Chương 2
2024-10-04 09:12:47
Ta im lặng một lát, rồi chân thành hỏi nàng ta một câu: "Ta hỏi ngươi, ta đấu với phu nhân, vậy ngươi là cái thứ gì mà dám xen vào..."
Từ ngày đó, Tiểu Thúy liền ghi hận ta.
Hoắc thị chắc hẳn kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì đó. Có một người phu quân chẳng ra gì thì thôi đi, lại còn có một nam hài như tiểu ma vương nữa.
Tiểu thế tử năm nay bảy tuổi, tên là Tôn Cảnh. Lần đầu tiên ta gặp Tôn Cảnh, là lúc nó dẫn theo một đám người trong vườn đánh đập phu tử. Nó không chỉ tự mình xông vào đ.ấ.m đá, mà còn nhổ nước bọt vào người phu tử.
Phu tử giãy giụa một hồi cuối cùng cũng bò dậy, vừa chạy vừa nói: "Thật quá quắt, thật quá quắt! Ta phải đi tìm phu nhân đòi lại công đạo!"
Ta còn muốn xem náo nhiệt thêm một chút nữa. Chủ yếu là đứa nhỏ này cũng mang trong mình dòng m.á.u của Dũng Liệt hầu, trên đầu ẩn hiện tử khí. Mỗi khi hắn tung ra một cú đấm, một cú đá vào phu tử, tử khí kia lại lập lòe lúc sáng lúc tối.
Cảnh tượng này thật thú vị.
Sống đến ngần này tuổi, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy tổ tiên chê bai hậu duệ. Tuy nhiên, Tiểu Thúy lại vô cùng sợ hãi, vội vàng kéo ta rời đi.
Tiểu Thúy kéo ta về phòng mình. Sắc mặt nàng ta trắng bệch nói: "Thế tử thật sự là càng ngày càng quá đáng..."
Đang nói thì đột nhiên cửa bị người ta đạp tung ra. Tiểu Thúy giật nảy mình, khi nhìn rõ người tới thì vội vàng quỳ xuống.
"Thế, thế tử..."
Không sai, Tôn Cảnh đã tìm đến đây. Nó thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, là một đứa trẻ cực kỳ tuấn tú, nhưng tuổi còn nhỏ mà giữa hai hàng lông mày đã hiện lên vẻ hung ác.
Vừa vào cửa, nó đã hung hăng đá Tiểu Thúy một cái rồi mắng:"Tiện tỳ nhà ngươi, dám sau lưng nói xấu người khác, lôi ra ngoài cho ta đánh mạnh mười cái vào miệng!"
Tiểu Thúy nhìn ta cầu cứu, nhưng việc này thì liên quan gì đến ta?
Thấy ta không muốn xen vào, nàng ta lập tức mặt mày xám xịt, mặc cho người ta lôi mình ra ngoài. Sau đó Tôn Cảnh mới nhìn về phía ta: "Vừa rồi ngươi núp sau cây lê lén nhìn trộm?"
Ta gật đầu nói: "Phải, ta thấy ngươi đánh phu tử."
Đang nói thì tiểu tư bên ngoài hốt hoảng chạy vào bẩm báo phu nhân đã tới. Ta thích thú ngồi xem kịch, cười nói: "Phu tử đi mách lẻo rồi kìa."
Tôn Cảnh cười lạnh một tiếng: "Lát nữa ngươi đừng nói gì, cứ nhìn ta là được."
Ta thấy hơi lạ. Gây ra họa lớn như vậy, hắn còn có thể thoát thân sao?
Sự thật chứng minh là có thể.
Hoắc thị tức giận xông vào cửa, bên cạnh là phu tử với vẻ mặt ấm ức, mũi bầm mặt tím.
Ta đứng dậy hành lễ với nàng: "Phu nhân."
Hoắc thị nhìn thấy ta, ánh mắt có chút né tránh, sau đó nhìn về phía Tôn Cảnh bên cạnh ta: "Cảnh nhi, lại đây."
Từ ngày đó, Tiểu Thúy liền ghi hận ta.
Hoắc thị chắc hẳn kiếp trước đã gây ra nghiệp chướng gì đó. Có một người phu quân chẳng ra gì thì thôi đi, lại còn có một nam hài như tiểu ma vương nữa.
Tiểu thế tử năm nay bảy tuổi, tên là Tôn Cảnh. Lần đầu tiên ta gặp Tôn Cảnh, là lúc nó dẫn theo một đám người trong vườn đánh đập phu tử. Nó không chỉ tự mình xông vào đ.ấ.m đá, mà còn nhổ nước bọt vào người phu tử.
Phu tử giãy giụa một hồi cuối cùng cũng bò dậy, vừa chạy vừa nói: "Thật quá quắt, thật quá quắt! Ta phải đi tìm phu nhân đòi lại công đạo!"
Ta còn muốn xem náo nhiệt thêm một chút nữa. Chủ yếu là đứa nhỏ này cũng mang trong mình dòng m.á.u của Dũng Liệt hầu, trên đầu ẩn hiện tử khí. Mỗi khi hắn tung ra một cú đấm, một cú đá vào phu tử, tử khí kia lại lập lòe lúc sáng lúc tối.
Cảnh tượng này thật thú vị.
Sống đến ngần này tuổi, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy tổ tiên chê bai hậu duệ. Tuy nhiên, Tiểu Thúy lại vô cùng sợ hãi, vội vàng kéo ta rời đi.
Tiểu Thúy kéo ta về phòng mình. Sắc mặt nàng ta trắng bệch nói: "Thế tử thật sự là càng ngày càng quá đáng..."
Đang nói thì đột nhiên cửa bị người ta đạp tung ra. Tiểu Thúy giật nảy mình, khi nhìn rõ người tới thì vội vàng quỳ xuống.
"Thế, thế tử..."
Không sai, Tôn Cảnh đã tìm đến đây. Nó thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, là một đứa trẻ cực kỳ tuấn tú, nhưng tuổi còn nhỏ mà giữa hai hàng lông mày đã hiện lên vẻ hung ác.
Vừa vào cửa, nó đã hung hăng đá Tiểu Thúy một cái rồi mắng:"Tiện tỳ nhà ngươi, dám sau lưng nói xấu người khác, lôi ra ngoài cho ta đánh mạnh mười cái vào miệng!"
Tiểu Thúy nhìn ta cầu cứu, nhưng việc này thì liên quan gì đến ta?
Thấy ta không muốn xen vào, nàng ta lập tức mặt mày xám xịt, mặc cho người ta lôi mình ra ngoài. Sau đó Tôn Cảnh mới nhìn về phía ta: "Vừa rồi ngươi núp sau cây lê lén nhìn trộm?"
Ta gật đầu nói: "Phải, ta thấy ngươi đánh phu tử."
Đang nói thì tiểu tư bên ngoài hốt hoảng chạy vào bẩm báo phu nhân đã tới. Ta thích thú ngồi xem kịch, cười nói: "Phu tử đi mách lẻo rồi kìa."
Tôn Cảnh cười lạnh một tiếng: "Lát nữa ngươi đừng nói gì, cứ nhìn ta là được."
Ta thấy hơi lạ. Gây ra họa lớn như vậy, hắn còn có thể thoát thân sao?
Sự thật chứng minh là có thể.
Hoắc thị tức giận xông vào cửa, bên cạnh là phu tử với vẻ mặt ấm ức, mũi bầm mặt tím.
Ta đứng dậy hành lễ với nàng: "Phu nhân."
Hoắc thị nhìn thấy ta, ánh mắt có chút né tránh, sau đó nhìn về phía Tôn Cảnh bên cạnh ta: "Cảnh nhi, lại đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro