Chương 42
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
Đây là lần đầu tiên Thôi Giảo đến, không biết Thái tử đang thờ cúng ai, nhìn các tiểu sa di có vẻ biết, liền hỏi.
Tiểu sa di luôn miệng a di đà phật, giống như bị đao kề trên cổ, khó xử: "Nữ thí chủ chớ hỏi bần tăng, chờ Đàn Việt đi ra, không bằng ngài đi hỏi hắn.”
Cũng không thể cho ai biết, Thôi Giảo sẽ không ngu xuẩn đến mức tự đi chọc giận Thái tử, cho nên cũng không còn lòng hiếu kỳ.
Thái tử nhất thời không ra ngoài được, nàng bảo tiểu sa di dẫn đường, đi dạo xung quanh tháp Từ n.
Gần tháp Từ n có pháp đường, trong pháp đường đang có thiền sư đang tọa đàm, phía dưới có rất nhiều tăng nhân ngồi trên bồ đoàn đang thành kính nghe tụng, trong số các tăng nhân còn có một bộ phận ngoại bang cầu học đến Đại Lương, bộ dạng hình thù kỳ quái, tiểu sa di giới thiệu cho nàng, những tăng nhân cầu học này đến từ Tân La, Đại Thực các nơi, ngoại trừ bộ dạng không giống người Đại Lương ra thì bọn họ đã ở lại Đại Lương đã mười mấy năm, nói tiếng địa phương lưu loát không kém người Trường An.
Thôi Giảo lấy làm kỳ lạ, nàng có thể nói tiếng địa phương, đều là do nàng biết chữ đọc sách, mới có thể học được tiếng địa phương, nhưng nàng lớn lên ở Thanh Hà mười mấy năm, cho dù nói tiếng địa phương, cũng sẽ mang theo một chút khẩu âm của Thanh Hà, các nữ sử của nàng thường nói, khi nàng nói tiếng địa phương ngẫu nhiên sẽ xen chút phiêu âm, nhưng cũng không đáng kể.
Chuông trong chùa vang lên, tiểu sa di đến canh giờ niệm kinh ngồi thiền, Thôi Giảo đành thả hắn ta rời đi.
Nàng đi quanh tháp Từ n, muốn xem những cái tên khắc trên đó, không ngờ gặp được Ngũ công chúa. Ngũ công chúa mặc trang phục nam nhân, tuổi của nàng ta còn nhỏ hơn Thôi Giảo, khuôn mặt non nớt, ngực phẳng lì, nhìn thoáng qua giống như một tiểu lang tử.
Thôi Giảo vội vàng trốn sau cây cọ.
Ngũ công chúa tựa hồ đang đợi người nào đó, không kiên nhẫn chờ liền chạy vào tháp, Thôi Giảo đang muốn đi theo thì thấy Đại phò mã từ con đường nhỏ phía Bắc đi tới, Thôi Giảo lại lùi về sau cây, thấy hắn ta cũng đi vào trong tháp.
Chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Nàng cũng muốn đi theo vào tháp, nhưng tiểu sa di lúc trước dẫn đường cho nàng tìm đến: "Nữ thí chủ mau theo bần tăng trở về, Đàn Việt đi ra rồi.”
Thôi Giảo đành phải theo hắn ta trở về.
Phù Diễm đọc kinh văn ở Bát Nhã đường, bên cạnh là một thư sinh, một thân áo choàng vải gai, trong tay cầm một quyển sách, kính cẩn giải thích cho Phù Diễm nghe.
Tiểu sa di luôn miệng a di đà phật, giống như bị đao kề trên cổ, khó xử: "Nữ thí chủ chớ hỏi bần tăng, chờ Đàn Việt đi ra, không bằng ngài đi hỏi hắn.”
Cũng không thể cho ai biết, Thôi Giảo sẽ không ngu xuẩn đến mức tự đi chọc giận Thái tử, cho nên cũng không còn lòng hiếu kỳ.
Thái tử nhất thời không ra ngoài được, nàng bảo tiểu sa di dẫn đường, đi dạo xung quanh tháp Từ n.
Gần tháp Từ n có pháp đường, trong pháp đường đang có thiền sư đang tọa đàm, phía dưới có rất nhiều tăng nhân ngồi trên bồ đoàn đang thành kính nghe tụng, trong số các tăng nhân còn có một bộ phận ngoại bang cầu học đến Đại Lương, bộ dạng hình thù kỳ quái, tiểu sa di giới thiệu cho nàng, những tăng nhân cầu học này đến từ Tân La, Đại Thực các nơi, ngoại trừ bộ dạng không giống người Đại Lương ra thì bọn họ đã ở lại Đại Lương đã mười mấy năm, nói tiếng địa phương lưu loát không kém người Trường An.
Thôi Giảo lấy làm kỳ lạ, nàng có thể nói tiếng địa phương, đều là do nàng biết chữ đọc sách, mới có thể học được tiếng địa phương, nhưng nàng lớn lên ở Thanh Hà mười mấy năm, cho dù nói tiếng địa phương, cũng sẽ mang theo một chút khẩu âm của Thanh Hà, các nữ sử của nàng thường nói, khi nàng nói tiếng địa phương ngẫu nhiên sẽ xen chút phiêu âm, nhưng cũng không đáng kể.
Chuông trong chùa vang lên, tiểu sa di đến canh giờ niệm kinh ngồi thiền, Thôi Giảo đành thả hắn ta rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đi quanh tháp Từ n, muốn xem những cái tên khắc trên đó, không ngờ gặp được Ngũ công chúa. Ngũ công chúa mặc trang phục nam nhân, tuổi của nàng ta còn nhỏ hơn Thôi Giảo, khuôn mặt non nớt, ngực phẳng lì, nhìn thoáng qua giống như một tiểu lang tử.
Thôi Giảo vội vàng trốn sau cây cọ.
Ngũ công chúa tựa hồ đang đợi người nào đó, không kiên nhẫn chờ liền chạy vào tháp, Thôi Giảo đang muốn đi theo thì thấy Đại phò mã từ con đường nhỏ phía Bắc đi tới, Thôi Giảo lại lùi về sau cây, thấy hắn ta cũng đi vào trong tháp.
Chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Nàng cũng muốn đi theo vào tháp, nhưng tiểu sa di lúc trước dẫn đường cho nàng tìm đến: "Nữ thí chủ mau theo bần tăng trở về, Đàn Việt đi ra rồi.”
Thôi Giảo đành phải theo hắn ta trở về.
Phù Diễm đọc kinh văn ở Bát Nhã đường, bên cạnh là một thư sinh, một thân áo choàng vải gai, trong tay cầm một quyển sách, kính cẩn giải thích cho Phù Diễm nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro