Chương 13
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
“A gia và a huynh dạy thiếp biết chữ.” Thôi Giảo nhỏ giọng nói.
Phù Diễm lấy ra một quyển trục đưa cho nàng: "Sao chép một bản xuống.”
Thôi Giảo mở ra xem, đúng là một quyển hành sách của cử tử, trong quyển là sách thời vụ, về chuyện trưởng Sử Ngưu Công Vi của Lĩnh Nam tạo phản,phân tích tỉ mỉ nguy cơ và hậu quả, kết luận rằng "Ngưu tặc diệt, Xích Phương Hưng", tới cuối cùng ký tên là Quách Thọ Sơn.
Thôi Giảo ngồi xuống trước một bàn sách khác, trải giấy ra, cầm bút chấm mực rồi bắt đầu chép lại, nét trâm hoa chữ Khải thanh lệ thanh tú hiện ra dưới ngòi bút, khi viết đến tên cuối cùng, nàng nghe Phù Diễm nói: "Ghi là ẩn danh.”
Thôi Giảo liền viết lên hai chữ ẩn danh rồi đưa giấy giao cho hắn.
Phù Diễm nhìn một lần, cuộn giấy vào trong trục trúc, gõ một tiếng lên chuông vàng treo trên án.
Gia lệnh từ bên ngoài đi vào, Phù Diễm đưa cho hắn trục trúc, không nói gì, hắn ta tự lĩnh hội đi.
Trên tờ giấy kia là bút tích của Thôi Giảo, Thôi Giảo không biết Phù Diễm dùng để làm gì, trong lòng có chút thấp thỏm, nữ lang biết chữ thường luyện tập trâm hoa chữ Khải do Vệ phu nhân sáng tạo độc đáo cùng với hành thư của Vương Hữu Quân ngày xưa, tuy nói là ẩn danh, nhưng nhìn chữ viết cũng có thể đoán ra là bút tích của nữ lang, rõ ràng lúc này vụ sách này là do lang quân viết, lại muốn nàng viết thay, cũng không phải là chuyện tốt.
Phù Diễm đảo qua vẻ mặt bất an của nàng: "Có nhiều nữ nhân biết viết tiểu khải, sợ gì?”
Thôi Giảo không kìm được nghĩ bụng, dù có nhiều nữ nhân biết, không chắc nhận ra nàng, nhưng cũng không thể đảm bảo, chẳng qua là nếu gặp nguy hiểm, nàng tất nhiên sẽ khai ra rằng hắn bảo nàng viết, chẳng ai được yên.
Nàng đan tay vào nhau, ngước nhìn Phù Diễm, ngập ngừng nói: “Thiếp không sợ. thiếp biết điện hạ sẽ bảo vệ thiếp chu toàn.”
Lại làm nũng.
Phù Diễm hơi dừng lại, mặt lạnh quay sang một bên tiếp tục quản lý chính sự.
Thôi Giảo cúi đầu, an phận làm bạn bên cạnh hắn, ngón tay quấn tóc giết thời gian.
Tiếng nước tích tắc tích tắc, giống như thôi miên, Thôi Giảo buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật, mãi cho đến giờ Hợi, Phù Diễm mới xem xong một xấp công văn thật dày trên án, hắn vừa đứng dậy, Thôi Giảo vốn đang buồn ngủ cũng thanh tỉnh không ít, vội vàng đứng dậy đi theo phía sau hắn chuyển đến Sùng Văn điện.
Trong Sùng Văn Điện gió lạnh thổi vào từng trận, Thôi Giảo quả nhiên thấy được Phong Tùng Thạch theo như lời nữ sử nói, so với chỗ hoàng hậu thì nhỏ hơn một chút, nàng còn có lòng dạ nghĩ đến Tương vương, khối Phong Tùng Thạch trong Tương vương phủ tám chín phần mười cũng nhỏ hơn một chút.
Phù Diễm lấy ra một quyển trục đưa cho nàng: "Sao chép một bản xuống.”
Thôi Giảo mở ra xem, đúng là một quyển hành sách của cử tử, trong quyển là sách thời vụ, về chuyện trưởng Sử Ngưu Công Vi của Lĩnh Nam tạo phản,phân tích tỉ mỉ nguy cơ và hậu quả, kết luận rằng "Ngưu tặc diệt, Xích Phương Hưng", tới cuối cùng ký tên là Quách Thọ Sơn.
Thôi Giảo ngồi xuống trước một bàn sách khác, trải giấy ra, cầm bút chấm mực rồi bắt đầu chép lại, nét trâm hoa chữ Khải thanh lệ thanh tú hiện ra dưới ngòi bút, khi viết đến tên cuối cùng, nàng nghe Phù Diễm nói: "Ghi là ẩn danh.”
Thôi Giảo liền viết lên hai chữ ẩn danh rồi đưa giấy giao cho hắn.
Phù Diễm nhìn một lần, cuộn giấy vào trong trục trúc, gõ một tiếng lên chuông vàng treo trên án.
Gia lệnh từ bên ngoài đi vào, Phù Diễm đưa cho hắn trục trúc, không nói gì, hắn ta tự lĩnh hội đi.
Trên tờ giấy kia là bút tích của Thôi Giảo, Thôi Giảo không biết Phù Diễm dùng để làm gì, trong lòng có chút thấp thỏm, nữ lang biết chữ thường luyện tập trâm hoa chữ Khải do Vệ phu nhân sáng tạo độc đáo cùng với hành thư của Vương Hữu Quân ngày xưa, tuy nói là ẩn danh, nhưng nhìn chữ viết cũng có thể đoán ra là bút tích của nữ lang, rõ ràng lúc này vụ sách này là do lang quân viết, lại muốn nàng viết thay, cũng không phải là chuyện tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Diễm đảo qua vẻ mặt bất an của nàng: "Có nhiều nữ nhân biết viết tiểu khải, sợ gì?”
Thôi Giảo không kìm được nghĩ bụng, dù có nhiều nữ nhân biết, không chắc nhận ra nàng, nhưng cũng không thể đảm bảo, chẳng qua là nếu gặp nguy hiểm, nàng tất nhiên sẽ khai ra rằng hắn bảo nàng viết, chẳng ai được yên.
Nàng đan tay vào nhau, ngước nhìn Phù Diễm, ngập ngừng nói: “Thiếp không sợ. thiếp biết điện hạ sẽ bảo vệ thiếp chu toàn.”
Lại làm nũng.
Phù Diễm hơi dừng lại, mặt lạnh quay sang một bên tiếp tục quản lý chính sự.
Thôi Giảo cúi đầu, an phận làm bạn bên cạnh hắn, ngón tay quấn tóc giết thời gian.
Tiếng nước tích tắc tích tắc, giống như thôi miên, Thôi Giảo buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật, mãi cho đến giờ Hợi, Phù Diễm mới xem xong một xấp công văn thật dày trên án, hắn vừa đứng dậy, Thôi Giảo vốn đang buồn ngủ cũng thanh tỉnh không ít, vội vàng đứng dậy đi theo phía sau hắn chuyển đến Sùng Văn điện.
Trong Sùng Văn Điện gió lạnh thổi vào từng trận, Thôi Giảo quả nhiên thấy được Phong Tùng Thạch theo như lời nữ sử nói, so với chỗ hoàng hậu thì nhỏ hơn một chút, nàng còn có lòng dạ nghĩ đến Tương vương, khối Phong Tùng Thạch trong Tương vương phủ tám chín phần mười cũng nhỏ hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro