Chương 28
2024-11-04 19:15:38
Ta an tâm, nhẹ nhàng giúp nàng đeo đôi hoa tai. Cùng nàng chuyện trò một lúc, ta hơi ngạc nhiên khi nhận ra hôm nay Hoa Từ Thụ không đến. Hoa Từ Kính thu lại nụ cười, vẻ mệt mỏi thoáng hiện trong ánh mắt khi nàng vỗ tay ta: “Từ Thụ bệnh rồi.”
Cho đến khi đoàn đưa dâu bắt đầu khởi hành, ta vẫn còn chìm trong chút bối rối từ nụ cười của Hoa Từ Kính dành cho mình. Bên cạnh, Triệu Nhiên gọi ta hai lần mà ta không nghe thấy.
Triệu Nhiên có phần sốt ruột, vỗ nhẹ vào cánh tay ta, rồi giơ tay chỉ về phía cổng thành: “Đó là Hoa Từ Thụ sao?”
Ta giật mình ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay nàng chỉ.
Quả nhiên là Hoa Từ Thụ.
Thiếu nữ với búi tóc rối bời, y phục xộc xệch, thậm chí một bên giày cũng mất, gương mặt đẫm lệ, đang vừa chạy vừa khóc thảm thiết về phía này, từng tiếng nghẹn ngào chỉ có ba chữ "Đừng đi."
Ta thở dài, nhìn về phía đoàn xe vừa đi được một đoạn, thấy rèm cửa xe của Hoa Từ Kính bị vén lên. Bóng áo đỏ nơi cửa sổ nhỏ nhìn về phía Hoa Từ Thụ một hồi, rồi cuối cùng lại buông rèm xuống.
Triệu Nhiên nhíu mày, sai người đón Hoa Từ Thụ. Ta bước lên vài bước để đón nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thường ngày nay đã tan nát, đôi môi tái nhợt, khóc đến mức không thể phát ra âm thanh nào.
Ta đứng sững, đôi chân chợt như không trụ vững, may có người phía sau đỡ lấy, ta liền ngã vào vòng tay quen thuộc.
Ngẩng đầu nhìn Tề Tuyên, ta hơi run, không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà khẽ hỏi, giọng thấp đến mức gần như thì thầm: "Tề Tuyên ca ca, người trên xe… là… là Từ Thụ tỷ tỷ sao?"
Tề Tuyên ôm eo ta, cúi xuống hôn ta, cắt ngang lời ta đang định nói. Đến khi nhận ra thì Triệu Nhiên đã đứng ngay sau lưng ta.
“Giữa ban ngày ban mặt, hai người thật là quá mức rồi.” Triệu Nhiên lấy khăn tay che nửa khuôn mặt, ánh mắt thoáng lên vẻ ghen tị.
Ta vội lùi khỏi vòng tay Tề Tuyên, cắn môi, không biết phản ứng ra sao. Triệu Nhiên cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa, vì Hoa Từ Kính đã đến trước mặt nàng.
Nàng lao đến, chụp lấy vạt áo của Triệu Nhiên, động tác đột ngột đến mức Triệu Nhiên chưa kịp phản ứng, thì Từ Kính đã nghẹn ngào gọi một tiếng “Muội muội” rồi ngất lịm trong tay nàng.
Hai tỷ muội nhà họ Hoa từ trước tới nay luôn điềm đạm, đoan trang như tiên nữ chốn Dao Trì, lúc nào cũng dịu dàng, đằm thắm, nào đã từng rơi vào cảnh bần thần, suy sụp thế này. Giống như một cành sen song sinh hoàn mỹ, nay nếu bẻ gãy một đóa, thì chỉ còn lại hình bóng tàn úa của cả hai.
Tùy tùng của Triệu Nhiên vội vã đến đỡ người dậy, còn hai cung nữ khác lại chỉnh trang lại phần y phục bị nhàu của nàng. Triệu Nhiên nhìn Hoa Từ Kính đang ngất lịm, khẽ thở dài: “Tình cảm giữa hai tỷ muội này đúng là sâu đậm.”
Ta mở miệng, rồi lại ngậm lại.
Không thể nói, chẳng thể nói gì cả. Việc thay tỷ tỷ ruột xuất giá hòa thân quả là một minh chứng cho tình tỷ muội thâm sâu, nhưng cũng là tội khi quân, dối gạt Tư Lan.
Tề Tuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, im lặng cùng ta. Cả hai chúng ta giữ im lặng cho đến khi lên xe ngựa trở về phủ, cuối cùng hắn mới phá vỡ không khí ấy.
“Kiều Kiều, ý của nàng là Hoa Từ Thụ mới là người đến Tư Lan hòa thân sao?”
Ta gật đầu, tựa vào đầu gối của Tề Tuyên. Hắn khẽ xoa dọc sống lưng ta, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng, từng chút một xua tan hết những bất an trong lòng ta.
“Kiều Kiều, chuyện này không liên quan đến nàng, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Quả thực không nên nghĩ nữa. Phủ Tướng quân mới hôm qua còn có thích khách, việc ấy vẫn chưa tra ra manh mối, hôm nay lại để ta phát hiện ra chuyện thay người đi hòa thân này. Tim ta thật sự không chịu nổi những lần kinh hãi liên tiếp như vậy nữa rồi.
Ta nằm tựa trên đầu gối Tề Tuyên, lòng có chút tiếc nuối, giọng nói rầu rĩ khi vùi mặt vào tay hắn: “Giá mà ta có thể phát hiện sớm hơn thì tốt biết bao.”
Tề Tuyên khẽ thở dài, tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu ta: “Dù phát hiện sớm thì có thể làm gì được?”
Đúng vậy! Có thể làm được gì chứ? Đã bước lên xe ngựa hòa thân, từ khoảnh khắc ấy, Hoa Từ Thụ chỉ có thể là Hoa Từ Kính.
Thấy ta nằm uể oải trên đùi hắn, Tề Tuyên khẽ xoay ta lại, hôn nhẹ lên trán và kể cho ta nghe một câu chuyện.
Đây không phải lần đầu Diêu Quốc kết thân với Tư Lan.
Hơn ba mươi năm trước, vị Công chúa út đẹp nhất Tư Lan đến Diêu Quốc hòa thân, trở thành phi tần của tiên hoàng. Nàng công chúa này tinh thông cưỡi ngựa b.ắ.n cung, múa hát đều tài giỏi, vào cung lập tức nhận được sủng ái, phong thái vượt trội. Nhưng tiên hoàng hơn công chúa đến mười sáu tuổi, chênh lệch ấy khiến người ta xì xào bàn tán. Rồi tin đồn lan tràn khắp nơi trong cung rằng Công chúa có mối tư tình với một thị vệ trẻ tuổi.
Cho đến khi đoàn đưa dâu bắt đầu khởi hành, ta vẫn còn chìm trong chút bối rối từ nụ cười của Hoa Từ Kính dành cho mình. Bên cạnh, Triệu Nhiên gọi ta hai lần mà ta không nghe thấy.
Triệu Nhiên có phần sốt ruột, vỗ nhẹ vào cánh tay ta, rồi giơ tay chỉ về phía cổng thành: “Đó là Hoa Từ Thụ sao?”
Ta giật mình ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay nàng chỉ.
Quả nhiên là Hoa Từ Thụ.
Thiếu nữ với búi tóc rối bời, y phục xộc xệch, thậm chí một bên giày cũng mất, gương mặt đẫm lệ, đang vừa chạy vừa khóc thảm thiết về phía này, từng tiếng nghẹn ngào chỉ có ba chữ "Đừng đi."
Ta thở dài, nhìn về phía đoàn xe vừa đi được một đoạn, thấy rèm cửa xe của Hoa Từ Kính bị vén lên. Bóng áo đỏ nơi cửa sổ nhỏ nhìn về phía Hoa Từ Thụ một hồi, rồi cuối cùng lại buông rèm xuống.
Triệu Nhiên nhíu mày, sai người đón Hoa Từ Thụ. Ta bước lên vài bước để đón nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thường ngày nay đã tan nát, đôi môi tái nhợt, khóc đến mức không thể phát ra âm thanh nào.
Ta đứng sững, đôi chân chợt như không trụ vững, may có người phía sau đỡ lấy, ta liền ngã vào vòng tay quen thuộc.
Ngẩng đầu nhìn Tề Tuyên, ta hơi run, không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà khẽ hỏi, giọng thấp đến mức gần như thì thầm: "Tề Tuyên ca ca, người trên xe… là… là Từ Thụ tỷ tỷ sao?"
Tề Tuyên ôm eo ta, cúi xuống hôn ta, cắt ngang lời ta đang định nói. Đến khi nhận ra thì Triệu Nhiên đã đứng ngay sau lưng ta.
“Giữa ban ngày ban mặt, hai người thật là quá mức rồi.” Triệu Nhiên lấy khăn tay che nửa khuôn mặt, ánh mắt thoáng lên vẻ ghen tị.
Ta vội lùi khỏi vòng tay Tề Tuyên, cắn môi, không biết phản ứng ra sao. Triệu Nhiên cũng chẳng buồn để ý đến ta nữa, vì Hoa Từ Kính đã đến trước mặt nàng.
Nàng lao đến, chụp lấy vạt áo của Triệu Nhiên, động tác đột ngột đến mức Triệu Nhiên chưa kịp phản ứng, thì Từ Kính đã nghẹn ngào gọi một tiếng “Muội muội” rồi ngất lịm trong tay nàng.
Hai tỷ muội nhà họ Hoa từ trước tới nay luôn điềm đạm, đoan trang như tiên nữ chốn Dao Trì, lúc nào cũng dịu dàng, đằm thắm, nào đã từng rơi vào cảnh bần thần, suy sụp thế này. Giống như một cành sen song sinh hoàn mỹ, nay nếu bẻ gãy một đóa, thì chỉ còn lại hình bóng tàn úa của cả hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy tùng của Triệu Nhiên vội vã đến đỡ người dậy, còn hai cung nữ khác lại chỉnh trang lại phần y phục bị nhàu của nàng. Triệu Nhiên nhìn Hoa Từ Kính đang ngất lịm, khẽ thở dài: “Tình cảm giữa hai tỷ muội này đúng là sâu đậm.”
Ta mở miệng, rồi lại ngậm lại.
Không thể nói, chẳng thể nói gì cả. Việc thay tỷ tỷ ruột xuất giá hòa thân quả là một minh chứng cho tình tỷ muội thâm sâu, nhưng cũng là tội khi quân, dối gạt Tư Lan.
Tề Tuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, im lặng cùng ta. Cả hai chúng ta giữ im lặng cho đến khi lên xe ngựa trở về phủ, cuối cùng hắn mới phá vỡ không khí ấy.
“Kiều Kiều, ý của nàng là Hoa Từ Thụ mới là người đến Tư Lan hòa thân sao?”
Ta gật đầu, tựa vào đầu gối của Tề Tuyên. Hắn khẽ xoa dọc sống lưng ta, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng, từng chút một xua tan hết những bất an trong lòng ta.
“Kiều Kiều, chuyện này không liên quan đến nàng, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Quả thực không nên nghĩ nữa. Phủ Tướng quân mới hôm qua còn có thích khách, việc ấy vẫn chưa tra ra manh mối, hôm nay lại để ta phát hiện ra chuyện thay người đi hòa thân này. Tim ta thật sự không chịu nổi những lần kinh hãi liên tiếp như vậy nữa rồi.
Ta nằm tựa trên đầu gối Tề Tuyên, lòng có chút tiếc nuối, giọng nói rầu rĩ khi vùi mặt vào tay hắn: “Giá mà ta có thể phát hiện sớm hơn thì tốt biết bao.”
Tề Tuyên khẽ thở dài, tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu ta: “Dù phát hiện sớm thì có thể làm gì được?”
Đúng vậy! Có thể làm được gì chứ? Đã bước lên xe ngựa hòa thân, từ khoảnh khắc ấy, Hoa Từ Thụ chỉ có thể là Hoa Từ Kính.
Thấy ta nằm uể oải trên đùi hắn, Tề Tuyên khẽ xoay ta lại, hôn nhẹ lên trán và kể cho ta nghe một câu chuyện.
Đây không phải lần đầu Diêu Quốc kết thân với Tư Lan.
Hơn ba mươi năm trước, vị Công chúa út đẹp nhất Tư Lan đến Diêu Quốc hòa thân, trở thành phi tần của tiên hoàng. Nàng công chúa này tinh thông cưỡi ngựa b.ắ.n cung, múa hát đều tài giỏi, vào cung lập tức nhận được sủng ái, phong thái vượt trội. Nhưng tiên hoàng hơn công chúa đến mười sáu tuổi, chênh lệch ấy khiến người ta xì xào bàn tán. Rồi tin đồn lan tràn khắp nơi trong cung rằng Công chúa có mối tư tình với một thị vệ trẻ tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro