Phích Nước Nóng...
Hàn Bình An
2024-08-22 11:41:19
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho dù không ngẩng đầu, Tô Niên Niên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Lão Phu nhân liếc cô một cái.
Chị dâu cả đạt được mục đích, theo Lão Phu nhân rời đi.
"Đừng quan tâm tới chị ấy, chị ấy luôn như vậy." Hàn Thanh Minh không chịu nổi cặp mắt ủy khuất của Tô Niên Niên đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Ừm." Không được tức giận, chó cắn cô một phát, cô còn có thể cắn lại nó sao?
Cơm hôm nay rõ ràng không bằng ngày hôm qua, chỉ toàn là nước không có cơm, còn có dưa muối không thể phân biệt được màu sắc, nước tương có màu đen tuyền kia, là xì dầu, thêm mấy cái bánh hoa màu, đây sẽ là bữa sáng về sau của cô.
Cô thở dài một hơi, phải chăng…
Tô Niên Niên tìm được băng ghế nhỏ của ngày hôm qua, ngồi xuống, chờ Lão Phu nhân phân cơm.
"Ngày mai chị dâu ba nấu cơm đi." Lý Xuân Miêu làm bộ lơ đãng nói.
"Em dâu tư không cần phải bận tâm đâu, mẹ đều cân nhắc cả rồi." Tỏ vẻ là người có năng lực, Vương Tiểu Lệ nói.
"Đúng, hôm nay con dâu cả nấu rồi, ngày mai đến lượt con dâu ba nấu, con dâu Hàn gia không thể không nghe lời, chuyện gì các người làm được thì làm, chung quy vẫn không thể để bà già xương cốt đã lão hóa hầu hạ các người được." Lão Phu nhân gõ thìa, xót xa nói.
Tô Niên Niên nghĩ mấy câu đó nói ra chắc là để mỉa mai cô cùng với Lý Xuân Miêu.
"Mẹ nói đúng, ngày mai con sẽ nấu." Ánh mắt Hàn Thanh Minh có chút lo lắng, Tô Niên Niên hướng về phía anh cười.
Ngày mai cho Hàn gia các người nếm thử tay nghề điêu luyện của tôi.
"Ra đồng." Hàn lão gia lên tiếng, mọi người uống nốt ngụm canh cuối cùng, đi theo ra ngoài.
Tô Niên Niên theo bản năng đi theo Hàn Thanh Minh ra ngoài, đột nhiên anh xoay người lắc đầu với cô.
Đúng rồi, con dâu mới ngày đầu tiên không cần làm việc, ngày hôm đó mẹ Tô Niên Niên sợ người Hàn gia bắt nạt cô, nên đã ra mặt dạy bảo vài chiêu.
Trở về tiếp tục đi ngủ thôi.
"Kẽo kẹt." Tô Niên Niên quay đầu lại, nhìn thấy chị dâu cả đang tiến vào.
Cũng không biết gõ cửa sao?
"Nghe nói em dâu ba được người nhà chiều chuộng vô cùng, lần này vào đây chị mới thấy đúng, con dâu nhà này ai lại có nhiều của hồi môn đến như vậy, nguyên bộ lễ hỏi còn không tính, lại còn có ấm nước, chậu nước mới, tủ quần áo." Chị dâu cả Hàn vừa nói vừa sờ, thỉnh thoảng ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Tô Niên Niên khiếp đảm.
"Chị dâu cả không xuống ruộng sao, tới tìm em có việc gì không?"
"Còn không phải là do hôm qua Cường Cường nửa đêm đi uống nước, buổi sáng hôm nay liền bị tiêu chảy, hình như do nước lạnh đêm qua làm tổn thương dạ dày đứa nhỏ, chị liền nghĩ em không phải là có ấm nước nóng mới sao, liền mượn cho đứa nhỏ dùng trước?"
Người trong thôn đều nói Lão Phu nhân thương anh cả nhất nhưng cô ta hiểu rõ người Lão Phu nhân thương nhất là chính là em tư, vào lúc Hàn Lập Hạ kết hôn Lão Phu nhân đặt mua quần áo vật dụng mới trong nhà thì không nói, ngay cả ấm nước nóng cũng đều mua cho em tư, nếu không phải lúc lễ hỏi ấy cô ta đang bầu bí, Lão Phu nhân sợ cô ta náo loạn, thì nói không chừng xe đạp cũng sẽ mua cho em tư.
Nhớ tới liền hận đến đau hàm răng.
Tô Niên Niên không nói nên lời, đây rõ ràng là đang bắt nạt cô, ngày đầu tiên cô đến đã muốn dùng đồ vật này kia lại còn muốn dùng mấy ngày, nếu hôm nay cô cho mượn ấm nước nóng, ngay mai có thể là chậu nước, ngày mốt sẽ là tủ quần áo.
Đây là thứ không biết xấu hổ gì đây, cô ta không dám đi mượn Lý Xuân Miêu, bởi nếu Lão Phu nhân mà biết được có thể sẽ mắng chết cô ta.
Nhìn cô dễ bắt nạt lắm sao, Tô Niên Niên thật sự không muốn cho cô ta một chút mặt mũi nào.
"Chị dâu cả, mẹ không nói với chị đồ của em dâu mới không thể mượn sao?" Tô Niên Niên giả vờ với vẻ mặt không thể tin.
"Em dâu ba, em không cho mượn thì nói không cho mượn đi, lại còn không thể mượn, mẹ chị từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nói qua chuyện này."
Tô Niên Niên nghiêm trang nói: "Thật sự mẹ em kể, đồ vật tân tức phụ thì không thể mượn, đặc biệt là cho hài tử dùng, nói đúng ra là không sạch sẽ, phúc khí tân tức phụ quá lớn, tiểu hài tử áp chế không được dễ dàng xảy ra chuyện, nghiêm trọng hơn thì ảnh hưởng tới tiền đồ. Lúc trước chị dâu ba của em vừa mới gả vào nhà, của hồi môn có một đôi kẹp tóc rất tinh xảo, em chỉ mượn mang một chút, mẹ em đã suýt nữa đánh em."
Cho dù không ngẩng đầu, Tô Niên Niên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Lão Phu nhân liếc cô một cái.
Chị dâu cả đạt được mục đích, theo Lão Phu nhân rời đi.
"Đừng quan tâm tới chị ấy, chị ấy luôn như vậy." Hàn Thanh Minh không chịu nổi cặp mắt ủy khuất của Tô Niên Niên đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Ừm." Không được tức giận, chó cắn cô một phát, cô còn có thể cắn lại nó sao?
Cơm hôm nay rõ ràng không bằng ngày hôm qua, chỉ toàn là nước không có cơm, còn có dưa muối không thể phân biệt được màu sắc, nước tương có màu đen tuyền kia, là xì dầu, thêm mấy cái bánh hoa màu, đây sẽ là bữa sáng về sau của cô.
Cô thở dài một hơi, phải chăng…
Tô Niên Niên tìm được băng ghế nhỏ của ngày hôm qua, ngồi xuống, chờ Lão Phu nhân phân cơm.
"Ngày mai chị dâu ba nấu cơm đi." Lý Xuân Miêu làm bộ lơ đãng nói.
"Em dâu tư không cần phải bận tâm đâu, mẹ đều cân nhắc cả rồi." Tỏ vẻ là người có năng lực, Vương Tiểu Lệ nói.
"Đúng, hôm nay con dâu cả nấu rồi, ngày mai đến lượt con dâu ba nấu, con dâu Hàn gia không thể không nghe lời, chuyện gì các người làm được thì làm, chung quy vẫn không thể để bà già xương cốt đã lão hóa hầu hạ các người được." Lão Phu nhân gõ thìa, xót xa nói.
Tô Niên Niên nghĩ mấy câu đó nói ra chắc là để mỉa mai cô cùng với Lý Xuân Miêu.
"Mẹ nói đúng, ngày mai con sẽ nấu." Ánh mắt Hàn Thanh Minh có chút lo lắng, Tô Niên Niên hướng về phía anh cười.
Ngày mai cho Hàn gia các người nếm thử tay nghề điêu luyện của tôi.
"Ra đồng." Hàn lão gia lên tiếng, mọi người uống nốt ngụm canh cuối cùng, đi theo ra ngoài.
Tô Niên Niên theo bản năng đi theo Hàn Thanh Minh ra ngoài, đột nhiên anh xoay người lắc đầu với cô.
Đúng rồi, con dâu mới ngày đầu tiên không cần làm việc, ngày hôm đó mẹ Tô Niên Niên sợ người Hàn gia bắt nạt cô, nên đã ra mặt dạy bảo vài chiêu.
Trở về tiếp tục đi ngủ thôi.
"Kẽo kẹt." Tô Niên Niên quay đầu lại, nhìn thấy chị dâu cả đang tiến vào.
Cũng không biết gõ cửa sao?
"Nghe nói em dâu ba được người nhà chiều chuộng vô cùng, lần này vào đây chị mới thấy đúng, con dâu nhà này ai lại có nhiều của hồi môn đến như vậy, nguyên bộ lễ hỏi còn không tính, lại còn có ấm nước, chậu nước mới, tủ quần áo." Chị dâu cả Hàn vừa nói vừa sờ, thỉnh thoảng ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Tô Niên Niên khiếp đảm.
"Chị dâu cả không xuống ruộng sao, tới tìm em có việc gì không?"
"Còn không phải là do hôm qua Cường Cường nửa đêm đi uống nước, buổi sáng hôm nay liền bị tiêu chảy, hình như do nước lạnh đêm qua làm tổn thương dạ dày đứa nhỏ, chị liền nghĩ em không phải là có ấm nước nóng mới sao, liền mượn cho đứa nhỏ dùng trước?"
Người trong thôn đều nói Lão Phu nhân thương anh cả nhất nhưng cô ta hiểu rõ người Lão Phu nhân thương nhất là chính là em tư, vào lúc Hàn Lập Hạ kết hôn Lão Phu nhân đặt mua quần áo vật dụng mới trong nhà thì không nói, ngay cả ấm nước nóng cũng đều mua cho em tư, nếu không phải lúc lễ hỏi ấy cô ta đang bầu bí, Lão Phu nhân sợ cô ta náo loạn, thì nói không chừng xe đạp cũng sẽ mua cho em tư.
Nhớ tới liền hận đến đau hàm răng.
Tô Niên Niên không nói nên lời, đây rõ ràng là đang bắt nạt cô, ngày đầu tiên cô đến đã muốn dùng đồ vật này kia lại còn muốn dùng mấy ngày, nếu hôm nay cô cho mượn ấm nước nóng, ngay mai có thể là chậu nước, ngày mốt sẽ là tủ quần áo.
Đây là thứ không biết xấu hổ gì đây, cô ta không dám đi mượn Lý Xuân Miêu, bởi nếu Lão Phu nhân mà biết được có thể sẽ mắng chết cô ta.
Nhìn cô dễ bắt nạt lắm sao, Tô Niên Niên thật sự không muốn cho cô ta một chút mặt mũi nào.
"Chị dâu cả, mẹ không nói với chị đồ của em dâu mới không thể mượn sao?" Tô Niên Niên giả vờ với vẻ mặt không thể tin.
"Em dâu ba, em không cho mượn thì nói không cho mượn đi, lại còn không thể mượn, mẹ chị từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nói qua chuyện này."
Tô Niên Niên nghiêm trang nói: "Thật sự mẹ em kể, đồ vật tân tức phụ thì không thể mượn, đặc biệt là cho hài tử dùng, nói đúng ra là không sạch sẽ, phúc khí tân tức phụ quá lớn, tiểu hài tử áp chế không được dễ dàng xảy ra chuyện, nghiêm trọng hơn thì ảnh hưởng tới tiền đồ. Lúc trước chị dâu ba của em vừa mới gả vào nhà, của hồi môn có một đôi kẹp tóc rất tinh xảo, em chỉ mượn mang một chút, mẹ em đã suýt nữa đánh em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro