Tiểu Nghịch Tử...
2024-11-10 20:55:43
Ngô thị đau lòng, vội vàng nói: “Hai tên nghịch tử các ngươi, qua đây xin lỗi nhanh, làm Kỳ Nhi sợ rồi.”
Hai bọn họ đương nhiên không muốn, Đỗ thị không ngừng bảo hộ, Tư Kỳ càng khóc càng to, giọt nước mắt cứ rơi xuống như không cần tiền mua, ai thấy cũng phải xót.
Tư Dao ở bên cạnh nhìn không lên tiếng, thầm nghĩ không phải muội muội đã khỏi rồi à? Trước đó còn cùng nàng nói về Tử Long Tử Kiệt, cũng không thấy sợ, sao lúc này sợ thành thế này rồi?
Tử Long Tử Kiệt cũng đã bị làm hư, hoàn toàn không sợ, Tử Kiệt mới sáu tuổi, lúc này vậy mà lại xông đến nhổ một ngụm nước bọt vào Tư Kỳ: “Hừ, quỷ nhát gan.”
Lâm Đức Chính tận mắt nhìn thấy, lần này đúng là không nhịn được nữa, vào phòng củi lấy ra một cây roi mây: “Đứa trẻ này quá láo xược rồi, không dạy dỗ là không được, qua đây cho ta.”
Tử Kiệt thế mới sợ, rụt lại sau lưng Đỗ thị: “Mẹ, mẹ cứu con.”
Đỗ thị vội nói: “Cha, Tử Kiệt lại không phải cố ý, hà tất phải vậy.”
Lâm Đức Chính trừng mắt nói: “Không phải cố ý, vậy là có người bóp miệng bắt nó nhổ à? Tư Kỳ là tỷ tỷ nó, nó một chút phép tắc cũng không biết, đều là tại ngươi chiều hư nó, ngươi tránh ra cho ta, nếu không ta xử cả ngươi với lão nhị.”
Mấy người Lâm Trường Quý cũng đã về, thấy trong sân loạn thành một đống, hai đứa con đều đang khóc, trong chốc lát cảm thấy mơ hồ.
Tử Tuấn Tử Khang vội vàng bảo vệ muội muội, Tư Kỳ trốn sau lưng Tử Tuấn: “Đại ca, hắn bắt nạt muội.
Tử Lông thấy vậy hung dữ nói: “Mới không có, ngươi nói bậy, ngươi chính là quỷ hẹp hòi, đám con gái các ngươi đều là thứ bồi tiền, hừ.”
Lâm Đức Chính tức không nhẹ, phẫn nộ quát: “Lão nhị, đây chính là con trai ngươi đấy à? Thằng con này của ngươi có đẻ cũng như không, ta lười mà quản, ngươi tự mình dạy dỗ đi.” Nói xong, ông ném cây roi mây trong tay cho Lâm Trường Quý.
Lâm Trường Quý cầm lấy, trong lòng cũng không nỡ, nhưng hai đứa trẻ này chọc giận người lớn, không dạy dỗ không được, dằn lòng đánh hai cái, hai con trai khóc oa oa.
Đỗ thị xót đến run người, ngồi thụp xuống đất liền nói không muốn sống nữa, cùng con trai oa oa khóc to.
Tư Kỳ lau nước mắt, sụt sịt tủi thân đi lên nhà trên với Ngô thị, cơm trưa cô liền ăn ở đây.
Cho bọn họ một chút trừng phạt nho nhỏ, tâm trạng cũng đã trở nên tốt hơn, nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ.
Bây giờ cô còn nhỏ, cũng chỉ có thể chỉnh đốn người khác như vậy, đúng là mệt tim mà, cô cũng không muốn khóc, lúc này đúng hèn, nhưng mà bây giờ cũng không có cách nào.
Nhà trên bày hai cái bàn to, trong nhà nhiều ngươi như vậy, hai cái bàn mới đủ ngồi.
Mẹ con Lưu thị ở trong bếp nấu cơm xong, bê từng món lên, Tư Đào cũng đi theo phụ giúp.
Cả nhà đã ngồi vào bàn, Đỗ thị vẫn ôm hai đứa con khóc ở ngoài, giọng càng lúc càng to, phải khóc đến khi nào có người để ý nàng mới thôi, nếu không nàng làm loạn đến mức ầm ĩ như thế làm sao thu dọn?
Cơm trưa ăn lương thực phụ, nấu hai món, hai món ăn đều nấu rất nhiều, cả một chậu to, trông không hấp dẫn lắm.
Một món là rau cải trắng xào, rau cải trắng là lúc trước cắt về để trong hầm đất, có hơi héo, khô quắt. Còn có một món cà, vị cũng không tệ.
Trước mặt Tư Kỳ còn đặt một bát canh trứng, Ngô thị gắp rau cho nàng, lại đẩy bát canh trứng lại gần hơn: “Ăn nhiều một chút.”
Tư Kỳ mỉm cười, những món này thế giới trước cũng có, trong đầu suy nghĩ xem đây rốt cuộc là triều đại nào. Trong trí nhớ đây là một thời kỳ xa xưa, thực ra không tương đồng với tất cả các triều đại mà cô biết, Tư Kỳ cũng không biết bây giờ rốt cuộc là thời gian nào.
(Hết chương)
Hai bọn họ đương nhiên không muốn, Đỗ thị không ngừng bảo hộ, Tư Kỳ càng khóc càng to, giọt nước mắt cứ rơi xuống như không cần tiền mua, ai thấy cũng phải xót.
Tư Dao ở bên cạnh nhìn không lên tiếng, thầm nghĩ không phải muội muội đã khỏi rồi à? Trước đó còn cùng nàng nói về Tử Long Tử Kiệt, cũng không thấy sợ, sao lúc này sợ thành thế này rồi?
Tử Long Tử Kiệt cũng đã bị làm hư, hoàn toàn không sợ, Tử Kiệt mới sáu tuổi, lúc này vậy mà lại xông đến nhổ một ngụm nước bọt vào Tư Kỳ: “Hừ, quỷ nhát gan.”
Lâm Đức Chính tận mắt nhìn thấy, lần này đúng là không nhịn được nữa, vào phòng củi lấy ra một cây roi mây: “Đứa trẻ này quá láo xược rồi, không dạy dỗ là không được, qua đây cho ta.”
Tử Kiệt thế mới sợ, rụt lại sau lưng Đỗ thị: “Mẹ, mẹ cứu con.”
Đỗ thị vội nói: “Cha, Tử Kiệt lại không phải cố ý, hà tất phải vậy.”
Lâm Đức Chính trừng mắt nói: “Không phải cố ý, vậy là có người bóp miệng bắt nó nhổ à? Tư Kỳ là tỷ tỷ nó, nó một chút phép tắc cũng không biết, đều là tại ngươi chiều hư nó, ngươi tránh ra cho ta, nếu không ta xử cả ngươi với lão nhị.”
Mấy người Lâm Trường Quý cũng đã về, thấy trong sân loạn thành một đống, hai đứa con đều đang khóc, trong chốc lát cảm thấy mơ hồ.
Tử Tuấn Tử Khang vội vàng bảo vệ muội muội, Tư Kỳ trốn sau lưng Tử Tuấn: “Đại ca, hắn bắt nạt muội.
Tử Lông thấy vậy hung dữ nói: “Mới không có, ngươi nói bậy, ngươi chính là quỷ hẹp hòi, đám con gái các ngươi đều là thứ bồi tiền, hừ.”
Lâm Đức Chính tức không nhẹ, phẫn nộ quát: “Lão nhị, đây chính là con trai ngươi đấy à? Thằng con này của ngươi có đẻ cũng như không, ta lười mà quản, ngươi tự mình dạy dỗ đi.” Nói xong, ông ném cây roi mây trong tay cho Lâm Trường Quý.
Lâm Trường Quý cầm lấy, trong lòng cũng không nỡ, nhưng hai đứa trẻ này chọc giận người lớn, không dạy dỗ không được, dằn lòng đánh hai cái, hai con trai khóc oa oa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ thị xót đến run người, ngồi thụp xuống đất liền nói không muốn sống nữa, cùng con trai oa oa khóc to.
Tư Kỳ lau nước mắt, sụt sịt tủi thân đi lên nhà trên với Ngô thị, cơm trưa cô liền ăn ở đây.
Cho bọn họ một chút trừng phạt nho nhỏ, tâm trạng cũng đã trở nên tốt hơn, nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ.
Bây giờ cô còn nhỏ, cũng chỉ có thể chỉnh đốn người khác như vậy, đúng là mệt tim mà, cô cũng không muốn khóc, lúc này đúng hèn, nhưng mà bây giờ cũng không có cách nào.
Nhà trên bày hai cái bàn to, trong nhà nhiều ngươi như vậy, hai cái bàn mới đủ ngồi.
Mẹ con Lưu thị ở trong bếp nấu cơm xong, bê từng món lên, Tư Đào cũng đi theo phụ giúp.
Cả nhà đã ngồi vào bàn, Đỗ thị vẫn ôm hai đứa con khóc ở ngoài, giọng càng lúc càng to, phải khóc đến khi nào có người để ý nàng mới thôi, nếu không nàng làm loạn đến mức ầm ĩ như thế làm sao thu dọn?
Cơm trưa ăn lương thực phụ, nấu hai món, hai món ăn đều nấu rất nhiều, cả một chậu to, trông không hấp dẫn lắm.
Một món là rau cải trắng xào, rau cải trắng là lúc trước cắt về để trong hầm đất, có hơi héo, khô quắt. Còn có một món cà, vị cũng không tệ.
Trước mặt Tư Kỳ còn đặt một bát canh trứng, Ngô thị gắp rau cho nàng, lại đẩy bát canh trứng lại gần hơn: “Ăn nhiều một chút.”
Tư Kỳ mỉm cười, những món này thế giới trước cũng có, trong đầu suy nghĩ xem đây rốt cuộc là triều đại nào. Trong trí nhớ đây là một thời kỳ xa xưa, thực ra không tương đồng với tất cả các triều đại mà cô biết, Tư Kỳ cũng không biết bây giờ rốt cuộc là thời gian nào.
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro