Tức Giận Nhưng...
2024-08-06 12:45:14
Tạ Hổ nhìn Lục Kiều đưa thịt cho mình, hắn lập tức muốn bỏ tiền nhưng lại bị Lục Kiều cản lại: “Ngươi mau cầm đi, nếu không về sau ta cũng không dám nhờ ngươi giúp đỡ.”
Nhị nãi nãi cũng nhìn ra tính tình của Lục Kiều, đứa nhỏ này không muốn nợ ân tình của người khác, là người tốt, nhưng tại sao trước kia lại không tốt như vậy nhỉ.
Nhị nãi nãi nghĩ không ra, nhìn Tạ Hổ nói: “Được rồi, tam thẩm cho cháu thì cứ lấy về đi.”
Tạ Hổ vui vẻ lên tiếng: “Dạ”
Sau khi Tạ Hổ rời đi, nhị nãi nãi bỗng nhiên phát hiện một việc, Lục Kiều đã bán hết toàn bộ thịt, trong nhà đã không còn thịt.
“Các ngươi không có thịt sao?”
Lục Kiều nghe vậy thì ngẩn ra, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bốn đứa nhỏ không vui bĩu môi đứng ở trong sân.
Bốn đứa nhỏ thấy Lục Kiều nhìn lại thì lập tức xoay người bỏ chạy, có lẽ là đang giận dỗi.
Lục Kiều buồn cười nhìn phía Nhị nãi nãi nói: “Còn có một đầu heo, xương sườn, chân heo, cùng với nội tạng.”
Tóm lại đều là thứ thôn dân không cần.
Nhị nãi nãi thở dài: “Những thứ này đều không phải là thứ gì tốt, không có mỡ”
Lục Kiều lại không cảm thấy như vậy, thịt xương sườn kho tàu, chân heo hầm đậu nành, đầu heo kho với nội tạng, gan heo, ăn rất ngon.
Chẳng qua hiện tại thiếu gia vị, hoa tiêu bát giác và hồi hương không biết phải mua ở đâu.
Lục Kiều vừa nghĩ vừa cười nói với Nhị nãi nãi: “Những thứ này làm ra rất ngon, sau khi làm xong ta sẽ đưa một chén tới cho Nhị nãi nãi nếm thử.”
“Vậy được rồi, ngươi xử lý những thứ này đi,” Nhị nãi nãi nhìn một đống đồ vật kia, quan tâm hỏi: “Có cần gọi Xuân Yến lại đây giúp ngươi không.”
Lục Kiều lắc đầu: “Không cần, ta tự làm được.”
Tạ Hổ đã xử lý mọi thứ rất sạch sẽ, không còn bao nhiêu việc phải làm.
Nhị nãi nãi nói thêm vài câu mới rời đi, Lục Kiều xoay người đi vào phòng ngủ phía đông, bốn đứa nhỏ uể oải ỉu xìu ghé vào bên mép giường, nhìn thấy Lục Kiều đi vào đều quay đầu nhìn vào bên trong, không hề nhìn nàng, tỏ ra mình rất tức giận nhưng không dám nói.
Lục Kiều buồn cười mở miệng: “Đây là đang tức giận sao? Không phải vẫn còn có thịt sao?”
Đại Bảo vội ngẩng đầu nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Đó là thứ người khác không cần, không thể ăn.”
Lục Kiều lập tức cười nói: “Thức ăn ta làm sẽ không thể ăn sao? Hai ngày nay ta có làm món nào mà các con cảm thấy khó ăn sao?”
Bốn đứa nhỏ lập tức lắc đầu, nữ nhân xấu xa này nấu cơm rất ngon, ngon hơn cả người nhà Tạ gia.
Lục Kiều còn nói thêm: “Mấy thứ này có thể làm rất ngon, cho nên các con đừng lo lắng, hơn nữa các con đã quên nhà của chúng ta còn có hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang sao? Hôm nay hầm canh gà cho các con uống trước nhé.”
Nàng vừa nói xong, mắt bốn đứa nhỏ sáng rực lên, không còn tức giận.
Lục Kiều thấy bọn nhỏ không tức giận mới xoay người định đi ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Cẩn có chút cứng đờ, thân mình giống như cứng lại, Lục Kiều quan tâm tiến lên hỏi: “Huynh làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái.”
Tạ Vân Cẩn quay đầu nhìn phía nàng, há miệng thở dốc sau đó lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Thấy hắn như vậy, Lục Kiều lập tức nghĩ đến lúc trước hắn muốn đi tiểu liền có biểu cảm như vậy, chẳng lẽ muốn đi tiểu sao.
“Đây là muốn đi tiểu?”
Tạ Vân Cẩn lắc đầu, nhưng vẫn im lặng không nói lời nào, Lục Kiều nghĩ sâu xa thêm, nghĩ đến Tạ Vân Cẩn bị thương mấy ngày nay vẫn chưa đi đại tiện, chỉ sợ là muốn đi đại tiện.
“Huynh muốn đi đại tiện ư?”
Nhị nãi nãi cũng nhìn ra tính tình của Lục Kiều, đứa nhỏ này không muốn nợ ân tình của người khác, là người tốt, nhưng tại sao trước kia lại không tốt như vậy nhỉ.
Nhị nãi nãi nghĩ không ra, nhìn Tạ Hổ nói: “Được rồi, tam thẩm cho cháu thì cứ lấy về đi.”
Tạ Hổ vui vẻ lên tiếng: “Dạ”
Sau khi Tạ Hổ rời đi, nhị nãi nãi bỗng nhiên phát hiện một việc, Lục Kiều đã bán hết toàn bộ thịt, trong nhà đã không còn thịt.
“Các ngươi không có thịt sao?”
Lục Kiều nghe vậy thì ngẩn ra, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bốn đứa nhỏ không vui bĩu môi đứng ở trong sân.
Bốn đứa nhỏ thấy Lục Kiều nhìn lại thì lập tức xoay người bỏ chạy, có lẽ là đang giận dỗi.
Lục Kiều buồn cười nhìn phía Nhị nãi nãi nói: “Còn có một đầu heo, xương sườn, chân heo, cùng với nội tạng.”
Tóm lại đều là thứ thôn dân không cần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị nãi nãi thở dài: “Những thứ này đều không phải là thứ gì tốt, không có mỡ”
Lục Kiều lại không cảm thấy như vậy, thịt xương sườn kho tàu, chân heo hầm đậu nành, đầu heo kho với nội tạng, gan heo, ăn rất ngon.
Chẳng qua hiện tại thiếu gia vị, hoa tiêu bát giác và hồi hương không biết phải mua ở đâu.
Lục Kiều vừa nghĩ vừa cười nói với Nhị nãi nãi: “Những thứ này làm ra rất ngon, sau khi làm xong ta sẽ đưa một chén tới cho Nhị nãi nãi nếm thử.”
“Vậy được rồi, ngươi xử lý những thứ này đi,” Nhị nãi nãi nhìn một đống đồ vật kia, quan tâm hỏi: “Có cần gọi Xuân Yến lại đây giúp ngươi không.”
Lục Kiều lắc đầu: “Không cần, ta tự làm được.”
Tạ Hổ đã xử lý mọi thứ rất sạch sẽ, không còn bao nhiêu việc phải làm.
Nhị nãi nãi nói thêm vài câu mới rời đi, Lục Kiều xoay người đi vào phòng ngủ phía đông, bốn đứa nhỏ uể oải ỉu xìu ghé vào bên mép giường, nhìn thấy Lục Kiều đi vào đều quay đầu nhìn vào bên trong, không hề nhìn nàng, tỏ ra mình rất tức giận nhưng không dám nói.
Lục Kiều buồn cười mở miệng: “Đây là đang tức giận sao? Không phải vẫn còn có thịt sao?”
Đại Bảo vội ngẩng đầu nhìn một cái, nhỏ giọng nói: “Đó là thứ người khác không cần, không thể ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Kiều lập tức cười nói: “Thức ăn ta làm sẽ không thể ăn sao? Hai ngày nay ta có làm món nào mà các con cảm thấy khó ăn sao?”
Bốn đứa nhỏ lập tức lắc đầu, nữ nhân xấu xa này nấu cơm rất ngon, ngon hơn cả người nhà Tạ gia.
Lục Kiều còn nói thêm: “Mấy thứ này có thể làm rất ngon, cho nên các con đừng lo lắng, hơn nữa các con đã quên nhà của chúng ta còn có hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang sao? Hôm nay hầm canh gà cho các con uống trước nhé.”
Nàng vừa nói xong, mắt bốn đứa nhỏ sáng rực lên, không còn tức giận.
Lục Kiều thấy bọn nhỏ không tức giận mới xoay người định đi ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Cẩn có chút cứng đờ, thân mình giống như cứng lại, Lục Kiều quan tâm tiến lên hỏi: “Huynh làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái.”
Tạ Vân Cẩn quay đầu nhìn phía nàng, há miệng thở dốc sau đó lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
Thấy hắn như vậy, Lục Kiều lập tức nghĩ đến lúc trước hắn muốn đi tiểu liền có biểu cảm như vậy, chẳng lẽ muốn đi tiểu sao.
“Đây là muốn đi tiểu?”
Tạ Vân Cẩn lắc đầu, nhưng vẫn im lặng không nói lời nào, Lục Kiều nghĩ sâu xa thêm, nghĩ đến Tạ Vân Cẩn bị thương mấy ngày nay vẫn chưa đi đại tiện, chỉ sợ là muốn đi đại tiện.
“Huynh muốn đi đại tiện ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro