Nhảy Sông (1)
Hàn Bình An
2024-08-22 11:41:19
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không biết vì cái gì, hỏa khí của cô bùng lên, cô hướng về phía Lão Phu nhân nói: “Mẹ, vì sao tất cả mọi người đều ở nhà mà lại để một mình Hàn Thanh Minh đi làm?”
“Sao nào, lão đại là trưởng thôn, nhiều việc như thế, thân thể lão tứ cũng không tốt, tôi nuôi lão tam tốt như vậy, cậu ta không làm thì ai làm.” Lão Phu nhân Hàn quay người oán giận nói.
Tô Niên Niên không muốn cùng bà cãi cọ, cô biết dù có nói bao nhiêu lần đi nữa thì Lão Phu nhân cũng không cảm thấy đau lòng cho Hàn Thanh Minh dù chỉ một chút.
Nhưng cô đau lòng, chỉ tưởng tượng anh từ nhỏ đến lớn cứ bị đối xử bất công như thế này, lòng chua xót không thôi, xoay người chạy về phía nông trường.
Hàn Thanh Minh ở nông trường đã quá quen, trong nhà có đồ ăn nào ngon thì sẽ là của anh cả và em tư, nhưng công việc kể cả nặng hay nhẹ, thì tất cả đều sẽ giao cho anh, trước đây còn phản kháng, giờ trưởng thành rồi mới cảm thấy thật vô vị.
Sau khi đã thu dọn xong, anh vừa quay đầu liền thấy nha đầu ngốc đang tràn đầy nước mắt, đau lòng nhìn anh.
Hàn Thanh Minh vẫy tay nói: "Sao em lại ra đây?"
"Em, em lo lắng một mình anh làm không xong." Tôi thấy bọn họ đều khi dễ anh, có một chút đau lòng…
Tô Niên Niên còn chưa nói tiếp phần sau, Hàn Thanh Minh nhìn vào vẻ mặt của cô cũng đoán được.
"Làm sao thế, em xem xong rồi thì về đi." Trong cổ họng anh bị nghẹn cứng như đang chứa vật gì đó, trái tim anh trong nháy mặt cũng được sưởi ấm, anh không biết nói gì khác, chỉ nói được một câu khô cằn.
"Em muốn ở đây cùng anh." Tô Niên Niên cũng cảm thấy bản thân quá bốc đồng, lúc ấy đầu óc quá nóng nảy, cũng không quay đầu mà đi thẳng tới đây, bây giờ ngẫm lại có chút xấu hổ.
Anh tiến lên một bước, cởi áo bên ngoài phủ lên cho cô, tránh để quần áo cô bị ướt.
Tô Niên Niên nói chuyện cũng không dám nhìn vào ánh mắt Hàn Thanh Minh, liền tiến lên một bước túm lấy cái chổi trong tay anh, quét lúa mì trên sân phơi lương thực.
Hàn Thanh Minh cũng cố gắng thu dọn nhanh hơn, thân thể cô yếu ớt như vậy, dầm mưa lâu sẽ sinh bệnh.
Bên cạnh Thím Đường hướng về phía đứa con trai của mình nói: "Chuyện tốt nhất mà Bác Hàn làm được cho anh ba của con đó chính là cưới cô vợ này cho cậu ấy, thường thì những công việc này đều do một mình thằng ba làm." Bà nhìn Hàn Thanh Minh lớn lên, mỗi nhà mỗi hộ đều rất nhiều con, làm mẹ khó tránh khỏi việc đối xử không công bằng, nhưng bất công lệch lạc nhất vẫn là Lão Phu nhân Hàn, đây cũng là trường hợp đầu tiên bà nhìn thấy, lão tam lớn lên thật không dễ dàng.
"Đúng vậy, tiểu tử Hàn Lập Hạ kia thấy anh ba làm một mình mà vẫn không phụ, đúng là không có lương tâm." Hàn Phúc Dịch nhỏ hơn Hàn Thanh Minh một tuổi, luôn đi sau lưng anh từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ người mà cậu ta kính trọng nhất vẫn là người anh ba này, cậu ta rất muốn nói, Bác Hàn chiều hư Hàn Lập Hạ sớm muộn gì đến một ngày cũng phải hối hận.
"Nói nhỏ một chút, để Bác Hàn con mà nghe thấy không biết sẽ dạy dỗ con như thế nào đâu." Thím Hàn véo con trai mình một cái.
"Con biết rồi."
Tô Niên Niên ở bên kia, hai người nhanh tay quét, chỉ chốc lát đã làm xong. Hàn Thanh Minh đưa tay lấy công cụ trong tay cô, Tô Niên Niên tưởng anh muốn áo, vừa muốn cởi ra thì hai tay đã bị nắm chặt.
"Đừng cởi, dù sao cũng ướt rồi."
"Được." Tô Niên Niên đỏ mặt gật đầu.
Vào lúc bọn họ quay về Hàn gia thì Lý Xuân Miêu đã bắt đầu nấu cơm, hôm nay ăn lá cỏ tranh, đầu năm nay lá cây dương và lá cây liễu rất nhanh đã ăn hết, lá cây hòe thì người bình thường càng không đụng đến, hôm nay lại có thêm món khoai lang đen.
Mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ có mỗi Tô Niên Niên nuốt không nổi, cô còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ thực sự chết đói mất.
Hương vị thịt là gì, cô gần như đã quên rồi.
Chờ hai người trở về phòng, Hàn Thanh Minh thấy cô uể oải, hỏi: "Sao lại ăn ít như vậy?"
"Không ăn được." Nếu không ăn, cô sẽ chết đói, nhưng cô không muốn ăn rau dại đắng chát cùng với củ khoai lang đen đó đâu.
Nhưng cô biết có của ăn đã là không tệ rồi, biết bao nhiêu người đang sống sờ sờ thì bị đói chết.
"Ráng kiên trì thêm một ngày nữa." Hàn Thanh Minh sờ đầu cô an ủi nói.
"Hả?" Ánh mắt Tô Niên Niên sáng ngời, đây có phải là khúc nhạc dạo đầu để chuẩn bị cho cô ăn không.
Không biết vì cái gì, hỏa khí của cô bùng lên, cô hướng về phía Lão Phu nhân nói: “Mẹ, vì sao tất cả mọi người đều ở nhà mà lại để một mình Hàn Thanh Minh đi làm?”
“Sao nào, lão đại là trưởng thôn, nhiều việc như thế, thân thể lão tứ cũng không tốt, tôi nuôi lão tam tốt như vậy, cậu ta không làm thì ai làm.” Lão Phu nhân Hàn quay người oán giận nói.
Tô Niên Niên không muốn cùng bà cãi cọ, cô biết dù có nói bao nhiêu lần đi nữa thì Lão Phu nhân cũng không cảm thấy đau lòng cho Hàn Thanh Minh dù chỉ một chút.
Nhưng cô đau lòng, chỉ tưởng tượng anh từ nhỏ đến lớn cứ bị đối xử bất công như thế này, lòng chua xót không thôi, xoay người chạy về phía nông trường.
Hàn Thanh Minh ở nông trường đã quá quen, trong nhà có đồ ăn nào ngon thì sẽ là của anh cả và em tư, nhưng công việc kể cả nặng hay nhẹ, thì tất cả đều sẽ giao cho anh, trước đây còn phản kháng, giờ trưởng thành rồi mới cảm thấy thật vô vị.
Sau khi đã thu dọn xong, anh vừa quay đầu liền thấy nha đầu ngốc đang tràn đầy nước mắt, đau lòng nhìn anh.
Hàn Thanh Minh vẫy tay nói: "Sao em lại ra đây?"
"Em, em lo lắng một mình anh làm không xong." Tôi thấy bọn họ đều khi dễ anh, có một chút đau lòng…
Tô Niên Niên còn chưa nói tiếp phần sau, Hàn Thanh Minh nhìn vào vẻ mặt của cô cũng đoán được.
"Làm sao thế, em xem xong rồi thì về đi." Trong cổ họng anh bị nghẹn cứng như đang chứa vật gì đó, trái tim anh trong nháy mặt cũng được sưởi ấm, anh không biết nói gì khác, chỉ nói được một câu khô cằn.
"Em muốn ở đây cùng anh." Tô Niên Niên cũng cảm thấy bản thân quá bốc đồng, lúc ấy đầu óc quá nóng nảy, cũng không quay đầu mà đi thẳng tới đây, bây giờ ngẫm lại có chút xấu hổ.
Anh tiến lên một bước, cởi áo bên ngoài phủ lên cho cô, tránh để quần áo cô bị ướt.
Tô Niên Niên nói chuyện cũng không dám nhìn vào ánh mắt Hàn Thanh Minh, liền tiến lên một bước túm lấy cái chổi trong tay anh, quét lúa mì trên sân phơi lương thực.
Hàn Thanh Minh cũng cố gắng thu dọn nhanh hơn, thân thể cô yếu ớt như vậy, dầm mưa lâu sẽ sinh bệnh.
Bên cạnh Thím Đường hướng về phía đứa con trai của mình nói: "Chuyện tốt nhất mà Bác Hàn làm được cho anh ba của con đó chính là cưới cô vợ này cho cậu ấy, thường thì những công việc này đều do một mình thằng ba làm." Bà nhìn Hàn Thanh Minh lớn lên, mỗi nhà mỗi hộ đều rất nhiều con, làm mẹ khó tránh khỏi việc đối xử không công bằng, nhưng bất công lệch lạc nhất vẫn là Lão Phu nhân Hàn, đây cũng là trường hợp đầu tiên bà nhìn thấy, lão tam lớn lên thật không dễ dàng.
"Đúng vậy, tiểu tử Hàn Lập Hạ kia thấy anh ba làm một mình mà vẫn không phụ, đúng là không có lương tâm." Hàn Phúc Dịch nhỏ hơn Hàn Thanh Minh một tuổi, luôn đi sau lưng anh từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ người mà cậu ta kính trọng nhất vẫn là người anh ba này, cậu ta rất muốn nói, Bác Hàn chiều hư Hàn Lập Hạ sớm muộn gì đến một ngày cũng phải hối hận.
"Nói nhỏ một chút, để Bác Hàn con mà nghe thấy không biết sẽ dạy dỗ con như thế nào đâu." Thím Hàn véo con trai mình một cái.
"Con biết rồi."
Tô Niên Niên ở bên kia, hai người nhanh tay quét, chỉ chốc lát đã làm xong. Hàn Thanh Minh đưa tay lấy công cụ trong tay cô, Tô Niên Niên tưởng anh muốn áo, vừa muốn cởi ra thì hai tay đã bị nắm chặt.
"Đừng cởi, dù sao cũng ướt rồi."
"Được." Tô Niên Niên đỏ mặt gật đầu.
Vào lúc bọn họ quay về Hàn gia thì Lý Xuân Miêu đã bắt đầu nấu cơm, hôm nay ăn lá cỏ tranh, đầu năm nay lá cây dương và lá cây liễu rất nhanh đã ăn hết, lá cây hòe thì người bình thường càng không đụng đến, hôm nay lại có thêm món khoai lang đen.
Mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ có mỗi Tô Niên Niên nuốt không nổi, cô còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ thực sự chết đói mất.
Hương vị thịt là gì, cô gần như đã quên rồi.
Chờ hai người trở về phòng, Hàn Thanh Minh thấy cô uể oải, hỏi: "Sao lại ăn ít như vậy?"
"Không ăn được." Nếu không ăn, cô sẽ chết đói, nhưng cô không muốn ăn rau dại đắng chát cùng với củ khoai lang đen đó đâu.
Nhưng cô biết có của ăn đã là không tệ rồi, biết bao nhiêu người đang sống sờ sờ thì bị đói chết.
"Ráng kiên trì thêm một ngày nữa." Hàn Thanh Minh sờ đầu cô an ủi nói.
"Hả?" Ánh mắt Tô Niên Niên sáng ngời, đây có phải là khúc nhạc dạo đầu để chuẩn bị cho cô ăn không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro