Từ gia, Từ Vĩ Â...
Selina Đỗ
2024-09-21 16:24:24
Thời gian trôi càng nhiều, ấn đường trên trán Thời Khiêm càng nhíu chặt. Thời Vân Triệt cũng dần mất bình tĩnh… Hoa trạng nguyên, trộn lẫn thức ăn, nghe lén chuyện trong viện, còn có hương Tây vực chưa có chứng cứ…. Cả cái nhà này liệu có bao nhiêu người mong muốn đệ đệ, muội muội hắn ra đời an toàn. Thời Vân Triệt nhịn không được đứng dậy đá vào người tên gia đinh làm ở phòng bếp một cái thật mạnh. Người nọ văng ra xa đập mình vào cột một tiếng thật vang, phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Cả sảnh đường lạnh ngắt như tờ, gió mùa xuân rõ ràng không quá lớn nhưng lại khiến người ta ngay lúc này lạnh lẽo run rẩy. Đại bá mẫu run rẩy tới răng va vào nhau, cùng tiếng hét của mấy nha đầu ngất đi. Thời Tốn vốn là kẻ nhu nhược nhìn hoàn cảnh như vậy, càng không giám lên tiếng, như rùa rụt cổ ngồi yên một góc. Thời Khiêm lặng người, yên lặng nhìn người nhà nửa đời mình bảo vệ.
Hứa Quân Dao bị dọa cho ngây người, vội vàng đứng dậy, Mạc Ảnh Quân bị động tác vội vàng của nàng dọa, nhanh chóng đỡ nàng một tay. Hứa Quân Dao chạy tới bên Thời Vân Triệt, ngăn lại: “ Đại ca bình tĩnh, bọn họ tội ác tày trời nhưng giờ nếu đại ca xúc động, sẽ là không có đối chứng.” Mạc Ảnh Quân cũng giúp nàng giữ tay Thời Vân Triệt lại.
Thời Vân Triệt đương nhiên là vẫn hiểu nhưng chỉ là quá nóng giận. Những người được gọi là người nhà này, còn ác hơn rắn độc, từng người từng người đều không mong muốn nhà hắn trôi qua thuận lợi. Không thể phát tiết lên người, Thời Vân Triệt quay đầu đập lên chiếc ghế bên cạnh bên cạnh, chiếc ghế yếu ớt không chịu nổi ngay tức khắc chia năm xẻ bảy. Mạc Ảnh Quân nhanh chân che chắn cho Hứa Quân Dao.
Hứa Quân Dao cũng hiểu được sự tức giận của Thời Vân Triệt, ở thế giới kia nàng có người thân cũng như không, lúc bị bệnh, mệt mỏi chỉ có thể trôi qua một mình, ông bà yêu thương nàng nhất cũng không ở cùng nàng bao lâu đã ra đi. Nơi này nàng có, họ yêu thương nàng, chăm sóc nàng, nàng không để tình cảm của họ lãng phí. Hứa Quân Dao quay đầu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lão phu nhân, cao giọng nói: “ Lão phu nhân, mẫu thân ta từ ngày gả vào phủ, tròn đạo nhi tức*, tận nghĩa thê tử, trên không trái, dưới không phạm, vì Thời gia khai chi tán diệp. Chưa từng để Thời gia tiếng ra tiếng vào, nhưng người thân làm bà mẫu, khó nhọc nhi tức, bắt bẻ đủ điều. Cho là nói thân phận bà mẫu, nhi tức xưa nay không hòa thuận nhưng là máu thịt Thời gia, tâm người không đau sao?” Hứa Quân Dao nói đến đây, tức giận ở ngực dâng lên, thậm chí nàng còn muốn rơi nước mắt. Nàng nhịn lại, nàng còn phải làm chỗ dựa cho người nhà mình.
Mạc Ảnh Quân không xen vào chỉ lặng lẽ ở đằng sau, nhẹ nhàng xoa vuốt lưng cho nàng.
Lão phu nhân bình tĩnh lại sau cơn bàng hoàng, dẫu sao cũng là người đã đi gần hết một đời, bà rất nhanh kìm nén lại cơn hoang mang trong người. Gần như là giận dữ nói: “ Chỉ dựa vào mấy tiện nô, mà người giám lên giọng đổ tội cho bà già này sao? Ngươi cho rằng người làm Vương phi thì có thể muốn nói gì thì nói, muốn buộc tội ai thì buộc sao? Ngay cả đến mạng của mấy tiện nô này cũng chẳng đáng mấy đồng, ngươi cho rằng lời của họ đáng ra bao nhiêu. Bất Hiếu, nghịch nữ, ngươi đừng nghĩ người gả đi rồi, thì có thể không giữ hiếu….”
“ Lão phu nhân, người vẫn còn có thể không biết xấu hổ mà nói sao? Mẫu thân ta chưa từng sai với người, ta và muội muội cũng chưa từng, người lại có thể xuống tay, người vẫn là còn giám mở miệng nhận mình là trưởng bối sao?” Thời Vân Triệt tức giận tới giọng cũng run, xấu hổ, nhục nhã, ở trong ngôi nhà của hắn, người ta mặc sức khinh bạc mẫu thân hắn, bắt nạt muội muội hắn, vậy mà hắn lại chẳng biết gì cả. Lần đầu tiên gần 18 năm cuộc đời, Thời Vân Triệt cảm thấy hắn thật vô dụng.
Lão phu nhân chống bàn đứng dậy, hướng Thời Vân Triệt giận dữ nói: “ Ngươi cứng cánh rồi đúng không, một tiểu bối ngươi lấy tư cách gì đứng dậy nói chuyện, ngươi coi ta, đại bá ngươi, cha ngươi điều là người….”
“ Thời Lão phu nhân có thể tùy tiện xuống tay, ức hiếp, coi rẻ mạng của muội muội ta là cho rằng Từ gia ta toàn là người chết sao?”
“ Lão phu nhân, hai vị đại nhân. Từ gia đại cữu tới, nô tài không cản được.” Gia định khó cử bẩm báo.
Từ Vĩ Ân, Từ Vĩ Thanh bước vào sảnh đường ngay sau đó. Sảnh đường rộng rãi trở nên thật chật hẹp, chật hẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở. Thời Khiêm nhanh chóng đứng lên tiếp đón ca ca, đệ đệ của thê tử mình: “ Đại ca, Tam đệ là ta không tốt. Để mọi người nhọc lòng…”
“ Tạm thời sẽ chưa nói tới ngươi, muội phu ngươi tránh qua một bên. Hôm nay Từ Vĩ Ân ta muốn xem xem, là kẻ nào đã ác độc không có nhân tính còn lớn tiếng kêu oan.” Từ Vĩ Ân đại học sĩ nội các, đại ca của Từ Hi Văn(Từ thị), phụ thân của Từ Tiên Nhi, luôn được người ta biết tới là nho nhã, từ tốn nhưng hôm nay vì muội muội mình, Từ Vĩ Ân trở thành người hoàn toàn khác, lời nói ra không hề dễ nghe chút nào.
“ Vương gia người giúp hạ quan đưa Dao Nhi trở về trước đi, chuyện xấu trong nhà để Vương gia chê cười rồi.”
“ Từ đại nhân không cần khách khí, nếu có chuyện đại nhân có thể cầm tín vật này, như ta đang có mặt.” Mạc Ảnh Quân gật đầu với Từ Vĩ Ân, có mặt huynh đệ Từ gia, chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết xong. Hắn rút lấy Ngọc bội bên hông, đưa tới cho Từ Vĩ Ân, đây là cho phép Từ Vĩ Ân mượn mặt mũi của mình.
Từ Vĩ Ân cũng không từ chối hai tay cung kính nhận lấy Ngọc bội.
Hứa Quân Dao không yên tâm vội vàng nói: “ Đại cữu cữu con…”
“ Dao nhi nghe lời, theo Vương gia trở về Vương phủ, chuyện này có ta và tam cữu cữu của con ở đây, dù hôm nay là thiên chân lão tử có tới, ta cũng sẽ đòi lại công đạo cho mẫu thân con.”
Hứa Quân Dao vẫn không yên tâm nhưng lại không thể trái lời, dù nàng là Vương phi nhưng thân phận vẫn là tiểu bối không thể vượt quá khuôn phép. Nàng băn khoăn nhìn qua Mạc Ảnh Quân, hắn lần này không mặc nàng muốn làm gì thì làm nữa, Mạc Ảnh Quân nói: “ Nương tử chúng ta trở về.”
Có một số chuyện chỉ nên can thiệp một chút không nên nhúng vào quá sâu, khéo quá hóa vụng. Mạc Ảnh Quân chỉ cần để chỗ dựa ở lại là được.
Để lại những chứng cứ mình thu thập được, Hứa Quân Dao theo Mạc Ảnh Quân trở về trong sự lo lắng. Tới tận khi trở về Vương phủ, tâm trạng lo lắng kéo dài khiến nàng một câu cũng không mở miệng. Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ, bưng một chén sữa ấm ngồi xuống bên cạnh nàng an ủi: “ Nương tử đừng quá lo lắng, Từ đại nhân xưa nay làm việc cẩn thận, là người chu toàn, so với Đại ca yêu thương nàng thì Từ đại nhân cũng rất yêu thương Nhạc mẫu, hơn nữa ở đó còn có Từ Tam gia.”
“ Là chàng gọi hai vị cữu cữu của ta tới sao?” Hứa Quân Dao thắc mắc, nếu là Thời Khiêm thì không thể nào, vì khi hai vị Từ gia tới, Thời Khiêm rất bất ngờ.
Mạc Ảnh Quân không phủ nhận, nhét chén sữa vào tay nàng. Lấy thảm lông cừu nhẹ choàng lên nửa người nàng, một lát trôi qua mới nói: “ Có một số chuyện ta hay nàng ra mặt điều không thể chu toàn, đương nhiên nếu muốn cũng có thể, lại không thể đạt được kết quả mình mong muốn. Nhưng Từ gia lại khác…” Mạc Ảnh Quân chỉ nói tới đây, hắn biết nương tử nhà hắn rất thông minh không cần nói toàn bộ nàng cũng có thể hiểu.
Không phụ suy nghĩ này của hắn, Hứa Quân Dao rất nhanh hiểu ra. Đứng trên cương vị là nhà mẹ đẻ của Từ Hi Văn, chỗ dựa lớn nhất của nữ nhi thời cổ đại khi ở phu gia, ra mặt lấy lại công đạo tốt hơn là nữ nhi trong nhà là nàng. Hơn nữa nàng đã gả đi, Mạc Ảnh Quân tuy là Vương gia nhưng hắn lại không thể can thiệp quá sâu vào chuyện nhà vợ, như vậy mặt mũi của nàng sẽ bị ảnh hưởng.
Mạc Ảnh Quân biết nàng đã nghĩ thông, cười cười nhẹ ôm nàng vào ngực, thấp giọng dụ dỗ: “ Nương tử cả ngày nay mệt mỏi rồi, chúng ta đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhé. Bảo Bảo chắc cũng đã mệt lắm rồi, nàng yên tâm ta không chỉ mời hai vị cữu cữu tới đâu, còn vài người nữa chưa tới. Nhất định sẽ để cho nàng một kết quả nàng mong muốn, được chứ.”
(*nhi tức: con dâu)
Cả sảnh đường lạnh ngắt như tờ, gió mùa xuân rõ ràng không quá lớn nhưng lại khiến người ta ngay lúc này lạnh lẽo run rẩy. Đại bá mẫu run rẩy tới răng va vào nhau, cùng tiếng hét của mấy nha đầu ngất đi. Thời Tốn vốn là kẻ nhu nhược nhìn hoàn cảnh như vậy, càng không giám lên tiếng, như rùa rụt cổ ngồi yên một góc. Thời Khiêm lặng người, yên lặng nhìn người nhà nửa đời mình bảo vệ.
Hứa Quân Dao bị dọa cho ngây người, vội vàng đứng dậy, Mạc Ảnh Quân bị động tác vội vàng của nàng dọa, nhanh chóng đỡ nàng một tay. Hứa Quân Dao chạy tới bên Thời Vân Triệt, ngăn lại: “ Đại ca bình tĩnh, bọn họ tội ác tày trời nhưng giờ nếu đại ca xúc động, sẽ là không có đối chứng.” Mạc Ảnh Quân cũng giúp nàng giữ tay Thời Vân Triệt lại.
Thời Vân Triệt đương nhiên là vẫn hiểu nhưng chỉ là quá nóng giận. Những người được gọi là người nhà này, còn ác hơn rắn độc, từng người từng người đều không mong muốn nhà hắn trôi qua thuận lợi. Không thể phát tiết lên người, Thời Vân Triệt quay đầu đập lên chiếc ghế bên cạnh bên cạnh, chiếc ghế yếu ớt không chịu nổi ngay tức khắc chia năm xẻ bảy. Mạc Ảnh Quân nhanh chân che chắn cho Hứa Quân Dao.
Hứa Quân Dao cũng hiểu được sự tức giận của Thời Vân Triệt, ở thế giới kia nàng có người thân cũng như không, lúc bị bệnh, mệt mỏi chỉ có thể trôi qua một mình, ông bà yêu thương nàng nhất cũng không ở cùng nàng bao lâu đã ra đi. Nơi này nàng có, họ yêu thương nàng, chăm sóc nàng, nàng không để tình cảm của họ lãng phí. Hứa Quân Dao quay đầu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lão phu nhân, cao giọng nói: “ Lão phu nhân, mẫu thân ta từ ngày gả vào phủ, tròn đạo nhi tức*, tận nghĩa thê tử, trên không trái, dưới không phạm, vì Thời gia khai chi tán diệp. Chưa từng để Thời gia tiếng ra tiếng vào, nhưng người thân làm bà mẫu, khó nhọc nhi tức, bắt bẻ đủ điều. Cho là nói thân phận bà mẫu, nhi tức xưa nay không hòa thuận nhưng là máu thịt Thời gia, tâm người không đau sao?” Hứa Quân Dao nói đến đây, tức giận ở ngực dâng lên, thậm chí nàng còn muốn rơi nước mắt. Nàng nhịn lại, nàng còn phải làm chỗ dựa cho người nhà mình.
Mạc Ảnh Quân không xen vào chỉ lặng lẽ ở đằng sau, nhẹ nhàng xoa vuốt lưng cho nàng.
Lão phu nhân bình tĩnh lại sau cơn bàng hoàng, dẫu sao cũng là người đã đi gần hết một đời, bà rất nhanh kìm nén lại cơn hoang mang trong người. Gần như là giận dữ nói: “ Chỉ dựa vào mấy tiện nô, mà người giám lên giọng đổ tội cho bà già này sao? Ngươi cho rằng người làm Vương phi thì có thể muốn nói gì thì nói, muốn buộc tội ai thì buộc sao? Ngay cả đến mạng của mấy tiện nô này cũng chẳng đáng mấy đồng, ngươi cho rằng lời của họ đáng ra bao nhiêu. Bất Hiếu, nghịch nữ, ngươi đừng nghĩ người gả đi rồi, thì có thể không giữ hiếu….”
“ Lão phu nhân, người vẫn còn có thể không biết xấu hổ mà nói sao? Mẫu thân ta chưa từng sai với người, ta và muội muội cũng chưa từng, người lại có thể xuống tay, người vẫn là còn giám mở miệng nhận mình là trưởng bối sao?” Thời Vân Triệt tức giận tới giọng cũng run, xấu hổ, nhục nhã, ở trong ngôi nhà của hắn, người ta mặc sức khinh bạc mẫu thân hắn, bắt nạt muội muội hắn, vậy mà hắn lại chẳng biết gì cả. Lần đầu tiên gần 18 năm cuộc đời, Thời Vân Triệt cảm thấy hắn thật vô dụng.
Lão phu nhân chống bàn đứng dậy, hướng Thời Vân Triệt giận dữ nói: “ Ngươi cứng cánh rồi đúng không, một tiểu bối ngươi lấy tư cách gì đứng dậy nói chuyện, ngươi coi ta, đại bá ngươi, cha ngươi điều là người….”
“ Thời Lão phu nhân có thể tùy tiện xuống tay, ức hiếp, coi rẻ mạng của muội muội ta là cho rằng Từ gia ta toàn là người chết sao?”
“ Lão phu nhân, hai vị đại nhân. Từ gia đại cữu tới, nô tài không cản được.” Gia định khó cử bẩm báo.
Từ Vĩ Ân, Từ Vĩ Thanh bước vào sảnh đường ngay sau đó. Sảnh đường rộng rãi trở nên thật chật hẹp, chật hẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở. Thời Khiêm nhanh chóng đứng lên tiếp đón ca ca, đệ đệ của thê tử mình: “ Đại ca, Tam đệ là ta không tốt. Để mọi người nhọc lòng…”
“ Tạm thời sẽ chưa nói tới ngươi, muội phu ngươi tránh qua một bên. Hôm nay Từ Vĩ Ân ta muốn xem xem, là kẻ nào đã ác độc không có nhân tính còn lớn tiếng kêu oan.” Từ Vĩ Ân đại học sĩ nội các, đại ca của Từ Hi Văn(Từ thị), phụ thân của Từ Tiên Nhi, luôn được người ta biết tới là nho nhã, từ tốn nhưng hôm nay vì muội muội mình, Từ Vĩ Ân trở thành người hoàn toàn khác, lời nói ra không hề dễ nghe chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Vương gia người giúp hạ quan đưa Dao Nhi trở về trước đi, chuyện xấu trong nhà để Vương gia chê cười rồi.”
“ Từ đại nhân không cần khách khí, nếu có chuyện đại nhân có thể cầm tín vật này, như ta đang có mặt.” Mạc Ảnh Quân gật đầu với Từ Vĩ Ân, có mặt huynh đệ Từ gia, chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết xong. Hắn rút lấy Ngọc bội bên hông, đưa tới cho Từ Vĩ Ân, đây là cho phép Từ Vĩ Ân mượn mặt mũi của mình.
Từ Vĩ Ân cũng không từ chối hai tay cung kính nhận lấy Ngọc bội.
Hứa Quân Dao không yên tâm vội vàng nói: “ Đại cữu cữu con…”
“ Dao nhi nghe lời, theo Vương gia trở về Vương phủ, chuyện này có ta và tam cữu cữu của con ở đây, dù hôm nay là thiên chân lão tử có tới, ta cũng sẽ đòi lại công đạo cho mẫu thân con.”
Hứa Quân Dao vẫn không yên tâm nhưng lại không thể trái lời, dù nàng là Vương phi nhưng thân phận vẫn là tiểu bối không thể vượt quá khuôn phép. Nàng băn khoăn nhìn qua Mạc Ảnh Quân, hắn lần này không mặc nàng muốn làm gì thì làm nữa, Mạc Ảnh Quân nói: “ Nương tử chúng ta trở về.”
Có một số chuyện chỉ nên can thiệp một chút không nên nhúng vào quá sâu, khéo quá hóa vụng. Mạc Ảnh Quân chỉ cần để chỗ dựa ở lại là được.
Để lại những chứng cứ mình thu thập được, Hứa Quân Dao theo Mạc Ảnh Quân trở về trong sự lo lắng. Tới tận khi trở về Vương phủ, tâm trạng lo lắng kéo dài khiến nàng một câu cũng không mở miệng. Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ, bưng một chén sữa ấm ngồi xuống bên cạnh nàng an ủi: “ Nương tử đừng quá lo lắng, Từ đại nhân xưa nay làm việc cẩn thận, là người chu toàn, so với Đại ca yêu thương nàng thì Từ đại nhân cũng rất yêu thương Nhạc mẫu, hơn nữa ở đó còn có Từ Tam gia.”
“ Là chàng gọi hai vị cữu cữu của ta tới sao?” Hứa Quân Dao thắc mắc, nếu là Thời Khiêm thì không thể nào, vì khi hai vị Từ gia tới, Thời Khiêm rất bất ngờ.
Mạc Ảnh Quân không phủ nhận, nhét chén sữa vào tay nàng. Lấy thảm lông cừu nhẹ choàng lên nửa người nàng, một lát trôi qua mới nói: “ Có một số chuyện ta hay nàng ra mặt điều không thể chu toàn, đương nhiên nếu muốn cũng có thể, lại không thể đạt được kết quả mình mong muốn. Nhưng Từ gia lại khác…” Mạc Ảnh Quân chỉ nói tới đây, hắn biết nương tử nhà hắn rất thông minh không cần nói toàn bộ nàng cũng có thể hiểu.
Không phụ suy nghĩ này của hắn, Hứa Quân Dao rất nhanh hiểu ra. Đứng trên cương vị là nhà mẹ đẻ của Từ Hi Văn, chỗ dựa lớn nhất của nữ nhi thời cổ đại khi ở phu gia, ra mặt lấy lại công đạo tốt hơn là nữ nhi trong nhà là nàng. Hơn nữa nàng đã gả đi, Mạc Ảnh Quân tuy là Vương gia nhưng hắn lại không thể can thiệp quá sâu vào chuyện nhà vợ, như vậy mặt mũi của nàng sẽ bị ảnh hưởng.
Mạc Ảnh Quân biết nàng đã nghĩ thông, cười cười nhẹ ôm nàng vào ngực, thấp giọng dụ dỗ: “ Nương tử cả ngày nay mệt mỏi rồi, chúng ta đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhé. Bảo Bảo chắc cũng đã mệt lắm rồi, nàng yên tâm ta không chỉ mời hai vị cữu cữu tới đâu, còn vài người nữa chưa tới. Nhất định sẽ để cho nàng một kết quả nàng mong muốn, được chứ.”
(*nhi tức: con dâu)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro