết định mỗi người giữ một chìa khóa để mở chiếc hộp chứa bản nghiên cứu sơ thảo."
"Sơ thảo? Nghĩa là gần hoàn chỉnh nhưng chưa áp dụng?" La Di Ninh nhíu mày, xem ra năm đó ba cô rút lui là vì bản nghiên cứu có vấn đề.
Tổng thống khi này mới lên tiếng: "Theo nguồn tin thì đó là bản nghiên cứu không nên tồn tại, cho nên tôi muốn mọi người tìm ra hòn đảo và chiếc hộp sau đó đem về đây. Trụ sở muốn chính tay tiêu hủy đi, bởi vì đó chỉ là bản nghiên cứu lỗi mà thôi. Nhưng không ngờ đến có một số người tưởng là thật, sắp đặt rất nhiều chuyện gây tổn thất đến nhân lực của trụ sở."
La Di Ninh trầm ngâm, ba cô đó giờ là người đàng hoàng chính chắn cho nên sẽ không làm những chuyện trái với luân thường đạo lý. Có lẽ vì ông thấy điểm bất thường nên mới rút lui khỏi cuộc nghiên cứu.
"Tôi muốn biết, ai là người đầu tiên có ý định nghiên cứu?" La Di Ninh nhìn mọi người, câu hỏi này hình như khó có câu trả lời.
Tố Khương gật đầu: "Kết quả điều tra ban đầu đúng là như vậy! Vụ ám sát phó chỉ huy cũng đóng hồ sơ."
La Di Ninh cười nhạt, xem ra kẻ kia ẩn mình quá giỏi. Hôm nay nhân cơ hội này cô sẽ để lộ sơ hở và một ít thông tin, nếu thật sự trụ sở có nội gián thì cũng là những người ngồi trước mặt mà thôi.
Ngay lúc này điện thoại La Di Ninh đột nhiên có tin nhắn, cô mở lên thì thấy một file lạ. Khi cô ấn vào thì khá bất ngờ, trái tim dường như có chút thắt lại mà ôm ngực.
Cao Uy ngồi kế bên thấy sắc mặt La Di Ninh nhợt nhạt thì lo lắng: "Chị ổn không? Hay là em đưa chị về được không?"
"Không sao!" La Di Ninh trấn an Cao Uy rồi nhìn Kim Nhàn Nhi lạnh giọng: "Nhàn Nhi, cái chết của Trình Lâm có phải liên quan đến chị không?"
Tất cả mọi người khi nghe câu đó đều bất ngờ, phòng họp bống chốc yên tĩnh đến lạ thường. La Di Ninh bước thẳng về phía Kim Nhàn Nhi vịn chặt hai bả vai cô ấy hỏi: "Trả lời đi! Có phải hay không?"
Duật Quân hất tay La Di Ninh ra khỏi người Kim Nhàn Nhi rồi chất vấn: "Em không có quyền nhắc đến cái tên
Trình Lâm đâu. Nếu có đủ chứng cứ thì em còn ngồi ở đây sao?"
La Di Ninh không nói gì mà trực tiếp chia sẻ file qua máy tính của trụ sở, Cao Ứng mở file lên xem. Toàn bộ đều là camera quay được hình ảnh Kim Nhàn Nhi xuất hiện cách hiện trường vụ án không xa.
"Chỉ có bấy nhiêu đây mà em nghi ngờ chị sao?" Kim Nhàn Nhi nhìn La Di Ninh hỏi ngược lại, sau đó chèn thêm một câu: "Vị trí hiện tại không xứng với người sốc nổi như em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Di Ninh cười ẩn ý: "Vậy thì vị trí của Duật Quân cũng đâu phải do anh ấy ngồi, vị trí đó là của Trình Lâm. Những gì anh ấy có được đều là của Trình Lâm, ngay cả vị trí của chị cũng là ăn may thôi."
Triệu Luân im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng nhắc nhở La Di Ninh: "Di Ninh, không phải cái gì cũng có thể nói đâu."
Đại tướng Cao Ứng thấy tình hình đột nhiên thay đổi thì lên tiếng: "Nếu không có gì thì kết thúc cuộc họp."
Vài người không liên quan đều đã rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại những người liên quan vẫn ngồi đấy. Lúc này tổng thống mới lên tiếng: "Bây giờ mới là cuộc họp chính thức!"
"Y của tổng thống là..." Duật Quân có chút khó hiểu, cũng không biết tổng thống là nam hay nữ nên không thể xưng hô tùy tiện được.
Triệu Luân trả lời thay cho tổng thống: "Gọi hai người đến đây là vì chuyện khác, nói đúng hơn là những món đồ mà hai người đang giữ."
"Món đồ?" Kim Nhàn Nhi khó hiểu, nhưng cũng có chút mường tượng ra được.
Đại tướng Cao Ứng gật đầu liệt kê: "Đúng vậy! Mặt dây chuyền hình chìa khóa, con dấu, chiếc hộp gỗ và tấm bản đồ."
"Chúng tôi đã tìm được một phần rồi, chỉ còn thiếu hai chìa khóa, một con dấu và nửa tấm bản đồ."
".."
La Di Ninh nghe giọng nói quen thuộc vang lên thì quay lưng lại nhìn, tên Gin này đúng là xuất hiện đúng thời điểm không sai lệch đi đâu được. Hễ có chuyện quan trọng là thấy anh ta, còn bình thường thì hiếm khi thấy mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì lần trước Gin có thay mặt tổng thống đến tham dự lễ đính hôn nên Kim Nhàn Nhi và Duật Quân đều nhận ra. Duật Quân lúc này cũng tháo trên cổ Kim Nhàn Nhi lấy sợi dây chuyền ra rồi nói: "Nhàn Nhi có chìa khóa, tôi đang giữ con dấu của Trình Lâm và chìa khóa của mình."
"Nếu chỉ có nửa tấm bản đồ thì khó mà tìm ra hòn đảo không có trong bản đồ, cho dù có tấm bản đồ hoàn chỉnh cũng chưa chắc biết được vị trí chính xác." La Di Ninh ngồi xuống ghế, khi nãy bị Duật Quân hất tay tuy không sao nhưng lực đẩy khá mạnh làm La Di Ninh lùi vài bước, tình cờ vết thương ở chân bị đau nên không thể đứng lầu được.
Triệu Luân nhìn La Di Ninh, cảm thấy cô hình như đang có ý đồ gì đó nhưng không vạch trần. Ông nhìn mọi người nói: "Nếu tra lại dữ liệu của nhiều năm về trước thì sẽ rõ, vì cũng lâu lắm rồi nên tôi cũng không chắc chắn vị trí của hòn đảo ấy."
"Vậy là ông biết gì sao?" Kim Nhàn Nhi ngạc nhiên, ánh mắt có chút phức tạp.
Triệu Luân nhìn tổng thống, khi nhận được sự gật đầu đồng ý thì ông mới tiếp tục nói: "Rất lâu rồi, gồm tôi và La Thành, Trình Sử và Kim Tiến bốn người bỏ số tiền lớn để đầu tư vào bản nghiên cứu. Khi bản nghiên cứu đi được nửa giai đoạn thì tôi và La Thành đã rút lui."
"Sau đó thì thế nào? Tại sao hòn đảo lại biến mất?" Cao Uy cũng tò mò đặt câu hỏi.
Triệu Luân ho nhẹ một cái rồi nói: "Sau đó Trình Sử và Kim Tiền cũng từ bỏ bản nghiên cứu, một thời gian sau thì hòn đảo bị biển cả nhấn chìm. Để tránh thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài thì lúc bắt đầu chúng tôi đã quyết định mỗi người giữ một chìa khóa để mở chiếc hộp chứa bản nghiên cứu sơ thảo."
"Sơ thảo? Nghĩa là gần hoàn chỉnh nhưng chưa áp dụng?" La Di Ninh nhíu mày, xem ra năm đó ba cô rút lui là vì bản nghiên cứu có vấn đề.
Tổng thống khi này mới lên tiếng: "Theo nguồn tin thì đó là bản nghiên cứu không nên tồn tại, cho nên tôi muốn mọi người tìm ra hòn đảo và chiếc hộp sau đó đem về đây. Trụ sở muốn chính tay tiêu hủy đi, bởi vì đó chỉ là bản nghiên cứu lỗi mà thôi. Nhưng không ngờ đến có một số người tưởng là thật, sắp đặt rất nhiều chuyện gây tổn thất đến nhân lực của trụ sở."
La Di Ninh trầm ngâm, ba cô đó giờ là người đàng hoàng chính chắn cho nên sẽ không làm những chuyện trái với luân thường đạo lý. Có lẽ vì ông thấy điểm bất thường nên mới rút lui khỏi cuộc nghiên cứu.
"Tôi muốn biết, ai là người đầu tiên có ý định nghiên cứu?" La Di Ninh nhìn mọi người, câu hỏi này hình như khó có câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro