Ôn nhu, nhã nhặ...
Selina Đỗ
2024-09-21 16:24:24
Xe ngựa dừng trước Thượng thư phủ, Mạc Ảnh Quân nhanh chân hơn một bước đón lấy nàng đang vội vội vàng vàng xuống xe. Bởi vì không muốn lộ sơ hở, Mạc Ảnh Quân đã cho người báo trước rằng hôm nay nàng sẽ về. Ở trước cửa Đại bá cùng Thời Khiêm, Thời Vân Triệt, Thời Cảnh đã đợi sẵn, thấy hai người liền nhanh chóng hành lễ. Hứa Quân Dao liền thu lại vẻ mặt thất thố của mình, nhu nhu thuận thuận lùi lại nửa bước, Mạc Ảnh Quân nhận lễ xong nàng hơi cúi người phúc thân với cha, huynh.
Tìn cờ hôm nay, Thất vương cũng tới. Nghe nói là tới đón Thời Tịnh Kỳ đã trụ tại đây ba ngày.
“ Tiểu Hoàng thúc vạn an, tiểu hoàng thẩm vạn an!” Thời Tịnh Kỳ tươi cười khéo léo hành lễ với hai người.
Mỗi lần gặp Thời Tịnh Kỳ, nàng ta luôn luôn cho Hứa Quân Dao một cảm giác rất lạ. Hứa Quân Dao nhìn Thời Tịnh Kỳ….
Bí phương Tây Vực..
Thai phụ….
Thời Tịnh Kỳ…..
Liệu có liên quan gì tới nhau không?
Hứa Quân Dao lười để ý hai người Mạc Phong Tức, hành lễ với Lão phu nhân đang cười ha hả đẩy Tào Hạnh ra giới thiệu với Mạc Phong Tức kia. Rồi quay sang hỏi Thời Khiêm, Từ thị đâu.
“ Mẫu Thân còn trong người mệt mỏi, nên nằm trong phòng nghỉ ngơi.”
Nhận được đáp án Hứa Quân Dao liền quay lưng hướng chính viện Tam phòng mà đi. Nàng vừa đi hai bước liền nghe thấy Lão phu nhân âm dương quái khí nói: “ Mẫu tử như nhau, lễ tiết không biết để đâu hết rồi. Ai mà không biết còn tưởng là xuất thân nơi thôn dã. Hừ!”
Hứa Quân Dao vốn không định quan tâm, vì điều quan trọng bây giờ là Từ thị. Mạc Ảnh Quân thì không như vậy dõi theo bóng nàng cùng đám Miên Miên đã đi xa, hắn ngồi xuống ghế, tay vẽ một vòng tròn trên ly trà.
Lão phu nhân thấy Mạc Ảnh Quân trầm tư không nói gì, trong lòng càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình. Nha đầu như Thời Quân Dao, tính tình của nàng sớm muộn cũng bị ghét bỏ. Ngày Tết còn không về nhà, bây giờ bị bà nói cũng không giám như trước cãi lại, vì có lẽ Vương gia sẽ không bảo vệ nàng nữa.
Lão phu nhân giả lắc đầu trách cứ. “ Nha đầu này thật không có quy củ, là do nhà ta đã quá chiều chuộng, Thần vương chớ….”
“ Nếu Bản vương nhớ không lầm Phu nhân Hình bộ thượng thư là Cáo mệnh phu nhân tam phẩm do chính Thái Hậu thân phong. Thái Hậu nói, Nhạc mẫu đoan trang hiền thục, phẩm hạnh đoan chính, nhã nhặn lễ nghi. Tam phòng Ngũ cô nương Thời Quân Dao, Thần Vương phi do chính Hoàng Thượng khâm điểm. Hoàng Thượng đã từng khen nàng, xinh đẹp ôn nhu, luận dung mạo hay lễ nghi đều không thể chê trách.” Mạc Ảnh Quân dừng một lát, nhấp một ngụm trà nói tiếp…
“ Lão phu nhân nói nhiều như vậy là không tin tưởng ánh mắt của Hoàng Thượng hay là nói Thái Hậu không có mắt nhìn người đây?”
Mạc Ảnh Quân nhướng mày không hề nhìn về phía Lão phu nhân nhưng cũng khiến bà chết khiếp. Sảnh đường rộng rãi nhưng lại chẳng có tiếng nói nào, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mọi người lẫn lộn. Giọng hắn đều đều, không lạnh không nóng lại chọc cho người ta lạnh toát cả người.
Thời Khiêm phản ứng đầu tiên, ông kéo Thời Tốn chắp hai tay cúi đầu, vội vàng nói: “ Vương gia bớt giận, mẫu thân lớn tuổi lời nói có chút lộn xộn chứ không hề có ý bôi nhọ Thánh nhan. Vẫn mong Vương gia lượng thứ.”
Lão phu nhân nói không hay về Từ thị và Hứa Quân Dao trong lòng Thời Khiêm cũng rất khó chịu nhưng có một số chuyện về lễ hay nghĩa vẫn phải làm.
Mạc Ảnh Quân vẫn không phản ứng nhìn về phía Lão phu nhân, lão phu nhân dưới Mông như bị kiến cắn ngồi không yên. Tuy nói bà là tổ mẫu nhà mẹ của nàng, nhưng với hắn chẳng là gì cả. Bà đứng dậy, khom người chưa kịp nói thì Mạc Ảnh Quân đã mở miệng…
“ Lão phu nhân vẫn là thôi đi, Bản vương nhận không nổi lễ, không khéo Bản vương lại trở thành người không có lễ nghi.”
Mạc Ảnh Quân nói đầy trào phúng, mặt Lão phu nhân hết xanh lại trắng, đứng thẳng không được mà khom người cũng không xong. Thân phận của Từ thị luôn là cái gai trong mắt bà, Bà mẫu như bà xuất thân thấp hơn con dâu, bà không có ưu thế trước Từ thị nên vẫn luôn ganh ghét, bắt chẹt Từ thị. Càng là sau lúc Từ thị được phong Cáo mệnh bà lại càng khó chịu ra mặt. Hôm nay Mạc Ảnh Quân cứ thế khoét vào nỗi đau của Lão phu nhân, còn úp lên đầu Lão phu nhân tội danh mạo phạm Thái Hậu, Hoàng Thượng.
Mạc Phong Tức thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng giải vây: “ Tiểu Hoàng thúc, chỉ là vài lời nói vui đùa, người cũng không nên coi là thật. Hôm nay tiểu hoàng thẩm về nhà mẹ, nháo lên cũng không tốt cho thanh danh của người.”
Mạc Ảnh Quân chẳng thèm quan tâm Mạc Phong Tức, đứng dậy đưa tay nhẹ nâng Thời Khiêm vẫn cúi đầu nãy giờ lên. “ Nhạc Phụ tiểu tế có một vài điều muốn thỉnh giáo, không có vấn đề gì chứ?” Thái độ của hắn đổi như chong chóng, khiến mọi người có mặt trở tay không kịp. Cũng chẳng biết dùng thái độ gì tiếp theo để đối mặt.
Thời Khiêm nhanh chóng đáp: “ Không vấn đề, Vương gia mời.” Thời Khiêm ra giấu mời Mạc Ảnh Quân.
Thời Khiêm rất thông minh ông hiểu ý Mạc Ảnh Quân, hắn muốn nói chuyện riêng với ông. Có lẽ liên quan tới việc con gái ông hôm nay đột ngột trở về. Mạc Ảnh Quân nói Thời Vân Triệt hãy đi cùng. Vừa xoay người có lẽ nghĩ tới gì đó, Mạc Ảnh Quân dừng chân quay đầu, quét một vòng những người có mặt.
“ Vương phi của Bản vương trở về nhà không phải để khom lưng uốn gối với ai hết. Đừng cho rằng nàng nhường các ngươi một thước, các ngươi liền muốn leo lên đầu nàng.”
Rất rõ ràng, nương tử của ta về nhà để thoải mái chứ không phải để cho các người ra vẻ trưởng bối.
Hứa Quân Dao không hề biết những chuyện diễn ra sau khi nàng quay lưng đi, nàng tới chính viện trước tiên là kiểm tra một lượt Từ thị, khi xác nhận Từ thị ổn, mới đem chuyện bí dược Tây vực nói ra. Từ thị nghe xong trầm mặc không nói… ngày hôm trước La thần y nói dừng đốt hương Từ thị đã nghi ngờ rồi, trầm hương vốn rất có lợi cho thai phụ, La thần y lại kêu không cần đốt nữa….hóa ra là như vậy!
Hứa Quân Dao nắm lấy tay bà: “ Mẫu thân, người có nghi ngờ ai không?”
Từ thị rối rắm nhìn nàng cũng không biết có nên nói với nàng, hương kia là ở phòng Lão phu nhân đem tới không! Ngộ nhỡ có người lợi dụng Lão phu nhân….tính tình nàng trước giờ lỗ mãng, Từ thị sợ nàng làm lớn nên đến lúc đó không phải thì sẽ rất khó xử. Hơn nữa chuyện này hẳn Thần vương cũng đã biết.
“ Mẫu thân, người có chuyện gì cứ nói với con. Con thay người làm chủ!” Hứa Quân Dao thấy Từ thị chần trừ, lòng nàng trùng xuống. Thái độ này của Từ thị, tám phần là chuyện có liên quan tới Lão phu nhân rồi.
Thư phòng…
Mạc Ảnh Quân cũng đã đem toàn bộ nói với Thời Khiêm và Thời Vân Triệt, hai người đều im lặng. Một lát sau Thời Khiêm tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn, Thời Khiêm cứ nghĩ bỏ đồ không sạch sẽ vào thức ăn đã là quá quắt lắm rồi, không ngờ tới….suýt một chút nữa thôi, thê nhi đã gặp nạn. Đã cúi đầu nhịn nhục lâu như vậy rồi mà vẫn có người không muốn phu thê Thời Khiêm yên bình.
“ Nhạc phụ, chuyện này có uẩn khúc chúng ta nên từ từ tra để có thể nắm gọn kẻ phía sau, không nên sốc nổi.” Mạc Ảnh Quân đổi cho Thời Khiêm một chén trà khác, động tác tự nhiên như chính nhà mình.
Thời Vân Triệt cũng phụ họa theo: “ Phụ thân, Thần vương nói đúng, không nên bứt dây động rừng.” Thời Vân Triệt chưa có thê, thiếp trong phủ trước giờ cũng yên bình. Hắn đã nghe không ít mấy chuyện Trạch viện này rồi, nhưng khi tới nhà mình lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nhà người khác thê thiếp thành đàn, huynh đệ tranh nhau tước vị loạn cũng thôi đi. Nhà của hắn cớ làm sao mà cũng có những chuyện này chứ? Ngẫm lại từ lúc tổ mẫu lên kinh mọi chuyện mới bắt đầu không yên ổn.
Thời Khiêm thở dài. “ Chuyện xấu trong phủ để Vương gia chê cười rồi. Ta sẽ tự có cách xử lý, còn về người đứng sau. Không cần tra nữa, ta đã biết là ai rồi!”
“ Nhạc phụ cho rằng là người của Thọ an đường sao?”
“ Vương gia sao lại…..” Thời Khiêm bất ngờ thốt lên.
“ Nhạc phụ không cần hỏi vì sao ta biết. Ta chỉ muốn hỏi nhạc phụ, người như Lão phu nhân thật sự có thể thông minh, để nghĩ ra một cái kế hoàn hảo vậy sao?”
Tìn cờ hôm nay, Thất vương cũng tới. Nghe nói là tới đón Thời Tịnh Kỳ đã trụ tại đây ba ngày.
“ Tiểu Hoàng thúc vạn an, tiểu hoàng thẩm vạn an!” Thời Tịnh Kỳ tươi cười khéo léo hành lễ với hai người.
Mỗi lần gặp Thời Tịnh Kỳ, nàng ta luôn luôn cho Hứa Quân Dao một cảm giác rất lạ. Hứa Quân Dao nhìn Thời Tịnh Kỳ….
Bí phương Tây Vực..
Thai phụ….
Thời Tịnh Kỳ…..
Liệu có liên quan gì tới nhau không?
Hứa Quân Dao lười để ý hai người Mạc Phong Tức, hành lễ với Lão phu nhân đang cười ha hả đẩy Tào Hạnh ra giới thiệu với Mạc Phong Tức kia. Rồi quay sang hỏi Thời Khiêm, Từ thị đâu.
“ Mẫu Thân còn trong người mệt mỏi, nên nằm trong phòng nghỉ ngơi.”
Nhận được đáp án Hứa Quân Dao liền quay lưng hướng chính viện Tam phòng mà đi. Nàng vừa đi hai bước liền nghe thấy Lão phu nhân âm dương quái khí nói: “ Mẫu tử như nhau, lễ tiết không biết để đâu hết rồi. Ai mà không biết còn tưởng là xuất thân nơi thôn dã. Hừ!”
Hứa Quân Dao vốn không định quan tâm, vì điều quan trọng bây giờ là Từ thị. Mạc Ảnh Quân thì không như vậy dõi theo bóng nàng cùng đám Miên Miên đã đi xa, hắn ngồi xuống ghế, tay vẽ một vòng tròn trên ly trà.
Lão phu nhân thấy Mạc Ảnh Quân trầm tư không nói gì, trong lòng càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình. Nha đầu như Thời Quân Dao, tính tình của nàng sớm muộn cũng bị ghét bỏ. Ngày Tết còn không về nhà, bây giờ bị bà nói cũng không giám như trước cãi lại, vì có lẽ Vương gia sẽ không bảo vệ nàng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão phu nhân giả lắc đầu trách cứ. “ Nha đầu này thật không có quy củ, là do nhà ta đã quá chiều chuộng, Thần vương chớ….”
“ Nếu Bản vương nhớ không lầm Phu nhân Hình bộ thượng thư là Cáo mệnh phu nhân tam phẩm do chính Thái Hậu thân phong. Thái Hậu nói, Nhạc mẫu đoan trang hiền thục, phẩm hạnh đoan chính, nhã nhặn lễ nghi. Tam phòng Ngũ cô nương Thời Quân Dao, Thần Vương phi do chính Hoàng Thượng khâm điểm. Hoàng Thượng đã từng khen nàng, xinh đẹp ôn nhu, luận dung mạo hay lễ nghi đều không thể chê trách.” Mạc Ảnh Quân dừng một lát, nhấp một ngụm trà nói tiếp…
“ Lão phu nhân nói nhiều như vậy là không tin tưởng ánh mắt của Hoàng Thượng hay là nói Thái Hậu không có mắt nhìn người đây?”
Mạc Ảnh Quân nhướng mày không hề nhìn về phía Lão phu nhân nhưng cũng khiến bà chết khiếp. Sảnh đường rộng rãi nhưng lại chẳng có tiếng nói nào, yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mọi người lẫn lộn. Giọng hắn đều đều, không lạnh không nóng lại chọc cho người ta lạnh toát cả người.
Thời Khiêm phản ứng đầu tiên, ông kéo Thời Tốn chắp hai tay cúi đầu, vội vàng nói: “ Vương gia bớt giận, mẫu thân lớn tuổi lời nói có chút lộn xộn chứ không hề có ý bôi nhọ Thánh nhan. Vẫn mong Vương gia lượng thứ.”
Lão phu nhân nói không hay về Từ thị và Hứa Quân Dao trong lòng Thời Khiêm cũng rất khó chịu nhưng có một số chuyện về lễ hay nghĩa vẫn phải làm.
Mạc Ảnh Quân vẫn không phản ứng nhìn về phía Lão phu nhân, lão phu nhân dưới Mông như bị kiến cắn ngồi không yên. Tuy nói bà là tổ mẫu nhà mẹ của nàng, nhưng với hắn chẳng là gì cả. Bà đứng dậy, khom người chưa kịp nói thì Mạc Ảnh Quân đã mở miệng…
“ Lão phu nhân vẫn là thôi đi, Bản vương nhận không nổi lễ, không khéo Bản vương lại trở thành người không có lễ nghi.”
Mạc Ảnh Quân nói đầy trào phúng, mặt Lão phu nhân hết xanh lại trắng, đứng thẳng không được mà khom người cũng không xong. Thân phận của Từ thị luôn là cái gai trong mắt bà, Bà mẫu như bà xuất thân thấp hơn con dâu, bà không có ưu thế trước Từ thị nên vẫn luôn ganh ghét, bắt chẹt Từ thị. Càng là sau lúc Từ thị được phong Cáo mệnh bà lại càng khó chịu ra mặt. Hôm nay Mạc Ảnh Quân cứ thế khoét vào nỗi đau của Lão phu nhân, còn úp lên đầu Lão phu nhân tội danh mạo phạm Thái Hậu, Hoàng Thượng.
Mạc Phong Tức thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng giải vây: “ Tiểu Hoàng thúc, chỉ là vài lời nói vui đùa, người cũng không nên coi là thật. Hôm nay tiểu hoàng thẩm về nhà mẹ, nháo lên cũng không tốt cho thanh danh của người.”
Mạc Ảnh Quân chẳng thèm quan tâm Mạc Phong Tức, đứng dậy đưa tay nhẹ nâng Thời Khiêm vẫn cúi đầu nãy giờ lên. “ Nhạc Phụ tiểu tế có một vài điều muốn thỉnh giáo, không có vấn đề gì chứ?” Thái độ của hắn đổi như chong chóng, khiến mọi người có mặt trở tay không kịp. Cũng chẳng biết dùng thái độ gì tiếp theo để đối mặt.
Thời Khiêm nhanh chóng đáp: “ Không vấn đề, Vương gia mời.” Thời Khiêm ra giấu mời Mạc Ảnh Quân.
Thời Khiêm rất thông minh ông hiểu ý Mạc Ảnh Quân, hắn muốn nói chuyện riêng với ông. Có lẽ liên quan tới việc con gái ông hôm nay đột ngột trở về. Mạc Ảnh Quân nói Thời Vân Triệt hãy đi cùng. Vừa xoay người có lẽ nghĩ tới gì đó, Mạc Ảnh Quân dừng chân quay đầu, quét một vòng những người có mặt.
“ Vương phi của Bản vương trở về nhà không phải để khom lưng uốn gối với ai hết. Đừng cho rằng nàng nhường các ngươi một thước, các ngươi liền muốn leo lên đầu nàng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất rõ ràng, nương tử của ta về nhà để thoải mái chứ không phải để cho các người ra vẻ trưởng bối.
Hứa Quân Dao không hề biết những chuyện diễn ra sau khi nàng quay lưng đi, nàng tới chính viện trước tiên là kiểm tra một lượt Từ thị, khi xác nhận Từ thị ổn, mới đem chuyện bí dược Tây vực nói ra. Từ thị nghe xong trầm mặc không nói… ngày hôm trước La thần y nói dừng đốt hương Từ thị đã nghi ngờ rồi, trầm hương vốn rất có lợi cho thai phụ, La thần y lại kêu không cần đốt nữa….hóa ra là như vậy!
Hứa Quân Dao nắm lấy tay bà: “ Mẫu thân, người có nghi ngờ ai không?”
Từ thị rối rắm nhìn nàng cũng không biết có nên nói với nàng, hương kia là ở phòng Lão phu nhân đem tới không! Ngộ nhỡ có người lợi dụng Lão phu nhân….tính tình nàng trước giờ lỗ mãng, Từ thị sợ nàng làm lớn nên đến lúc đó không phải thì sẽ rất khó xử. Hơn nữa chuyện này hẳn Thần vương cũng đã biết.
“ Mẫu thân, người có chuyện gì cứ nói với con. Con thay người làm chủ!” Hứa Quân Dao thấy Từ thị chần trừ, lòng nàng trùng xuống. Thái độ này của Từ thị, tám phần là chuyện có liên quan tới Lão phu nhân rồi.
Thư phòng…
Mạc Ảnh Quân cũng đã đem toàn bộ nói với Thời Khiêm và Thời Vân Triệt, hai người đều im lặng. Một lát sau Thời Khiêm tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn, Thời Khiêm cứ nghĩ bỏ đồ không sạch sẽ vào thức ăn đã là quá quắt lắm rồi, không ngờ tới….suýt một chút nữa thôi, thê nhi đã gặp nạn. Đã cúi đầu nhịn nhục lâu như vậy rồi mà vẫn có người không muốn phu thê Thời Khiêm yên bình.
“ Nhạc phụ, chuyện này có uẩn khúc chúng ta nên từ từ tra để có thể nắm gọn kẻ phía sau, không nên sốc nổi.” Mạc Ảnh Quân đổi cho Thời Khiêm một chén trà khác, động tác tự nhiên như chính nhà mình.
Thời Vân Triệt cũng phụ họa theo: “ Phụ thân, Thần vương nói đúng, không nên bứt dây động rừng.” Thời Vân Triệt chưa có thê, thiếp trong phủ trước giờ cũng yên bình. Hắn đã nghe không ít mấy chuyện Trạch viện này rồi, nhưng khi tới nhà mình lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nhà người khác thê thiếp thành đàn, huynh đệ tranh nhau tước vị loạn cũng thôi đi. Nhà của hắn cớ làm sao mà cũng có những chuyện này chứ? Ngẫm lại từ lúc tổ mẫu lên kinh mọi chuyện mới bắt đầu không yên ổn.
Thời Khiêm thở dài. “ Chuyện xấu trong phủ để Vương gia chê cười rồi. Ta sẽ tự có cách xử lý, còn về người đứng sau. Không cần tra nữa, ta đã biết là ai rồi!”
“ Nhạc phụ cho rằng là người của Thọ an đường sao?”
“ Vương gia sao lại…..” Thời Khiêm bất ngờ thốt lên.
“ Nhạc phụ không cần hỏi vì sao ta biết. Ta chỉ muốn hỏi nhạc phụ, người như Lão phu nhân thật sự có thể thông minh, để nghĩ ra một cái kế hoàn hảo vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro