Chương 5
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
Đại Lương giành thiên hạ trên lưng ngựa, hoàng tộc thường bị gièm pha là xuất thân từ dân dã, vì vậy tiên tổ đã trùng tu gia phả lấy họ Phù làm gốc, còn không ngại kết thông gia với sĩ tộc.
Triều đình tiền triều, đa số bị thế gia đại tộc nắm giữ, đến Đại Lương, bất kể là sĩ tộc hay dân thường, muốn làm quan đều phải qua khoa cử, gia tộc có truyền thống thư hương mới có thể đỗ đạt, còn sĩ tộc cũ chỉ dựa vào mối quan hệ dần dần bị loại trừ. Thôi thị cũng như vậy.
Hoàng hậu lúc trước còn có sầu lo, nếu Thôi Giảo là dòng chính của Thôi thị, vào Đông cung sẽ không chỉ là thị thiếp đơn giản, Thôi thị mặc dù thế suy tàn nhưng cũng có lực ảnh hưởng, cho dù không làm được Thái tử phi, vị trí Lương Viện, Thừa Huy dù sao cũng phải cho, nàng là được Thái tử mang về, có thể thấy được Thái tử rất vừa ý đối với nàng, sau này nếu được Thái tử sủng ái, ỷ sủng mà kiêu ngạo, kiêu ngạo mà làm Thái tử bỏ qua lễ pháp để nâng đỡ Thôi thị, sẽ hại Thái tử.
Hiện tại thì không có gì phải lo lắng, nữ nhân Thôi thị dịu dàng động lòng người, làm thị thiếp rất thích hợp. Sau này khi chọn Thái tử phi, thị thiếp cũng dễ xử lý, nếu ngoan ngoãn thì được dung nạp, nếu có lòng xấu, dễ dàng giải quyết.
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, có câu muốn dặn dò nàng: "Ta biết rõ ngươi nhu thuận hiểu chuyện, được Thái tử coi trọng là phúc của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trưởng tôn của ta phải từ bụng Thái tử phi mà ra.”
Thôi Giảo rũ lông mi xuống, cúi đầu ngoan ngoãn: "Dân nữ ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu điện hạ.”
Hoàng hậu giáo huấn xong, lại thưởng cho nàng mấy món trang sức.
Răn dạy một chút rồi lại thưởng, Thôi Giảo hiểu rõ, cung kính nhận thưởng, đang định lui ra thì bên ngoài điện có một tiểu hoàng môn vội vã vào, quỳ xuống đất.
"Hoàng hậu điện hạ, Thái tử điện hạ và Thánh thượng nổi lên tranh chấp, Thánh thượng tức giận nói muốn phế, phế Thái tử..."
Thôi Giảo còn ở đó, Hoàng hậu không biểu lộ lo lắng, một thị thiếp không quan trọng gì, nhưng thị thiếp này tuyệt đối không thể có dị tâm, nhân cơ hội này ngược lại có thể thăm dò ra.
Hoàng hậu vẻ mặt u sầu: "Ngươi nghe thấy rồi đấy, bệ hạ muốn phế Thái tử, sau này Thái tử có lẽ chỉ là thứ dân, ngươi đang tuổi thanh xuân, một tiểu nương tử như hoa như ngọc, ta cũng không đành lòng ép ngươi cùng hắn cùng nhau chịu khổ, ngươi có muốn rời cung không?”
Thôi Giảo thu thần sắc lại, nghiêm mặt: "Thái tử điện hạ cứu dân nữ trong nước sôi lửa bỏng, dân nữ sống chết chỉ muốn đi theo Thái tử điện hạ, cầu xin Hoàng hậu điện hạ đừng đuổi dân nữ đi.
Nàng lại không ngu xuẩn, hoàng hậu nói không chừng là đang thử nàng.
Nàng nghĩ, nếu Thái tử thật sự bị phế, nàng chắc chắn sẽ trốn đi nhanh hơn ai hết. Ai muốn theo một Thái tử bị phế không thể che chở, tính tình u ám kỳ quặc chứ?
Triều đình tiền triều, đa số bị thế gia đại tộc nắm giữ, đến Đại Lương, bất kể là sĩ tộc hay dân thường, muốn làm quan đều phải qua khoa cử, gia tộc có truyền thống thư hương mới có thể đỗ đạt, còn sĩ tộc cũ chỉ dựa vào mối quan hệ dần dần bị loại trừ. Thôi thị cũng như vậy.
Hoàng hậu lúc trước còn có sầu lo, nếu Thôi Giảo là dòng chính của Thôi thị, vào Đông cung sẽ không chỉ là thị thiếp đơn giản, Thôi thị mặc dù thế suy tàn nhưng cũng có lực ảnh hưởng, cho dù không làm được Thái tử phi, vị trí Lương Viện, Thừa Huy dù sao cũng phải cho, nàng là được Thái tử mang về, có thể thấy được Thái tử rất vừa ý đối với nàng, sau này nếu được Thái tử sủng ái, ỷ sủng mà kiêu ngạo, kiêu ngạo mà làm Thái tử bỏ qua lễ pháp để nâng đỡ Thôi thị, sẽ hại Thái tử.
Hiện tại thì không có gì phải lo lắng, nữ nhân Thôi thị dịu dàng động lòng người, làm thị thiếp rất thích hợp. Sau này khi chọn Thái tử phi, thị thiếp cũng dễ xử lý, nếu ngoan ngoãn thì được dung nạp, nếu có lòng xấu, dễ dàng giải quyết.
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, có câu muốn dặn dò nàng: "Ta biết rõ ngươi nhu thuận hiểu chuyện, được Thái tử coi trọng là phúc của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trưởng tôn của ta phải từ bụng Thái tử phi mà ra.”
Thôi Giảo rũ lông mi xuống, cúi đầu ngoan ngoãn: "Dân nữ ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu điện hạ.”
Hoàng hậu giáo huấn xong, lại thưởng cho nàng mấy món trang sức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Răn dạy một chút rồi lại thưởng, Thôi Giảo hiểu rõ, cung kính nhận thưởng, đang định lui ra thì bên ngoài điện có một tiểu hoàng môn vội vã vào, quỳ xuống đất.
"Hoàng hậu điện hạ, Thái tử điện hạ và Thánh thượng nổi lên tranh chấp, Thánh thượng tức giận nói muốn phế, phế Thái tử..."
Thôi Giảo còn ở đó, Hoàng hậu không biểu lộ lo lắng, một thị thiếp không quan trọng gì, nhưng thị thiếp này tuyệt đối không thể có dị tâm, nhân cơ hội này ngược lại có thể thăm dò ra.
Hoàng hậu vẻ mặt u sầu: "Ngươi nghe thấy rồi đấy, bệ hạ muốn phế Thái tử, sau này Thái tử có lẽ chỉ là thứ dân, ngươi đang tuổi thanh xuân, một tiểu nương tử như hoa như ngọc, ta cũng không đành lòng ép ngươi cùng hắn cùng nhau chịu khổ, ngươi có muốn rời cung không?”
Thôi Giảo thu thần sắc lại, nghiêm mặt: "Thái tử điện hạ cứu dân nữ trong nước sôi lửa bỏng, dân nữ sống chết chỉ muốn đi theo Thái tử điện hạ, cầu xin Hoàng hậu điện hạ đừng đuổi dân nữ đi.
Nàng lại không ngu xuẩn, hoàng hậu nói không chừng là đang thử nàng.
Nàng nghĩ, nếu Thái tử thật sự bị phế, nàng chắc chắn sẽ trốn đi nhanh hơn ai hết. Ai muốn theo một Thái tử bị phế không thể che chở, tính tình u ám kỳ quặc chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro