Chương 8
Hỏa Thiêu Hoa Quả Sơn
2024-09-04 11:39:19
Phù Diễm nói: "Pha trà.”
Thôi Giảo quỳ gối ngồi ở phía dưới hắn, lúc cúi đầu, dấu vết hằn trắng trên cổ nàng lọt vào mắt Phù Diễm, ngón tay Phù Diễm đặt trên đầu gối khẽ nhúc nhích, liếc nhìn nàng dùng nhíp bạc gắp miếng trà đặt lên lò than, nướng xong lại dùng túi giấy bọc lại, nàng cầm lấy búa nhỏ nghiền nát bánh trà từng chút một, hai tay nàng bóp bột trắng, động tác như vậy không lộ vẻ thô lỗ mà còn mang vẻ lịch sự và tao nhã phi thường.
Hương thơm nhẹ nhàng, mỹ nhân pha trà, đáng ra phải là cảnh đẹp, yên bình, nhưng trong phòng lại yên lặng đến nỗi ngột ngạt.
Nước trên lò trà đã được đun sôi, tiếng nước sôi ùng ục vang lên, Thôi Giảo bỏ một chút muối vào, chờ nước sôi lần hai, múc một gáo nước sôi để riêng, đến lần sôi thứ ba mới đổ bột trà vào nước sôi, rồi thêm nước sôi vào, trà nấu ra lớp bọt trắng, nàng rót trà vào chén cho Phù Diễm trước, rồi định rót cho vị quan kia, nhưng Phù Diễm nói: "Lui xuống.”
Thôi Giảo liền ngừng tay, hành lễ rồi sau đó rời đi, đi ra ngoài thì mưa đã ngừng, trên mặt đất còn đọng rất nhiều nước, nàng và Ngọc Trúc sợ ướt xiêm y và giày, cho nên chọn đi vòng qua hành lang dài.
Ngọc Trúc khen nàng nói: "Chưởng thư ngay cả dâng hương pha trà cũng biết, trong nội phường chúng ta, những người biết những việc này đều được huấn luyện đặc biệt, chưởng thư học ở đâu vậy?”
Câu hỏi này của nàng ấy cũng không phải xem thường, kỳ thật đích xác có chuyện này, quý tộc Đại Lương thích nhất là dùng hương, ra ngoài có xe hương ngựa quý, mang theo túi hương, dâng hương, pha hương là việc thiết yếu hàng ngày của các quý nữ, mà người tinh thông trà nghệ một chút sẽ mở quán trà kiếm lợi, cao nhã thì làm bạn cùng văn nhân nhã sĩ.
Thôi Giảo dừng một chút, lộ ra vẻ đắc ý: "Là mẫu thân ta dạy ta.”
"Nói như vậy, trong nhà chưởng thư hẳn là giàu có và đông đúc." Ngọc Trúc đoán, có thể học những thứ này, nhất định không phải xuất thân nghèo khó.
Thôi Giảo lắc đầu: "Nhà ta chỉ có chút sản nghiệp nhỏ, không đến nỗi đói thôi.”
Tựa như nàng đã nói với hoàng hậu, nàng chỉ là chi xa của Thôi thị, không thể so với các tiểu thư chính thống, ngoại tổ nàng từng là phú hộ ở Thục địa, việc này trong nhà có giáo tập Phó Mỗ dạy dỗ, đến thế hệ cha mẹ nàng, cũng chỉ có a nương đích thân truyền thụ.
Sợ Ngọc Trúc hỏi lại, nàng bèn chuyển chủ để: "Vị Thượng Quan vừa rồi gọi là gì?"
Thôi Giảo quỳ gối ngồi ở phía dưới hắn, lúc cúi đầu, dấu vết hằn trắng trên cổ nàng lọt vào mắt Phù Diễm, ngón tay Phù Diễm đặt trên đầu gối khẽ nhúc nhích, liếc nhìn nàng dùng nhíp bạc gắp miếng trà đặt lên lò than, nướng xong lại dùng túi giấy bọc lại, nàng cầm lấy búa nhỏ nghiền nát bánh trà từng chút một, hai tay nàng bóp bột trắng, động tác như vậy không lộ vẻ thô lỗ mà còn mang vẻ lịch sự và tao nhã phi thường.
Hương thơm nhẹ nhàng, mỹ nhân pha trà, đáng ra phải là cảnh đẹp, yên bình, nhưng trong phòng lại yên lặng đến nỗi ngột ngạt.
Nước trên lò trà đã được đun sôi, tiếng nước sôi ùng ục vang lên, Thôi Giảo bỏ một chút muối vào, chờ nước sôi lần hai, múc một gáo nước sôi để riêng, đến lần sôi thứ ba mới đổ bột trà vào nước sôi, rồi thêm nước sôi vào, trà nấu ra lớp bọt trắng, nàng rót trà vào chén cho Phù Diễm trước, rồi định rót cho vị quan kia, nhưng Phù Diễm nói: "Lui xuống.”
Thôi Giảo liền ngừng tay, hành lễ rồi sau đó rời đi, đi ra ngoài thì mưa đã ngừng, trên mặt đất còn đọng rất nhiều nước, nàng và Ngọc Trúc sợ ướt xiêm y và giày, cho nên chọn đi vòng qua hành lang dài.
Ngọc Trúc khen nàng nói: "Chưởng thư ngay cả dâng hương pha trà cũng biết, trong nội phường chúng ta, những người biết những việc này đều được huấn luyện đặc biệt, chưởng thư học ở đâu vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu hỏi này của nàng ấy cũng không phải xem thường, kỳ thật đích xác có chuyện này, quý tộc Đại Lương thích nhất là dùng hương, ra ngoài có xe hương ngựa quý, mang theo túi hương, dâng hương, pha hương là việc thiết yếu hàng ngày của các quý nữ, mà người tinh thông trà nghệ một chút sẽ mở quán trà kiếm lợi, cao nhã thì làm bạn cùng văn nhân nhã sĩ.
Thôi Giảo dừng một chút, lộ ra vẻ đắc ý: "Là mẫu thân ta dạy ta.”
"Nói như vậy, trong nhà chưởng thư hẳn là giàu có và đông đúc." Ngọc Trúc đoán, có thể học những thứ này, nhất định không phải xuất thân nghèo khó.
Thôi Giảo lắc đầu: "Nhà ta chỉ có chút sản nghiệp nhỏ, không đến nỗi đói thôi.”
Tựa như nàng đã nói với hoàng hậu, nàng chỉ là chi xa của Thôi thị, không thể so với các tiểu thư chính thống, ngoại tổ nàng từng là phú hộ ở Thục địa, việc này trong nhà có giáo tập Phó Mỗ dạy dỗ, đến thế hệ cha mẹ nàng, cũng chỉ có a nương đích thân truyền thụ.
Sợ Ngọc Trúc hỏi lại, nàng bèn chuyển chủ để: "Vị Thượng Quan vừa rồi gọi là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro