Sống rồi…
Selina Đỗ
2024-09-21 16:24:24
Môi nàng tím ngắt mấp máy nói: “ Sơ cứu…nước…đứa bé kia…nhanh một chút..”
Sơ cứu để đứa bé kia nôn nước ra nhanh một chút. Mạc Ảnh Quân nghe hiểu…. Hắn có chút nổi giận, hai mắt vẫn rất bình tĩnh, trời lạnh như vậy mà nàng cứ như thế nhảy xuống nếu họ không tới kịp thì sao? Nữ nhân này quả không sợ chết, nơi như hoàng cung này giết người không đao nữ nhân của hắn lại cứ ngốc như thế. Tiếp nhận khăn choàng từ Vũ Nương, hắn đem nàng bọc kín mít.
Bên kia ba bốn thái y vây quanh đứa bé kia, còn có tiếng khóc lóc của Hoa phi. Lúc này Hứa Quân Dao loáng thoáng nghe được đứa bé kia là Cửu hoàng tử, nàng bỗng ngẩn ra cái lạnh làm nàng đơ người. Hoàng thượng đá một vị thái y kêu tới xem cho nàng, vị thái y kia còn chưa kịp động vào tay nàng, Hứa Quân Dao đã bật dậy lật đật cố gắng đi về phía Cửu hoàng tử, Mạc Phong Úc. Mạc Phong Úc cả người tím tái gần như không nghe ra hơi thở, Hứa Quân Dao dựa bên người Mạc Ảnh Quân nghe thái y nói đã cố gắng hết sức, Mạc Phong Úc bạc mệnh không thể cứu…
Hoàng thượng phát hỏa lời tức giận còn chưa nói ra, đã nghe nàng nói: “ Không…tránh ra.” Cũng không biết là lấy sức lực ở đâu nàng đẩy mấy thái y đằng trước ra, rời khỏi tay của Mạc Ảnh Quân. “ Tránh ra, nếu không muốn hắn chết thì tránh ra….” Nàng đẩy Hoa phi đang ôm chặt Mạc Phong Úc ra. Hoa phi ngơ ngác bị đẩy ra, còn định nổi giận nhưng nhìn một loạt hành động của nàng, Hoa phi hai mắt sáng rực nữ nhân này có cách cứu con trai mình, sau đó đầu hy vọng nhìn vào nàng.
Hứa Quân Dao áp tai lên ngực Mạc Phong Úc nghe, tiếng tim vẫn đập nhưng rất nhẹ dường như không có. Vẫn cứu được, nàng đem tay cạy miệng Mạc Phong Úc ra, mò mẫm xung quanh xem có dị vật gì không, sau đó thực hiện các bước sơ cứu cho người suối nước, học được ở hiện đại. Lúc ép lồng ngực, tay nàng không có sức có chút bủn rủn….
Nàng nhìn Mạc Ảnh Quân, hắn hiểu ý nàng lập tức ngồi xuống. “ Chàng đan tay lại như thế này, ở vị trí này ấn xuống nhẹ thôi nửa lực là được….” Dưới sự hướng dẫn của nàng Mạc Ảnh Quân ép tim cho Mạc Phong Úc nửa khắc, Mạc Phong Úc ho ra một tiếng phun nước ra ngoài, oà một tiếng khóc lớn…
Hứa Quân Dao cả người như mất đi sức lực, ngồi vật ra. Ngã vào lòng Mạc Ảnh Quân thì thào nói…“ Sống rồi… đem nó về đi…….Thay đổi y phục, đêm nay có thể sẽ phát sốt nhớ để ý kỹ một chút.”
Mọi người bị nàng làm cho bất ngờ tới há hốc miệng, họ đều nhìn thấy thái y nói là không cứu được nhưng vị Thần Vương phi này lại nhào tới đem mạng của Cửu hoàng tử cứu về. Lúc nãy nô tỳ kia nói, thấy một nữ nhân mặc áo xanh nhạt, vóc người nhỏ nhắn….mọi người đều nghĩ Thần vương phi đẩy Cửu hoàng tử xuống nước nhưng….. nàng hẳn không ngốc tới mức đẩy người ta xong còn ở đây đợi mọi người tới bắt tại trận.
Nếu nói nàng vô tình ngã xuống thì hẳn sẽ không đần mà “vô tình” cứu luôn người mà mình vừa đẩy xuống, còn để bản thân nhếch nhác thế kia! Nhìn nàng thôi mọi người cũng cảm nhận được nước dưới hồ lạnh cỡ nào, ai lại liều mạng vì cứu sống người mình muốn giết chứ. Ở đây có ai không phải cáo già cơ chứ, ai lại không nhìn ra có người cố ý nhằm vào Thời Quân Dao. Chỉ là người kia có lẽ không biết nàng biết bơi, còn sẵn lòng cược tính mạng mình để cứu người thôi.
Người kia quả thật không biết nàng biết bơi, hung hăng liếc mắt về phía thuộc hạ của mình, sau đó hướng ánh mắt cay độc nhìn về phía nàng. Sao ngươi không chết luôn ở dưới hồ lạnh băng đi! Còn ngoi lên đoạt sự chú ý như thế!
Hứa Quân Dao nào còn sức để ý xung quanh, cả người nàng mặt trắng bệnh ngã bên người Mạc Ảnh Quân nhắm mắt, Mạc Ảnh Quân ôm nàng thật chặt nhanh chóng bế nàng lên, hành lễ qua loa với Hoàng đế.
“ Hoàng huynh thần đệ đem nương tử trở về trước. Còn chuyện ngày hôm nay, chắc không cần giải thích thêm điều gì nữa. Thần đệ cáo lui.” Lúc nãy có người vào đại diện báo Mạc Phong Úc rơi xuống nước, miêu tả về người đẩy hắn rơi xuống nước toàn bộ đều hướng về nàng. Hắn không ngu người khác cũng không ngu, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn và vị trí bên cạnh hắn.
Đem nàng tới xe ngựa hắn không do dự giây phút nào, thay y phục trên người nàng. Cả người nàng lạnh ngắt, trên người còn có vài vết xước do băng mỏng lưu lại. Ở trên làn da trắng nõn của nàng đặc biệt chói mắt. Mạc Ảnh Quân bọc nàng kín mít ôm nàng chặt chẽ, khẽ truyền nội lực giúp nàng ấm lên. Trong xe ngựa có địa long, nhưng mãi cho tới khi về tới phủ đệ người nàng vẫn không thấy ấm hơn chút nào. La Thần y sớm đã bị Mạc Đông lôi tới phủ đợi sẵn, lúc ôm nàng xuống khỏi xe ngựa, hắn nghe thấy nàng the thé nói: “ Mạc Ảnh Quân, bụng ta đau.”
Nàng không phải người thích kêu ca, nếu không phải đau tới không chịu nổi, chắc chắn nàng sẽ không kêu hắn. Mạc Ảnh Quân hai mày nhíu chặt bước chân càng nhanh hơn, đem nàng ôm về Sương viên.
“ Nàng biết đau sao? Ta tưởng nàng không biết, trời lạnh như vậy dưới nước cũng có băng mỏng vậy mà nàng cứ như vậy nhảy xuống, sợ mình quá khỏe mạnh sao? Nàng muốn ta phải làm thế nào với nàng đây, nơi đó là hoàng cung giết người vô hình, sẽ chẳng ai cảm tạ nàng đâu.” Hắn thực sự tức giận, thời tiết này một nam nhân như hắn lúc chạm tới mặt hồ lạnh lẽo kia còn miễn cưỡng mới chịu được, thân thể mỏng manh của nàng lại dám liều mình lao xuống như vậy. Hắn quý trọng nàng, chăm sóc nàng từng chút một, sợ nàng bị thương, sợ nàng mệt mỏi, phải nói là nàng là thịt trên đầu quả tim của hắn. Vậy mà nữ nhân này một chút cũng không quý trọng thân thể mình, nếu không phải nàng còn đang trong tình trạng yếu ớt thì hắn sẽ dạy dỗ nàng một phen.
Hứa Quân Dao mệt mỏi cũng đuối lý chẳng giám hé nửa lời nữa, hắn giận nàng là vì lo nên mới vậy. Nàng hiểu, nhưng bảo nàng nhìn chằm chằm một sinh mệnh mà nàng có khả năng cứu mất đi thì nàng quả thật chịu không nổi. Nàng mở to mắt ngập nước yếu ớt nhìn hắn, ta đã ra như này rồi chàng còn nỡ mắng ta sao?
Hắn tức giận nhưng lại không thể nổi nóng với nàng, nương tử hắn bày bộ mặt này ra rồi hắn còn có thể mắng nàng sao? Nói về vô lại nàng và hắn ngang nhau đấy! Nữ nhân này là ông trời đem tới để thử thách cực hạn cho hắn sao?
La thần y nhìn hai phu thê mắt to trừng mắt nhỏ, lão chẹp chẹp môi, giả vờ không thấy nói với nàng để tay ra cho lão bắt mạch. Hứa Quân Dao bị hắn bọc trong chăn kín mít, lộ chỉ mỗi cái đầu ra bên ngoài, nàng lật lật hai lần mới lộ được cái tay nhỏ ra bên ngoài. So với lúc nãy đã khá hơn nhiều cũng không còn tím tái nữa nhưng vẫn lạnh kinh người. La thần y phủ một chiếc khăn lên tay nàng, bắt mạch. Được một lát trôi qua ánh mắt Là thần y bỗng trở nên ngưng trọng đăm chiêu nhìn nàng một lần, lại cúi đầu tiếp tục cẩn thận bắt mạch.
Nhìn La thần y thần sắc mờ mịt, lại thêm tiểu nương tử sắc mặt nhợt nhạt của mình, trong lòng hắn run lên. Hắn gấp gáp nói: “ Nàng ấy sao rồi, giữa tiệc hôm nay còn mệt mỏi muốn nôn, lúc nãy còn đau bụng. Nàng ấy không sao chứ?”
“ Có sao!”
Sơ cứu để đứa bé kia nôn nước ra nhanh một chút. Mạc Ảnh Quân nghe hiểu…. Hắn có chút nổi giận, hai mắt vẫn rất bình tĩnh, trời lạnh như vậy mà nàng cứ như thế nhảy xuống nếu họ không tới kịp thì sao? Nữ nhân này quả không sợ chết, nơi như hoàng cung này giết người không đao nữ nhân của hắn lại cứ ngốc như thế. Tiếp nhận khăn choàng từ Vũ Nương, hắn đem nàng bọc kín mít.
Bên kia ba bốn thái y vây quanh đứa bé kia, còn có tiếng khóc lóc của Hoa phi. Lúc này Hứa Quân Dao loáng thoáng nghe được đứa bé kia là Cửu hoàng tử, nàng bỗng ngẩn ra cái lạnh làm nàng đơ người. Hoàng thượng đá một vị thái y kêu tới xem cho nàng, vị thái y kia còn chưa kịp động vào tay nàng, Hứa Quân Dao đã bật dậy lật đật cố gắng đi về phía Cửu hoàng tử, Mạc Phong Úc. Mạc Phong Úc cả người tím tái gần như không nghe ra hơi thở, Hứa Quân Dao dựa bên người Mạc Ảnh Quân nghe thái y nói đã cố gắng hết sức, Mạc Phong Úc bạc mệnh không thể cứu…
Hoàng thượng phát hỏa lời tức giận còn chưa nói ra, đã nghe nàng nói: “ Không…tránh ra.” Cũng không biết là lấy sức lực ở đâu nàng đẩy mấy thái y đằng trước ra, rời khỏi tay của Mạc Ảnh Quân. “ Tránh ra, nếu không muốn hắn chết thì tránh ra….” Nàng đẩy Hoa phi đang ôm chặt Mạc Phong Úc ra. Hoa phi ngơ ngác bị đẩy ra, còn định nổi giận nhưng nhìn một loạt hành động của nàng, Hoa phi hai mắt sáng rực nữ nhân này có cách cứu con trai mình, sau đó đầu hy vọng nhìn vào nàng.
Hứa Quân Dao áp tai lên ngực Mạc Phong Úc nghe, tiếng tim vẫn đập nhưng rất nhẹ dường như không có. Vẫn cứu được, nàng đem tay cạy miệng Mạc Phong Úc ra, mò mẫm xung quanh xem có dị vật gì không, sau đó thực hiện các bước sơ cứu cho người suối nước, học được ở hiện đại. Lúc ép lồng ngực, tay nàng không có sức có chút bủn rủn….
Nàng nhìn Mạc Ảnh Quân, hắn hiểu ý nàng lập tức ngồi xuống. “ Chàng đan tay lại như thế này, ở vị trí này ấn xuống nhẹ thôi nửa lực là được….” Dưới sự hướng dẫn của nàng Mạc Ảnh Quân ép tim cho Mạc Phong Úc nửa khắc, Mạc Phong Úc ho ra một tiếng phun nước ra ngoài, oà một tiếng khóc lớn…
Hứa Quân Dao cả người như mất đi sức lực, ngồi vật ra. Ngã vào lòng Mạc Ảnh Quân thì thào nói…“ Sống rồi… đem nó về đi…….Thay đổi y phục, đêm nay có thể sẽ phát sốt nhớ để ý kỹ một chút.”
Mọi người bị nàng làm cho bất ngờ tới há hốc miệng, họ đều nhìn thấy thái y nói là không cứu được nhưng vị Thần Vương phi này lại nhào tới đem mạng của Cửu hoàng tử cứu về. Lúc nãy nô tỳ kia nói, thấy một nữ nhân mặc áo xanh nhạt, vóc người nhỏ nhắn….mọi người đều nghĩ Thần vương phi đẩy Cửu hoàng tử xuống nước nhưng….. nàng hẳn không ngốc tới mức đẩy người ta xong còn ở đây đợi mọi người tới bắt tại trận.
Nếu nói nàng vô tình ngã xuống thì hẳn sẽ không đần mà “vô tình” cứu luôn người mà mình vừa đẩy xuống, còn để bản thân nhếch nhác thế kia! Nhìn nàng thôi mọi người cũng cảm nhận được nước dưới hồ lạnh cỡ nào, ai lại liều mạng vì cứu sống người mình muốn giết chứ. Ở đây có ai không phải cáo già cơ chứ, ai lại không nhìn ra có người cố ý nhằm vào Thời Quân Dao. Chỉ là người kia có lẽ không biết nàng biết bơi, còn sẵn lòng cược tính mạng mình để cứu người thôi.
Người kia quả thật không biết nàng biết bơi, hung hăng liếc mắt về phía thuộc hạ của mình, sau đó hướng ánh mắt cay độc nhìn về phía nàng. Sao ngươi không chết luôn ở dưới hồ lạnh băng đi! Còn ngoi lên đoạt sự chú ý như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Quân Dao nào còn sức để ý xung quanh, cả người nàng mặt trắng bệnh ngã bên người Mạc Ảnh Quân nhắm mắt, Mạc Ảnh Quân ôm nàng thật chặt nhanh chóng bế nàng lên, hành lễ qua loa với Hoàng đế.
“ Hoàng huynh thần đệ đem nương tử trở về trước. Còn chuyện ngày hôm nay, chắc không cần giải thích thêm điều gì nữa. Thần đệ cáo lui.” Lúc nãy có người vào đại diện báo Mạc Phong Úc rơi xuống nước, miêu tả về người đẩy hắn rơi xuống nước toàn bộ đều hướng về nàng. Hắn không ngu người khác cũng không ngu, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn và vị trí bên cạnh hắn.
Đem nàng tới xe ngựa hắn không do dự giây phút nào, thay y phục trên người nàng. Cả người nàng lạnh ngắt, trên người còn có vài vết xước do băng mỏng lưu lại. Ở trên làn da trắng nõn của nàng đặc biệt chói mắt. Mạc Ảnh Quân bọc nàng kín mít ôm nàng chặt chẽ, khẽ truyền nội lực giúp nàng ấm lên. Trong xe ngựa có địa long, nhưng mãi cho tới khi về tới phủ đệ người nàng vẫn không thấy ấm hơn chút nào. La Thần y sớm đã bị Mạc Đông lôi tới phủ đợi sẵn, lúc ôm nàng xuống khỏi xe ngựa, hắn nghe thấy nàng the thé nói: “ Mạc Ảnh Quân, bụng ta đau.”
Nàng không phải người thích kêu ca, nếu không phải đau tới không chịu nổi, chắc chắn nàng sẽ không kêu hắn. Mạc Ảnh Quân hai mày nhíu chặt bước chân càng nhanh hơn, đem nàng ôm về Sương viên.
“ Nàng biết đau sao? Ta tưởng nàng không biết, trời lạnh như vậy dưới nước cũng có băng mỏng vậy mà nàng cứ như vậy nhảy xuống, sợ mình quá khỏe mạnh sao? Nàng muốn ta phải làm thế nào với nàng đây, nơi đó là hoàng cung giết người vô hình, sẽ chẳng ai cảm tạ nàng đâu.” Hắn thực sự tức giận, thời tiết này một nam nhân như hắn lúc chạm tới mặt hồ lạnh lẽo kia còn miễn cưỡng mới chịu được, thân thể mỏng manh của nàng lại dám liều mình lao xuống như vậy. Hắn quý trọng nàng, chăm sóc nàng từng chút một, sợ nàng bị thương, sợ nàng mệt mỏi, phải nói là nàng là thịt trên đầu quả tim của hắn. Vậy mà nữ nhân này một chút cũng không quý trọng thân thể mình, nếu không phải nàng còn đang trong tình trạng yếu ớt thì hắn sẽ dạy dỗ nàng một phen.
Hứa Quân Dao mệt mỏi cũng đuối lý chẳng giám hé nửa lời nữa, hắn giận nàng là vì lo nên mới vậy. Nàng hiểu, nhưng bảo nàng nhìn chằm chằm một sinh mệnh mà nàng có khả năng cứu mất đi thì nàng quả thật chịu không nổi. Nàng mở to mắt ngập nước yếu ớt nhìn hắn, ta đã ra như này rồi chàng còn nỡ mắng ta sao?
Hắn tức giận nhưng lại không thể nổi nóng với nàng, nương tử hắn bày bộ mặt này ra rồi hắn còn có thể mắng nàng sao? Nói về vô lại nàng và hắn ngang nhau đấy! Nữ nhân này là ông trời đem tới để thử thách cực hạn cho hắn sao?
La thần y nhìn hai phu thê mắt to trừng mắt nhỏ, lão chẹp chẹp môi, giả vờ không thấy nói với nàng để tay ra cho lão bắt mạch. Hứa Quân Dao bị hắn bọc trong chăn kín mít, lộ chỉ mỗi cái đầu ra bên ngoài, nàng lật lật hai lần mới lộ được cái tay nhỏ ra bên ngoài. So với lúc nãy đã khá hơn nhiều cũng không còn tím tái nữa nhưng vẫn lạnh kinh người. La thần y phủ một chiếc khăn lên tay nàng, bắt mạch. Được một lát trôi qua ánh mắt Là thần y bỗng trở nên ngưng trọng đăm chiêu nhìn nàng một lần, lại cúi đầu tiếp tục cẩn thận bắt mạch.
Nhìn La thần y thần sắc mờ mịt, lại thêm tiểu nương tử sắc mặt nhợt nhạt của mình, trong lòng hắn run lên. Hắn gấp gáp nói: “ Nàng ấy sao rồi, giữa tiệc hôm nay còn mệt mỏi muốn nôn, lúc nãy còn đau bụng. Nàng ấy không sao chứ?”
“ Có sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro