Chương 28
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
Cũng bởi vậy mà một con dế mèn có tiếng kêu trong trẻo có thể bán được với giá cao.
Dế có gì vui chứ?
Những quý nhân này không biết bách tính khó khăn, bọn họ sẽ không có lúc ăn không đủ no, đọc không nổi sách.
Thôi Giảo nhớ tới a huynh, sau khi phụ thân mất đi, cô nhi quả mẫu bọn họ dựa vào chút sản lượng ít ỏi này mà sống tạm bợ, còn bị người trong tộc nhìn chằm chằm, a huynh muốn đọc sách, sản lượng ít ỏi trong nhà mặc dù có thể cung cấp giấy bút mực cho a huynh, nhưng không thể vì a huynh đóng tiền để xin một chỗ ngồi trong quan học ở địa phương, đành phải vào thôn học. Nhưng a huynh vẫn luôn cần cù, chăm chỉ, chưa từng phàn nàn một câu.
A huynh thường an ủi nàng, cho dù không vào quan học, hắn ta cũng có thể tự mình từng bước từng bước thi đỗ huyện thí, châu phủ thí, lại tới Trường An thi tỉnh thí, hắn ta nhất định phải đỗ đạt, như vậy huynh muội bọn họ mới không bị người ta khi dễ, a huynh nói, nếu như hắn ta làm quan, bọn họ có thể rời khỏi Thôi thị, không cần dựa vào gia tộc, khi đó nàng là muội muội của tân thần trong triều, hắn ta sẽ tìm cho nàng một phu lang mà nàng yêu thích, có thể bảo vệ nàng chu toàn, toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Thôi Giảo nhớ lại lúc Thái tử bị nàng hôn mà giận dữ, không sao, dù là nữ nhân, nàng cũng không chịu thiệt, Thái tử không nói ra được, nàng cũng không nói, không ai biết họ làm gì, bên ngoài nàng chỉ là chưởng thư của Thái tử, trong cung có ba chưởng thư, nàng không nổi bật.
Nàng ở trong mắt Thái tử cũng là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, lấy được niềm vui đổi lấy nửa đời sau an ổn của nàng cùng A huynh, rất đáng giá.
Đợi Đông cung có Thái tử phi, nàng xin Thái tử ân điển rời cung, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên.
Về sau có gả hay không đều do chính nàng làm chủ, cho dù không lập gia đình cũng không để chính mình đói chết, dù sao cũng tốt hơn đứng ở Đông cung chịu đựng hỉ nộ vô thường của Thái tử.
Mấy ngày sau, Hoàng đế cử hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, không chém giết Ngưu Công Vi, mà lưu đày đến Phù Châu.
Sau lễ hiến tù binh một ngày, đại công chúa đưa thiệp mời đến Đông cung mời Thôi Giảo đến phủ tham gia hội đá cầu.
Đại công chúa lớn hơn Thái tử bốn tuổi, đã sớm thành hôn, phò mã là đích trưởng công tử Trịnh Hiếu Nhiêu của Trịnh thị ở Huỳnh Dương, làm người phong nhã biết điều, hiện là thiếu phủ thiếu giám tứ phẩm triều đình, phu thê hai người bọn họ hoà thuận, khiến người người ngưỡng mộ.
Dế có gì vui chứ?
Những quý nhân này không biết bách tính khó khăn, bọn họ sẽ không có lúc ăn không đủ no, đọc không nổi sách.
Thôi Giảo nhớ tới a huynh, sau khi phụ thân mất đi, cô nhi quả mẫu bọn họ dựa vào chút sản lượng ít ỏi này mà sống tạm bợ, còn bị người trong tộc nhìn chằm chằm, a huynh muốn đọc sách, sản lượng ít ỏi trong nhà mặc dù có thể cung cấp giấy bút mực cho a huynh, nhưng không thể vì a huynh đóng tiền để xin một chỗ ngồi trong quan học ở địa phương, đành phải vào thôn học. Nhưng a huynh vẫn luôn cần cù, chăm chỉ, chưa từng phàn nàn một câu.
A huynh thường an ủi nàng, cho dù không vào quan học, hắn ta cũng có thể tự mình từng bước từng bước thi đỗ huyện thí, châu phủ thí, lại tới Trường An thi tỉnh thí, hắn ta nhất định phải đỗ đạt, như vậy huynh muội bọn họ mới không bị người ta khi dễ, a huynh nói, nếu như hắn ta làm quan, bọn họ có thể rời khỏi Thôi thị, không cần dựa vào gia tộc, khi đó nàng là muội muội của tân thần trong triều, hắn ta sẽ tìm cho nàng một phu lang mà nàng yêu thích, có thể bảo vệ nàng chu toàn, toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Thôi Giảo nhớ lại lúc Thái tử bị nàng hôn mà giận dữ, không sao, dù là nữ nhân, nàng cũng không chịu thiệt, Thái tử không nói ra được, nàng cũng không nói, không ai biết họ làm gì, bên ngoài nàng chỉ là chưởng thư của Thái tử, trong cung có ba chưởng thư, nàng không nổi bật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ở trong mắt Thái tử cũng là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, lấy được niềm vui đổi lấy nửa đời sau an ổn của nàng cùng A huynh, rất đáng giá.
Đợi Đông cung có Thái tử phi, nàng xin Thái tử ân điển rời cung, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên.
Về sau có gả hay không đều do chính nàng làm chủ, cho dù không lập gia đình cũng không để chính mình đói chết, dù sao cũng tốt hơn đứng ở Đông cung chịu đựng hỉ nộ vô thường của Thái tử.
Mấy ngày sau, Hoàng đế cử hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, không chém giết Ngưu Công Vi, mà lưu đày đến Phù Châu.
Sau lễ hiến tù binh một ngày, đại công chúa đưa thiệp mời đến Đông cung mời Thôi Giảo đến phủ tham gia hội đá cầu.
Đại công chúa lớn hơn Thái tử bốn tuổi, đã sớm thành hôn, phò mã là đích trưởng công tử Trịnh Hiếu Nhiêu của Trịnh thị ở Huỳnh Dương, làm người phong nhã biết điều, hiện là thiếu phủ thiếu giám tứ phẩm triều đình, phu thê hai người bọn họ hoà thuận, khiến người người ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro