Chương 14
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
Nàng đi theo Phù Diễm vào thiên điện, bên trong có bồn tắm, Phù Diễm muốn tắm rửa, làm thái tử, chính là chuyện tắm rửa cũng phải có người hầu hạ, nàng là chưởng thư, loại chuyện này vốn không cần nàng động tay, nhưng ai bảo chỉ có nàng mới có thể thân cận Phù Diễm, công việc như vậy liền rơi xuống đầu nàng.
Nàng chỉ là một tiểu nương tử vừa mới cập kê, ngay cả lang quân cũng không nhận ra mấy người, hiện tại lại phải cởi áo, cởi đai cho một nam nhân mới quen biết vài ngày, nghĩ liền vừa tức vừa xấu hổ, nhưng rồi lại không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng tiến lên.
“Chờ ở bên ngoài đi." Phù Diễm đưa lưng về phía nàng nói.
Thôi Giảo thở phào nhẹ nhõm, còn không quên nhẹ giọng dặn dò hắn: "Vết thương của điện hạ không được đụng vào nước.”
Dứt lời, người đã lui ra ngoài điện.
Nàng không đợi bao lâu, Phù Diễm đã thay một bộ y phục mỏng, rộng thùng thình đi ra.
Hai người một trước một sau vào nội điện, Thôi Giảo mới thấy rõ trong điện này thật sự thanh quý, bài trí rất đơn giản, trên bàn đặt bình hoa sứ trắng, cắm mấy cành hoa lựu thời tiết này mới có, chỉ có một bộ trà cụ bích ngọc thanh u bày ra, trên tường bên phải treo mấy bộ chữ Vương Hữu Quân và Chung Quỳ, bên trái treo mấy thanh trường đao và cung tiễn, phía dưới có hương án, phía trên đặt một pho tượng san hô đỏ, quả cầu khắc vàng hoa văn chi chúc treo trên đó, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
Tẩm cung Thái tử ở hẳn là xa hoa mới đúng, nhưng nơi này có vẻ quá mức trống trải và đơn giản.
Phù Diễm ngồi xuống chiếu, áo mỏng hơi mở, lộ ra vết thương trên lồng ngực rắn chắc.
Vết thương lúc trước đã băng bó xong, chính hắn tự tháo băng gạc bao bọc vết thương, vết thương dữ tợn khó coi, lúc mới bị thương, còn chảy máu không ngừng, Thôi Giảo còn sợ hắn đã chết, chính mình phải bồi thường cái mạng nhỏ này của nàng.
Thôi Giảo tìm hòm thuốc trong nhà, đi tới bôi thuốc cho hắn, nàng ngồi xổm trước người hắn, hắn vẫn nhắm hai mắt, Thôi Giảo cho rằng hắn đã ngủ, hắn lại đột nhiên hỏi: "Có thể đánh mã cầu hay không?”
Thôi Giảo ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, mã cầu lại càng không biết, nhưng nàng phải tỏ ra có chút hữu dụng: "Thiếp biết đá cầu.”
Đá cầu thì nàng biết thật, trước kia ở nhà nàng còn thường xuyên chơi.
Phù Diễm nhấc mắt lên, ánh mắt buông xuống nhìn nàng, từ trên nhìn xuống, nữ lang hết sức mềm mại quyến rũ, hai con ngươi óng ánh, mũi cao môi anh đào, da thịt mềm mại trắng nõn như ẩn như hiện dưới váy lụa mỏng trên người nàng, tiểu nương tử muôn vàn diễm lệ, lại không biết chơi mã cầu.
Nàng chỉ là một tiểu nương tử vừa mới cập kê, ngay cả lang quân cũng không nhận ra mấy người, hiện tại lại phải cởi áo, cởi đai cho một nam nhân mới quen biết vài ngày, nghĩ liền vừa tức vừa xấu hổ, nhưng rồi lại không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng tiến lên.
“Chờ ở bên ngoài đi." Phù Diễm đưa lưng về phía nàng nói.
Thôi Giảo thở phào nhẹ nhõm, còn không quên nhẹ giọng dặn dò hắn: "Vết thương của điện hạ không được đụng vào nước.”
Dứt lời, người đã lui ra ngoài điện.
Nàng không đợi bao lâu, Phù Diễm đã thay một bộ y phục mỏng, rộng thùng thình đi ra.
Hai người một trước một sau vào nội điện, Thôi Giảo mới thấy rõ trong điện này thật sự thanh quý, bài trí rất đơn giản, trên bàn đặt bình hoa sứ trắng, cắm mấy cành hoa lựu thời tiết này mới có, chỉ có một bộ trà cụ bích ngọc thanh u bày ra, trên tường bên phải treo mấy bộ chữ Vương Hữu Quân và Chung Quỳ, bên trái treo mấy thanh trường đao và cung tiễn, phía dưới có hương án, phía trên đặt một pho tượng san hô đỏ, quả cầu khắc vàng hoa văn chi chúc treo trên đó, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tẩm cung Thái tử ở hẳn là xa hoa mới đúng, nhưng nơi này có vẻ quá mức trống trải và đơn giản.
Phù Diễm ngồi xuống chiếu, áo mỏng hơi mở, lộ ra vết thương trên lồng ngực rắn chắc.
Vết thương lúc trước đã băng bó xong, chính hắn tự tháo băng gạc bao bọc vết thương, vết thương dữ tợn khó coi, lúc mới bị thương, còn chảy máu không ngừng, Thôi Giảo còn sợ hắn đã chết, chính mình phải bồi thường cái mạng nhỏ này của nàng.
Thôi Giảo tìm hòm thuốc trong nhà, đi tới bôi thuốc cho hắn, nàng ngồi xổm trước người hắn, hắn vẫn nhắm hai mắt, Thôi Giảo cho rằng hắn đã ngủ, hắn lại đột nhiên hỏi: "Có thể đánh mã cầu hay không?”
Thôi Giảo ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, mã cầu lại càng không biết, nhưng nàng phải tỏ ra có chút hữu dụng: "Thiếp biết đá cầu.”
Đá cầu thì nàng biết thật, trước kia ở nhà nàng còn thường xuyên chơi.
Phù Diễm nhấc mắt lên, ánh mắt buông xuống nhìn nàng, từ trên nhìn xuống, nữ lang hết sức mềm mại quyến rũ, hai con ngươi óng ánh, mũi cao môi anh đào, da thịt mềm mại trắng nõn như ẩn như hiện dưới váy lụa mỏng trên người nàng, tiểu nương tử muôn vàn diễm lệ, lại không biết chơi mã cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro