Chương 49
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
Phù Diễm nhìn nàng nắm chặt khăn tay, chỉ vào ngọn đèn dầu trên bàn: "Đốt đi.”
Thôi Giảo đi tới trước đèn dầu, quay lưng lại bĩu môi, cho dù hắn cảm thấy khăn tay bị Đại phò mã đụng phải bẩn, hưng rửa sạch vẫn có thể dùng được, đốt đi thật lãng phí, chất liệu này rất quý, còn được ướp hương, nếu không phải để gài bẫy Đại phò mã, nàng cũng không dùng đến thứ tốt như vậy.
Thôi Giảo tâm như đao cắt, nhưng vẫn đốt chiếc khăn.
Lại quay đầu nhìn lại, Thái tử đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, Thôi Giảo vội vàng đuổi theo, trong chính đường, Đại công chúa và Đại phò mã đều đã rời đi, Thôi Giảo vốn để trống chỗ để cho Đại công chúa phát tiết, nhưng hiển nhiên dù Đại công chúa tức giận cũng không đánh mất thể diện, có lẽ nàng ấy sẽ về phủ để giải quyết.
Thôi Giảo nhìn sắc mặt Thái tử, ôn nhu hỏi hắn: "Điện hạ, Đại công chúa thật sự sẽ bỏ phò mã sao?”
Thái tử đi phía trước, không dừng bước.
Thôi Giảo biết hắn cũng không trả lời được.
--
Đại công chúa suốt đêm dọn khỏi Trịnh phủ, sau khi hồi cung tìm hoàng hậu khóc lóc kể lể, hoàng hậu chỉ có một nữ nhi này, Đại công chúa chịu ủy khuất, bà ấy tuyệt đối không thể nhịn, mang theo Đại công chúa đi Tử Thần điện tìm hoàng đế, lúc đó hoàng đế mới cùng vương quý phi làm thơ một hồi, trong điện tiếng nhạc, vương quý phi ra sức nhảy một khúc lục yêu khiến Hoàng đế vui mừng.
Hoàng hậu tới vào lúc này, tâm tình tốt của Hoàng đế tiêu tán hơn phân nửa, đợi đến khi nghe Hoàng hậu vì Đại công chúa thỉnh hắn ta hạ chỉ bỏ Đại phò mã, Hoàng đế đã không còn sắc mặt tốt, không kiên nhẫn nói: "Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng hậu không ngủ, nói mê sảng cái gì vậy.”
Vương quý phi ở một bên xem náo nhiệt.
Hoàng hậu giờ phút này đã tức giận, nào quản được nàng ta, kể hết những việc làm của Đại phò mã, Hoàng đế nghe xong cũng giận đến dựng râu trừng mắt.
Hắn ta trấn an hai mẹ con Hoàng hậu một trận, quyết định sáng sớm ngày mai liền hạ chỉ, lại lệnh cho hoạn quan đưa mẹ con các nàng ấy về Bồng Lai điện.
Chờ các nàng đi rồi, hoàng đế đã không còn tâm trạng nghe nhạc múa, Đại công chúa là trưởng nữ của hắn ta, sao hắn ta có thể không đau lòng.
Hoàng đế đau đầu.
Vương quý phi xoa bóp cho hắn ta: "Đại phò mã có dáng vẻ ường hoàng, luôn yêu quý Đại nương, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy."
Hoàng đế thở dài: "Lúc trước chọn hắn ta làm phò mã cho đại nương, chính là coi trọng phẩm giá của hắn ta, lại có thể kết hôn với Trịnh thị, là việc đôi bên cùng có lợi."
Thôi Giảo đi tới trước đèn dầu, quay lưng lại bĩu môi, cho dù hắn cảm thấy khăn tay bị Đại phò mã đụng phải bẩn, hưng rửa sạch vẫn có thể dùng được, đốt đi thật lãng phí, chất liệu này rất quý, còn được ướp hương, nếu không phải để gài bẫy Đại phò mã, nàng cũng không dùng đến thứ tốt như vậy.
Thôi Giảo tâm như đao cắt, nhưng vẫn đốt chiếc khăn.
Lại quay đầu nhìn lại, Thái tử đột nhiên đẩy cửa ra ngoài, Thôi Giảo vội vàng đuổi theo, trong chính đường, Đại công chúa và Đại phò mã đều đã rời đi, Thôi Giảo vốn để trống chỗ để cho Đại công chúa phát tiết, nhưng hiển nhiên dù Đại công chúa tức giận cũng không đánh mất thể diện, có lẽ nàng ấy sẽ về phủ để giải quyết.
Thôi Giảo nhìn sắc mặt Thái tử, ôn nhu hỏi hắn: "Điện hạ, Đại công chúa thật sự sẽ bỏ phò mã sao?”
Thái tử đi phía trước, không dừng bước.
Thôi Giảo biết hắn cũng không trả lời được.
--
Đại công chúa suốt đêm dọn khỏi Trịnh phủ, sau khi hồi cung tìm hoàng hậu khóc lóc kể lể, hoàng hậu chỉ có một nữ nhi này, Đại công chúa chịu ủy khuất, bà ấy tuyệt đối không thể nhịn, mang theo Đại công chúa đi Tử Thần điện tìm hoàng đế, lúc đó hoàng đế mới cùng vương quý phi làm thơ một hồi, trong điện tiếng nhạc, vương quý phi ra sức nhảy một khúc lục yêu khiến Hoàng đế vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng hậu tới vào lúc này, tâm tình tốt của Hoàng đế tiêu tán hơn phân nửa, đợi đến khi nghe Hoàng hậu vì Đại công chúa thỉnh hắn ta hạ chỉ bỏ Đại phò mã, Hoàng đế đã không còn sắc mặt tốt, không kiên nhẫn nói: "Đêm hôm khuya khoắt, Hoàng hậu không ngủ, nói mê sảng cái gì vậy.”
Vương quý phi ở một bên xem náo nhiệt.
Hoàng hậu giờ phút này đã tức giận, nào quản được nàng ta, kể hết những việc làm của Đại phò mã, Hoàng đế nghe xong cũng giận đến dựng râu trừng mắt.
Hắn ta trấn an hai mẹ con Hoàng hậu một trận, quyết định sáng sớm ngày mai liền hạ chỉ, lại lệnh cho hoạn quan đưa mẹ con các nàng ấy về Bồng Lai điện.
Chờ các nàng đi rồi, hoàng đế đã không còn tâm trạng nghe nhạc múa, Đại công chúa là trưởng nữ của hắn ta, sao hắn ta có thể không đau lòng.
Hoàng đế đau đầu.
Vương quý phi xoa bóp cho hắn ta: "Đại phò mã có dáng vẻ ường hoàng, luôn yêu quý Đại nương, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy."
Hoàng đế thở dài: "Lúc trước chọn hắn ta làm phò mã cho đại nương, chính là coi trọng phẩm giá của hắn ta, lại có thể kết hôn với Trịnh thị, là việc đôi bên cùng có lợi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro