Gói Bánh Ú
2024-11-10 20:55:43
Chuyện khiến Tư Kỳ vui vẻ chính là, hạt ớt lúc trước Tuyên thị ươm đã nảy mầm, từng cây giống ở trong đất đều lớn lên khỏe mạnh, mỗi ngày đều có thể cao thêm một chút, bây giờ nhìn qua đã là một mảng màu xanh, đợi lớn thêm chút nữa là có thể chuyển ra trồng.
Tư Kỳ mỗi ngày đều để ý đến ớt giống của mình, còn có tằm giống, hai thứ này đều là sau khi cô đến phải tốn công mới có được.
Đợi ớt giống lớn hơn chút, Tư Kỳ liền kéo Tuyên Thị qua: “Mẹ, cây giống đã mọc cao như vậy rồi, con thấy có thể chuyển chúng nó ra trồng, như vậy mới chó thể lớn nhanh hơn được.”
Tuyên thị cười nói: “Được, dù sao cũng không có bao nhiêu, bây giờ làm chút là xong.”
Phải đất riêng phía sau Lâm gia còn khá rộng, dọn một chút ở trong góc là có thể trồng những cây ớt giống này xuống, Tư Kỳ mỗi ngày đều phải đi xem, xem có cần phải tưới nước gì đó không, sợ xảy ra vấn đề gì đó.
Cứ đợi như vậy, tằm giống cũng bắt đầu có thay đổi lớn, trên một phần nhỏ tằm giống đã xuất hiện chấm nhỏ màu xanh, đây chính là lúc phải chặn ánh sáng lại, lại để độ ấm cao một chút, có lợi cho việc tằm giống nở trứng.
Tư Kỳ đợi làm xong việc tằm giống cũng không rảnh, ba tỷ muội Mộng San các nàng làm xong hết mọi việc, lại ra bờ ruộng hái thảo dược, Tư Kỳ cũng đi cùng.
Mộng San nói: “Bây giờ còn chưa có nhiều lắm, đợi đến giữ hè, ở bờ ruộng khắp nơi đều có, nhưng mà người hái cũng rất nhiều. Trẻ con ở quê chúng ta, bình thường chỉ dựa vào những thứ này để bán lấy ít tiền phụ giúp gia đình, nhà ai cũng đều là như vậy.”
Tư Kỳ gật gật đầu, cầm giỏ đi theo sau các nàng, cái này cô đúng là không rành lắm.
Hạ cô thảo cô đã từng nghe qua, nhưng lại chưa từng để ý qua trông như thế nào, nhưng mà cũng rất dễ phân biệt, sau khi Mộng San dạy qua cô đã biết, chính là từng cây từng cây nở hoa màu tím. (Mật)
Mộng Châu ở ngay bên cạnh Tư Kỳ, chỉ cho cô: “Phải nhổ cả rễ lên, muội từ từ, không cần vội quá, cả cây hiệu thuốc mới lấy, nếu không liền loại bỏ.”
Tư Kỳ gật gật đầu, làm chậm lại, cùng bọn họ hái thảo dược, bận một hồi lâu, trong cái giỏ nhỏ cũng đã có không ít.
Bận hai ngày, Tư Kỳ còn thật sự hái đầy một giỏ, vui vẻ không ngừng, nhiều như vậy cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.
Còn có một ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, hôm nay Lưu thị phải lên trấn mua đồ, liền mang thảo dược của đám Mộng San đi bán cùng.
Sắp đến trưa Lưu thị mới về, bỏ sọt xuống, cười gọi bọn nhỏ qua: “Đây là tiền bán thảo dược của các ngươi, một cân mười văn tiền. Tư Kỳ được hơn một cân, mười lăm văn. Ba nha đầu tổng cộng được sáu cân, đại nha đầu giữ là được, muội muội muốn tiêu thì con liền đưa.”
Đây là lần Mộng San được cầm tiền, lúc trước cô cũng dẫn muội muội đi hái thảo dược, nhưng là tiền bán được là phải đưa cho bà nội. Lần này vậy mà được tự cầm, mặc dù trong lòng màng rất là vui, nhưng lúc này phải cầm tiền, vẫn còn hơi ngại.”
“Mẹ, hay là người giữ tiền đi.”
Lưu thị cười nói: “Bà nội con cũng đã nói các con tự mình tích góp tiền tiêu vặt, sao mẹ còn muốn giữ được? Con tự cầm là được, sau này chịu khó chút, cố gắng nhiều hơn là sẽ có tiền tiêu.”
Ngô thị nói: “Mộng San giữ lấy tiền là được, bây giờ ngươi cũng đã lớn, tự mình tích góp thêm chút tiền phòng thân cũng tốt. Biết ngươi là đứa hiểu chuyện, trong lòng bà nội cũng vui.”
Mộng San vậy mới cầm lấy, cười nói với muội muội: “Sau này các muội muốn mua gì thì nói với ta, tiền này là chúng ta cùng nhau kiếm được, mặc dù đại tỷ giữ, nhưng tiền này các muội cũng được tiêu.”
Mộng Châu và Mộng Hoàn vui vẻ gật đầu: “Bọn muội biết rồi.”
Tư Kỳ cầm mười lăm văn tiền trong tay, lật qua lật lại xem mấy lượt, đây thực sự chính là khoản tiền đầu tiên, mặc dù hơi ít, nhưng mà cũng lag một khởi đầu tốt.
Cô cầm tiền về phòng, bỏ vào một cái tráp nhỏ, cười nói: “Tỷ, tỷ đợi xem, sau này muội nhất định sẽ đựng đầy cái tráp này, hơn nữa còn là đựng ngân phiếu, không phải tiền đồng.”
Tư Dao nghe thấy lời này của nàng, cười không ngừng: “Tiểu nha đầu, muội mới tí tuổi như vậy, đã muốn kiếm tiền như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Tư Kỳ nghiêng đầu nói: “Tiền còn không tốt à, trong tay có tiền là có thể mua được rất nhiều đồ tốt, nhà chúng ta cũng có thể sửa nhà, đến lúc đó chỗ ở rộng liền hơn rồi.”
Tư Dao gật đầu: “Nhưng mà dựa vào việc hái thảo dược, phải đến lúc nào mới có thể nhét đầy cái tráp này của muội?”
Tư Kỳ cười nói: “Không phải muội còn nuôi tằm à? Đến lúc đó bán kén tằm là có thể kiếm tiền rồi.”
Bây giờ mặc dù kiếm tiền rất chậm, tích góp từng chút một, nhưng mà Tư Kỳ rất vui, cảm giác từ không đến có, cuộc sống có hi vọng khiến trong lòng cô rất dễ chịu.
Ăn cơm trưa xong rồi nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều thức dậy là phải gói bánh ú. Chuyện này nam nhân cũng không giúp được nên đều ra đồng làm việc. Ngô thị dẫn ba con dâu, còn có mấy nha đầu cùng nhau làm.
Tư Kỳ vẫn là lần đầu gói bánh ú, kiếp trước cha già có tiền, mặc dù đối với cô không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng về phương diện sinh hoạt phải gọi là hào phóng.
Trong nhà tài xế người giúp việc đầu bếp đều có,, những chuyện này hoàn toàn không đến lượt cô nhúng tay vào.
Cô biết Tết Đoan Ngọ phải ăn bánh ú, nhưng mà rốt cuộc gói bánh ú thế nào thì cô trước giờ chưa từng nghĩ đến.
Hôm nay Lưu thị lên trấn mua táo tầu, mua một bó lá dong to, thứ này mặc dù tự mình lên núi lấy là được, nhưng mà cũng không đắt, một bó tó như vậy mới có mấy văn, nên không cần tốn công như vậy.
Ngô thị và Tuyên thị ở trong bếp trộn nhân bánh, gạo đã sớm ngâm xong, trộn gạo nếp và gạo kê, sau khi gói vào lại nhét thêm một viên táo tàu lên trên.
Uyển Dung ở trong phòng thêu thùa, những người khác đều có mặt, Tư Kỳ cũng cùng học gói bánh.
Tư Kỳ ở bên cạnh nhìn, bản thân đúng là còn không biết, nhìn người lớn lấy hai lá dong đan chéo lại, bỏ gạo vào, sao xoay xoay mấy cái đã biến thành một cái bánh ú rồi, lại lấy sợi dây buộc chặt lại.
Lại nhìn Mộng San Mộng Châu và Tư Dao, ba người bọn họ cũng rất nhanh tay. Ngay cả Mộng Hoàn nhỏ hơn cô cũng đang gói, mặc dù động tác hơi chậm nhưng cũng ra hình ra dạng.
Tư Kỳ ở bên cạnh nhìn rất lâu cũng không biết làm, cái này cũng khó quá đi.
Cô nhớ đến bánh ú đã ăn ở kiếp trước, không đơn giản như vậy, bên trong bình thường đều có thịt hoặc trứng. Cô thích ăn nhất chính là bánh ú nhân thịt lợn, nhưng mà đó đều là hậu thế mới sáng tạo ra, lúc này đúng là chưa có.
Tư Kỳ cười nói: “Đợi sau nàu con kiếm đồng tiền lớn, nhất định phải cho thêm thịt vào bánh ú, chúng ta ngày ngày ăn thịt.”
Ngô thị bật cười: “Kỳ nhi nhà chúng ta còn có chí hướng này à, vậy tốt, bà nội tin ngươi, sau này kiếm đồng tiền lớn bà nội cùng ngươi hưởng phúc được không?”
(Hết chương)
Tư Kỳ mỗi ngày đều để ý đến ớt giống của mình, còn có tằm giống, hai thứ này đều là sau khi cô đến phải tốn công mới có được.
Đợi ớt giống lớn hơn chút, Tư Kỳ liền kéo Tuyên Thị qua: “Mẹ, cây giống đã mọc cao như vậy rồi, con thấy có thể chuyển chúng nó ra trồng, như vậy mới chó thể lớn nhanh hơn được.”
Tuyên thị cười nói: “Được, dù sao cũng không có bao nhiêu, bây giờ làm chút là xong.”
Phải đất riêng phía sau Lâm gia còn khá rộng, dọn một chút ở trong góc là có thể trồng những cây ớt giống này xuống, Tư Kỳ mỗi ngày đều phải đi xem, xem có cần phải tưới nước gì đó không, sợ xảy ra vấn đề gì đó.
Cứ đợi như vậy, tằm giống cũng bắt đầu có thay đổi lớn, trên một phần nhỏ tằm giống đã xuất hiện chấm nhỏ màu xanh, đây chính là lúc phải chặn ánh sáng lại, lại để độ ấm cao một chút, có lợi cho việc tằm giống nở trứng.
Tư Kỳ đợi làm xong việc tằm giống cũng không rảnh, ba tỷ muội Mộng San các nàng làm xong hết mọi việc, lại ra bờ ruộng hái thảo dược, Tư Kỳ cũng đi cùng.
Mộng San nói: “Bây giờ còn chưa có nhiều lắm, đợi đến giữ hè, ở bờ ruộng khắp nơi đều có, nhưng mà người hái cũng rất nhiều. Trẻ con ở quê chúng ta, bình thường chỉ dựa vào những thứ này để bán lấy ít tiền phụ giúp gia đình, nhà ai cũng đều là như vậy.”
Tư Kỳ gật gật đầu, cầm giỏ đi theo sau các nàng, cái này cô đúng là không rành lắm.
Hạ cô thảo cô đã từng nghe qua, nhưng lại chưa từng để ý qua trông như thế nào, nhưng mà cũng rất dễ phân biệt, sau khi Mộng San dạy qua cô đã biết, chính là từng cây từng cây nở hoa màu tím. (Mật)
Mộng Châu ở ngay bên cạnh Tư Kỳ, chỉ cho cô: “Phải nhổ cả rễ lên, muội từ từ, không cần vội quá, cả cây hiệu thuốc mới lấy, nếu không liền loại bỏ.”
Tư Kỳ gật gật đầu, làm chậm lại, cùng bọn họ hái thảo dược, bận một hồi lâu, trong cái giỏ nhỏ cũng đã có không ít.
Bận hai ngày, Tư Kỳ còn thật sự hái đầy một giỏ, vui vẻ không ngừng, nhiều như vậy cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền.
Còn có một ngày nữa là đến Tết Đoan Ngọ, hôm nay Lưu thị phải lên trấn mua đồ, liền mang thảo dược của đám Mộng San đi bán cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắp đến trưa Lưu thị mới về, bỏ sọt xuống, cười gọi bọn nhỏ qua: “Đây là tiền bán thảo dược của các ngươi, một cân mười văn tiền. Tư Kỳ được hơn một cân, mười lăm văn. Ba nha đầu tổng cộng được sáu cân, đại nha đầu giữ là được, muội muội muốn tiêu thì con liền đưa.”
Đây là lần Mộng San được cầm tiền, lúc trước cô cũng dẫn muội muội đi hái thảo dược, nhưng là tiền bán được là phải đưa cho bà nội. Lần này vậy mà được tự cầm, mặc dù trong lòng màng rất là vui, nhưng lúc này phải cầm tiền, vẫn còn hơi ngại.”
“Mẹ, hay là người giữ tiền đi.”
Lưu thị cười nói: “Bà nội con cũng đã nói các con tự mình tích góp tiền tiêu vặt, sao mẹ còn muốn giữ được? Con tự cầm là được, sau này chịu khó chút, cố gắng nhiều hơn là sẽ có tiền tiêu.”
Ngô thị nói: “Mộng San giữ lấy tiền là được, bây giờ ngươi cũng đã lớn, tự mình tích góp thêm chút tiền phòng thân cũng tốt. Biết ngươi là đứa hiểu chuyện, trong lòng bà nội cũng vui.”
Mộng San vậy mới cầm lấy, cười nói với muội muội: “Sau này các muội muốn mua gì thì nói với ta, tiền này là chúng ta cùng nhau kiếm được, mặc dù đại tỷ giữ, nhưng tiền này các muội cũng được tiêu.”
Mộng Châu và Mộng Hoàn vui vẻ gật đầu: “Bọn muội biết rồi.”
Tư Kỳ cầm mười lăm văn tiền trong tay, lật qua lật lại xem mấy lượt, đây thực sự chính là khoản tiền đầu tiên, mặc dù hơi ít, nhưng mà cũng lag một khởi đầu tốt.
Cô cầm tiền về phòng, bỏ vào một cái tráp nhỏ, cười nói: “Tỷ, tỷ đợi xem, sau này muội nhất định sẽ đựng đầy cái tráp này, hơn nữa còn là đựng ngân phiếu, không phải tiền đồng.”
Tư Dao nghe thấy lời này của nàng, cười không ngừng: “Tiểu nha đầu, muội mới tí tuổi như vậy, đã muốn kiếm tiền như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Tư Kỳ nghiêng đầu nói: “Tiền còn không tốt à, trong tay có tiền là có thể mua được rất nhiều đồ tốt, nhà chúng ta cũng có thể sửa nhà, đến lúc đó chỗ ở rộng liền hơn rồi.”
Tư Dao gật đầu: “Nhưng mà dựa vào việc hái thảo dược, phải đến lúc nào mới có thể nhét đầy cái tráp này của muội?”
Tư Kỳ cười nói: “Không phải muội còn nuôi tằm à? Đến lúc đó bán kén tằm là có thể kiếm tiền rồi.”
Bây giờ mặc dù kiếm tiền rất chậm, tích góp từng chút một, nhưng mà Tư Kỳ rất vui, cảm giác từ không đến có, cuộc sống có hi vọng khiến trong lòng cô rất dễ chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn cơm trưa xong rồi nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều thức dậy là phải gói bánh ú. Chuyện này nam nhân cũng không giúp được nên đều ra đồng làm việc. Ngô thị dẫn ba con dâu, còn có mấy nha đầu cùng nhau làm.
Tư Kỳ vẫn là lần đầu gói bánh ú, kiếp trước cha già có tiền, mặc dù đối với cô không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng về phương diện sinh hoạt phải gọi là hào phóng.
Trong nhà tài xế người giúp việc đầu bếp đều có,, những chuyện này hoàn toàn không đến lượt cô nhúng tay vào.
Cô biết Tết Đoan Ngọ phải ăn bánh ú, nhưng mà rốt cuộc gói bánh ú thế nào thì cô trước giờ chưa từng nghĩ đến.
Hôm nay Lưu thị lên trấn mua táo tầu, mua một bó lá dong to, thứ này mặc dù tự mình lên núi lấy là được, nhưng mà cũng không đắt, một bó tó như vậy mới có mấy văn, nên không cần tốn công như vậy.
Ngô thị và Tuyên thị ở trong bếp trộn nhân bánh, gạo đã sớm ngâm xong, trộn gạo nếp và gạo kê, sau khi gói vào lại nhét thêm một viên táo tàu lên trên.
Uyển Dung ở trong phòng thêu thùa, những người khác đều có mặt, Tư Kỳ cũng cùng học gói bánh.
Tư Kỳ ở bên cạnh nhìn, bản thân đúng là còn không biết, nhìn người lớn lấy hai lá dong đan chéo lại, bỏ gạo vào, sao xoay xoay mấy cái đã biến thành một cái bánh ú rồi, lại lấy sợi dây buộc chặt lại.
Lại nhìn Mộng San Mộng Châu và Tư Dao, ba người bọn họ cũng rất nhanh tay. Ngay cả Mộng Hoàn nhỏ hơn cô cũng đang gói, mặc dù động tác hơi chậm nhưng cũng ra hình ra dạng.
Tư Kỳ ở bên cạnh nhìn rất lâu cũng không biết làm, cái này cũng khó quá đi.
Cô nhớ đến bánh ú đã ăn ở kiếp trước, không đơn giản như vậy, bên trong bình thường đều có thịt hoặc trứng. Cô thích ăn nhất chính là bánh ú nhân thịt lợn, nhưng mà đó đều là hậu thế mới sáng tạo ra, lúc này đúng là chưa có.
Tư Kỳ cười nói: “Đợi sau nàu con kiếm đồng tiền lớn, nhất định phải cho thêm thịt vào bánh ú, chúng ta ngày ngày ăn thịt.”
Ngô thị bật cười: “Kỳ nhi nhà chúng ta còn có chí hướng này à, vậy tốt, bà nội tin ngươi, sau này kiếm đồng tiền lớn bà nội cùng ngươi hưởng phúc được không?”
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro