Chờ ta
Selina Đỗ
2024-09-21 16:24:24
Đức phi gặp lại Mạc Phong Nhiên sau bảy năm, trên mặt lộ ra sự vui mừng đã lâu rồi không thấy. Đức phi đứng bất động hạnh phúc đến quá đột ngột khiến nàng thấy không trân thực…..
“ Hài nhi bất hiếu thỉnh an mẫu phi, mẫu phi vạn phúc kim an!” Mạc Phong Nhiên dập đầu ba cái, âm thanh trán hắn va đập xuống sàn khiến tim Đức phi như muốn vỡ ra, sung sướng tới oà khóc.
“ Mau…mau đứng dậy! Nhiên nhi, là mẫu phi….là mẫu phi không tốt để con chịu khổ lâu như vậy….” Đức phi bây giờ mới giám tin đây là sự thật, nàng run rẩy đỡ Mạc Phong Nhiên đứng dậy hai mắt đẫm lệ ôm chầm lấy hắn. Thu cô lén lấy khăn lau nước mắt, ông trời có mắt cuối cùng cũng để Đức phi đợi được ngày Mạc Phong Nhiên trở về, sớm thôi sẽ trả lại cho hắn một cái công đạo.
“ Nương nương nên để Vương gia tẩy trần, ăn đậu hũ xua đi đen đủi!” Thu cô nghẹn ngào nhắc nhở. Đức phi cũng bình tĩnh lại vội vàng đem môn kéo vào trong, đặt trước mặt hắn một chén đậu hũ.
Mạc Phong Nhiên không phụ lòng nàng, ăn hết không chừa lại chút nào. Sau khi hắn ăn xong, Thu cô lấy cầm một ít giấy đốt cháy, đưa qua đưa lại trong lòng bàn tay hắn rồi vứt xuống đất: “ Vương gia người bước qua nó ba lần để thanh trừ vận xui, trong cung không thể đốt than củi chỉ có thể làm như vậy! Vương gia chịu chút ủy khuất, Thiên gia sẽ chứng giám cho ngài!”
“ Thu cô vất vả rồi!”
Xong hết việc trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, Đức phi hỏi thăm chuyện mấy năm qua của Mạc Phong Nhiên, nghe xong lại âm thầm đau lòng. Đức phi biết hắn nói nhẹ nhàng như vậy là bởi vì đã trải qua rồi, ai mà biết những năm này con trai nàng đã chịu bao khổ cực chứ. Nghiêm gia nhà nàng đời đời trung liệt, mấy năm nay khép lép giữ mình là vì cái gì chứ.
Mạc Phong Nhiên nhẹ vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt tay mình kia. Hắn biết bao nhiêu lời an ủi bây giờ đều không có tác dụng, Mạc Phong Nhiên đợi cảm xúc của Đức phi ổn định lại hắn nói….
“ Mẫu phi, chuyện trao đổi với tiểu hoàng thúc…”
“ Con yên tâm, Thần vương đã giúp con ra khỏi nơi đó, ta cũng sẽ trả lại cho hắn cái ơn này!”
Mạc Phong Nhiên không nói gì chỉ trầm ngâm, đương nhiên Mạc Ảnh Quân không phải Bồ tát, nếu không phải lấy Tiêu gia làm điều kiện chắc chắn Mạc Ảnh Quân sẽ không thèm quan tâm việc Mạc Phong Nhiên có thể ra khỏi nơi đó hay không. Nhưng Mạc Phong Nhiên không định nói với Mạc Ảnh Quân vào thời điểm này…..
“ Mẫu phi, còn ba ngày nữa xuất chinh thời điểm này vẫn chưa nên tìm tiểu hoàng thúc….”
………
Hứa Quân Dao ngồi bên cây Hải Đường ngây ngốc nhìn Mạc Ảnh Quân đang ôm mình trong lòng, mấy ngày nay hai người đều tâm ý tương thông, nàng biết hắn bận nên cố gắng nhất có thể không làm phiền tới hắn. Mạc Ảnh Quân sợ nàng lo lắng nên mỗi ngày ít nhiều sẽ về qua nhìn nàng một lần, điều là chớp qua, nàng cũng không giám giữ hắn lại, chỉ biết dặn hắn ăn uống đầy đủ. Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hôm nay hắn đã ở lại ăn cơm cùng nàng, ngồi cùng nàng cả canh giờ rồi, Hứa Quân Dao sợ nhất là cảm giác này.
Ngày mai Mạc Ảnh Quân xuất chinh rồi, trận đánh này không giống như lần trước, mà nó là chiến tranh giữa các quốc gia, đao kiếm vô tình, lòng người khó đoán, Hứa Quân Dao không giám khóc vì sợ sẽ khiến Mạc Ảnh Quân đang mệt mỏi càng nặng nề thêm. Nàng muốn ngắm hắn nhiều thêm một chút, lần này chắc chắn sẽ xa nhau rất lâu, rất lâu, hắn cũng không thể cũng nàng chào đón bảo bảo.
“ Nương tử, đừng khóc!”
Mạc Ảnh Quân ôm nàng, hôn nàng, bất kỳ lời an ủi nào lúc này đều không thể trấn an nàng, bởi vì hắn còn chẳng trấn an được mình. Mạc Ảnh Quân không phải không có nỗi sợ gì hết, không phải là hắn luôn tự tin mà là Mạc Ảnh Quân trước đó không có gì vướng bận. Hắn không có người thân, độc lại độc vãng, trước kia Mạc Ảnh Quân chỉ sợ sẽ không giải oan được cho Tiêu gia, nên hắn không thể chết. Nhưng hắn vẫn luôn xem nhẹ sống chết…. Hiện tại hắn không giám chết…..
Hắn bắt đầu đặt nặng sống chết, hắn coi trọng mạng sống của mình. Bởi vì có người chờ hắn về, có người cần hắn trân trọng, có người còn đang mong ngóng cùng hắn trải qua một đời. Nàng cũng là người hắn mặc tất cả cũng muốn che chở nàng một đời bình an. Chuyến đi này Mạc Ảnh Quân không thể đoán trước, dữ nhiều lành ít, Mạc Ảnh Quân đã sắp xếp tất cả cho dù hắn gặp nguy hiểm thì cũng đã để lại cho nàng một đường lui, hiện tại hắn sẽ không nói vì hắn biết nàng sẽ không nghe, cũng sẽ không để hắn nói lời xui xẻo. Chỉ là không biết Hứa Quân Dao có chịu đi con đường đó không…..
Hứa Quân Dao sau này đã chứng minh cho hắn thấy, cho dù hắn chuẩn bị cho nàng bao nhiêu đường lui, con đường mà nàng muốn đi nhất vẫn chỉ là con đường có hắn bên cạnh.
Hứa Quân Dao cho rằng nàng là người rất kiên cường, nhưng vào buổi sáng hôm đó hắn rời đi nàng đã nhào vào lòng hắn oà khóc. Đêm trước hai người đều rất khó ngủ, tâm sự với nhau rất lâu, Mạc Ảnh Quân còn muốn cùng nàng đặt tên trước cho bảo bảo nhưng Hứa Quân Dao đã nhất quyết từ chối. Nàng nói…
“ Vẫn còn chưa biết là con trai hay con gái đâu, đợi chàng trở về hãy đặt tên cho con.” Xem thái độ kiên quyết của nàng, bao nhiêu lời từ biệt muốn nói của hắn lại không biết mở lời làm sao.
Cho dù ngủ rất muộn nhưng ngày hôm sau, trời còn tối, Mạc Ảnh Quân vén chăn lặng lẽ thức dậy. Kết quả tay hắn còn chưa đặt xuống, Hứa Quân Dao liền mở mắt dậy theo. Mạc Ảnh Quân vỗ nhẹ tóc nàng, thở dài bất lực, đừng hỏi vì sao hắn không khuyên nàng tiếp tục ngủ, hãy đặt câu hỏi hắn nói nàng sẽ nghe sao?
Lần đầu tiên hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, còn đoạt việc chải đầu của thái giám, chính mình buộc lại cho Mạc Ảnh Quân, động tác không mấy thuần thục, Mạc Ảnh Quân không ngăn nổi nàng, chỉ dành đứng yên thi thoảng hỗ trợ nàng. Từ đầu tới đuôi Hứa Quân Dao đều tỏ ra rất hứng thú, không hề tỏ ra cảm giác chia ly như hôm qua. Mạc Ảnh Quân cúi đầu xem nàng đang loay hoay với đai lưng cho mình bèn giơ tay ra, kéo người vào lòng, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: " Nhớ kỹ lời của ta, lúc ta không có mặt, chuyện nàng mang thai tạm thời chưa cần công bố với bên ngoài, ảnh vệ sẽ luôn theo sát bảo vệ, nếu gặp phải chuyện gì thì không cần cố kỵ cứ trực tiếp trở về Thượng thư phủ…”
Lần trước nàng nhắc với ngoại tổ phụ nàng việc giúp đỡ hắn. Đã có kết quả, lần này đi không chỉ có Thời Vân Triệt bị Hoàng đế chỉ điểm cùng Mạc Ảnh Quân ra trận, còn có thêm một nhân vật không ai ngờ đến là đại công tử Từ gia Từ Tu Kiệt. Và không ai biết rằng hai vị công tử khác của Từ gia đã lên đường từ trước chuẩn bị trong âm thầm.
“ Ta biết rồi, sao lại trở thành phụ nhân lèm bèm rồi!” Hứa Quân Dao không nhìn hắn, tay nắm chặt đai lưng hắn, nàng không để hắn tiếp tục nói vì nàng sợ hắn sẽ nói ra những lời nàng không muốn nghe.
Hứa Quân Dao hoàn toàn bình tĩnh cho tới khi Mạc Ảnh Quân bước chân ra ngoài, mới nắm chặt ống áo hắn khóc nức nở. Mạc Ảnh Quân ôm nàng: “ Ngoan, chờ ta. Nương tử rất nhanh ta sẽ trở về, tới lúc đó chúng ta cùng đặt tên cho bé con.”
Hứa Quân Dao được đặc cách đứng trên tường thành, cùng Hoàng đế và các Vương gia đưa tiễn tướng lĩnh rời thành. Hứa Quân Dao không khóc, không nháo nàng bình tĩnh đến mức lạ thường. Nếu như không phải đôi mắt đỏ bừng bán đứng nàng, thì mọi người sẽ thật sự cho rằng, nữ nhân này máu lạnh vô tình. Thời Tịnh Kỳ nhìn qua nàng trong lòng cười lạnh, nam nhân của Hứa Quân Dao nhìn thì có vẻ hơn nam nhân của nàng ta rất nhiều, nhưng mọi người có nghĩ một tướng quân thì có thể may mắn bao nhiêu lần trên sa trường?
Sắp đến giờ rời đi, Hoàng đế nói xong những lời hoa mỹ liền quay lưng đi, chỉ còn lại vài người.
Mạc Ảnh Quân quay đầu nhìn lên tường thành, dù rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của nàng, Mạc Ảnh Quân quay đầu thấy Mạc Phong Thành cũng nhìn về hướng đó, người giữ hổ phụ lần này là Mạc Phong Thành. Nên dù người làm tướng soái là hắn nhưng thực tế người nắm quyền là Mạc Phong Thành, đó là ý của Hoàng đế còn trong quân doanh Mạc Ảnh Quân không chắc, ở nơi đó chưa bao giờ quyết định bằng một tấm sắt mỏng cả. Mạc Phong Thành đón ánh mắt của Mạc Ảnh Quân, người nàng lưu luyến không phải mình nhưng Mạc Phong Thành vẫn có chút ảo mộng.
“ Quản tốt ánh mắt của ngươi!” Mạc Ảnh Quân nói xong câu này. Đầu không ngoảnh lại hét vang một tiếng, tiếng trống, tiếng tù và vang lên, khói bụi mịt mù đoàn quân dần khuất tầm nhìn người nơi xa.
** Tác giả: hé lô cả nhà, tớ đã quay lại rồi đây. Để mọi người chờ lâu quá, mình hữu sẽ chăm chỉ hơn trong năm mới này. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ và yêu thương mình nhé ????
“ Hài nhi bất hiếu thỉnh an mẫu phi, mẫu phi vạn phúc kim an!” Mạc Phong Nhiên dập đầu ba cái, âm thanh trán hắn va đập xuống sàn khiến tim Đức phi như muốn vỡ ra, sung sướng tới oà khóc.
“ Mau…mau đứng dậy! Nhiên nhi, là mẫu phi….là mẫu phi không tốt để con chịu khổ lâu như vậy….” Đức phi bây giờ mới giám tin đây là sự thật, nàng run rẩy đỡ Mạc Phong Nhiên đứng dậy hai mắt đẫm lệ ôm chầm lấy hắn. Thu cô lén lấy khăn lau nước mắt, ông trời có mắt cuối cùng cũng để Đức phi đợi được ngày Mạc Phong Nhiên trở về, sớm thôi sẽ trả lại cho hắn một cái công đạo.
“ Nương nương nên để Vương gia tẩy trần, ăn đậu hũ xua đi đen đủi!” Thu cô nghẹn ngào nhắc nhở. Đức phi cũng bình tĩnh lại vội vàng đem môn kéo vào trong, đặt trước mặt hắn một chén đậu hũ.
Mạc Phong Nhiên không phụ lòng nàng, ăn hết không chừa lại chút nào. Sau khi hắn ăn xong, Thu cô lấy cầm một ít giấy đốt cháy, đưa qua đưa lại trong lòng bàn tay hắn rồi vứt xuống đất: “ Vương gia người bước qua nó ba lần để thanh trừ vận xui, trong cung không thể đốt than củi chỉ có thể làm như vậy! Vương gia chịu chút ủy khuất, Thiên gia sẽ chứng giám cho ngài!”
“ Thu cô vất vả rồi!”
Xong hết việc trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, Đức phi hỏi thăm chuyện mấy năm qua của Mạc Phong Nhiên, nghe xong lại âm thầm đau lòng. Đức phi biết hắn nói nhẹ nhàng như vậy là bởi vì đã trải qua rồi, ai mà biết những năm này con trai nàng đã chịu bao khổ cực chứ. Nghiêm gia nhà nàng đời đời trung liệt, mấy năm nay khép lép giữ mình là vì cái gì chứ.
Mạc Phong Nhiên nhẹ vỗ lên mu bàn tay đang nắm chặt tay mình kia. Hắn biết bao nhiêu lời an ủi bây giờ đều không có tác dụng, Mạc Phong Nhiên đợi cảm xúc của Đức phi ổn định lại hắn nói….
“ Mẫu phi, chuyện trao đổi với tiểu hoàng thúc…”
“ Con yên tâm, Thần vương đã giúp con ra khỏi nơi đó, ta cũng sẽ trả lại cho hắn cái ơn này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạc Phong Nhiên không nói gì chỉ trầm ngâm, đương nhiên Mạc Ảnh Quân không phải Bồ tát, nếu không phải lấy Tiêu gia làm điều kiện chắc chắn Mạc Ảnh Quân sẽ không thèm quan tâm việc Mạc Phong Nhiên có thể ra khỏi nơi đó hay không. Nhưng Mạc Phong Nhiên không định nói với Mạc Ảnh Quân vào thời điểm này…..
“ Mẫu phi, còn ba ngày nữa xuất chinh thời điểm này vẫn chưa nên tìm tiểu hoàng thúc….”
………
Hứa Quân Dao ngồi bên cây Hải Đường ngây ngốc nhìn Mạc Ảnh Quân đang ôm mình trong lòng, mấy ngày nay hai người đều tâm ý tương thông, nàng biết hắn bận nên cố gắng nhất có thể không làm phiền tới hắn. Mạc Ảnh Quân sợ nàng lo lắng nên mỗi ngày ít nhiều sẽ về qua nhìn nàng một lần, điều là chớp qua, nàng cũng không giám giữ hắn lại, chỉ biết dặn hắn ăn uống đầy đủ. Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, hôm nay hắn đã ở lại ăn cơm cùng nàng, ngồi cùng nàng cả canh giờ rồi, Hứa Quân Dao sợ nhất là cảm giác này.
Ngày mai Mạc Ảnh Quân xuất chinh rồi, trận đánh này không giống như lần trước, mà nó là chiến tranh giữa các quốc gia, đao kiếm vô tình, lòng người khó đoán, Hứa Quân Dao không giám khóc vì sợ sẽ khiến Mạc Ảnh Quân đang mệt mỏi càng nặng nề thêm. Nàng muốn ngắm hắn nhiều thêm một chút, lần này chắc chắn sẽ xa nhau rất lâu, rất lâu, hắn cũng không thể cũng nàng chào đón bảo bảo.
“ Nương tử, đừng khóc!”
Mạc Ảnh Quân ôm nàng, hôn nàng, bất kỳ lời an ủi nào lúc này đều không thể trấn an nàng, bởi vì hắn còn chẳng trấn an được mình. Mạc Ảnh Quân không phải không có nỗi sợ gì hết, không phải là hắn luôn tự tin mà là Mạc Ảnh Quân trước đó không có gì vướng bận. Hắn không có người thân, độc lại độc vãng, trước kia Mạc Ảnh Quân chỉ sợ sẽ không giải oan được cho Tiêu gia, nên hắn không thể chết. Nhưng hắn vẫn luôn xem nhẹ sống chết…. Hiện tại hắn không giám chết…..
Hắn bắt đầu đặt nặng sống chết, hắn coi trọng mạng sống của mình. Bởi vì có người chờ hắn về, có người cần hắn trân trọng, có người còn đang mong ngóng cùng hắn trải qua một đời. Nàng cũng là người hắn mặc tất cả cũng muốn che chở nàng một đời bình an. Chuyến đi này Mạc Ảnh Quân không thể đoán trước, dữ nhiều lành ít, Mạc Ảnh Quân đã sắp xếp tất cả cho dù hắn gặp nguy hiểm thì cũng đã để lại cho nàng một đường lui, hiện tại hắn sẽ không nói vì hắn biết nàng sẽ không nghe, cũng sẽ không để hắn nói lời xui xẻo. Chỉ là không biết Hứa Quân Dao có chịu đi con đường đó không…..
Hứa Quân Dao sau này đã chứng minh cho hắn thấy, cho dù hắn chuẩn bị cho nàng bao nhiêu đường lui, con đường mà nàng muốn đi nhất vẫn chỉ là con đường có hắn bên cạnh.
Hứa Quân Dao cho rằng nàng là người rất kiên cường, nhưng vào buổi sáng hôm đó hắn rời đi nàng đã nhào vào lòng hắn oà khóc. Đêm trước hai người đều rất khó ngủ, tâm sự với nhau rất lâu, Mạc Ảnh Quân còn muốn cùng nàng đặt tên trước cho bảo bảo nhưng Hứa Quân Dao đã nhất quyết từ chối. Nàng nói…
“ Vẫn còn chưa biết là con trai hay con gái đâu, đợi chàng trở về hãy đặt tên cho con.” Xem thái độ kiên quyết của nàng, bao nhiêu lời từ biệt muốn nói của hắn lại không biết mở lời làm sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù ngủ rất muộn nhưng ngày hôm sau, trời còn tối, Mạc Ảnh Quân vén chăn lặng lẽ thức dậy. Kết quả tay hắn còn chưa đặt xuống, Hứa Quân Dao liền mở mắt dậy theo. Mạc Ảnh Quân vỗ nhẹ tóc nàng, thở dài bất lực, đừng hỏi vì sao hắn không khuyên nàng tiếp tục ngủ, hãy đặt câu hỏi hắn nói nàng sẽ nghe sao?
Lần đầu tiên hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, còn đoạt việc chải đầu của thái giám, chính mình buộc lại cho Mạc Ảnh Quân, động tác không mấy thuần thục, Mạc Ảnh Quân không ngăn nổi nàng, chỉ dành đứng yên thi thoảng hỗ trợ nàng. Từ đầu tới đuôi Hứa Quân Dao đều tỏ ra rất hứng thú, không hề tỏ ra cảm giác chia ly như hôm qua. Mạc Ảnh Quân cúi đầu xem nàng đang loay hoay với đai lưng cho mình bèn giơ tay ra, kéo người vào lòng, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: " Nhớ kỹ lời của ta, lúc ta không có mặt, chuyện nàng mang thai tạm thời chưa cần công bố với bên ngoài, ảnh vệ sẽ luôn theo sát bảo vệ, nếu gặp phải chuyện gì thì không cần cố kỵ cứ trực tiếp trở về Thượng thư phủ…”
Lần trước nàng nhắc với ngoại tổ phụ nàng việc giúp đỡ hắn. Đã có kết quả, lần này đi không chỉ có Thời Vân Triệt bị Hoàng đế chỉ điểm cùng Mạc Ảnh Quân ra trận, còn có thêm một nhân vật không ai ngờ đến là đại công tử Từ gia Từ Tu Kiệt. Và không ai biết rằng hai vị công tử khác của Từ gia đã lên đường từ trước chuẩn bị trong âm thầm.
“ Ta biết rồi, sao lại trở thành phụ nhân lèm bèm rồi!” Hứa Quân Dao không nhìn hắn, tay nắm chặt đai lưng hắn, nàng không để hắn tiếp tục nói vì nàng sợ hắn sẽ nói ra những lời nàng không muốn nghe.
Hứa Quân Dao hoàn toàn bình tĩnh cho tới khi Mạc Ảnh Quân bước chân ra ngoài, mới nắm chặt ống áo hắn khóc nức nở. Mạc Ảnh Quân ôm nàng: “ Ngoan, chờ ta. Nương tử rất nhanh ta sẽ trở về, tới lúc đó chúng ta cùng đặt tên cho bé con.”
Hứa Quân Dao được đặc cách đứng trên tường thành, cùng Hoàng đế và các Vương gia đưa tiễn tướng lĩnh rời thành. Hứa Quân Dao không khóc, không nháo nàng bình tĩnh đến mức lạ thường. Nếu như không phải đôi mắt đỏ bừng bán đứng nàng, thì mọi người sẽ thật sự cho rằng, nữ nhân này máu lạnh vô tình. Thời Tịnh Kỳ nhìn qua nàng trong lòng cười lạnh, nam nhân của Hứa Quân Dao nhìn thì có vẻ hơn nam nhân của nàng ta rất nhiều, nhưng mọi người có nghĩ một tướng quân thì có thể may mắn bao nhiêu lần trên sa trường?
Sắp đến giờ rời đi, Hoàng đế nói xong những lời hoa mỹ liền quay lưng đi, chỉ còn lại vài người.
Mạc Ảnh Quân quay đầu nhìn lên tường thành, dù rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đơn bạc của nàng, Mạc Ảnh Quân quay đầu thấy Mạc Phong Thành cũng nhìn về hướng đó, người giữ hổ phụ lần này là Mạc Phong Thành. Nên dù người làm tướng soái là hắn nhưng thực tế người nắm quyền là Mạc Phong Thành, đó là ý của Hoàng đế còn trong quân doanh Mạc Ảnh Quân không chắc, ở nơi đó chưa bao giờ quyết định bằng một tấm sắt mỏng cả. Mạc Phong Thành đón ánh mắt của Mạc Ảnh Quân, người nàng lưu luyến không phải mình nhưng Mạc Phong Thành vẫn có chút ảo mộng.
“ Quản tốt ánh mắt của ngươi!” Mạc Ảnh Quân nói xong câu này. Đầu không ngoảnh lại hét vang một tiếng, tiếng trống, tiếng tù và vang lên, khói bụi mịt mù đoàn quân dần khuất tầm nhìn người nơi xa.
** Tác giả: hé lô cả nhà, tớ đã quay lại rồi đây. Để mọi người chờ lâu quá, mình hữu sẽ chăm chỉ hơn trong năm mới này. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ và yêu thương mình nhé ????
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro