Một Nhà Đoàn Tụ
2024-11-10 20:55:43
Lưu thị cười cười: “Nữ nhân gia chúng ta, không có con trai làm sao có chỗ dựa? Ta cũng không cầu nữa, dù sao đại ca ngươi là người tốt, cha mẹ cũng công bằng, cứ sống vậy đi. Ngươi đừng có nhường nhịn nàng quá, tránh nàng lợi dụng điểm yếu của ngươi.”
Ý của Lưu thị là Tuyên thị có con trai, hơn nữa là ba đứa, mạnh hơn nàng thì đừng để nàng đè đầu cưỡi cổ.
Tuyên thị nghe thấy chỉ là cười cười, dáng vẻ không để ý.
Theo nàng thấy, sinh con trai hay con gái lại có gì to tát? Chỉ cần con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng đều tốt bất cứ thứ gì.
“Đại tẩu đừng có coi nhẹ bản thân, con trai con gái đều giống nhau, ta thấy tỷ muội Mộng San các nàng tốt hơn đám Tử Long nhiều đấy, tri kỷ.”
Lưu thị cười cười, nụ cười có hơi đắng chát: “Ài, ngươi có con trai, đương nhiên không hiểu tâm tư của ta, nữ nhân nếu như cả đời không sinh được con trai, ra ngoài đều không thể ngẩng đầu lên được, sẽ bị người ta nói sau lưng.”
“Cả đời này tiếc nuối lớn nhất của ta chính là không sinh được con trai, khiến đại ca ngươi cũng không ngẩng đầu lên được. Đều tại ta không có phúc phận ấy, đây đều là mệnh a.”
“Bình thường Đỗ thị nói chuyện khó nghe, ta cũng cãi lại nàng, nhưng nàng vừa nhắc đến chuyện này ta liền không nói nữa. Người ta nói đúng mà, ta chính là không có con trai, nhưng nàng có hai đứa đâu.”
Tuyên thị cũng không biết nói gì mới tốt, nàng có con trai, bây giờ lại nói nữa không chừng sẽ khiến đại tẩu khó chịu trong lòng, cho rằng nàng đứng nói chuyện mà không đau eo.
Nữ nhân đúng là khổ, không phải không thương con gái mà là cần một đứa con trai ra mặt thay mình, nếu không thanh danh đúng là không dễ nghe, thật sự cũng không biết phải làm thế nào.
Lần này bọn họ bán cửa tiệm ở Trùng Châu rồi trở về, gia sản mang về không ít, tận mấy rương lớn.
Thu dọn quần áo đồ đạc xong, lại mở một cái rương ra, bên trong thế mà lại là bát đĩa.
Lưu thị cười nói: “Các ngươi đúng là cũng không chê mệt, xa như vậy, vậy mà những đồ này cũng mang về.”
Tuyên thị lấy đồ ra ngoài: “Đây đều là những đồ không tệ, ta không nỡ vứt. Sống liền phải tiết kiệm chút, dù sao chồng lên nhau cũng không chiếm chỗ liền mang về.”
Tư Dao và Tư Kỳ ở ngay trong sân, Tuyên thị gọi bọn họ vào cùng chuyển đồ: “Những thứ này cầm vào nhà bếp, cẩn thận một chút, đừng ngã, cẩn thận rách tay.”
Tư Kỳ cười tươi hớn hở giúp đỡ, Tử Long và Tử Kiệt đứng ở bên ngoài nhìn, mắt luôn nhìn chằm chằm vào trong rương, muốn xem thử có đồ tốt gì.
Tuyên thị sao có thể không nhìn thấy, mở một cái rương ra, bên trong đựng một ít đồ ăn vặt hiếm thấy ở quê.
“Tử Long Tử Kiệt, đây là đồ ăn vặt tam thẩm mang về, các ngươi cầm đi chia nhau ăn đi.”
Hai đứa trẻ sáng mắt lên, vừa muốn thò tay cầm, Tư Kỳ đã chuồn vào, ôm lấy đồ đi: “Không cho bọn họ ăn.”
Tuyên thị cau mày: “Kỳ Nhi, mẹ dạy con thế nào? Rộng lượng một chút.”
Tư Kỳ ngẩng đầu nói: “Mẹ, bọn họ bình thường có đồ ăn cũng sẽ không cho con, còn cướp đồ ăn của con. Mỗi lần nhị nương lên trấn về đều chỉ mua đồ ăn cho bọn họ, con mới không cho.”
Tuyên thị đang muốn nói, Tử Long Tử Kiệt liền đẩy Tư Kỳ một cái: “Cho ta, ta muốn đồ ăn ngon.”
Tư Kỳ vừa rồi chỉ là muốn trêu bọn họ, lúc này là giận thật, hai người này đúng là một chút gia giáo cũng không có.
“Không cho, cứ không cho đấy, mẹ ta mua về dựa vào cái gì phải cho ngươi?”
Tử Kiệt nhìn nàng, sau đó khóc oa lên, xoay người liền chạy lên nhà trên: “Bà nội, nàng bắt nạt con, hu hu hu.”
Tử Long hừ một tiếng: “Ngươi đợi đấy, bảo bà nội xử lí ngươi.” Hắn nói xong cũng chạy theo lên nhà trên.
Tuyên thị lạnh mặt nói: “Kỳ Nhi, sao có thể như vậy được?”
Tư Kỳ bĩu môi: “Tự bọn họ không có lễ phép, chỉ vì một chút đồ ăn còn đi cáo trạng, mất mặt.”
Tuyên thị sững người, con gái nhỏ luôn rất ngoan, bình thường cũng sẽ nhường hai người Tử Long Tử Kiệt. Trước kia nàng còn sợ nàng ngoan quá ở nhà sẽ chịu ủy khuất, sao lại thành dáng vẻ này rồi?
Nàng nhìn Tư Dao, Tư Dao lắc đầu: “Mẹ, muội muội bị bọn họ hại thê thảm, còn cho bọn họ đồ ăn sao?”
Tuyên thị cười cười: “Không được nói như vậy, rốt cuộc vẫn là người một nhà, cuộc sống vẫn phải trôi qua.”
Nàng lấy hai túi đồ ăn vặt cho Tư Dao: “Tư Dao lấy đi cho hai đệ đệ, không được nói lời không hay.”
Tư Kỳ lấy lại một bao: “Cho cái này là được rồi.”
Cô thầm nghĩ, hai tên tiểu tử thối đó thèm như vậy, chút đồ ăn vặt này có thể khiến bọn họ nhớ đến thật lâu, sao có thể thoải mái cho được?
Tuyên thị không làm gì được cô, lắc lắc đầu, Tư Dao cười chạy đi.
Ở nhà trên, Ngô thị đang dỗ Tử Kiệt, vì chút đồ ăn, không lẽ bà còn có thể đi quở trách vợ lão tam? Tử Long Tử Kiệt cũng thật không hiểu chuyện, lúc nào cũng làm ầm ĩ.
Tư Dao cho đồ ăn vặt, Tử Kiệt liền ngừng khóc, lấy tay quệt nước mũi.
Cuối buổi chiều, em rể nhà mẹ đẻ Ngô thị đánh xe đưa Uyển Dung trở về. Từ xa như vậy đến một chuyến, cũng phải vào ngồi một chút.
Mùa vụ bận rộn, Ngô thị nói gì hắn cũng không chịu ở lại: “Đại tỷ, trong nhà còn có việc, thực sự là không thể làm lỡ được, Uyển Dung còn nhỏ, một mình trở về ta không yên tâm, đưa nàng trở lại rồi thì cũng nên quay về.”
Ngô thị nói: “Để nàng tự về cũng được, nhà chúng ta cũng bắt đầu bận rộn, nếu không phải để Uyển Dung ở lại thêm mấy ngày, phụ giúp các ngươi một chút.”
Trần Sanh vội nói: “Đại tỷ khách sáo rồi, mấy ngày này Uyển Dung cũng đã giúp chúng ta không ít đâu, đúng là phải cảm tạ nàng. Uyển Dung là đứa chịu khó, đại tỷ và đại tỷ phu dạy bảo tốt, sau này nhà nào cưới được nàng đúng là có phúc khí.”
Ngô thị nghe thấy trong lòng cũng vui vẻ, Uyển Dung ở bên cạnh cũng ngại.
Trần Sanh uống bát nước, ngồi một lúc cũng đi về.
Bên ngoài ầm ĩ, Tử Thần ngủ trong phòng cuối cùng cũng tỉnh, lầm bà lầm bầm.
Tuyên thị cười nói: “Thằng nhóc ham ngủ này cuối cùng cũng tỉnh rồi, cơm trưa cũng không ăn.”
Nàng vào phòng ôm Tử Thần ra, Ngô thị nói: “Vợ lão đại đi luộc hai quả trứng, Tử Thần chắc là đói rồi.”
Tử Kiệt vừa nghe thấy cũng kêu đòi ăn, Ngô thị đương nhiên không cho: “Không lâu nữa liền ăn tối, bây giờ ăn cái gì, cơm trưa cũng không phải ngươi không ăn.”
Bận rộn một hồi, một buổi chiều liền trôi qua, Tuyên thị và Lưu thị lo liệu bữa tối, mấy đứa nhỏ liền chơi trong sân.
Hôm nay người ra đồng nhiều, vì vậy rất nhanh cũng đã làm xong việc trở lại, trong nhà chốc lát liền náo nhiệt lên.
Uyển Dung cười híp mắt tiến lên: “Tam ca.”
Lâm Trường Nguyên cũng hơi sững lại: “Chao ôi, tiểu muội cũng đã cao như vậy rồi? Lại càng xinh đẹp rồi, thật tốt!”
Dáng vẻ Uyển Dung mềm mại đáng yêu, lúc cười lên trông rất dịu dàng, đúng là rất hợp với cái tên của nàng.
Hôm nay lão gia tử rất vui, vắt khăn trên vai, lau lau mặt: “Mấy người các ngươi, hôm nay phải uống cùng ta hai chén, ai cũng không được dậy khỏi bàn trước, mấy cha con chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”
(Hết chương)
Ý của Lưu thị là Tuyên thị có con trai, hơn nữa là ba đứa, mạnh hơn nàng thì đừng để nàng đè đầu cưỡi cổ.
Tuyên thị nghe thấy chỉ là cười cười, dáng vẻ không để ý.
Theo nàng thấy, sinh con trai hay con gái lại có gì to tát? Chỉ cần con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng đều tốt bất cứ thứ gì.
“Đại tẩu đừng có coi nhẹ bản thân, con trai con gái đều giống nhau, ta thấy tỷ muội Mộng San các nàng tốt hơn đám Tử Long nhiều đấy, tri kỷ.”
Lưu thị cười cười, nụ cười có hơi đắng chát: “Ài, ngươi có con trai, đương nhiên không hiểu tâm tư của ta, nữ nhân nếu như cả đời không sinh được con trai, ra ngoài đều không thể ngẩng đầu lên được, sẽ bị người ta nói sau lưng.”
“Cả đời này tiếc nuối lớn nhất của ta chính là không sinh được con trai, khiến đại ca ngươi cũng không ngẩng đầu lên được. Đều tại ta không có phúc phận ấy, đây đều là mệnh a.”
“Bình thường Đỗ thị nói chuyện khó nghe, ta cũng cãi lại nàng, nhưng nàng vừa nhắc đến chuyện này ta liền không nói nữa. Người ta nói đúng mà, ta chính là không có con trai, nhưng nàng có hai đứa đâu.”
Tuyên thị cũng không biết nói gì mới tốt, nàng có con trai, bây giờ lại nói nữa không chừng sẽ khiến đại tẩu khó chịu trong lòng, cho rằng nàng đứng nói chuyện mà không đau eo.
Nữ nhân đúng là khổ, không phải không thương con gái mà là cần một đứa con trai ra mặt thay mình, nếu không thanh danh đúng là không dễ nghe, thật sự cũng không biết phải làm thế nào.
Lần này bọn họ bán cửa tiệm ở Trùng Châu rồi trở về, gia sản mang về không ít, tận mấy rương lớn.
Thu dọn quần áo đồ đạc xong, lại mở một cái rương ra, bên trong thế mà lại là bát đĩa.
Lưu thị cười nói: “Các ngươi đúng là cũng không chê mệt, xa như vậy, vậy mà những đồ này cũng mang về.”
Tuyên thị lấy đồ ra ngoài: “Đây đều là những đồ không tệ, ta không nỡ vứt. Sống liền phải tiết kiệm chút, dù sao chồng lên nhau cũng không chiếm chỗ liền mang về.”
Tư Dao và Tư Kỳ ở ngay trong sân, Tuyên thị gọi bọn họ vào cùng chuyển đồ: “Những thứ này cầm vào nhà bếp, cẩn thận một chút, đừng ngã, cẩn thận rách tay.”
Tư Kỳ cười tươi hớn hở giúp đỡ, Tử Long và Tử Kiệt đứng ở bên ngoài nhìn, mắt luôn nhìn chằm chằm vào trong rương, muốn xem thử có đồ tốt gì.
Tuyên thị sao có thể không nhìn thấy, mở một cái rương ra, bên trong đựng một ít đồ ăn vặt hiếm thấy ở quê.
“Tử Long Tử Kiệt, đây là đồ ăn vặt tam thẩm mang về, các ngươi cầm đi chia nhau ăn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai đứa trẻ sáng mắt lên, vừa muốn thò tay cầm, Tư Kỳ đã chuồn vào, ôm lấy đồ đi: “Không cho bọn họ ăn.”
Tuyên thị cau mày: “Kỳ Nhi, mẹ dạy con thế nào? Rộng lượng một chút.”
Tư Kỳ ngẩng đầu nói: “Mẹ, bọn họ bình thường có đồ ăn cũng sẽ không cho con, còn cướp đồ ăn của con. Mỗi lần nhị nương lên trấn về đều chỉ mua đồ ăn cho bọn họ, con mới không cho.”
Tuyên thị đang muốn nói, Tử Long Tử Kiệt liền đẩy Tư Kỳ một cái: “Cho ta, ta muốn đồ ăn ngon.”
Tư Kỳ vừa rồi chỉ là muốn trêu bọn họ, lúc này là giận thật, hai người này đúng là một chút gia giáo cũng không có.
“Không cho, cứ không cho đấy, mẹ ta mua về dựa vào cái gì phải cho ngươi?”
Tử Kiệt nhìn nàng, sau đó khóc oa lên, xoay người liền chạy lên nhà trên: “Bà nội, nàng bắt nạt con, hu hu hu.”
Tử Long hừ một tiếng: “Ngươi đợi đấy, bảo bà nội xử lí ngươi.” Hắn nói xong cũng chạy theo lên nhà trên.
Tuyên thị lạnh mặt nói: “Kỳ Nhi, sao có thể như vậy được?”
Tư Kỳ bĩu môi: “Tự bọn họ không có lễ phép, chỉ vì một chút đồ ăn còn đi cáo trạng, mất mặt.”
Tuyên thị sững người, con gái nhỏ luôn rất ngoan, bình thường cũng sẽ nhường hai người Tử Long Tử Kiệt. Trước kia nàng còn sợ nàng ngoan quá ở nhà sẽ chịu ủy khuất, sao lại thành dáng vẻ này rồi?
Nàng nhìn Tư Dao, Tư Dao lắc đầu: “Mẹ, muội muội bị bọn họ hại thê thảm, còn cho bọn họ đồ ăn sao?”
Tuyên thị cười cười: “Không được nói như vậy, rốt cuộc vẫn là người một nhà, cuộc sống vẫn phải trôi qua.”
Nàng lấy hai túi đồ ăn vặt cho Tư Dao: “Tư Dao lấy đi cho hai đệ đệ, không được nói lời không hay.”
Tư Kỳ lấy lại một bao: “Cho cái này là được rồi.”
Cô thầm nghĩ, hai tên tiểu tử thối đó thèm như vậy, chút đồ ăn vặt này có thể khiến bọn họ nhớ đến thật lâu, sao có thể thoải mái cho được?
Tuyên thị không làm gì được cô, lắc lắc đầu, Tư Dao cười chạy đi.
Ở nhà trên, Ngô thị đang dỗ Tử Kiệt, vì chút đồ ăn, không lẽ bà còn có thể đi quở trách vợ lão tam? Tử Long Tử Kiệt cũng thật không hiểu chuyện, lúc nào cũng làm ầm ĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Dao cho đồ ăn vặt, Tử Kiệt liền ngừng khóc, lấy tay quệt nước mũi.
Cuối buổi chiều, em rể nhà mẹ đẻ Ngô thị đánh xe đưa Uyển Dung trở về. Từ xa như vậy đến một chuyến, cũng phải vào ngồi một chút.
Mùa vụ bận rộn, Ngô thị nói gì hắn cũng không chịu ở lại: “Đại tỷ, trong nhà còn có việc, thực sự là không thể làm lỡ được, Uyển Dung còn nhỏ, một mình trở về ta không yên tâm, đưa nàng trở lại rồi thì cũng nên quay về.”
Ngô thị nói: “Để nàng tự về cũng được, nhà chúng ta cũng bắt đầu bận rộn, nếu không phải để Uyển Dung ở lại thêm mấy ngày, phụ giúp các ngươi một chút.”
Trần Sanh vội nói: “Đại tỷ khách sáo rồi, mấy ngày này Uyển Dung cũng đã giúp chúng ta không ít đâu, đúng là phải cảm tạ nàng. Uyển Dung là đứa chịu khó, đại tỷ và đại tỷ phu dạy bảo tốt, sau này nhà nào cưới được nàng đúng là có phúc khí.”
Ngô thị nghe thấy trong lòng cũng vui vẻ, Uyển Dung ở bên cạnh cũng ngại.
Trần Sanh uống bát nước, ngồi một lúc cũng đi về.
Bên ngoài ầm ĩ, Tử Thần ngủ trong phòng cuối cùng cũng tỉnh, lầm bà lầm bầm.
Tuyên thị cười nói: “Thằng nhóc ham ngủ này cuối cùng cũng tỉnh rồi, cơm trưa cũng không ăn.”
Nàng vào phòng ôm Tử Thần ra, Ngô thị nói: “Vợ lão đại đi luộc hai quả trứng, Tử Thần chắc là đói rồi.”
Tử Kiệt vừa nghe thấy cũng kêu đòi ăn, Ngô thị đương nhiên không cho: “Không lâu nữa liền ăn tối, bây giờ ăn cái gì, cơm trưa cũng không phải ngươi không ăn.”
Bận rộn một hồi, một buổi chiều liền trôi qua, Tuyên thị và Lưu thị lo liệu bữa tối, mấy đứa nhỏ liền chơi trong sân.
Hôm nay người ra đồng nhiều, vì vậy rất nhanh cũng đã làm xong việc trở lại, trong nhà chốc lát liền náo nhiệt lên.
Uyển Dung cười híp mắt tiến lên: “Tam ca.”
Lâm Trường Nguyên cũng hơi sững lại: “Chao ôi, tiểu muội cũng đã cao như vậy rồi? Lại càng xinh đẹp rồi, thật tốt!”
Dáng vẻ Uyển Dung mềm mại đáng yêu, lúc cười lên trông rất dịu dàng, đúng là rất hợp với cái tên của nàng.
Hôm nay lão gia tử rất vui, vắt khăn trên vai, lau lau mặt: “Mấy người các ngươi, hôm nay phải uống cùng ta hai chén, ai cũng không được dậy khỏi bàn trước, mấy cha con chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút.”
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro