Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Gả Chồng (3)

Hàn Bình An

2024-08-22 11:41:19

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lần này thì tốt rồi, không cần tốn tiền liền được cưới được vợ mới, trong thôn cũng không có lời đồn, Lão Phu nhân Hàn mỗi ngày đều khách khí với Tô Niên Niên, không tệ với Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên: Nếu không phải biết được gương mặt thật của bà ta, tôi con mẹ nó đúng là có thể rất cảm ơn bà.

"Con đã biết, thưa mẹ." Tô Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, làm con dâu phải có đủ hai mươi bốn chữ hiếu.

Cơm đều là do Lão Phu nhân lấy muỗng phân chia, đa phần phân chia còn phải xem tâm trạng đối với người khác.

Nguyên do có thể là có con dâu mới, bày tiệc còn dư lại đồ ăn, bữa ăn đầu tiên của Tô Niên Niên cũng không phải bánh bột ngô, cơm cuống rau dại mà là bánh ngô mềm mại còn có chén canh, được rồi, cô rất hài lòng.

Hàn gia có bốn đứa con trai, tên tất cả đều được đặt theo thời tiết mà ông nội quá cố đích danh chọn là Lập Xuân, Lập Đông, Thanh Minh, Lập Hạ.

Thật tốt là thời tiết bình thường, ngộ nhỡ là đại thử tiểu thử, đại tuyết tiểu tuyết, di… Ngẫm lại liền thấy rùng mình.

May mà ông nội bọn họ đặt.

Lão đại Hàn Lập Xuân là trưởng thôn, có một nhi tử một nữ nhi tên Hàn Chí Cường, Hàn Tiểu Mãn tăng thể diện cho Lão Phu nhân; lão nhị Hàn Lập Đông tham gia quân ngũ, nửa năm một năm cũng không trở về, cho Lão Phu nhân tiền trợ cấp; lão tam Hàn Thanh Minh, không tiền cũng không phải trưởng thôn, còn đem thêm phiền toái về cho Lão Phu nhân; lão tứ Hàn Lập Hạ, có một đứa con Hàn Chí Văn, là mạng sống của Lão Phu nhân.

Một nhà lão đại lão tứ đều ngồi gần Lão Phu nhân, cô cùng Hàn Thanh Minh ngồi đối diện, địa vị này có chút nổi bật.

Mọi người ôn hòa ăn xong bữa cơm, sau đó quay về phòng.

Tô Niên Niên đi theo Hàn Thanh Minh về phòng, cúi đầu nhìn chằm chằm gót chân anh, tiến vào phòng, liền đâm vào phía sau lưng anh.

"Anh…"Làm gì lại dừng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn bộ dáng còn mơ màng của người trước mắt, Hàn Thanh Minh cười.

Huống chi không phải là anh lơ mơ mới cưới được vợ.

Hàn Thanh Minh biết Tô Niên Niên có thể không cam tâm tình nguyện gả cho mình, cuộc hôn nhân này càng nhìn về phía trước càng thấy mịt mù, nhưng dù sao cũng là vợ của anh, từ nay về sau anh sẽ chịu trách nghiệm với Tô Niên Niên.

"Em…"Hàn Thanh Minh tính nói hiện tại đi ngủ sao.

Tô Niên Niên đột nhiên ngẩng đầu: "Sao?" trực tiếp tiến vào phòng một bước?

"Bây giờ sẽ đi ngủ sao?" Biết bản thân mình thiếu chút nữa dọa cô sợ, giọng Hàn Thanh Minh chậm lại.

"Không muốn." Gấp như vậy không chờ nổi đã muốn ngủ với cô rồi sao?

Mới vừa cơm nước xong, cô còn muốn rửa chân.

Hàn Thanh Minh thấy cặp mắt to ngấn nước của cô, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"

"Muốn rửa chân." Tắm rửa thì cô không quá xa xỉ cầu kỳ, dù sao ở trong phòng cả một ngày cũng không ra mồ hôi.

"Tôi đi lấy nước cho em." Anh nói xong liền đi ra ngoài.

"Phải nóng." Tô Tiên Niên nhỏ nhẹ nói cũng không biết anh có nghe thấy được không.

Niên đại này không có cái gì để cho con người giải trí, cho nên bọn họ đi ngủ sớm, bốn phía im ắng, Hàn Thanh Minh đi ra ngoài một lát liền đã quay trở lại, bưng một chậu nước.

Tô Niên Niên đặt chân vào, hừm, độ ấm vừa phải khá thoải mái.

Nhìn bộ dáng thích thú thỏa mãn của cô, khóe miệng Hàn Thanh Minh bất giác cong lên, cảm thấy những ngày về sau bản thân sẽ không còn cô độc nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Thanh Minh đi đổ nước trở về phát hiện cái người không có lương tâm kia đang quấn chăn lui về chỗ tối góc giường, như thể lo lắng anh sẽ làm gì cô vậy.

Mới vừa bò lên giường, chợt nghe thấy tiếng hít thở của cô mạnh lên rõ ràng, chắc là vẫn còn sợ hãi anh.

"Ngủ đi." Hàn Thanh Minh tự giác nằm ở bên ngoài, cách cô một khoảng.

Ủa?

Không ngủ với cô sao?

Tô Niên Niên nhìn trộm anh, trong ánh mắt đã bỏ đi một chút kháng cự, nhưng vẫn còn nghi hoặc.

Hàn Thanh Minh cười nhẹ một tiếng: "Em không muốn, anh sẽ không động vào em."

Đây là chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ sao?

Tô Niên Niên cũng không biết được có nên tin tưởng anh không, nhưng tinh thần suy sụp trong một ngày của cô đang dần buông xuống.

Ngủ với một người mới gặp mặt, đúng là làm cho người ta căn bản không thể tiếp thu được.

Xua tan cảnh giác, cô bất chấp tất cả để ngủ, hôm nay mệt mỏi lâu như vậy, còn trải qua một sự hỗn loạn lớn như vậy, thật sự chịu đựng không nổi.

Nghe được người bên cạnh truyền tới tiếng hít thở nhợt nhạt, Hàn Thanh Minh mới dám nghiêng người thừa dịp ánh trăng rọi vào nhìn cô.

~ ~ ~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì sao mẹ Tô Niên Niên lại đồng ý Tô Niên Niên ở nam phòng, phía sau sẽ có giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Số ký tự: 0