Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay
Đi Lạc
2024-10-18 20:04:05
Tinh thần bấn loạn, Vương Kiều Nhi bảo với hai em:
- Vân Nhi, Nhật nhi, chị thấy hơi mệt, hai em cứ đi trước đi, chị nghỉ ngơi một lát rồi sẽ theo sau.
Vương Vân Nhi lo lắng:
- Chị, chị lại mệt à? Hay là chúng ta không đi nữa, quay về thôi.
Vương Kiều Nhi vốn định gật đầu. Nhưng mắt của nàng nhìn thấy Vương Vân Nhi liếc nhanh về phía bờ suối nhỏ cách đó khá xa. Nơi đó được khen rằng có trồng rất nhiều loài hoa lạ. Vương Vân Nhi vốn rất thích hoa, hẳn là cô bé đã rất háo hức được đến đó để chiêm ngưỡng. Nhưng vì lo cho sức khỏe của chị, Vương Vân Nhi đã gạt bỏ sở thích và mong muốn lúc này của mình. Vương Kiều Nhi lại nhìn Vương Nhật Quang. Cậu chàng cũng có vẻ luyến tiếc không ít. Nơi bờ suối đó có nhiều hoa lạ, cảnh lại đẹp như thế, hẳn là sẽ có không ít văn nhân, thư sinh đến để tìm hứng làm thơ. Vương Nhật Quang rất muốn được đến đó để giao lưu và học hỏi các bậc tao nhân mặc khách. Nhưng cũng giống như Vương Vân Nhi, trong lòng của Vương Nhật Quang vẫn lo lắng cho sức khỏe của chị nhiều hơn.
Vương Kiều Nhi cảm động trước tấm lòng của hai em. Kiếp trước nàng đã chứng kiến cả hai vui vẻ và thích thú đến thế nào khi được ngắm hoa thơm cảnh đẹp bên bờ suối kia. Vương Kiều Nhi không muốn vì một chút nỗi niềm riêng của mình mà khiến hai em mất hứng. Nàng nhẹ giọng nói:
- Không cần đâu, chị chỉ hơi mệt một chút, đừng trở về sẽ khiến cha mẹ lo lắng. Hai em cứ đi dạo, ngắm cảnh. Chị ngồi đây nghỉ ngơi một lát rồi cũng sẽ đến đó sau.
Vương Vân Nhi mừng rỡ, nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, dè dặt hỏi lại:
- Nhưng mà… chị ở lại đây một mình… liệu có ổn không?
Vương Kiều Nhi trấn an em gái:
- Ổn mà. Nơi này dù sao cũng thuộc địa phận của nhà chùa, hẳn là không có việc gì đâu. Hai em cứ đi đi. Không cần phải lo cho chị. Ngược lại là hai em, đi đến nơi đông người phải cẩn thận một chút, nhớ chưa?
Vương Kiều Nhi ra dáng người chị, răn dạy hai em khiến cho Vương Vân Nhi và Vương Nhật Quang cảm thấy chị của mình mới đúng là người trưởng thành, không cần phải để hai đứa em bảo bọc. Thế là cả hai gật đầu vâng dạ, cam đoan sẽ đi đứng cẩn thận, giao tế khéo léo rồi nhanh chóng rảo bước về phía bờ suối.
Vương Kiều Nhi đứng nhìn theo bóng lưng của hai em khuất dần cho đến khi hòa vào dòng người xa xa kia. Nàng quay gót, lững thững bước về một phía khác. Vương Kiều Nhi không dám quay trở lại chùa, sợ sẽ làm cha mẹ lo lắng rồi sẽ không đồng ý cho nàng nán lại đây nữa. Nàng cũng không dám tiến về phía đông người bên kia, nên rẽ vào một khoảng rừng thưa, vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Đến tận bây giờ Vương Kiều Nhi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào vẹn toàn để đảm bảo gia biến không xảy ra.
Mải nghĩ ngợi, Vương Kiều Nhi không nhận ra, nàng đã đi sâu vào trong rừng. Cho đến khi bên tai không còn nghe tiếng người xôn xao nữa, Vương Kiều Nhi giật mình nhìn lại thì nhận ra nàng đã đi lạc. Xung quanh nàng vắng vẻ, chỉ toàn là thân cây. Vương Kiều Nhi hoang mang kêu lên:
- Có ai ở đây không?
Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió xào xạc. Vương Kiều Nhi cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại. Nàng nhìn quanh một vòng rồi quyết định ngồi xuống bên một gốc cây to. Nơi này là khu rừng hoang xa lạ, Vương Kiều Nhi chưa từng đặt chân đến bao giờ. Thế nên thay vì đi lung tung để rồi lại càng lạc sâu hơn vào rừng, Vương Kiều Nhi chọn cách ngồi chờ. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có người phát hiện ra nàng mất tích mà đi tìm. Nếu nàng ngồi yên một chỗ, sẽ dễ được tìm thấy hơn.
- Vân Nhi, Nhật nhi, chị thấy hơi mệt, hai em cứ đi trước đi, chị nghỉ ngơi một lát rồi sẽ theo sau.
Vương Vân Nhi lo lắng:
- Chị, chị lại mệt à? Hay là chúng ta không đi nữa, quay về thôi.
Vương Kiều Nhi vốn định gật đầu. Nhưng mắt của nàng nhìn thấy Vương Vân Nhi liếc nhanh về phía bờ suối nhỏ cách đó khá xa. Nơi đó được khen rằng có trồng rất nhiều loài hoa lạ. Vương Vân Nhi vốn rất thích hoa, hẳn là cô bé đã rất háo hức được đến đó để chiêm ngưỡng. Nhưng vì lo cho sức khỏe của chị, Vương Vân Nhi đã gạt bỏ sở thích và mong muốn lúc này của mình. Vương Kiều Nhi lại nhìn Vương Nhật Quang. Cậu chàng cũng có vẻ luyến tiếc không ít. Nơi bờ suối đó có nhiều hoa lạ, cảnh lại đẹp như thế, hẳn là sẽ có không ít văn nhân, thư sinh đến để tìm hứng làm thơ. Vương Nhật Quang rất muốn được đến đó để giao lưu và học hỏi các bậc tao nhân mặc khách. Nhưng cũng giống như Vương Vân Nhi, trong lòng của Vương Nhật Quang vẫn lo lắng cho sức khỏe của chị nhiều hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Kiều Nhi cảm động trước tấm lòng của hai em. Kiếp trước nàng đã chứng kiến cả hai vui vẻ và thích thú đến thế nào khi được ngắm hoa thơm cảnh đẹp bên bờ suối kia. Vương Kiều Nhi không muốn vì một chút nỗi niềm riêng của mình mà khiến hai em mất hứng. Nàng nhẹ giọng nói:
- Không cần đâu, chị chỉ hơi mệt một chút, đừng trở về sẽ khiến cha mẹ lo lắng. Hai em cứ đi dạo, ngắm cảnh. Chị ngồi đây nghỉ ngơi một lát rồi cũng sẽ đến đó sau.
Vương Vân Nhi mừng rỡ, nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, dè dặt hỏi lại:
- Nhưng mà… chị ở lại đây một mình… liệu có ổn không?
Vương Kiều Nhi trấn an em gái:
- Ổn mà. Nơi này dù sao cũng thuộc địa phận của nhà chùa, hẳn là không có việc gì đâu. Hai em cứ đi đi. Không cần phải lo cho chị. Ngược lại là hai em, đi đến nơi đông người phải cẩn thận một chút, nhớ chưa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Kiều Nhi ra dáng người chị, răn dạy hai em khiến cho Vương Vân Nhi và Vương Nhật Quang cảm thấy chị của mình mới đúng là người trưởng thành, không cần phải để hai đứa em bảo bọc. Thế là cả hai gật đầu vâng dạ, cam đoan sẽ đi đứng cẩn thận, giao tế khéo léo rồi nhanh chóng rảo bước về phía bờ suối.
Vương Kiều Nhi đứng nhìn theo bóng lưng của hai em khuất dần cho đến khi hòa vào dòng người xa xa kia. Nàng quay gót, lững thững bước về một phía khác. Vương Kiều Nhi không dám quay trở lại chùa, sợ sẽ làm cha mẹ lo lắng rồi sẽ không đồng ý cho nàng nán lại đây nữa. Nàng cũng không dám tiến về phía đông người bên kia, nên rẽ vào một khoảng rừng thưa, vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Đến tận bây giờ Vương Kiều Nhi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào vẹn toàn để đảm bảo gia biến không xảy ra.
Mải nghĩ ngợi, Vương Kiều Nhi không nhận ra, nàng đã đi sâu vào trong rừng. Cho đến khi bên tai không còn nghe tiếng người xôn xao nữa, Vương Kiều Nhi giật mình nhìn lại thì nhận ra nàng đã đi lạc. Xung quanh nàng vắng vẻ, chỉ toàn là thân cây. Vương Kiều Nhi hoang mang kêu lên:
- Có ai ở đây không?
Đáp lại nàng chỉ có tiếng gió xào xạc. Vương Kiều Nhi cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại. Nàng nhìn quanh một vòng rồi quyết định ngồi xuống bên một gốc cây to. Nơi này là khu rừng hoang xa lạ, Vương Kiều Nhi chưa từng đặt chân đến bao giờ. Thế nên thay vì đi lung tung để rồi lại càng lạc sâu hơn vào rừng, Vương Kiều Nhi chọn cách ngồi chờ. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có người phát hiện ra nàng mất tích mà đi tìm. Nếu nàng ngồi yên một chỗ, sẽ dễ được tìm thấy hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro